Nửa đêm ngoài cửa sổ bắt đầu mưa nhẹ, từng giọt lách tách rơi, tưới lên cành hoa và bãi cỏ im lìm.
Mạnh Gia chống khuỷu tay xuống giường, nghiêng người sang một bên, gắng gượng nâng nửa người dậy.
Tấm chăn lụa mỏng nhẹ phủ hờ trước ngực, vì động tác ấy mà tuột xuống, không còn bám chắc.
Tiếng bước chân vững vàng vang lên từ phía cửa phòng ngủ, từng bước một tiến lại gần.
Mạnh Gia luống cuống, còn chưa kịp ngồi dậy thì đã vội kéo tấm chăn lại, quấn lấy người.
Cô nằm xuống, dứt khoát trùm kín từ đầu đến chân, chỉ chừa lại đôi tay nửa khum nửa duỗi lộ ra ngoài.
Chung Túc Thạch bật đèn, ánh sáng xuyên qua những kẽ hở giữa lớp chăn, chiếu thành từng vệt trắng lóa, nhảy múa trên mi mắt mỏng manh và nhợt nhạt của cô.
Anh cưỡng ép kéo chăn ra: “Đầu hàng ai thế? Cứ giơ tay lên vậy không mỏi à em?”
Mạnh Gia giành lại: “Sáng quá, mắt em chịu không nổi.”
Tấm chăn cuối cùng cũng chẳng che nổi xương quai xanh trơn láng của cô.
Chung Túc Thạch nhìn cô với ánh mắt nửa trêu chọc: “Em kéo ra mà nhỉ, lúc anh bật đèn em đã nằm y như vậy rồi.”
Mạnh Gia bị chặn họng, ngập ngừng một lúc: “Em... đoán trước thôi không được à?”
“Được, em nói gì mà không được?”
Chung Túc Thạch bất ngờ nở một nụ cười nhẹ bâng.
Người luôn có vẻ mặt mỏi mệt vào ban đêm, mà lúc này lại giống như chàng trai trẻ đầy sức sống, khiến người ta không kịp phản ứng.
Ánh đèn chùm pha lê hắt lên đáy mắt Mạnh Gia, sáng như ban ngày, trong đồng tử cô chỉ phản chiếu lại một Chung tiên sinh vừa lưu manh vừa nói năng tùy tiện.
Cô cúi đầu, hất tay anh ra: “Anh quay mặt đi, em vào phòng tắm.”
“Tại sao anh phải quay mặt?”
Biết rõ còn cố hỏi, lại còn cười nhàn nhạt, phong lưu lộ rõ.
Mạnh Gia giận quá đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh....em chưa mặc đồ mà!”
Cú đấm ấy như gãi ngứa, còn bị Chung Túc Thạch nắm lấy.
Anh kéo chăn lại, quấn từ vai xuống dưới, rồi bế cô lên.
Mạnh Gia lập tức rời khỏi giường, cơ thể bồng bềnh như cọng lau treo trên tường, vội vàng bám lấy cổ anh.
Chung Túc Thạch đã tắm rồi, sạch sẽ thơm mát, áo choàng vải satin thắt lỏng lẻo, áp lại gần người, thoang thoảng hương sớm núi rừng.
Cô nghĩ lệch sang hướng khác: “Em tự đi được, anh làm gì thế?”
Chung Túc Thạch ôm cô bước vào trong: “Anh sợ em bất tiện, vừa nãy ai là người cứ kêu sắp tắt thở?”
Mạnh Gia lại nhớ tới lúc ban nãy, trong phòng khách, hai người quấn lấy nhau, cơ thể đan xen đến méo mó, từng khe hở đều bị lấp kín, cảm giác sâu và nóng ấy gắn kết không thể tách rời.
Sau đó cô dựa vào vai anh, Chung Túc Thạch cúi đầu hôn cô, chuyển động bên dưới dịu dàng như thể chìm trong suối lạnh núi cao, ngâm đến mức trái tim anh cũng sưng tấy.
Nhưng anh lại không dám mạnh tay, chỉ có thể dằn xuống tận cùng, kìm nén cơn khát gào thét trong xương cốt.
“Sao người anh đổ nhiều mồ hôi thế?” Mạnh Gia lấy mu bàn tay khẽ cào cằm anh, khẽ hỏi.
Tóc mái anh hơi rũ, lướt qua xương mày, theo nhịp chuyển động mà rung nhẹ.
Chung Túc Thạch thở một hơi: “Anh sợ làm em đau, kìm nén khá khổ sở.”
Anh có lẽ chưa từng tỏ ra uất ức thế này, rất lạ lẫm.
Mạnh Gia áp mặt lên anh: “Không đau nữa rồi, anh còn nhịn gì nữa?”
Cô xoay người hôn lên khóe môi anh, không kìm được, như một sự cổ vũ thầm lặng.
Chung Túc Thạch cổ họng khô khốc, nuốt hai lần mới trôi, chậm rãi nhắm mắt.
Rồi, anh siết chặt cô trong vòng tay, đem mọi khao khát không lối thoát, nóng bỏng và dữ dội ấy dồn xuống tận sâu thẳm.
Mạnh Gia áp người vào anh, trước mắt là một mảng trắng xóa, như thể nằm giữa núi tuyết hoang vu, dần dần thiếp đi.
Chung Túc Thạch đặt cô ngồi lên bậc đá cẩm thạch đen viền vàng bên bồn tắm.
Anh chỉ cho cô xem: “Nước nóng chảy ra từ đây, chỗ này điều chỉnh nhiệt độ, khăn tắm ở trong tủ tường, đưa tay với là được...”
Anh thấy Mạnh Gia quấn chặt chăn, trợn mắt nhìn mình, gương mặt như đang ghét bỏ anh dài dòng.
Chung Túc Thạch dừng lại, mời cô lên tiếng: “Đừng trừng nữa, có gì chỉ thị thì cứ nói.”
Mạnh Gia chỉ vào mắt mình, vẫn quấn chăn kín mít mà còn rảnh tay tung ra một vòng hoa bằng tay.
“Ý em là gì đây? Mấy trò thủ ngữ, anh thực sự chưa học qua đâu.”
Chung Túc Thạch tâm trạng tốt, nên trêu chọc, đưa tay thử nước, thấy vừa rồi thì phủi nước trên tay.
Mạnh Gia hít sâu: “Ý là em có mắt để nhìn, có tay chân để làm.”
“Ồ, chê anh dài dòng, muốn đuổi anh đi?”
Chung Túc Thạch buông cô ra, biết điều giơ hai tay đầu hàng: “Được được, em tự làm.”
Chờ anh đóng cửa lại, Mạnh Gia mới ngồi vào bồn tắm, tựa đầu vào thành, nước ấm ngập qua ngực.
Cô khẽ nhắm mắt một lúc, cảm giác đau nhức lúc mới tỉnh, qua một hồi ngâm nước các khớp cũng dịu lại nhiều.
Mạnh Gia lấy từ giá sách gần đó một cuốn “Về cái chết và sự bất tử” của Feuerbach, mới lật được vài trang, đã bị giọng văn tối nghĩa làm cho choáng váng.
Phong cách đọc sách của Chung tiên sinh, hóa ra lại rắc rối thế này à...
Khi cô tắm xong, mặc váy ngủ đứng trước gương sấy tóc, có người gõ cửa hai cái: “Xong chưa em?”
Mạnh Gia hạ công suất quạt gió, lớn tiếng đáp: “Chưa mà.”
Thế mà Chung Túc Thạch cứ thế đẩy cửa bước vào.
Cô cầm máy sấy tóc ngạc nhiên nhìn anh: “Này? em bảo chưa xong mà.”
Chung Túc Thạch nói: “Anh chỉ làm thủ tục thôi, em xong hay chưa thì anh cũn vào.”
Lỡ cô chưa mặc đồ thì sao? Đồ lưu manh này còn nói nghe như đạo lý lắm vậy.
Anh nhét cốc nước vào tay cô: “Tắm xong hay khát nước, em uống trước đi.”
Mạnh Gia cầm lên nhìn, nước trong cốc ánh đỏ, cô hỏi: “Cái gì đây ạ?”
“Trà sâm, bổ khí.”
“Ồ.”
Mạnh Gia ngoan ngoãn uống một ngụm.
Chung Túc Thạch đã bật máy sấy, đứng phía sau giúp cô sấy phần đuôi tóc còn ướt.
Trong gương sáng bóng, hiện rõ bóng dáng anh chuyên chú, nâng từng lọn tóc nhẹ nhàng sấy đi sấy lại.
Mạnh Gia mím môi cười, lại nhớ đến câu hỏi cô từng hỏi anh trên xe, lúc này mới nhận ra mình bị anh lắt léo né tránh rồi.
Cô đặt cốc xuống: “Anh làm khéo thế có phải từng sấy cho người khác rồi đúng không?”
Chung Túc Thạch ra vẻ oan ức, liếc nhìn người trong gương: “Em đúng là hay quên.”
Mạnh Gia nghĩ một lát, nhớ ra rồi, lúc nằm viện anh từng giúp cô sấy mấy lần.
“Thế trước đó nữa thì sao?” Cô truy cùng đuổi tận, còn quay người lại, nhìn thẳng anh không rời mắt.
Anh đặt máy sấy xuống, ra chiều suy nghĩ: “Trước đó à, thì...”
Mạnh Gia dí sát hỏi: “Ai?” Tay cô đã kẹp lấy eo anh.
Nếu anh dám nói linh tinh cô thật sự sẽ cấu cho một phát.
Chung Túc Thạch bế cô lên, đặt ngồi lên bồn rửa mặt: “Anh nói, anh nói.”
Mạnh Gia ôm lấy cổ anh: “Là bạn gái cũ của anh phải không, quen lúc đi du học?”
Dù sao thì quen biết lâu như vậy, ở Bắc Kinh, cô chưa từng thấy anh có cô gái nào bên cạnh.
Chung Túc Thạch thật sự gật đầu: “Claudia ấy hả, không khó chiều như em. Mỗi lần tắm xong, anh toàn vứt đầu cô ấy vào máy sấy khô.”
Máy sấy khô cái đầu anh...
Mạnh Gia lườm anh một cái, ngay cả việc anh nuôi mèo hay chó cũng chẳng buồn hỏi nữa.
Sau này nhớ lại đêm đó, khi chính cô cũng đã đặt chân đến một miền đất khác.
Mạnh Gia nghĩ, lúc ấy rốt cuộc cô có tâm trạng gì, mà cứ nhất quyết truy đến cùng với một câu hỏi, dù có nói hay không thì kết quả cũng chẳng đổi?
Chẳng qua là muốn chút công bằng trong cơn nghiện yêu ấy thôi.
Cô ngây ngô nghĩ rằng, mình chưa từng yêu ai, nếu Chung tiên sinh từng yêu rồi thế chẳng phải là cô lỗ to rồi sao?
Nhưng trong tình cảm chẳng có cái gọi là công bằng tuyệt đối, nhất là khi người ấy lại là Chung tiên sinh.
Còn cô... thì đang làm gì vậy chứ?
Cô đang đòi hỏi chút công bằng vụn vặt, từ một người vĩnh viễn chẳng thể ngang hàng với mình.
Chung Túc Thạch bế cô vào phòng, đặt lên giường. Mạnh Gia xoay người, đổi tư thế nằm cho thoải mái.
Chỉ mấy phút sau đệm giường bên cạnh lún xuống, là Chung Túc Thạch đã nằm lên.
“Vừa rồi anh đi đâu đấy? Lúc em ngủ ấy.”
Mạnh Gia xoay người, mượn ánh trăng trong trẻo ngoài trời khẽ vươn ngón tay, chậm rãi vẽ từng nét chân mày anh.
Chung Túc Thạch để cô tùy ý đùa nghịch, khẽ đáp: “Ra sân đứng một lát, hút điếu thuốc.”
Chỉ là rít một hơi rồi ngừng lại, rồi lại lặng lẽ suy nghĩ, tự cười với chính mình.
Gió đêm ven hồ lùa qua, cuốn làn khói vào tận phổi khiến anh khẽ ho mấy tiếng.
Mạnh Gia nhớ lại, chậm rãi hỏi: “Thuốc của anh hình như có mùi trầm hương nhỉ?”
Cô bỗng nghĩ đến những lần hôn nhau, mùi hương trầm hương nhè nhẹ, xen lẫn hương bách xù trên người anh, cứ thế len lỏi vào giữa môi lưỡi.
Chung Túc Thạch nói: “Loại đặc chế, lọc gần hết nicotine rồi nên mùi cũng nhẹ hơn.”
Cô lại hỏi: “Vậy chắc cũng không hại sức khỏe lắm đâu nhỉ? Anh nghiện thuốc nặng lắm hả?”
“Còn tùy. Khi nào tâm trạng nặng nề thì sẽ nghiện hơn chút. Bình thường thì có cũng được, không cũng chẳng sao.”
Chung Túc Thạch rất kiên nhẫn với cô, chậm rãi trả lời từng câu hỏi vu vơ cô tiện miệng hỏi ra.
Mạnh Gia nghiêm túc hỏi: “Không phải anh chỉ cần hạ lệnh là được à? Anh cũng có lúc phiền lòng sao?”
Anh khẽ cười: “Đó đều là vẻ ngoài để dọa người thôi. Anh cũng có người trên quản lý, tự nhiên cũng phải bị điều chỉnh, sắp xếp.”
“Thì ra vị tổng giám đốc hô mưa gọi gió như anh, cũng có lúc chẳng thể làm theo ý mình.”
Cô như vừa vô tình chạm đến ranh giới giữa cấp bậc và trật tự, mơ hồ gật đầu, có chút hiểu chút không.
Chung Túc Thạch nói: “Đương nhiên rồi, dù sống ở tầng lớp nào ai cũng có lúc như vậy. Thế gian này không ai thật sự được làm theo ý muốn. Nếu có, thì người đó chỉ là đang cố tình làm ngơ trước hiện thực của mình thôi.”
Mạnh Gia nghịch chán, rút tay khỏi chân mày anh, nhưng vừa trượt đến môi anh thì đã bị Chung Túc Thạch nhanh tay nắm chặt.
Cô chẳng hề phản kháng, cứ để anh nắm lấy.
“Người từng học triết học đúng là khác biệt thật.” Anh nói, “Anh vừa xem sách của em, nội dung đúng thật là rất sâu xa, chẳng thể viết đơn giản chút, dùng mấy từ quen thuộc hàng ngày sao?”
“Nhà triết học hậu hiện đại Deleuze từng nói, lúc tổng kết sự nghiệp học thuật của mình, rằng ‘triết học là để phát minh khái niệm’. Những phát minh đó không phải để thể hiện mình cao siêu, phải tạo ra mấy từ ngữ mới cho bằng được. Mà là bởi thế giới chưa được khai phá này quá đỗi mơ hồ, cần những danh từ riêng, mới mẻ để diễn đạt. Anh nói vậy em hiểu được không?”
Cánh tay anh vòng qua eo cô, đôi mắt đen thẳm dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, cố gắng dùng cách dễ hiểu nhất để giảng giải cho cô.
Mạnh Gia suýt nữa thì tan chảy trong ánh mắt dịu dàng ấy.
Rõ ràng chỉ là đôi câu chuyện phiếm, thế mà anh lại nghiêm túc giải thích đến thế, còn phải hỏi cô có hiểu nổi hay không.
Cứ như thể, chỉ cần cô không hiểu, anh sẽ lập tức đọc luôn cả một bài luận văn tại chỗ, nhất định phải giảng cho thấu đáo mới thôi.
Cho nên, trong một năm bên Chung tiên sinh, bài học mà Mạnh Gia lặp đi lặp lại mỗi khi chỉ có hai người, chính là tự nhắc nhở mình rằng: cô không quan trọng như bản thân nghĩ.
Chỉ là hết lần này đến lần khác, mọi hành động và lời nói của anh lại đều mang đến cho cô một phản hồi giống hệt nhau: cô rất quan trọng.
Mạnh Gia gật đầu, ngáp dài một cái: “Hiểu.”
Khuôn mặt Chung Túc Thạch tiến sát lại, cúi đầu, sống mũi nhẹ nhàng cọ vào má cô, giọng khẽ cười: “Lại buồn ngủ rồi à?”
Cô bĩu môi, bày ra vẻ mặt trẻ con: “Em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, buồn ngủ là chuyện bình thường.”
Anh lười biếng hừ một tiếng, giọng cuối còn hơi nhếch lên: “Sắp hai mươi tuổi đầu rồi mà còn lớn ở đâu nữa, chỗ này à?”
Vừa nói, tay anh đã lùa vào trong chiếc váy ngủ mỏng mượt của cô.
Lòng bàn tay thô ráp có vết chai nhẹ nhàng xoa lên eo cô, khiến cô tê dại như có luồng điện chạy qua.
Mạnh Gia vội nắm tay anh kéo ra: “Đừng lên cao nữa, nhột lắm.”
Thấy cô cười khanh khách, Chung Túc Thạch cũng vô thức cong môi cười theo.
Anh khẽ hôn lên má cô, dịu dàng kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ đi.”
Đêm đó Mạnh Gia ngủ rất sâu, chẳng điều gì có thể quấy rầy cô, ngay cả đồng hồ sinh học cũng vô hiệu.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa đã là mười một giờ sáng.
Trong phòng ngủ, rèm cửa kéo kín mít, tối đen không một tia sáng. Nhưng cô nhớ rất rõ tối qua trước khi ngủ đâu có kéo rèm.
Mạnh Gia đi dép, xoa mái tóc rối bù bước xuống giường, cô đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo thử một chút, rèm vẫn chẳng nhúc nhích.
Cơn ngái ngủ của cô lập tức bay mất một nửa, cô ngẩn người vài giây, rồi bất ngờ dùng sức kéo mạnh sang hai bên, kết quả vẫn chẳng ăn thua.
Chẳng mấy chốc, Mạnh Gia nghe thấy một tiếng “tít”, rèm cửa chầm chậm tự động mở ra.
Cô quay đầu lại, thấy phía sau có người đứng đó, Chung Túc Thạch mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, một tay đút túi tay kia cầm điều khiển, ánh mắt vừa cười vừa như trêu ghẹo nhìn cô.
Mạnh Gia ngượng ngùng nở nụ cười gượng gạo: “Chào buổi sáng.”
Chung Túc Thạch liếc đồng hồ: “Sáng gì nữa, sắp trưa rồi.”
Cô gượng tìm chuyện để nói: “Cái rèm này cũng cứng đầu thật, cứ phải dùng điều khiển mới chịu mở à?”
“Dùng tay cũng được, nhưng với sức của em thì yếu quá.”
Cơn bực dọc lúc mới ngủ dậy của Mạnh Gia cuối cùng cũng bùng nổ: “Anh giỏi, anh lợi hại, được chưa?!”
Chung Túc Thạch đặt điều khiển xuống, thong thả bước đến cạnh cô: “Nhưng mà anh vẫn thấy hiếu kỳ.”
Cô hỏi lại: “Hiếu kỳ gì?”
Chung Túc Thạch chỉ vào cửa sổ sát đất: “Lúc em kéo rèm giữa chừng, sao tự nhiên lại dừng mấy giây?”
Cô vươn vai lười biếng, đáp: “À, em định thừa dịp nó không để ý kéo cho bất ngờ đấy.”
“……Đi rửa mặt đi.”