Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 2

Mạnh Gia hơi sững người.

Cô còn chưa kịp tự giới thiệu thì vị tiên sinh họ Chung phong thái trầm tĩnh như núi xa kia, đã gọi đúng họ của cô.

Nghe giọng nói mang đậm khẩu âm thủ đô của anh, khiến cô mơ hồ đoán được phần nào có lẽ có liên quan đến ba cô.

Nhưng cô không hỏi bởi trong nhà có quy củ do bà ngoại đặt ra từ lâu: trước mặt người ngoài nhất định phải giữ lễ nghi. Ít lời là điều tối thiểu.

Mạnh Gia liếc nhìn bà ngoại, Hoàng Ngô Muội vỗ nhẹ mu bàn tay cháu gái:

“Đứa cháu ngoại này của tôi, mấy hôm nữa cũng sẽ lên Bắc Kinh.”

Giọng anh thanh lãnh, pha chút lạnh nhạt:

“Cô Mạnh lên đó học sao?”

Mạnh Duy Quân từng nhắc qua, nếu tính theo tuổi thì con gái ông năm nay vừa thi đại học. Mà với tính cách độc đoán của bà cụ trong nhà, chắc chắn không cho phép cô chọn trường ngoài tỉnh.

Thế thì sao giờ lại lên Bắc Kinh?

Chung Túc Thạch khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn thiếu nữ dung mạo đoan trang trước mặt, mười phần thì chín là tự ý quyết định, làm trái ý người lớn.

“Vâng, vào năm nhất ạ.”

Có lẽ khí chất cao nhã trên người Chung tiên sinh quá đỗi nổi bật, hoàn toàn khác biệt với những bạn nam cùng lứa tuổi mà cô từng gặp, một trời một vực.

Cách nhau chỉ một chiếc bàn tròn, sống lưng Mạnh Gia thẳng tắp, dưới gầm bàn, ngón tay trắng ngần siết chặt lấy chiếc rèm nhung đỏ đang buông xuống.

Sự căng thẳng của cô đến rất đỗi tự nhiên, không để lộ dấu vết.

Chung Túc Thạch hiểu được ý của bà cụ. Dù bản thân anh có kiêu ngạo đến mấy, ánh mắt lúc nào cũng hướng xuống đối với con cháu hậu bối, chín phần tự tôn cũng hóa thành hai phần, chỉ mong bình yên vô sự.

Anh cân nhắc rồi lên tiếng:

“Vài hôm nữa tôi sẽ quay lại Bắc Kinh. Nếu lão phu nhân tin tưởng, tôi có thể đưa cô Mạnh cùng đi.”

Hoàng Ngô Muội nâng tách trà, khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười dè dặt:

“Thế thì phiền cậu rồi.”

Mạnh Gia liếc nhìn bà ngoại, có thể nhận ra bà rất tán thưởng sự chu đáo đúng mực của vị khách trẻ này.

Người vẫn im lặng đứng hầu bên cạnh nãy giờ, như tấm nền vô hình—Trịnh Đình, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng mặt không biểu lộ gì. Anh chủ động bước lên, nói muốn trao đổi số điện thoại với Mạnh Gia để tiện liên lạc.

Giọng Trịnh Đình cung kính:

“Cô Mạnh, có thể lưu số điện thoại của cô không?”

Mạnh Gia không tỏ vẻ e dè, giọng nói trong trẻo, cô đọc dãy số của mình.

“Được, cô cũng lưu lại số của tôi nhé. Chúng ta sẽ xuất phát vào sáng ngày kia, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”

Mạnh Gia khẽ nói “chờ chút”, vì bên cạnh cô không có điện thoại. Cô liếc nhìn thím Trương, người kia lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn mang tới một bộ giấy bút.

Cô vươn tay, nở một nụ cười ngọt ngào:

“Cảm ơn Trương.”

Rồi định cầm lấy giấy bút.

Nhưng ngay khi giấy vừa đưa đến, một cánh tay có làn da trắng lạnh dưới ánh đèn đã ngăn lại.

Chung Túc Thạch chặn tờ giấy ghi chú ấy lại, nhưng không cầm lấy bút. Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là từ trước tới nay, anh không quen dùng đồ của người khác.

Anh đưa tay ra sau, Trịnh Đình dù ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra, nhanh chóng rút một chiếc bút máy bạc từ túi áo trong, tháo nắp và đặt ngay ngắn vào tay anh.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày, Chung Túc Thạch làm chuyện trái lệ thường.

Trong phòng khách im phăng phắc, Mạnh Gia nghe rất rõ tiếng sột soạt khi ngòi bút sắc lạnh chạm vào giấy trắng tinh.

Không cần nhìn cũng biết, nét bút của vị Chung tiên sinh này mạnh mẽ hữu lực.

“Đây là số của tôi, mong cô Mạnh giữ.”

Anh đẩy tờ ghi chú tới trước mặt cô, dưới ống tay áo màu ngà là một đoạn cánh tay với đường nét gọn gàng, rắn rỏi.

Đôi mắt Chung Túc Thạch đen tuyền và trong vắt. Giọng điệu trang trọng, gần như là nghiêm túc, lại còn ngay trước mặt bà cô , trông chẳng khác nào đang… xem mắt.

Mạnh Gia bị cái ý nghĩ kỳ quái vừa loé lên ấy làm cho giật mình.

Cô thầm “phì” một tiếng trong lòng, bản thân đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ!

Chuyện về chuyến đi Bắc Kinh coi như đã được xác nhận, cũng không còn gì để nói thêm. Chung Túc Thạch vốn chỉ là người đưa tin, thay thầy đến truyền đạt lại, chuyện thành hay không thành, nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn tất.

Chuyện nhà, quan thanh liêm cũng khó phân xử. Huống gì là một người trẻ tuổi, chưa vợ, gần ba mươi như anh.

Bố anh ngày xưa khi mới nổi danh ở Kinh thành, cũng tầm tuổi này xung quanh ong ong bướm bướm, hoa bay bướm lượn, vô cùng náo nhiệt. Mẹ anh là người cứng cỏi, sắc sảo, mới được điều từ nơi khác về, ra tay gọn gàng, xử lý sạch sẽ đám “mỹ nhân xoay vòng” bên cạnh chồng.

Đến giờ, ngay cả cụ ông trong nhà, khi ngồi rỗi cùng đám tâm phúc trò chuyện, cũng phải thừa nhận: Chung gia giữ được vinh quang hôm nay, công lao của con dâu là rất lớn.

Chung phu nhân từng rất kiêu hãnh, từng thẳng thắn nói với con trai rằng:

“Đừng tưởng ông nội khen con chững chạc hơn người, những chuyện xoay vần trong gia đình, sự tinh tế và chừng mực ấy dù con có dốc lòng học thêm mười năm nữa cũng không bằng nổi bất kỳ nữ chủ nhân nào trong cái sân này.”

Đó vốn không phải là sở trường của đàn ông.

Chung Túc Thạch ngồi lại thêm một chén trà rồi đứng dậy, cài khuy áo, nói lời cáo từ:

“Chuyến này vội vàng ghé ngang, làm phiền lão phu nhân nghỉ ngơi. Đề nghị của thầy, ngài cứ suy xét thêm hai hôm, nếu có tin tức gì Chung mỗ luôn sẵn sàng đợi.”

Hoàng Ngô Muội muốn tiễn ra cửa, nhưng bị Chung Túc Thạch đưa tay ngăn lại:

“Lão phu nhân không cần tiễn.”

“Thế cũng được. Gia Gia, con tiễn Chung tiên sinh.”

Ngoài kia ánh trăng như dòng bạc, như dòng suối lặng chảy trên mái ngói rộng lớn, trong trẻo và se lạnh.

Mạnh Gia dẫn anh ra cửa chính, bước đi chưa hoàn toàn vững vàng, cố gắng kiểm soát dáng váy đung đưa từng bước.

Đây là người của bên ba cô chắc sau khi về lại Kinh thành, sẽ thuật lại mọi chuyện. Mạnh Gia không muốn để lại ấn tượng kém lễ phép với vị Chung tiên sinh dung mạo như ngọc này, khiếb ba cô trách cứ bà ngoại nuôi dạy không đến nơi đến chốn.

Cô rất ngoan, mà người không xứng làm ba là Mạnh Duy Quân.

Đi đến trước cây sam cao lớn, rậm rạp bên cổng đồng, Mạnh Gia dừng lại, nhẹ giọng:

“Đường núi dốc, mong tiên sinh đi cẩn thận.”

Chung Túc Thạch nghe vậy thì khựng lại, lúc quay đầu, ánh trăng soi qua hoa trắng rơi nghiêng, hắt bóng lên khuôn mặt non trẻ của cô, vừa mong manh, vừa sinh động.

Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường:

“Được.”

Trịnh Đình vốn xuất thân từ doanh trại, xuất ngũ mới chuyển ngành, leo đường dốc thế này chẳng là gì, huống chi chỉ là đoạn đồi ngắn.

Anh nhớ đến lời căn dặn của Mạnh Gia, cầm vô lăng khẽ cười:

“Con gái Viện trưởng Mạnh, xem ra ngoan ngoãn hiểu chuyện thật.”

“Không hẳn vậy.”

Chung Túc Thạch nhắm mắt, tựa lưng ghế, trong đầu hiện lên ánh mắt trong veo như nước mùa thu của Mạnh Gia.

Rõ ràng là đang mỉm cười, vậy mà nơi chân mày lại đọng đầy tĩnh mịch và hiu quạnh.

Nhưng trong đáy mắt cô lại chẳng có non sông, chẳng có hoa rụng, cũng chẳng có tiếng côn trùng rì rào, tất cả những gì đáng lẽ nên thấy, có thể thấy cô đều chẳng thấy, thậm chí cũng chẳng thể chứa nổi hình ảnh của người đối diện đang trò chuyện cùng mình trong tấm gương.

Chỉ còn lại sự tinh tế lạnh lẽo như băng tuyết.

Chung Túc Thạch theo học Mạnh Duy Quân, chuyên ngành triết học cổ điển, sau lại sang Đức tu nghiệp. Anh sớm biết rằng dù có chọn ngành gì cũng vô ích, cuối cùng vẫn phải đi trên con đường mà gia đình đã trải sẵn, vậy nên dứt khoát chọn lấy cái ngành khô khan nhàm chán nhất.

Mới gặp nhau có một lần, mà đã đánh giá một cô gái đó không phải phong cách của anh. Nhưng nếu buộc phải mô tả, Chung Túc Thạch thà rằng nói: Mạnh Gia là một kẻ đại phản nghịch ẩn mình trong chốn phàm trần.

Trịnh Đình giọng có phần trêu chọc: “Cậu đưa số riêng của mình cho tiểu thư Mạnh à?”

Chung Túc Thạch liếc anh một cái, nơi khóe môi phảng phất ý cười: “Câu hỏi hay đấy.”

Vài giây sau, anh tự tìm cho mình một lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý: “Cô ấy là con gái thầy tôi, tính là việc riêng cũng chẳng quá.”

Trịnh Đình cười lạ lẫm: “Tiểu thư Tiểu Mẫn là chị họ của cậu, lần trước cô ấy muốn mượn một bức tranh của Trịnh Bản Kiều nói là có khách quý đến nhà, mượn treo tạm hai ngày rồi sẽ trả nguyên trạng. Cậu lại đưa số điện thoại của tôi cho cô ấy. Vậy hóa ra chuyện đó lại thành công việc công à?”

Chung Túc Thạch bao năm vùi đầu trong sử sách điển tịch, không quen giao tiếp với người ngoài, tính cách trầm mặc ít lời, vì thế trên người luôn mang theo vẻ bí ẩn xa cách khó tiếp cận.

Anh thỏa hiệp: “Chú Đình, chú đừng trêu cháu nữa.”

Đèn đuôi xe đỏ rực rẽ vào một khúc cua, rồi mất hút trong bóng núi đen kịt, dần dần không còn trông thấy.

Mạnh Gia khóa cổng lại, phủi bụi sắt dính trên tay rồi quay vào đại sảnh, Hoàng Ngô Muội hỏi cô: “Người đi rồi à?”

“Vâng, đi rồi.”

Vừa rồi có khách, cô uống trà rất khẽ, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, nhưng trời hè nóng nực khiến cổ họng cô khô rát, ngứa ngáy.

Giờ không còn người ngoài, Mạnh Gia liền bưng chén trà lên uống một hơi, chiếc chén kiểu nón đấu bằng men trắng vơi đi hơn nửa.

Hoàng Ngô Muội rất không hài lòng với sự thô lỗ của cô, quay sang nói với bà Trương: “Cô xem con bé thế kia, sao mà giữ phép tắc nổi mười lăm phút chứ!”

Mạnh Gia vốn định nói: chỉ là uống nước thôi mà, dù có là tiểu thư khuê các được dạy dỗ kỹ lưỡng đến mấy, nếu có một ngày sắp chết khát thì cũng sẽ hóa dữ mà uống như trâu.

Nhưng nghĩ lại, chẳng còn mấy ngày nữa là rời nhà, thôi thì không chọc bà ngoại giận làm gì.

Cô lau khóe miệng, đặt chén trà xuống, vuốt phẳng vạt váy, ngồi xuống một cách tao nhã, lại nhấp thêm một ngụm, trông vô cùng biết điều.

Hoàng Ngô Muội không làm gì được cô, chỉ bỏ lại một câu: “Đi ngủ đi.”

Mạnh Gia lặng lẽ thu lại tờ giấy ghi chú trên bàn, xoay người lui xuống phòng.

Khi bước qua cổng sân, cô nghe thấy bà Trương dè dặt hỏi: “Phu nhân, thật sự không định chuyển lên thành phố ở sao? Dù gì cũng là ý tốt của Viện trưởng Mạnh.”

Sắc mặt Hoàng Ngô Muội lập tức sa sầm: “Tôi già rồi, chẳng chịu nổi cái phúc đó.”

Bà Trương đánh bạo nói ra lời trong lòng: “Bà không muốn thì thôi, để dành cho cô Gia Gia cũng được, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của con bé.”

“Tính cách của nó ấy à, chưa chắc nó đã chịu nhận.”

Bà Trương không dám khuyên thêm, bà hiểu rõ tính khí của phu nhân, cao ngạo đến chẳng chịu hạ mình. Nếu chẳng phải gia đình thiếu người giúp việc, e rằng năm xưa bà cũng chẳng được giữ lại.

Mạnh Gia tắm xong, chống tay ngồi bên mép giường mềm mại.

Cơn gió đêm lồng lộng mang theo hương trái rừng từ núi thổi vào qua cửa sổ tròn kiểu phúc thọ, thổi tung tà váy ngủ lụa màu ngọc bích của cô, lộ ra mắt cá chân trắng ngần thoắt ẩn thoắt hiện.

Trong tay cô cầm mảnh giấy ghi số điện thoại, nhìn một lúc, rồi lưu vào điện thoại, đặt tên là “Chung tiên sinh”.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân chậm rãi, bà Trương gõ cửa khe khẽ: “Ngủ chưa, Gia Gia?”

Mạnh Gia luống cuống nhét tờ giấy xuống dưới gối.

Cô nói: “Chưa ạ, bà vào đi.”

Bà Trương mang ly sữa nóng đặt trên bàn đầu giường: “Uống rồi ngủ sớm một chút.”

Mạnh Gia cầm ly thủy tinh trong tay: “Cảm ơn bà Trương.”

Bà Trương dặn dò: “Sau này lên trường rồi, bà không chăm được nữa, con phải tự biết lo cho mình đấy.”

Mạnh Gia uống một nửa rồi đặt ly xuống: “Bà Trương, người đàn ông đến tối nay, bà từng gặp chưa?”

“Cháu đích tôn nhà họ Chung đó, dễ gì bà được gặp? Bà là cái gì đâu.”

Bà Trương xuýt xoa, mặt cười rạng rỡ như vừa được trọng thưởng, tiện tay đóng cửa sổ giúp cô.

Mạnh Gia ngoan ngoãn nằm xuống, mái tóc dài đen nhánh như gấm tỏa trên gối, hơi khép mắt lại hỏi: “Bà ngoại hôm nào đi thiền tu vậy ạ?”

“Mốt.”

“Con đi cùng bà.”

“Được thôi, bà sẽ vui lắm, ngủ đi.”

Bà Trương đắp chăn cho cô, thu ly sữa đem xuống nhà bếp.

Hoàng Ngô Muội là một trong những tín nữ lui tới chùa Lục Dung thường xuyên nhất. Mỗi khi có ngày giảng kinh của trụ trì, bà đều phải có mặt, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, chắp tay lắng nghe lời răn Phật pháp.

Mạnh Gia từng theo bà làm thiện nguyện một lần.

Cô cùng các tiểu sa di quét dọn sân chùa, sau đó chuyển đến trước điện thờ Bồ Tát, từng ngọn, từng ngọn, nối tiếp nhau thắp đèn, từ điện này sang điện khác, tuần tự đúng thứ tự.

Một ngày trôi qua, mệt đến mức cô không đứng thẳng nổi, chưa ra khỏi điện đã kêu gào là lần sau không đến nữa, nói công đức này chẳng cần cũng được.

Hoàng Ngô Muội tức đến phát vào lưng cô mấy cái, mắng cô nói năng bậy bạ. Mạnh Gia dựa vào tường nịnh bà: “Đừng mà, con sắp tắt thở đến nơi rồi.”

Dù là các vị sư trong chùa tu hành nghiêm cẩn cũng không nhịn được bật cười.

Sáng mốt, vừa thức dậy, Hoàng Ngô Muội đã mặc áo váy lam sẫm, sửa soạn chỉnh tề, sau đó tự mình kiểm tra lại giỏ trúc đựng nhang đèn, nến sáp lần nữa.

Thấy Mạnh Gia ngáp liên hồi, dựa vào bàn ăn cháo trắng, bà bước lại, gõ lên lưng cô: “Ngồi cho nghiêm chỉnh vào.”

Không để ý bà ngoại đã thức dậy, Mạnh Gia xoa lưng, ngồi thẳng dậy: “Bà ngoại, hôm nay con đi dâng hương cùng bà. Nhưng nói trước, con không làm việc đâu đấy.”

Hoàng Ngô Muội đẩy dĩa dưa muối thập cẩm về phía cô: “Không ai dám sai con làm việc cả, từ nhỏ tới lớn, con đã từng rửa một cái bát chưa?”

Mạnh Gia cắm đầu khuấy cháo, không lên tiếng.

Bà Trương ăn xong trong bếp, nhanh nhẹn ra tiền sảnh dọn dẹp bàn ăn. Bà luôn giữ đúng bổn phận, chưa từng ngồi ăn cùng mâm. Mấy lần Hoàng Ngô Muội mời, bà đều từ chối: “Bị người ta thấy, mất thể diện lắm.”

Lúc Mạnh Gia đỡ bà ngoại ra cửa, cậu họ cô là Hoàng Hưng đã đứng chờ ngoài cổng, vừa thấy hai người đi ra liền nở nụ cười cầu tài.

Chỉ cần thấy điệu cười khéo nịnh như thế, cô liền biết ngay ông cậu này lại chơi cổ phiếu thua sạch, thừa lúc bà ngoại ra ngoài để đến nịnh nọt, mong xin ít tiền tiêu vặt.

Những năm qua, Hoàng Ngô Muội giúp đỡ bọn họ không ít.

Mạnh Gia vẫn còn nhớ, bà ngoại từng có một chiếc hộp ngọc khảm men lam xanh, thủ công từ cuối thời Thanh, bên trong chứa đầy trang sức bằng vàng bạc tinh xảo, từ chiếc ghim cài khăn nhỏ nhất đến nhẫn hồng ngọc lớn, trân châu tròn mịn và vòng ngọc Miến Điện.

Nhưng bao năm qua, để giúp mấy ông cậu vô dụng ấy, cũng như vì Mạnh Gia, những món bảo vật ấy trong hộp đã bị bán gần hết, chẳng còn lại là bao.

Ký ức khiến cô nhớ nhất, là năm lớp 11, cô tham gia cuộc thi sáo quốc tế tổ chức tại Quảng Châu, giành được chức vô địch. Ngoài cúp và chứng nhận, phần thưởng còn có một cặp vé khứ hồi thương gia đến London.

Cô học thổi sáo từ năm tám tuổi, đến năm thứ bảy mới thi được cấp mười không thể nói là thiên tài.

Ban tổ chức chỉ cấp vé máy bay, còn lại như tiền ở khách sạn thì phải tự chi.

Mạnh Gia biết giá cả ở London đắt đỏ, khoản này không nhỏ. Cô từng nghe bạn cùng lớp từng du lịch châu Âu nói rằng, gia đình bạn ấy đi bảy ngày mà tiêu hết mười ba triệu đồng.

Cô sững sờ, từng nghe bà Trương và bà ngoại tính toán sổ sách, cả năm tiền ăn trong nhà còn chưa đến chừng đó.

Cô giấu vé máy bay trong cặp, về nhà vẫn làm như không có gì, ăn cơm, làm bài như bình thường. Nhưng dù sao cũng còn nhỏ, chuyện không được đi khiến cô mang trong lòng nhiều tiếc nuối, không có cách nào trút ra, đến nửa đêm cũng không ngủ được, tức tối đến mức thâm quầng mắt.

Nhưng chưa đến hai ngày sau, bà ngoại đã đưa cho cô một chiếc thẻ, nói: “Cầm lấy, theo giáo viên hướng dẫn đi London, mở mang tầm mắt một chút.”

Mạnh Gia thoáng sững người, rồi lập tức từ chối: “Tiền bà giữ lấy đi, con không thích cái gì mà London hết. Nếu thật sự muốn đi, đợi sau này con tự kiếm được tiền rồi tính.”

Hoàng Ngô Muội nhất quyết nhét vào tay cô, quát khẽ: “Cháu cứ phải cố cãi với bà phải không? Nhà mình tuy khó khăn, nhưng chưa đến mức ấy, cũng chẳng cần cháu phải tiết kiệm gì cả!”

Bà Trương biết rõ ngọn ngành, đợi Mạnh Gia đi rồi mới nói: “Phu nhân, thật ra có đi London hay không cũng chẳng quan trọng.”

Hoàng Ngô Muội ngồi phịch xuống ghế vòng, mệt mỏi nói: “Tôi tuy chưa từng trải qua vinh hoa phú quý, nhưng cũng khá hơn Gia Gia nhiều, thà để tôi gồng lên, cũng không muốn để con bé phải chịu thiệt thòi.”

Trên đường ra sân bay, Mạnh Gia mới nghe dì họ nói, số tiền trong thẻ ấy là bà ngoại bán đi một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy mà gom góp được.

Dì họ lắc đầu tiếc rẻ: “Thật đáng tiếc, bây giờ trên thị trường kiếm đâu ra viên ngọc nào có nước đẹp như thế nữa? Vậy mà chỉ bán được từng ấy tiền.”

Biểu cảm trên gương mặt dì khi đó, Mạnh Gia suốt đời cũng không thể quên. Cô nắm chặt vé máy bay, gắng gượng trước mặt dì, mãi đến khi lên máy bay mới òa khóc.

Chỉ là trong lúc ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chú họ Hoàng Hưng đã lái xe, không nhịn được mà bắt đầu đòi bà chị mình đưa đồ.

“Miếng ngọc phỉ thúy có dây chuyền mặt khóa mà thái bà để lại ấy, chắc vẫn ở chỗ chị chứ gì? Cho em mượn hai ngày.”

Hoàng Ngô Muội bị họ hàng dây dưa mấy chục năm nay, đã quá quen thuộc, cũng biết cái kiểu “mượn” này thì nhất định là đi không trở lại. Gương mặt bà lạnh như nước đổ lá sen: “Chị không nhớ bỏ đâu mất rồi, muốn thì để chị tìm được sẽ báo.”

Mạnh Gia trong lòng vốn đã chán ghét ông chú họ, suốt ngày cái bộ dạng thực dụng nhỏ nhen, bao năm rồi mà vẫn chẳng nên thân. Nhưng dù gì cũng đang ngồi xe của người ta, vả lại là bề dưới không thể hỗn láo với trưởng bối, cô bèn quay mặt ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ ngẩn ngơ.

Thế mà Hoàng Hưng vẫn cố kéo câu chuyện về phía cô: “Gia Gia, sắp nhập học rồi nhỉ? Hôm nào đi, để chú đưa đi.”

Mạnh Gia mặt lạnh, không đáp.

Hoàng Ngô Muội trả lời thay: “Nó không cần anh đưa, anh lo được cho bản thân là tốt rồi.”

“Chà, Gia Gia nhà ta đúng là có tiền đồ, thi đỗ trường đại học danh giá như vậy. Sau này đừng quên chú nhé, trong đám nhỏ chú là thương cháu nhất đấy.”

Hoàng Hưng vừa lái xe, vừa nói, tay còn chỉ chỉ vào mặt Mạnh Gia.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Thật sao? Chính là ông, người đã lấy trộm tiền lì xì Tết của cô đi đánh bạc, vậy mà dám nói là thương?

Cô khẽ nhếch môi, giọng châm chọc: “Phải rồi, ân tình của chú, cháu đều nhớ cả.”

Hoàng Ngô Muội trừng mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu. Mạnh Gia chun mũi, cúi đầu ngắm tà váy của mình.

Đến chùa Lục Dung, còn chưa vào cổng, từ xa đã trông thấy mấy vị tăng nhân xếp thành hai hàng. Giữa trời hè nắng gắt, ai nấy đều mặc tăng bào lam sẫm, tay cầm chuỗi tràng hạt, nét mặt nghiêm trang cung kính.

Mạnh Gia tưởng trong chùa lại có sự kiện lớn gì đó.

Ba người đứng lại dưới bóng cây, cô đưa tay che trán nhìn về phía trước: “Bà ngoại, lễ hội văn hóa Bảo Liên chẳng phải mới kết thúc sao?”

“Chắc là có nhân vật lớn nào sắp tới.” Hoàng Ngô Muội nói.

Bà Trương vừa quạt vừa nói: “Mà khiến các sư thầy phải ra đón thế này, chắc chắn chẳng phải người tầm thường.”

Rất nhanh sau đó, người họ đang bàn đến đã xuất hiện trong tầm mắt.

Bà Trương khẽ kêu lên: “Là cậu Chung đó!”

Mạnh Gia ngẩng đầu nhìn. Trước cổng chùa, một đoàn thanh niên trung niên mặc đồng phục sơ mi trắng, ít nhất cũng hơn mười người, vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài nổi bật, đang từ trên xe bước xuống.

Anh ta cũng mặc sơ mi trắng, tà áo sơ vin vào quần âu, vậy mà lại toát lên khí chất cao quý, xa cách không thể chạm tới. Rõ ràng chẳng làm gì, nhưng chỉ một cái đứng đó thôi đã khiến những người xung quanh trông có vẻ luộm thuộm, tầm thường hẳn đi.

Bình Luận (0)
Comment