An Tử Yến đỡ tai nghe, chờ Trương Thải Ni điều chỉnh tốt trạng thái, mới nói tiếp với Trương Thải Ni: “Vậy cô không có cơ hội bầu phiếu rồi, cô thăng cấp, tôi là nói cô tạm biệt mọi người rồi ra hậu trường nghỉ ngơi.”
Trương Thải Ni sắp khóc luôn rồi, kết quả nói cô thăng cấp, cô khiếp sợ mở to hai mắt.
Lần này, nước mắt không thể kiềm chế được nữa, cô vung nắm đấm vào không khí, có vẻ muốn đánh An Tử Yến nhưng khoảng cách giữa hai người rất xa.
Cô khóc không nói nên lời, cầm microphone sau một lúc lâu cũng cúi đầu với khác giả, nói một câu rời rạc “Cảm ơn… mọi người” rồi đi vào hậu trường.
Lúc xoay người lại có phong cách lưu loát sạch sẽ như trước.
Trên đường đi ra ngoài, cô vừa đi vừa khóc, cách đó không xa, cô thấy Tô Cẩm Lê đến đón cô. Bên cạnh còn có Thường Tư Âm, Phạm Thiên Đình cùng An Tử Hàm.
Tô Cẩm Lê nhìn thấy cô liền nói: “Không khóc không khóc, rất tuyệt, cậu biểu hiện rất tốt.”
“Trang điểm mắt của tôi có lem không?” Trương Thải Ni bước nhanh tới trước mặt Tô Cẩm Lê, suy sụp hỏi.
“Không có, nghe nói là không thấm nước.” Tô Cẩm Lê trả lời cực kì nghiêm túc, trả lời xong nấc một cái.
“Phấn mắt cậu như đập lớn Trường Giang, cực kì vững chắc.” An Tử Hàm nói theo.
“Sao anh cậu tồi như vậy!” Trương Thải Ni hỏi An Tử Hàm.
“Tôi quản không được mà, không có biện pháp.” An Tử Hàm nhún vai, cậu nào dám quản anh ấy?
Mọi người về phòng nghỉ chung, Trương Thải Ni lục gương ra xem thét chói tai.
Quay đầu lại, mấy tên kia đã chạy hết.
Mấy người này, không một người đáng tin cậy, tất cả đều là đại móng heo!
Thường Tư Âm gần đây rất nỗ lực, thế cho nên lúc này biểu diễn vẫn hữu kinh vô hiểm thông qua, thuận lợi thăng cấp.
Cuối cùng, mới là tổ An Tử Hàm cùng Ô Vũ, hai người hát rất hay nhưng vẫn thiếu tương tác nhiều.
Nhìn như đang chấp hành nhiệm vụ, tới sân khấu cùng hát.
Hát xong rồi, kết thúc công việc, chạy lấy người.
À, đúng rồi, còn phải kéo phiếu, vậy nói hai câu đi.
Lúc này những lợi thế khi biểu diễn theo tổ lại hiện lên.
Bởi vì đồng đội của Tô Cẩm Lê là Trương Thải Ni, cho nên có tính áp đảo thắng lợi, số phiếu nhiều hơn vài lần.
Nhưng An Tử Hàm cùng Ô Vũ đều là thí sinh nổi tiếng, số phiếu chia nữa, hiện trường thảm thiết, dẫn tới số phiếu hai người đều không quá cao, không địch lại Tô Cẩm Lê.
Tới phân đoạn cuối cùng, Tô Cẩm Lê lại một lần nữa trở thành phiếu vương tại hiện trường, có một phân đoạn kéo phiếu thêm xem như đãi ngộ phúc lợi.
Tô Cẩm Lê vội chạy tới chờ đợi, lúc đứng bên sân Lục Văn Tây đang ca hát trên sân khấu, An Tử Yến đứng bên cạnh cậu cùng chờ.
Cậu nhìn một hồi, không nhịn được cảm thán: “Khí tràng của anh Lục thật mạnh.”
“Dù sao cũng đã đi lưu diễn hơn 50 buổi.” An Tử Yến trả lời, “Lão bánh quẩy, cậu có thể học theo.”
“Phong cách của chúng tôi khác nhau.” Tô Cẩm Lê nghiêm túc trả lời.
“Sao không giống nhau?”
“Anh ấy là kiểu soái ca, với vẻ ngoài yuppie, tôi không phải, tôi là kiểu cổ phong.”
yuppie
“Thật không nghĩ tới lâu như vậy mà cậu còn kiên trì dùng cái nhân thiết không đáng tin cậy này.”
Tô Cẩm Lê ủy khuất nhìn An Tử Yến, cầm lời bài hát nhìn thoáng qua.
“Sẽ hát bài này sao?” An Tử Yến hỏi cậu.
“Mới vừa rồi nghe xong một lần.” Ngụ ý chính là, hát không tốt.
“Vậy hai người làm sao hợp xướng?”
“Không biết nữa, quá đột xuất, không nghĩ tới giọng hỏng rồi còn có thể trở thành đệ nhất.”
An Tử Yến hỏi tổ đạo diễn trong tai nghe, tổ đạo diễn còn chưa cho đáp án, Lục Văn Tây đã hát xong rồi. An Tử Yến lập tức lên sân khấu, lại bắt đầu cùng Lục Văn Tây nói chuyện phiếm.
Anh vừa mới lên đài, Lục Văn Tây đã né tránh nửa bước.
“Sao cậu cũng trốn tôi?” An Tử Yến có chút ngoài ý muốn.
“Đứng cạnh cậu sẽ thấy tôi rất lùn, khiến mọi người cảm thấy tôi khai gian chiều cao.”
Vậy chúng ta mời Tô Cẩm Lê, người đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc bình chọn ngày hôm nay, người có chiều cao tương đương với cậu, được chứ?”
“Được.”
Tô Cẩm Lê lập tức lên sân khấu, chào hỏi mọi người.
“Tô Cẩm Lê của chúng ta đây là một chàng trai cổ phong, cho nên không quá quen thuộc với mấy bài hát của cậu, không biết cậu có thể dạy cậu ấy hát bài hát đã khiến cậu thành danh không?” An Tử Yến tự quyết định sửa quy trình tiết mục.
Lục Văn Tây vừa nghe, này không giống sắp xếp lúc trước mà, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng vẫn phản ứng rất nhanh gật đầu, duỗi tay đem Tô Cẩm Lê kéo đến cạnh mình, bắt đầu dạy Tô Cẩm Lê hát, anh hát một câu, Tô Cẩm Lê hát một câu.
Sau đó là phần điệp khúc của bài hát mà cả hai hợp xướng cùng nhau.
“Nếu không thì thế này, mấy cậu có muốn chụp một bức chị em tốt không?” An Tử Yến đứng bên cạnh, chờ bọn họ hát xong rồi cầm microphone hỏi.
“Chị em tốt là sao?” Nụ cười của Lục Văn Tây trông rất nguy hiểm.
“Em tôi đã từng chụp chung với cậu ấy, cậu ấy tạo dáng xong xuôi rồi chụp, em tôi thì toàn hư ảnh.”
“Tôi cảm thấy chụp truyền thống không thú vị, ba người chúng ta cùng chụp đi, bắt giữ trong nháy mắt ai bị chụp được người đó thua, làm 20 cái hít đất trân sân khấu luôn.” Lục Văn Tây chủ động đào hố.
“Sao lại muốn mang tôi theo chứ?” An Tử Yến suy sụp, anh rất không thích những trường hợp mất khống chế.
“Cùng nhau đi, nếu không anh đứng trên sân khấu một mình lại xấu hổ?” Tô Cẩm Lê cũng nói theo.
Hiện tại Tô Cẩm Lê đã quen tính đào hố với An Tử Yến, lần này cũng thuận thế quạt gió thêm củi.
Sau đó ba người đứng trước máy ảnh, bắt đầu chụp ảnh chung.
Tô Cẩm Lê đứng ở giữa, hai vị thần tượng nổi tiếng hai bên trái phải đều thành một trận gió xoáy, gánh nặng thần tượng vứt hết, ai không biết tình huống hơn phân nữa sẽ nghĩ bọn họ tâm thần.
Tô Cẩm Lê xem mà ngu luôn, có chút bị hai người kia dọa sợ, vẻ mặt khiếp sợ có thể so với meme.
Cuối cùng, Tô Cẩm Lê thua.
Trong nháy mắt chụp ảnh, cậu đang nhìn An Tử Yến “Động kinh”, hai thân ảnh bên người bay lượn như tia chớp.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, tâm phục khẩu phục, sau đó thật sự hít đất 20 cái.
Lục Văn Tây mệt ngồi xổm cạnh Tô Cẩm Lê, cảm thán: “Kỳ thật vừa rồi chụp ảnh, còn không nhẹ nhàng bằng cậu hít đất.”
“Có thể đừng phát không, tôi cảm thấy vừa rồi quả thực chính là hiện trường rớt fan khổng lồ.” An Tử Yến cũng thở hổn hển hỏi, anh vì không muốn thua nên cũng liều mạng.
Tô Cẩm Lê hít đất xong, lại cầm microphone trả lời: “Không được, nếu không tôi hít đất thành công cốc mất.”
Lục Văn Tây cười không nhịn được, nói: “Phát phát phát, phải phát sóng, ha ha ha ha ha.”
Chờ Tô Cẩm Lê cùng Lục Văn Tây xuống sân khấu rồi, An Tử Yến chính thức tuyên bố: “《Thần tượng quốc dân》 đã qua nữa chặng đường, hiện tại hậu trường còn dư lại 15 thí sinh. Vòng thi tiếp theo, họ vẫn phải vượt qua một vòng loại tàn khốc. 9 người chơi tiếp theo sẽ bước vào trận chung kết.”
An Tử Yến nhìn dưới đài, nghiêm túc nói: “Từ giờ phút này bắt đầu, tất cả các phiếu bầu trực tuyến và phiếu bầu tại chỗ trước đây sẽ bị xóa, kênh bình chọn sẽ được mở lại sau vài ngày nữa. Bọn họ đã chuẩn bị tốt để tử chiến đến cùng, trận đua này, các bạn nên chứng kiến.”
*
Đại hội thể thao, từ 1 người chủ trì, 1 khách quý sẽ dẫn dắt 15 thí sinh tham gia.
Tới sân thi đấu, tổ đạo diễn mới tuyên bố quy tắc: “Mọi người chia làm hai đội, tự lựa chọn đội viên, bắt đầu thi đấu trong đại hội thể thao. Sau khi kết thúc, đội thua sẽ nếm thử cơm chiên Bản Lam Căn do tổ chương trình cẩn thận chuẩn bị, còn có thịt bò hầm khổ qua.”
“Tôi mới tới nên không hiểu, tổ tiết mục mấy cậu đều dưỡng sinh như vậy sao? Tôi còn có canh ngũ hồng thủy, có ai muốn thêm chút nguyên liệu không?” Lục Văn Tây mở miệng nói.
“Ngũ hồng thủy là cái gì?” An Tử Yến cực kì nghi hoặc.
“Hẳn là đậu đỏ, táo đỏ, cẩu kỷ, đường đỏ cùng đậu phộng đỏ, nấu chung thành canh, khá bổ huyết.” Tô Cẩm Lê đếm nguyên liệu trên đầu ngón tay.
“Đúng đúng đúng, mấy đứa nhỏ từ trên núi xuống rất hiểu mấy thứ này.” Lục Văn Tây lập tức khen ngợi Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê cười cười, thản nhiên trả lời: “Cái này chỉ có thể xem như tri thức đơn giản phương diện dưỡng sinh, tôi còn hiểu trung y.”
“Cậu còn hiểu trung y? Toàn năng sao?” An Tử Hàm sốc.
“Thật đúng là chàng trai cổ phong hả?” Phạm Thiên Đình mở to hai mắt.
Tô Cẩm Lê nghiêm túc gật đầu: “Tôi còn gặp qua Biển Thước……”
Lục Văn Tây lập tức đánh gãy Tô Cẩm Lê: “Suỵt, việc hai chúng ta còn đi theo Hoa Đà kết bái anh em không thể nói cho bọn họ, phải để bí mật này theo chúng ta xuống phần mộ thôi.”
Tô Cẩm Lê ý thức được mình lại nói sai, Lục Văn Tây đang giúp cậu dàn xếp, vì thế gật đầu: “Đúng, ẩn sâu công danh.”
Lúc nãy lại giống như nói đùa.
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê, chỉ nhìn một cái thôi, rất nhanh đã dời đi.
“Vì để không ăn đồ ăn hắc ám, chúng ta phải thắng!” An Tử Yến nói một câu rất cổ động, kỳ thật là đang đem đề tài trở lại, tiếp tục quy trình, đây là điều người chủ trì phải làm.
“Kỳ thật tôi rất muốn nếm thử.” Tô Cẩm Lê còn nuốt một ngụm nước bọt.
“Cả đoạn đều hỏng ……” An Tử Yến bất đắc dĩ vung tay lên, toàn trường cười to ra tiếng.
Đạo diễn lại lần nữa tuyên bố: “Hai đội trưởng sẽ thi đấu theo phương thức truyền thống nhất, sau đó luân phiên tuyển chọn người chơi. Bên thắng sẽ được thêm một thành viên.”
“Được.” An Tử Yến cùng Lục Văn Tây trước sau trả lời.
“Kéo búa bao, 3 trận 2 thắng.”
An Tử Yến cùng Lục Văn Tây kéo búa bao xong, An Tử Yến thắng lợi.
“Tôi muốn Tô Cẩm Lê.” An Tử Yến đầu tiên đã chọn Tô Cẩm Lê.
“Sao không cần An Tử Hàm?” Lục Văn Tây hỏi.
“Tôi không cần em ấy, dễ nội chiến.”
“Được, một khi đã như vậy, tôi muốn Ô Vũ.” Lục Văn Tây nói theo.
An Tử Hàm không nhìn nổi, trực tiếp hỏi: “Thế là thế nào, em phiền phức như vậy sao?”
Lục Văn Tây: “Cũng không hẳn, đội anh cậu sẽ nhiều hơn bên này một người, người cuối cùng không ai muốn sẽ qua đó, tôi nghĩ cậu sẽ là người đó.”
An Tử Hàm suy sụp, duỗi tay ôm lấy Tô Cẩm Lê: “Tôi muốn cùng Tiểu Cẩm Lý một đội!”
An Tử Yến vô tình đẩy An Tử Hàm ra: “Đừng dây dưa đội viên của anh.”
Nháo thì nháo, ở đợt thứ hai Lục Văn Tây vẫn chọn An Tử Hàm.
Cuối cùng tổ hợp là Tô Cẩm Lê, Phạm Thiên Đình, Thường Tư Âm ở đội An Tử Yến.
An Tử Hàm, Ô Vũ, Trương Thải Ni ở đội Lục Văn Tây.
“Đã tới mùa hè rồi, chúng ta phải có một hoạt động mát mẻ, như là thi bơi tiếp sức. Mỗi đội bốn đội viên tham gia trò chơi này.” Đạo diễn nói.
Tô Cẩm Lê lập tức hoảng hốt.
An Tử Yến quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không thể đụng vào nước đúng không?”
“Ừm……”
“Tôi có chút tò mò, cậu chạm vào nước sẽ thế nào.”
Tô Cẩm Lê lập tức hoảng loạn nhìn An Tử Yến.
An Tử Yến nhấp môi cười với Tô Cẩm Lê, lại thò qua nhỏ giọng nói: “Yên tâm, về sau có cơ hội, tôi xem một mình. Còn có…… thử xem chuyện Tử Hàm nói có mùi cá là như thế nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Cẩm Lê: Anh! An Tử Yến biết bí mật của em, chúng ta diệt khẩu đi?
Thẩm Thành: Được.
An Tử Yến, đã chết.
Quyển sách biến thành truyện không CP.