Sau khi An Tử Yến giận dữ rời đi, toàn trường ồ lên.
Đã không có người chủ trì, giám khảo cũng không có kinh nghiệm khống tràng, tuy rằng có nhân viên công tác ra duy trì trật tự nhưng vẫn không có hiệu quả bao nhiêu.
Hiện trường hỗn loạn.
Kiều Nặc đứng trên sân khấu, lúc An Tử Yến quăng microphone hoảng sợ run lên nhìn An Tử Yến rời đi.
Sau khi hiện trường hỗn loạn chỉ còn mình Kiều Nặc trên sân khấu đã xấu hổ lại khủng hoảng. Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người cậu ta, đó chắc chắn là khổ hình.
Cậu ta đương nhiên biết lúc trước tổ tiết mục sắp xếp không được khiêu chiến Tô Cẩm Lê.
Nhưng tất cả top10 cậu ta không có tự tin sẽ thắng được ai, chỉ có Tô Cẩm Lê bị thương mới có khả năng chiến thắng.
Cậu ta không muốn rời khỏi sân khấu này.
Nếu cậu ta đi rồi, trở lại Mộc Tử Đào, thật sự không biết khi nào mới có thể chính thức ra mắt.
Lần trước trả lại điện thoại cậu ta cũng biết được tiết mục này đang rất nổi tiếng, nếu có thể ở lâu hơn cậu ta cũng có thể lộ mặt trước công chúng.
Chính cậu ta cũng biết, mình bị công ty phái tới đi theo An Tử Hàm hồ nháo, ai cũng không nghĩ rằng tiết mục này sẽ được như hôm nay.
Mấy thực tập sinh ưu tú khác trong công ty đều không ở đây, nhưng lần trước nói chuyện trong nhóm cậu ta biết được mấy người thực tập sinh cậu ta không bao giờ có thể vượt qua kia hiện tại lại hâm mộ nhân khí của cậu ta.
Cậu ta không muốn đi……
Cho nên, chỉ có thể ra hạ sách này.
Hiện tại chắc chắn đã chọc tới tổ tiết mục, ngay cả An Tử Yến còn tức đến mức không làm người chủ trì.
Điều này làm cho cậu ta hoảng loạn, cầm microphone, muốn từ bỏ khiêu chiến, lại phát hiện tổ tiết mục đã tắt micro của mình.
Cậu ta nên làm sao bây giờ?
Ngay lúc này Tô Cẩm Lê đứng lên từ ghế giám khảo, cậu vừa mới đứng dậy, Ô Vũ bên cạnh đã duỗi tay túm lại.
An Tử Hàm cũng ở ngăn ở trước: “Cậu đừng để ý đến cậu ta.”
Tô Cẩm Lê nhìn trên sân khấu, lại nhìn hiện trường, vẫn đi ra ngoài, tới cạnh Kiều Nặc, nhận khiêu chiến.
Dựa theo quy tắc, nên như vậy.
Lúc này Tàng Ngải bị phái lên làm người chủ trì lêm thời, lên sân khấu cầm microphone bắt đầu giải thích: “Chắc mọi người không biết, lúc trước giọng Tô Cẩm Lê bị khàn, cho nên trạng thái gần đây cực kì không tốt.”
Tàng Ngải lần này cố gắng giải thích, nhưng lý do “giọng khàn” này thực sự quá khó nói nên lời.
Giọng khàn nên làm thế này hả?
Đây là quý giá tới mức nào?
Trong thính phòng bắt đầu có âm thanh mắng chửi, nghe cực kì chói tai
Còn có người bắt đầu kêu: “Không dám đấu sao?”
“Đạo đức giả!”
“Không được thì đi xuống đi.”
“Ra vẻ hả? Còn chưa nổi tiếng đâu!”
Tô Cẩm Lê đứng trên sân khấu muốn gải vờ không nghe thấy những lời này.
Nhưng thính lực cậu tốt hơn người thường, không thể hoàn toàn bỏ qua, cho nên vẻ mặt khó tránh khỏi có chút mất mát.
Tàng Ngải lúc này dùng microphone phỏng vấn Tô Cẩm Lê: “Cậu hiện tại cảm thấy thế nào, có thể nhận khiêu chiến không?”
Tô Cẩm Lê cầm microphone, chần chờ một chút, vẫn mở miệng: “Ừm, còn tốt.”
Giọng nói sàn sạt như pha lê mài trên cái sau đó dùng đế giày nghiền ép qua.
Nhưng lần này trận đấu vẫn diễn ra.
Vòng thứ nhất thi hát, người nhận khiêu chiến bắt đầu trước.
Tô Cẩm Lê cầm microphone, chần chờ một hồi, hát bài mình quen thuộc nhất.
Vẫn là bài 《 quật cường 》kia.
“Tôi cùng kiêu ngạo quật cường, tôi cất tiếng hát trong gió, lúc này đây điên cuồng vì chính mình, lúc này đây tôi cùng quật cường của tôi……”
Giọng hát đặc như sáp lại khàn khàn, giai điệu thì đúng nhưng thanh âm này không dám khen, thậm chí làm người khác cảm thấy khó chịu.
Khán giả vẫn còn có người la ó, khiến cậu lo lắng muốn khóc nên chỉ biết nhắm mắt lại để người khác không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, tiếp tục hát như thể đang cố tỏ ra dũng cảm.
An Tử Yến đứng trong hậu trường, một đám nhân viên công tác vây quanh khuyên bảo, anh vốn đang ở tức giậnnghe được tiếng hát lại đột nhiên ngậm miệng.
Tiếng hát này như đâm vào ngực An Tử Yến, một châm lại tiếp một châm, từng chút chà đạp trái tim anh.
Anh quay đầu nhìn video thấy bộ dáng Tô Cẩm Lê nhắm mắt lại ca hát.
Nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, lông mi hơi ướt, nhưng cũng không rõ ràng.
Có lẽ bài hát 《 Tình chưa dứt (mới) 》vì Tô Cẩm Lê chưa yêu đương bao giờ nên hát không trọn vẹn. Nhưng loại khí phách đương đầu khó khăn này lại lý giải bài hát《 quật cường 》tốt nhất.
Nếu giọng hát không xảy ra vấn đề thì tốt rồi.
Từ từ……
Tô Cẩm Lê nói cậu chưa yêu đương bao giờ, là đứa nhỏ không biết nói dôi.
An Tử Yến nhìn màn hình, quay đầu hỏi tổ tiết mục: “Mấy người muốn đào thải cậu ấy sao?”
“Cái này……”
“Cậu ấy hát bài này rất khó nghe, nếu chúng tôi chọn cậu ấy thì chẳng phải lúc nãy loại Chu Văn Uyên có chút ghê tởm.”
“Chuyện này, chúng tôi thật sự không khống chế được.”
Ngay lúc An Tử Yến muốn mắng người, tổ tiết mục đột nhiên hỗn loạn lên: “Tô Cẩm Lê hát xong rồi, muốn chúng ta đưa cậu ấy một cái tỳ bà, mấy cậu chuẩn bị chưa?”
“Tỳ bà?!” Người tổ tiết mục đều ngạc nhiên.
“Chắc là muốn biểu diễn tài nghệ.”
An Tử Yến đến trước hậu trường thấy Tô Cẩm Lê đứng bên rìa nhìn Kiều Nặc ca hát, vẻ mặt đạm nhiên.
Cậu ấy tìm người muốn tỳ bà, chính là còn chưa muốn buông tay.
Tô Cẩm Lê còn chưa từ bỏ.
“Nhà kho có, tôi đi lấy.” Có nhân viên công tác nói một tiếng, ngay lập tức chạy ra.
Nhạc cụ này tìm rất lâu nên bọn họ chỉ có thể để Kiều Nặc hát xong biểu diễn vũ đạo luôn, Tô Cẩm Lê vẫn đứng ở rìa chờ đợi.
Chờ Kiều Nặc nhảy xong vẫn phải chờ năm phút, tỳ bà Tô Cẩm Lê muốn mới được lấy ra.
Tô Cẩm Lê nhận tỳ bà, thấy thiết bị đã được treo trên đó, vì thế duỗi tay nhận, đeo móng tay giả thử âm.
Xác định tốt rồi cậu cầm tỳ bà lên sân khấu, cởi áo khoác tây trang mở cổ áo, liên tục mở ba cúc áo, như thế mới không ảnh hường đến phát huy.
Hiện giờ các nghệ nhân biểu diễn tỳ bà đều ngồi, đặt tỳ bà trên đùi chuyên tâm đàn.
Nhưng Tô Cẩm Lê không phải, lúc cậu biểu diễn còn phải múa.
Động tác của cậu đại khai đại hợp, là vũ đạo truyền thống, trong nhu có cương, cương nhu hòa lẫn. Tiết tấu âm luật không sai chút nào, có thể thấy được nền tảng rất vững.
Khi Tô Cẩm Lê nhấc cây đàn tỳ bà lên chơi ngược, chỉ có vài người vỗ tay tán thưởng.
Bởi vì bọn họ không thể hiểu độ khó của động tác này.
Có những bức tượng đá ở Đôn Hoàng nên nhiều người đoán rằng việc chơi đàn tỳ bà ngược chỉ là truyền thuyết.
Còn có người nói người cổ đại có vài người thần kỳ nắm giữ kỹ thuật chơi tỳ bà ngược này.
Nhưng cho tới bây giờ đã không còn.
Chỉ tạo hình chụp ảnh cũng đã cố hết sức nói chi hoàn thành động tác chơi đàn tỳ bà.
Sau màn trình diễn này, nó thậm chí có thể được coi là một di sản văn hóa phi vật thể.
Khẩu kỹ là hạng nhất.
Đàn tỳ bà ngược cũng là hạng nhất.
Tô Cẩm Lê dáng người thon dài, dẻo dai cực kì, cho dù là con trai làm ra động tác này cũng không có vẻ nữ tính, thậm chí mang theo mang theo cảm giác thiếu niên xinh đẹp hồn nhiên.
Một hình ảnh đủ để chấn động tâm linh, dần dần, tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn.
Trong mắt không ít người xem là tôi không hiểu lắm nhưng rất trâu bò.
Nhưng người xem hiểu, chính là bị chấn động.
Từ những tiếng la ó lúc đầu cho đến toàn bộ khán giả sau đó, Tô Cẩm Lê đã thành công dùng thực lực của chính mình làm rung chuyển sân khấu.
Kiều Nặc đứng trên sân nhìn, vốn lúc trước nghe Tô Cẩm Lê hát còn cảm thấy mình sẽ thắng. Kết quả Tô Cẩm Lê lại biểu diễn “Tạp kỹ”, loại kỹ thuật này không quá ba bốn năm luyện không thành.
Tô Cẩm Lê quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ!
Nhưng bọn họ không biết, từ lúc đầu Tô Cẩm Lê thành yêu đã đến nhân gian xem biểu diễn.
Một vị tú nữ vì tài nghệ đàn ngược tỳ bà này mà được Thánh Thượng thưởng thức, trở thành phi tử được sủng ái nhất.
Cậu với Thẩm Thành đã từng may mắn được xem, hiện tại chỉ là đem những gì lúc trước nhìn thấy lặp lại mà thôi.
Cậu cũng không muốn rời khỏi sân khấu này.
Từ lần đầu tiên biểu diễn trước mặt khán giả, nghe các fans hô tên mình, cậu đã rất thích cảm giác này.
Vì có sân khấu này mà cậu làm quen được rất nhiều bạn bè, cùng ở trại huấn luyện này phấn đấu.
Cậu rất thích, không muốn kết thúc tiếc nuối như vậy.
Cho nên, cậu cực kì nỗ lực.
Cho đến tận khi bỏ phiếu An Tử Yến cũng chưa trở lại sân khấu.
An Tử Hàm ngồi ở ghế giám khảo có chút sốt ruột: “Nhanh gọi anh ấy về đi, nếu không Tô Cẩm Lê lại ít phiếu hơn mất!”
Ô Vũ cũng trầm mặt, cảm thấy trận thứ hai Tô Cẩm Lê biểu hiện đủ ưu tú, nhưng bài hát đầu thật là chẳng ra gì.
Lúc bầu phiếu này vẫn là dữ nhiều lành ít.
Tô Cẩm Lê cùng Kiều Nặc đứng sóng vai trên đài, hai người cùng thấp thỏm.
Kiều Nặc đột nhiên mở microphone, nói với mấy giám khảo đang thương lượng: “Hy vọng các vị có thể đánh giá công bằng.”
Lần này cậu ta lại ra oai phủ đầu.
An Tử Hàm rốt cuộc ngồi không yên, thật không nghĩ tới Kiều Nặc có thể vô sỉ đến mức này, đứng lên tới ghế giám khảo đoạt micro trong tay Cố Kết rồi chất vấn: “Cậu còn có mặt mũi nói công bằng sao?”
Kiều Nặc không nghĩ tới An Tử Hàm sẽ làm như vậy, bọn họ chính là cùng một công ty!
Hiện trường có người kinh hô lên.
“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ, lúc Tô Cẩm Lê bị đưa đi bệnh viện cấp cứu, cậu còn cười nói, lần này chắc thiếu một vị trí rồi. Tôi nói cho cậu hay, cho dù vậy, vị trí này cũng không phải là của cậu, bởi vì nhân phẩm của cậu là phế vật.” An Tử Hàm nói xong, liền đem microphone trả lại cho Cố Kết, một lần nữa về ghế thí sinh.
Lại một lần, toàn trường ồ lên.
Quả thật, An Tử Hàm cùng Tô Cẩm Lê quan hệ tốt, cũng không đến mức đối chọi gay gắt như vậy với đồng nghiệp cùng tham gia thi đấu chứ?
Tính cách An Tử Hàm yêu hận rõ ràng, thẳng thắn, hơn nữa đã bị An Tử Yến cảnh cáo nên An Tử Hàm trong tiết mục đã thu liễm rất nhiều.
Có thể để An Tử Hàm làm như vậy, chính là Kiều Nặc đã quá giới hạn.
Hơn nữa…… cấp cứu?!
Cấp cứu là chuyện như thế nào?
Không phải chỉ là khàn giọng thôi sao?