“Cô cũng gan to thật đấy! Nóng đầu một cái là muốn ra Bắc Kinh học đại học.”
“Những lời tôi nói, coi như gió thổi bên tai hết phải không!”
Hoàng Ngô Muội hắt cả thau nước chải đầu ra nền sân lát gạch xanh.
Bà quay đầu lại, hướng vào trong căn phòng có cửa sổ gỗ trắc khắc hoa chữ “thọ”, gọi với vào cô cháu gái đang thu dọn hành lý, Mạnh Gia.
Nhà họ Hoàng tọa lạc lưng chừng núi, là nhà tổ, chiếm trọn một đỉnh núi. Trong mười thầy phong thủy phái Loan đầu từng đến xem, chín người đều khen là đất tốt.
Xung quanh rào bằng hàng giậu trắng, thấp và nhọn, mang hơi hướng kiến trúc Nam Dương thời kỳ đầu. Đứng dưới chân núi ngước nhìn, giống như trong rừng cây xanh biếc đột ngột hiện lên một miếng ngọc hòa điền quý giá.
Mạnh Gia xếp một chiếc áo ren trắng vào vali, chẳng buồn đáp lại lời cằn nhằn của bà ngoại, coi như không nghe thấy.
“Cái thằng cha đen lòng đen dạ của mày, tốt nhất là chịu nhận mày nhé. Chứ nếu bị người ta đuổi khỏi nhà, đừng có quay về đây khóc với bà!”
Hoàng Ngô Muội lại lớn tiếng mắng thêm một câu.
Mạnh Gia chau mày, nới lỏng bờ môi đang mím chặt, dùng tiếng Quảng Đông đáp, “Biết rồi mà, bà ngoại. Con đâu có đi tìm ông ta đâu.”
Nhưng cơn giận của Hoàng Ngô Muội không dễ gì nguôi ngoai.
Từ hôm phát hiện giấy báo trúng tuyển mà Mạnh Gia giấu suốt cả mùa hè, biết được cô tự ý đăng ký trường đại học ở Bắc Kinh, không theo kế hoạch học Đại học Ngoại ngữ trong tỉnh như hai bà cháu đã bàn trước, bà đã mắng cô suốt cả tuần nay.
“Sớm biết mày cứng đầu giống y hệt mẹ mày như vậy, thì năm xưa đã không nên nuôi mày. Mặc cho mày sống chết thế nào! Cánh còn chưa mọc đủ mà đã muốn bay đi, vô ơn bạc nghĩa!”
Nhắc tới mẹ của Mạnh Gia, Hoàng Ngô Muội lại buồn rầu, một mình chống tay lên bàn đá giữa sân, thất thần ngồi dưới bóng râm rậm rạp của cây gỗ đào hoa.
Bà lấy tay có đeo vòng ngọc phỉ thúy lau nước mắt, “Năm đó mà tôi cản được nó, không cho nó ra Bắc Kinh, thì đã không gặp cha mày rồi.”
Nghe giọng bà ngoại khác thường, Mạnh Gia vén rèm châu bước ra. Dưới váy cotton màu xanh mực điểm họa tiết hoa chi tử ẩn hiện một vòng eo mềm mại, uyển chuyển.
Cô nói: “Con đâu phải mẹ chứ. Ngoại nuông chiều mẹ quá, nên mới chẳng có tí mưu mẹo nào. Nhưng bà dạy con thế nào hả?”
Hoàng Ngô Muội bị chọc cười, “Con tưởng mình thông minh lắm chắc? Toàn là khôn vặt thôi!”
“Ít ra con cũng không bị đàn ông gạt,” Mạnh Gia bĩu môi, “Mọi chuyện còn chưa làm rõ mà dám sinh con cho ông ta, mẹ con lúc đó nghĩ cái gì vậy chứ?”
Hoàng Ngô Muội dí nhẹ ngón tay lên trán cô cháu gái. Cổ tay bà giờ đã gầy guộc, không còn đeo vừa chiếc vòng ngọc xanh trơn láng ấy nữa. Mỗi lần giơ tay, chiếc vòng lại lắc lư lủng lẳng, khiến Mạnh Gia lo có ngày sẽ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tổ tiên của bà ngoại từng gầy dựng được một cơ nghiệp lớn, nếu không thì sao có thể nuôi Mạnh Gia chu đáo như vậy.
Chỉ tiếc là mấy ông cậu chẳng ra gì, ham cờ bạc, thích rượu chè, mê mấy cô người mẫu nhí, không ai làm ăn nghiêm chỉnh. Đến đời bà ngoại, chỉ còn lại một cái vỏ hào nhoáng, bên trên chẳng bằng ai, bên dưới thì dư dả hơn thiên hạ một chút.
Hoàng Ngô Muội thở dài, như thể cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: “Con học xong rồi thì ngoan ngoãn về với bà, nghe chưa?”
“Biết rồi, con nỡ lòng nào bỏ bà chứ.”
Vừa nói, Mạnh Gia vừa tựa đầu vào vai bà.
Hoàng Ngô Muội giả vờ đẩy ra, “Nóng chết được, tránh xa ra chút coi.”
Nhưng sau khi thở dài, tay bà lại vô thức ôm lấy vai cháu gái.
Mạnh Gia chợt dịu giọng, “Ngoại, con sẽ nhớ bà lắm.”
“Hừ! Chỉ giỏi nói dối. Giống y mẹ mày, miệng nói không nỡ xa bà, mà vừa thấy trai đẹp đã quên mất bà rồi. Gọi về cũng không chịu về. Giờ thì hay rồi, thành... thành...”
Hoàng Ngô Muội nói đầu tiên rất kích động, nhưng về sau nghẹn ngào không thể tiếp tục, mãi mới nói ra được, “thành một hồn ma vất vưởng. Từ lúc nó dọn đồ đi theo cha mày, tôi đã biết, nó sẽ không bao giờ quay về cái nhà này nữa.”
Mẹ Mạnh Gia mất lúc chưa đến ba mươi. Chẳng bao lâu sau, Mạnh Duy Quân đến nhà họ Hoàng, sắp xếp tương lai cho con gái, để lại một khoản tiền lớn và một người giúp việc lo chuyện ăn ở sinh hoạt cho hai bà cháu, rồi thản nhiên quay về Bắc Kinh.
Mạnh Gia được học trường quý tộc trong tỉnh, là do cha ruột ở tận Bắc Kinh sắp đặt.
Cô nghĩ bà ngoại lo lắng cũng hơi quá.
Quá trình trưởng thành và thân thế khó mở miệng của Mạnh Gia khiến cô sớm chín chắn. Trái tim ấy đã được bọc kín từng lớp từng lớp, là cơ chế tự vệ cô học được từ mẹ, để khỏi phải chịu tổn thương giống như từ cha mình.
Từ đó về sau, không còn nam sinh nào dám trêu chọc Mạnh Gia nữa, ai cũng sợ bà ngoại nghiêm khắc của cô.
Riêng chuyện đi Bắc Kinh học, Mạnh Gia giấu một chút tư tâm.
Cô mười tám tuổi, chỉ gặp Mạnh Duy Quân một lần, còn là từ xa xa, chỉ cảm thấy ông nghiêm nghị.
Cô muốn đến gần xem thử người đàn ông khiến mẹ cô si mê nửa đời, cuối cùng phát điên rồi tự sát vào một sáng đầu xuân, rốt cuộc là dạng người gì.
Xem thử cái nơi gọi là Bắc Kinh kia, đã khiến mẹ ccô một đi không trở lại, giày vò, chôn vùi cả một cuộc đời rốt cuộc là nơi thế nào.
Bà Trương đi chợ về, xách giỏ tre bước qua cổng sân, “Ôi chao, chưa ăn sáng đã bắt đầu khóc rồi sao?”
Hoàng Ngô Muội lau nước mắt, đẩy Mạnh Gia ra rồi cùng bà Trương vào bếp, “Càng già càng lắm lời.”
Bà Trương ngồi lên ghế đẩu, lấy từng loại rau tươi ra, “Đợi Gia Gia đi rồi, trong nhà chỉ còn hai bà già chúng ta thôi đó.”
Bà Trương nhận lương từ Mạnh Duy Quân, chăm sóc hai bà cháu hơn chục năm. Hoàng Ngô Muội đối xử với bà ấy thân thiết chẳng khác gì người nhà.
Bà Trương thấy bà ngoại tháo vòng tay và nhẫn ra, cẩn thận bọc bằng khăn tay, đặt lên kệ bếp.
Bà đoán chắc bà muốn tự tay nấu nướng, liền ngăn lại: “Bà à, bà nghỉ ngơi đi, có gì cứ sai tôi làm là được rồi.”
Hoàng Ngô Muội nói không sao: “Gia Gia sắp đi rồi, tôi muốn làm thêm mấy món nó thích ăn.”
Bà Trương nhanh nhẹn nhặt rau, rửa lại bằng nước sạch, rồi nói: “Bà cũng đừng lo quá. Viện trưởng Mạnh dù gì cũng là cha ruột nó, máu mủ tình thâm, không đến nỗi không nhận đâu.”
“Cháu ngoại tôi cần gì cái tên Trần Thế Mỹ ấy nhận!” Hoàng Ngô Muội lập tức mắng một câu, “Gia Gia cũng không phải đi nhận người thân đâu.”
Bà Trương bật cười.
Hoàng Ngô Muội tuy đã có tuổi, nhưng nhìn kỹ vẫn còn nét thanh tú năm xưa. Mấy chục năm trước, khi nhà họ Hoàng còn phong quang ở Hồng Kông, bà chính là người mỗi sáng sớm đã chuẩn bị lễ phục dạ hội, giày da nhỏ, đợi công tử nhà giàu đến đón đi bơi ở Vịnh Cạn, chiều lại đến khách sạn Lệ Đô ăn tối, khiêu vũ.
Mạnh Gia thừa hưởng bảy, tám phần khí chất của bà, lại học hành đàng hoàng, trong vẻ rực rỡ như gấm vóc mùa xuân còn mang thêm nét đoan trang như bóng hoa in mặt nước.
Tối đến, món gà Văn Xương bà ngoại nấu mới được dọn lên. Mạnh Gia muốn lấy lòng bà, cố tình ăn thêm một chén cơm, cả phần giăm bông và gan gà trong đồ ăn cũng ăn sạch sẽ.
Ăn quá no, cô bắt đầu đau bụng, xuýt xoa một hồi. Bà Trương nấu trà tiêu thực cho cô, từng vị thuốc được thêm vào cẩn thận, Mạnh Gia ngồi trong bếp đợi.
Bà Trương vừa khuấy ấm trà trong ấm tử sa vừa lườm cô: “Cô vốn đã định ngăn con rồi, ăn ngấu nghiến như thể mắc bệnh thèm ăn ấy.”
Mạnh Gia đi qua đi lại, ôm bụng: “Bà không thấy ngoại cười vui thế nào à? Con có phải hiếu thảo lắm không?”
“Nếu thật sự hiếu thảo, thì đã không đi Bắc Kinh rồi,” bà Trương nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai, mới hạ thấp giọng, “Chuyện này cô không dám nói với bà cụ, cô từng làm việc hai năm ở nhà họ Đàm, bà vợ nhà đó không phải người dễ sống chung đâu.”
Bà Trương là người được Mạnh Duy Quân đích thân chọn, từng ra vào nhà giàu nên ăn nói cũng rất giữ kẽ.
Mạnh Gia cầm tách sứ, chu môi thổi nhẹ, “Viện trưởng Mạnh sợ bà ấy sao?”
Cô không gọi là cha.
Hoàng Ngô Muội cũng cấm cô gọi như vậy. Nói ông ta bỏ rơi cô lúc cô mới hai tuổi, không xứng làm cha. Nhưng gọi thẳng tên thì bất kính, nên mỗi lần nhắc đến, Mạnh Gia chỉ gọi là Viện trưởng Mạnh.
Bà Trương cười cô ngây thơ: “Con còn nhỏ. Chuyện vợ chồng khó nói ai sợ ai, đúng ra là dựa dẫm lẫn nhau.”
Mạnh Gia nhìn chằm chằm vào đáy chén trà đen, “Vậy chắc viện trưởng Mạnh cũng được nhà vợ hậu thuẫn không ít nhỉ.”
Gương mặt cô lạnh lùng xen lẫn thương cảm. Thương mẹ, cũng thương chính mình.
“Đương nhiên. Nhắc đến những danh gia vọng tộc ở thủ đô, ai dám bỏ qua hai nhà họ Chung và nhà họ Đàm?”
Mạnh Gia xoa bụng, “Họ Đàm là nhà mẹ đẻ của bà Mạnh, còn họ Chung là ai?”
Bà Trương nhắc đến đại lão nhà họ Chung, Mạnh Gia lập tức im bặt.
Đó là người mà cô không dám bàn luận.
Bà Trương bỗng nhìn ra cửa sổ, như nhớ lại điều gì, khẽ thở dài: “Ngày tháng của viện trưởng Mạnh cũng chẳng dễ chịu gì. Ai cũng nói làm con rể, con dâu nhà họ Đàm là khổ nhất vì nhà đó nổi tiếng là khó vào, khó sống. Người thường dù có phúc được bước qua ngưỡng ấy, vào được tòa nhà bạc vàng ấy, cũng chỉ là khổ thêm thôi.”
“Đã hưởng lợi thì đừng mong có được tự tại.”
Mạnh Gia không bình luận, cũng chẳng thấy có gì ở Mạnh Duy Quân khiến người ta phải đồng cảm.
Cô vốn ăn ít, lần này lại ăn đến mức no quá hóa khó chịu. Mặc dù đã uống trà tiêu thực, dạ dày vẫn cứ ợ hơi.
Không ngủ được, cô mang đôi dép xỏ chân kiểu mules, men theo lan can ngọc trắng ra khỏi nhà, đi bộ thư giãn trên sườn núi.
Mùa hè về đêm mát mẻ, người ta cũng thích ra ngoài đi dạo. Dù đã tám, chín giờ tối, ngoài phố vẫn còn tiếng ồn ào.
Con đường này Mạnh Gia đi qua nhiều lần, mỗi ngày hai chuyến đến trạm xe buýt, đi học rồi lại về.
Các ông cậu từng khuyên nên bán căn nhà này, rồi chuyển đến một căn hộ bên bờ sông Châu Giang, đủ cho ba người ở, lại tiện đường cho Mạnh Gia đi học. Nhưng Hoàng Ngô Muội không chịu.
Bà luôn cảm thấy, giữ được căn nhà này mới là trọn vẹn lời dặn dò của ông nội.
Mạnh Gia đi bộ xuống núi, tới gần trạm xe buýt thì ợ một cái, rồi quay đầu trở lại.
“Cô bé à.”
Phía sau có một chiếc xe hơi đuổi theo, tài xế hạ kính gọi cô, bên trong lộ ra một gương mặt điểm sương hai bên mai tóc. Trạc năm mươi tuổi, trông rất chững chạc và điềm tĩnh.
Mạnh Gia dừng bước: “Ông tìm tôi có việc gì sao, thưa ông?”
Một giọng nói thật trong trẻo thanh tú.
Tựa như một làn sương mát đọng trên cành ngọc, người ngồi phía sau xe hai chân bắt chéo, lười biếng dựa vào lưng ghế, cũng chính là Chung Túc Thạch. Anh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu dài ngoằng, cặp mày đang cau lại cũng giãn ra theo tiếng nói ấy. Còn chưa kịp nhìn rõ mặt Mạnh Gia, anh đã ngầm đưa ra kết luận.
Qua khe cửa kính, liếc thêm một cái, thấy cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, vai gầy eo thon, dung mạo sáng sủa như ngọc trai trân châu, hoàn toàn có thể chống đỡ được chất giọng thanh mát như dòng suối ngọc ấy.
Chung Túc Thạch đến Quảng Châu công tác, vừa tan họp lúc bảy giờ. Trước khi đi, nhận lời nhờ vả của thầy giáo Mạnh Duy Quân nên đến thăm mẹ vợ và con gái của thầy, những người mà bao năm nay thầy vẫn chưa có dịp thật lòng chăm sóc.
Phu nhân đầu tiên của viện trưởng Mạnh là người Quảng Châu, chỉ là, chuyện này không có mấy ai ở Bắc Kinh biết đến.
Trong mắt người ngoài, ai cũng chỉ tưởng Mạnh Duy Quân và vợ hiện tại, Đàm Tông Hòa, là một đôi tài tử giai nhân xứng đôi vừa lứa.
Nhà họ Đàm có rất nhiều bí mật, đây chỉ là một trong số đó, mà lại là điều tuyệt đối không thể nhắc đến, là căn bệnh lòng khó chữa của Nhị tiểu thư Đàm gia.
Năm ấy có một người giúp việc mới vào, không giữ miệng lén bàn tán sau lưng rằng hình như đã từng thấy Mạnh Duy Quân ở đâu đó, tay dắt theo một người phụ nữ xinh đẹp khác. Mấy ngày sau, chuyện đến tai tiểu thư Đàm vốn xưa nay không ai dám chạm đến. Chẳng bao lâu sau, người giúp việc ấy liền bị bắt bẻ vì chuyện làm vỡ chén đĩa, bị đuổi đi với lý do “nhà không nuôi nổi kẻ vụng về tay chân như thế.”
Trịnh Đình hỏi: “Cho hỏi một chút, nhà bà Hoàng Ngô Muội đi lên là từ đường này đúng không?”
Đây là thư ký của Chung Túc Thạch.
Tuy gọi là thư ký, nhưng Chung Túc Thạch vẫn xưng “chú Đình”. Người này do ông cụ nhà họ Chung đích thân chọn, theo sát anh từ sau khi tốt nghiệp, chuyên lo liệu việc riêng.
Mạnh Gia giữ ý tứ: “Đúng vậy, cứ đi thẳng theo con đường này.”
Chiếc xe từ từ lướt qua trước mặt cô. Mạnh Gia không chú ý đến ánh mắt dò xét lướt qua khuôn mặt mình.
Cô chỉ nhìn thấy một gương mặt nghiêng tuấn tú với sống mũi cao nổi bật, chốc lát bị ánh đèn bên đường lướt qua soi sáng, rồi lại chìm vào tĩnh mịch.
Chung Túc Thạch xuống xe trước cánh cổng sắt nửa mở, những ngón tay thon dài chỉnh lại cổ áo, hơi nới lỏng hai vạt trước, sau đó khẽ kéo lại cho chỉnh tề. Gương mặt vốn lạnh lùng xa cách cũng bớt đi đôi phần nghiêm nghị.
Anh bận rộn công việc, thời gian này là gắng gượng thu xếp mới có được, bằng không cũng chẳng đợi đến tối mới tới thăm, phần nào mất đi phép tắc của bậc hậu bối.
Chỉ có Mạnh Duy Quân, người thầy dạy anh, mới có được thể diện lớn đến thế.
Trịnh Đình theo sau, lấy lễ hộp từ cốp xe. Anh hỏi: “Không rõ lão phu nhân đã nghỉ chưa?”
Chung Túc Thạch bình thản dặn: “Gõ cửa đi.”
Bà Trương đang định đi ngủ, nghe thấy tiếng động ngoài cửa bèn ra xem: “Xin hỏi các vị là…”
Trịnh Đình nói: “Chúng tôi từ Bắc Kinh đến, thầy Mạnh nhờ tiên sinh nhà tôi tới thăm lão phu nhân.”
Bà Trương mời họ vào sảnh, chu đáo pha trà: “Mời các vị ngồi chờ một lát, tôi đi mời lão phu nhân ra.”
Bà Hoàng Ngô Muội vì lo lắng cho cháu gái, mấy đêm nay ngủ không yên. Khi bà Trương vào gọi, bà đã thay sẵn chiếc sườn xám nguyệt bạch thêu Tô dệt gấm. Dáng áo hơi cũ, nhưng đường may tinh xảo, là kiểu bà chỉ mặc khi gặp khách quý.
Bà Trương búi tóc giúp bà, hỏi: “Phu nhân đã nghe thấy cả rồi?”
Hoàng Ngô Muội đáp: “Trận thế lớn như vậy, làm sao không nghe được? Gia Gia đâu?”
Bà Trương nói: “Ra ngoài đi dạo rồi, ăn tối no quá không tiêu được. Con bé này, giờ này còn chưa về.”
Hoàng Ngô Muội đeo đôi khuyên tai ngọc trai, cười nói: “Nó à, đồ nhóc con.”
Chung Túc Thạch ngồi yên đợi ở tiền sảnh, những đốt ngón tay trắng ngần gõ nhè nhẹ lên mặt bàn tròn gỗ hoàng hoa lê, toát ra chút thiếu kiên nhẫn. Ánh mắt lướt qua, đánh giá bài trí trong nhà.
Vài bức thư pháp treo tường nhìn qua bình thường, kỳ thực đều là bút tích danh gia. Tủ gỗ tử đàn khắc hoa văn Bát Tiên trưng vài món sứ cổ, trong đó ít nhất có hai ba món là hàng thật, chỉ tiếc không có người chăm sóc chuyên nghiệp, đã xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Xem ra, vợ trước của Mạnh Duy Quân cũng là người xuất thân thế gia, được nuông chiều từ nhỏ. Bảo sao không nuốt nổi cơn giận, rồi đến nỗi bị dồn đến mức phát điên.
Bà Trương dìu Hoàng Vu Muội ra. Chung Túc Thạch đứng dậy chào đón:
“Chào lão phu nhân, tôi họ Chung, là học trò của viện trưởng Mạnh.”
Nếu không phải chính miệng anh nói là học trò, Hoàng Ngô Muội suýt nữa tưởng anh là con cháu nhà họ Đàm ở Kinh thành. Khí chất trầm ổn, thái độ nhã nhặn, thần sắc uy nghiêm mà không giận dữ, không giống người thuộc dòng dõi tầm thường.
Hoàng Ngô Muội đưa tay, ra hiệu mời ngồi:
“Dùng trà đi.”
Chung Túc Thạch chậm rãi ngồi xuống, gật đầu:
“Lần này đến đường đột quấy rầy, thứ nhất là thầy tôi rất nhớ sức khỏe của lão phu nhân.”
Hoàng Ngô Muội mỉm cười ôn hòa:
“Cảm ơn thầy Mạnh đã lo lắng, sức khỏe tôi vẫn ổn.”
Lời khách sáo trên mặt, vẫn phải giữ cho phải phép.
Dù những chuyện cũ này có khiến bà nghẹn lòng đến đâu, thì với người thanh niên trước mặt, dung mạo chính trực, không liên can gì vì thế bà cũng không thể tỏ ra cay nghiệt.
Qua vài câu xã giao, Chung Túc Thạch nói thẳng mục đích: “Nơi này tuy tốt, là khu vực thiên nhiên ưu đãi, nhưng dù sao cũng hơi xa xôi. Thầy có một căn nhà ở quận Thiên Hà, muốn mời lão phu nhân và tiểu thư chuyển đến đó ở.”
Đúng lúc này, Mạnh Gia từ ngoài bước vào:
“Bà ngoại, bà còn chưa ngủ sao?”
Hoàng Ngô Muội gọi cô lại tiếp khách:
“Gia Gia, chào hỏi Chung tiên sinh đi.”
Người đàn ông được gọi là Chung tiên sinh, lúc này đường nét khuôn mặt trùng khớp với dáng vẻ nghiêng mình lướt qua khi nãy, tuấn tú điềm đạm. Tuy phủ bởi giá lạnh sương tuyết mùa đông, nhưng không che khuất được vẻ trong trẻo tựa ngói lưu ly.
Đôi mắt anh đặc biệt, hờ hững mà sắc bén, như một giếng sâu dưới bóng cây rậm rạp sau sân, thứ mà cô chưa từng dám đến gần.
Mạnh Gia đặt hai tay lên bụng, tư thế chuẩn mực, nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu giọng gọi:
“Chào buổi tối, Chung tiên sinh.”
Giọng cô kéo dài nhẹ nhàng như có tầng tầng sóng gợn, khâu vào sớm mai lất phất mưa xuân.
Trong ánh đèn đan xen, cành đào ngoài cửa sổ bỗng run rẩy, mưa hoa rơi lả tả. Chung Túc Thạch ngẩng đầu, trên gương mặt vốn không thể phân rõ vui giận, thoáng qua một khoảnh khắc thất thần.
Giây lát sau, anh khẽ gật đầu, giọng trầm lạnh:
“Mạnh tiểu thư, hân hạnh.”