Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 57

Đôi khi, An Tử Yến thật sự không hiểu được những lời Tô Cẩm Lê nói là thật hay đùa.

“Cái kiểu tóc này…… sao nhìn thiếu đánh như vậy?” An Tử Yến hỏi Tô Cẩm Lê.

“Tử Hàm giúp tôi chọn màu.”

“Cậu đừng để em ấy chà đạp nữa.”

“Chà đạp tôi là sao?”

“Đừng để em ấy dạy hư cậu.”

Tô Cẩm Lê cảm thấy giữa cậu với An Tử Hàm cực kì thuần khiết, sao lại nói là dạy hư?

Vì thế nghi hoặc trả lời: “Anh nói quá lời rồi, chỉ là bạn bè, cậu ấy chỉ cho tôi lời khuyên.”

An Tử Yến nhận ra Tô Cẩm Lê không hiểu điều mình nói, vì thế thở dài một hơi, vẫy tay: “Trở về chuẩn bị thi đấu đi, sau này tôi nói tiếng phổ thông với cậu.”

“Được, tam biệt Tiểu Tinh Xảo.”

An Tử Yến mê mang nhìn Tô Cẩm Lê cười đầy ẩn ý với anh, sau đó lại chạy đi, màu tóc hồng phấn bay trên đường, như là để lại một chuỗi phấn hồng.

Anh giơ tay vỗ trán mình, thật không biết mình đang chần chờ điều gì, sao lại không trực tiếp hỏi luôn đi?

Thôi, chờ thi đấu kết thúc rồi nói sau.

*

Trận thi đấu này là dựa theo xếp hạng. Nhóm đầu tiên đi lên để biểu diễn là nhóm cuối cùng trong bảng xếp hạng Internet lần này, vì vậy họ cần phải đi lên để biểu diễn trước.

Tô Cẩm Lê cùng Trương Thải Ni là một tổ, mặc kệ Tô Cẩm Lê là thứ mấy, đều phải dựa theo xếp hạng của Trương Thải Ni lên sân khấu.

Trương Thải Ni đứng thứ 21.

Nói như vậy, tổ An Tử Hàm cùng Ô Vũ tổ, sẽ là tổ áp trục lên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên Trương Thải Ni hợp tác với Tô Cẩm Lê, ngày thường bọn họ cũng không biết trạng thái trước khi lên đài của đối phương.

Lần này bọn họ phải lên sân khấu trước, Trương Thải Ni xoay quanh Tô Cẩm Lê chắc đã năm vòng, nhìn hình tượng của Tô Cẩm Lê có vấn đề gì không.

“Há mồm để tôi xem răng cậu.” Trương Thải Ni ra lệnh.

Tô Cẩm Lê ngoan ngoãn nhe răng cho cô xem.

“Ừm, không có dính gì, tôi có vấn đề gì không?” Trương Thải Ni hỏi Tô Cẩm Lê.

“Khá tốt.”

“Giọng cậu hiện tại đã khá hơn nhiều, lúc lên sân khấu chỉ cần ổn là không có việc gì.”

“Được.”

“Anh Tô mang em bay!”

“Cậu lớn tuổi hơn tôi.”

“……” Trương Thải Ni không ngừng lẩm bẩm trong lòng, Phật hệ một chút, không thể đánh người, xem như cậu ta đẹp trai mà tha thứ.

Sau khi hai người họ lên sân khấu lập tức đưa tới tiếng thét chói tai toàn trường.

《Thần tượng quốc dân》 công diễn, sau khi lên sân khấu trực tiếp bắt đầu biểu diễn, chờ sau khi biểu diễn xong người chủ trì sẽ lại phỏng vấn hai người.

Tô Cẩm Lê cùng Trương Thải Ni trải qua mấy ngày hợp tác với nhau đã có chút ăn ý, cho nên lúc biểu diễn sẽ có vài lần giao tiếp ánh mắt.

Như sẽ nhìn đối phương mỉm cười, có một chi tiết nhỏ, là bọn họ lại gần đối phương, ngón tay giao nhau nắm chặt, lại nhanh chóng buông ra.

An Tử Yến đứng ngoài rìa nhìn, mặt mỉm cười, nội tâm lại không bình tĩnh như vậy.

CP này xào thành công rồi đó à?

Thằng nhóc này cười rất quyến rũ luôn cơ đấy.

Giọng Tô Cẩm Lê hiện tại đã tốt hơn nhiều, nhưng nếu hát lên âm cao Tô Cẩm Lê còn chưa tin tưởng mình đạt được trình độ lúc trước.

Nhưng hát bài hôm nay vẫn rất thành thạo.

Thấy trạng thái Tô Cẩm Lê không tồi, không ít fans đều bắt đầu hưng phấn thét chói tai. Hiện giờ nhân khí của Tô Cẩm Lê đã vượt quá tưởng tượng của anh.

Gần đây ngay cả ba An Tử Yến cũng gọi điện thoại qua khen anh nhanh tay.

Trải qua sự kiện lên men lần trước, cộng thêm người chủ trì CCTV tán thành, hiện tại nhân khí Tô Cẩm Lê điên cuồng bay lên, có thể nói là một kỳ tích.

Chờ hát xong, An Tử Yến lên sân khấu, mới vừa tới gần Tô Cẩm Lê, đã nghe được dưới đài có người kêu: “Thật là xấu!”

An Tử Yến rất bất đắc dĩ, đứng cạnh Tô Cẩm Lê, nói: “Tự giới thiệu một chút.”

Tô Cẩm Lê cầm microphone, mỉm cười chào dưới đài: “Chào mọi người, tôi là Tiểu Cẩm Lý của các cậu —— Tô Cẩm Lê, hiện tại tôi đã khá hơn nhiều, có thể ca hát bình thường. Âm cao lần trước chắc hát không lên nổi, nhưng là……”

Tô Cẩm Lê còn chưa nói xong, đã bị An Tử Yến đánh gãy: “Từ từ, bài lần trước chưa phát, ngày mai phát.”

“Phát sóng chậm vậy sao?”

“Chúng ta cũng phải cắt nối biên tập, chế tác hậu kỳ chứ.”

“Vậy tôi nói thế nào, này…… vậy bọn họ có phải không biết giọng tôi lúc trước không tốt không?”

An Tử Yến gật đầu: “Đúng là như vậy, có lẽ còn có vài fans không biết.”

Trên mạng xào rùm beng như vậy sao có thể không biết?

Tô Cẩm Lê bừng tỉnh đại ngộ, vội bổ sung: “Lúc trước tôi không chú ý, giọng nói gặp vấn đề, nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều. Sau đó, nếu mấy cậu biết sau khi được phát sóng, đừng đừng lo lắng quá, tôi đã khá hơn nhiều rồi, sau này còn có thể khôi phục.”

“Còn gì không?” An Tử Yến tiếp tục hỏi.

“Có, Trương Thải Ni là một thí sinh rất nỗ lực, lúc chúng tôi hợp tác cô ấy vẫn luôn nghiêm túc cải biên, hơn nữa tôi không biết hát kiểu này, là cô ấy vẫn luôn dạy tôi.”

“Cậu đang giúp cô ấy kéo phiếu sao?” An Tử Yến kinh ngạc trong nháy mắt, thế mà không phải kéo phiếu cho bản thân trước, mà lại cho Trương Thải Ni.

“Tôi cảm thấy…… cô ấy tương đối nguy hiểm.” Tô Cẩm Lê trả lời có chút ngượng ngùng.

“Muốn kéo phiếu cho mình không?”

“Có, tôi hi vọng mọi người có thể chọn tôi, bầu phiếu cho tôi, bởi vì tôi muốn tiếp tục hát cho mọi người nghe.”

An Tử Yến lại phỏng vấn Trương Thải Ni vài câu rồi công bố số phiếu.

Hiện trường tổng cộng 1500 người, Tô Cẩm Lê có 758 phiếu, cũng là do bài hôm nay không có bộc lộ được khí thế áp đảo.

Trương Thải Ni còn lại là 249 phiếu, đi tới khu nguy hiểm.

Mấy khán giả khác bỏ quyền.

Từ đầu trận thi đấu đã có khu nguy hiểm ngay rìa sân khấu.

Trong số 15 thí sinh sau khi bình chọn trực tuyến ít nhất, 10 thí sinh có số lượng bình chọn tại chỗ thấp nhất sẽ bị loại.

Trong top 15 thí sinh được bình chọn trực tuyến nhiều nhất, 5 thí sinh có lượt bình chọn tại chỗ thấp nhất sẽ bị loại.

Khu nguy hiểm bên cạnh sân khấu có một khu vực màu vàng, trên đó có năm chỗ ngồi, năm thí sinh có số phiếu bầu thấp nhất trong top 15 thí sinh bình chọn trực tuyến sẽ ngồi đó.

Còn khu vực màu đỏ, 10 thí sinh có số phiếu bình chọn thấp nhất trong số 15 thí sinh top dưới sẽ ngồi đó.

Các thí sinh sẽ biểu diễn trước rồi trực tiếp qua khu nguy hiểm ngồi chờ.

Sau khi tập hợp đủ số người theo yêu cầu, những thí sinh thi đấu sau và có số điểm thấp hơn những người ở khu nguy hiểm sẽ thay thế những người đã ngồi sẵn ở đó.

Trước khi tổ họ biểu diễn đã có 7 tổ, trong đó có 2 tổ là thí sinh dưới top 15.

Thí sinh ngồi ở khu vàng không có ai nhiều phiếu hơn Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê thuận lợi thăng cấp, đến hậu trường nghỉ ngơi.

Khu đỏ còn chưa quá 10 người, Trương Thải Ni trực tiếp vào chỗ ngồi chờ đợi.

Chờ đến tổ Phạm Thiên Đình, An Tử Yến nghe tai nghe, nói với Phạm Thiên Đình: “Hiện tại số phiếu của cậu cũng không lạc quan, chỉ sợ sẽ tiến vào chỗ ngồi bên kia, cậu còn muốn nói gì không, có thể kéo phiếu cho mình.”

Lần công diễn này mỗi người chỉ được bầu phiếu cho một thí sinh, hơn nữa là từ tổ thứ nhất lên sân khấu đã có thể bầu.

Lúc An Tử Yến để họ tự giới thiệu đã có số phiếu rồi, hiện tại thời gian kéo phiếu là cơ hội cuối cùng cứu vớt họ.

Phạm Thiên Đình cầm microphone, chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn nói ra: “Kỳ thật trước khi tôi đến tiết mục này tràn đầy tin tưởng, rất bành trướng, cảm thấy mình rất lợi hại. Kết quả thật sự tới nơi này gặp những thí sinh khác liền phát hiện thật ra mình có rất nhiều thiếu sót.”

Cậu tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Giống như Ô Vũ cùng Tô Cẩm Lê, xinh đẹp còn có thực lực. Tính cách An Tử Hàm tuy rằng ……”

Nói tới đây, Phạm Thiên Đình nhìn về phía An Tử Yến, An Tử Yến ra hiệu: “Không có việc gì, cậu tiếp tục nói.”

“An Tử Hàm tuy rằng không tốt lắm, lúc vào kí túc xá rất phiền, nháy mắt thấy cậu ấy trong đầu tôi là hai chữ: Xong đời. Nhưng sau này biết cậu ấy thật ra rất trượng nghĩa. Mấy ngày hôm trước cầm điện thoại xem Weibo, có người nói ba người họ xa lánh tôi gì đó, không chơi cùng tôi. Kỳ thật không có, ba người họ ……”

Phạm Thiên Đình không phải một người thích khóc, nói tới đây đột nhiên không nhịn được đỏ hốc mắt, vội xoay người điều chỉnh cảm xúc, nhưng lúc tiếp tục nói vẫn nghẹn ngào.

“Lần trước số phiếu của tôi rất thấp, bọn họ nhìn sốt ruột nên nghĩ cách, cuối cùng cũng không nghĩ ra được phương pháp gì tốt, liền muốn đi tổ tiết mục trộm điện thoại, đăng Weibo kéo phiếu cho tôi. An Tử Hàm làm loại chuyện này thực bình thường, Tô Cẩm Lê cũng rất giỏi lừa dối, có thể hiểu được, không nghĩ tới Ô Vũ cũng đi theo. Ba người đến phòng thiết bị, không ai phát hiện có cameras nên bị bắt tại trận bắt viết kiểm điểm.”

Phạm Thiên Đình muốn cười, nhưng lại bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài trên mặt: “Tôi… tôi rất thích ca hát… Tôi không đẹp trai, tôi nghĩ mình có thể là một người có năng lực, đóng phim cũng có thể làm một nhân vật sống được ba tập. Tôi muốn tiếp tục thi đấu, không muốn bị đào thải sớm như vậy, tôi còn muốn cùng mấy tên ngốc kia liều mạng đến trận chung kết!”

An Tử Yến vỗ vai Phạm Thiên Đình, an ủi nói: “Cậu là một ca sĩ rất có linh tính, từ vòng đầu tiên đã chú ý tới cậu. Làm một ca sĩ được công nhận, có thể hát với đặc sắc của bản thân, còn rất động lòng người, đó chính là thành công. Giọng hát của cậu hoàn toàn không có vấn đề, cậu nhất định có thể, vô luận là ở chỗ này, hay là trong tương lai.”

Tương lai đáng mong chờ.

Phạm Thiên Đình gật đầu, nỗ lực khống chế nước mắt, cuối cùng cúi đầu chào khán giả.

An Tử Yến tiếp tục nghe tai nghe rồi mỉm cười tuyên bố: “Phạm Thiên Đình 367 phiếu, trước mắt thuận lợi thăng cấp.”

“Cảm ơn……” Phạm Thiên Đình lại lần nữa nói lời cảm tạ.

Trương Thải Ni vẫn luôn bồi hồi ở khu nguy hiểm bên cạnh.

Số phiếu của cô coi là cao trong 10 người, nhưng vẫn chưa xuất hiện thí sinh thấp hơn, điều này làm cô cực kì sốt ruột.

Từ khi biết quy tắc Trương Thải Ni liền biết cô không chiếm ưu thế.

Nhân khí Tô Cẩm Lê quá cao, rất nhiều người xem sẽ bầu cho Tô Cẩm Lê, sẽ làm số phiếu của cô rất thấp.

Đến người cuối cùng dưới top 15 ra, số phiếu Trương Thải Ni đứng nhất trong số 10 người.

Nói cách khác, nếu thí sinh này ít hơn cô, cô sẽ thăng cấp, nếu cao hơn, cô đã xác định sẽ bị đào thải.

Lúc tuyên bố số phiếu, An Tử Yến thật là bán đủ hồi hộp, đây chắc chắn là một trong những điểm nổi bật của kì này.

Trương Thải Ni nhìn An Tử Yến tuyệt vọng, sau đó nghe được An Tử Yến nói: “Vậy từ Trương Thải Ni bắt đầu, hãy nói tạm biệt với khán giả đi.”

Biết mình bị đào thải, tim cô như lỡ nhịp, đã đoán trước được nhưng vẫn khổ sở.

“Tôi sẽ không từ bỏ mộng tưởng của mình!” Trương Thải Ni nói ra câu đầu tiên giống như nói câu cuối cùng, sau đó nửa ngày cũng không nói gì nữa.

“Hết rồi sao?” An Tử Yến hỏi.

“Còn có…… ừm…… Tô Cẩm Lê, tôi…… sau khi về tôi sẽ bầu phiếu cho cậu.” Trương Thải Ni nói xong nước mắt liền rơi xuống, chỉ có thể dùng tay che miệng, không đến mức khóc quá khó coi.

“Ồ.” An Tử Yến đỡ tai nghe, cười cười.

Tác giả có lời muốn nói:

An Tử Yến: Tính kỹ thì em bao nhiêu tuổi?

Tô Cẩm Lê vắt óc suy nghĩ: Mấy ngàn tuổi đi?

An Tử Yến: Cho nên chúng ta là niên hạ sao?

Tô Cẩm Lê: Không, anh là nhóc con, em không chấp nhặt.

Sau đó bị nhóc con ấn trên giường thu thập một hồi lâu, lúc ngủ cuối cùng cũng thành thật hơn.
Bình Luận (0)
Comment