Vào độ đầu hạ, thời tiết Bắc Kinh cũng trở nên thất thường. Buổi sáng trời còn nắng chang chang, đến đầu giờ chiều sau bữa trưa bỗng nhiên mưa bụi rơi rả rích.
Gần đây trời cứ như vậy mãi, Mạnh Gia đã quen rồi. Nghe tiếng mưa rơi tí tách trên khung kính cô cũng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, rồi lại tiếp tục vùi mình ôn bài trên bàn học.
Khóe mắt vô tình liếc thấy một người đang nằm trên trường kỷ cạnh cửa sổ, mặt phủ lên một tập tài liệu, hơi thở đều đều, là Chung Túc Thạch đang ngủ thiếp đi.
Ngủ thế này thế nào cũng bị cảm lạnh.
Cô đặt bút xuống, đứng dậy đi tới bước lên ghế đạp chân, vươn tay định đóng cửa sổ gỗ lim.
Nhưng tay quá ngắn, Mạnh Gia đành đá tung đôi giày bước luôn lên trường kỷ, cẩn thận từng chút một, sợ giẫm phải anh.
Trường kỷ khá rộng, đủ cho hai người lớn nằm song song. Mạnh Gia men theo mép đến gần cửa sổ, định đóng lại thì chợt bị cảnh sắc bên ngoài hút hồn.
Xa xa là rừng thông uốn quanh núi, lẫn khuất trong làn mưa bụi và sương mù, nhuộm thành một mảng xanh thẫm mờ ảo tựa cảnh bồng lai.
Cô tựa vào bậu cửa nhìn thật lâu, đến khi tay áo ướt nhẹp mới chợt nhớ mình lên đây để làm gì.
Lúc này, thắt lưng đã có thêm một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Chung Túc Thạch tỉnh giấc, từ phía sau ôm lấy cô, giọng trầm thấp khe khẽ lướt qua vành tai, “Mưa rồi, tìm người lớn đấy à?”
Cô gật đầu, xoay người lại trong lòng anh, giơ tay áo ướt cho anh xem, “Ướt rồi nè.”
Hơi thở của Chung Túc Thạch nhẹ nhàng như đang trêu chọc, “Vậy cởi ra đi?”
“Ừ, anh đóng cửa sổ lại đi.”
Anh vẫn ôm cô trong lòng, tay dài đưa ra, khép hai cánh cửa sổ.
Mạnh Gia cởi chiếc áo khoác len, chỉ còn lại váy dài lụa tơ tằm buộc cổ.
Chung Túc Thạch cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi m*n tr*n, “Học nhiều thế có mệt không?”
Mạnh Gia giành lời, “Mệt. Em nghỉ nửa tiếng, anh nhớ gọi em dậy nhé.”
Nói xong cô tự nhiên quay mặt đi, khiến môi anh hụt hẫng.
Mạnh Gia cũng không khách sáo, vòng tay ôm cổ anh rồi ngả xuống, lấy anh làm gối ôm.
Trán cô cọ vào má anh, cọ qua cọ lại như mèo con làm nũng.
Thấy cô mặc mỏng manh, Chung Túc Thạch kéo chiếc chăn mỏng phủ lên hai người.
Tay anh siết nhẹ eo cô, ngón tay vuốt tóc, “Em học suốt à?”
Cô khẽ “ừ”, giọng nghẹt mũi đáng yêu, “Sắp thi cuối kỳ rồi, phải thi cả biên dịch tổng hợp lẫn thực hành, sách đọc không hết luôn.”
Chung Túc Thạch hỏi, “Bài thi cấp ba này là do Cục Ngoại Văn ra đề à?”
Cô cảnh giác, “Muốn làm gì? Em không cho anh đi hỏi giúp đâu, em tự thi được.”
Cô đã từng thấy bản lĩnh của “Chung tiên sinh” này rồi.
Anh bật cười, tay đan vào tóc cô, “Thực hành thi gì thế?”
Mạnh Gia đáp, “Dịch Anh sang Trung 50 điểm, Trung sang Anh 50 điểm. Tổng điểm là 100.”
Chung Túc Thạch hôn lên trán cô, không nói gì nữa. Một lúc sau, khi Mạnh Gia sắp ngủ, anh lại khẽ hỏi, “Còn đau không?”
Cô biết anh nói đến chuyện gì, mặt hơi đỏ, “Ai mà yếu đuối đến thế chứ.”
Nghỉ ngơi một đêm rồi Mạnh Gia gần như đã hồi phục, thật sự chẳng còn cảm giác gì.
“Không phải đang an ủi anh đấy chứ?”
Nói xong, Chung Túc Thạch bóp nhẹ sống mũi, nhắm mắt lại thầm mắng bản thân. Trước giờ anh chưa từng như thế này.
Chắc vì áy náy quá sâu, vì Mạnh Gia vẫn chưa tròn hai mươi, nghĩ cũng thấy tội lỗi.
Cô vốn đang buồn ngủ, cũng không muốn nhắc chuyện lãng mạn dễ gây rối vào lúc này.
Cô nhẹ tay đấm ngực anh, “Năm ngoái em đã là người lớn rồi, làm ơn, nhớ giùm em nha.”
Chung Túc Thạch nắm lấy tay cô, giọng bất đắc dĩ, “Được rồi được rồi, ngủ đi.”
Cái mềm mại quá đỗi đó tựa lên đường cong cứng cáp nơi ngực anh, khiến lòng người rối loạn. Chung Túc Thạch nuốt nước bọt đầy khổ sở.
Anh nghe tiếng thở đều đặn trong lòng, cúi xuống, không kìm được mà hôn lên môi cô.
Ban đầu, chỉ lướt nhẹ qua mép môi, rất khẽ, không dám đánh thức cô.
Dần dần tình thế vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh hôn ngày càng sâu, ngón tay cái giữ lấy cằm cô, dùng chút lực tách môi ra, đầu lưỡi ấm nóng len vào, quấn lấy cô.
Dưới lớp chăn lông cừu trắng như tuyết, hai cơ thể càng lúc càng nóng, nhịp thở loạn cả lên.
Cổ của Mạnh Gia rịn lớp mồ hôi mỏng, làn da trong suốt thấm đẫm hơi nước, hương thơm ngọt ngào trên người cô càng thêm mê hoặc.
Cô khẽ rên một tiếng trong mơ.
Chung Túc Thạch dừng lại, để hơi thở nặng nề và nóng hổi rơi trên gương mặt cô.
Không thể như vậy, cô còn quá trẻ, không thể cứ buông thả theo bản năng, tội lỗi quá lớn.
Anh điều chỉnh nhịp thở, cố nén không hít lấy hương thơm quyến rũ ấy.
Lớp váy mỏng thoáng khí đã căng chặt không chịu nổi.
Mạnh Gia ngủ đến sáu giờ, bị tiếng động cơ xe ngoài sân đánh thức. Qua khe cửa trời đã về chiều.
Cô tựa đầu lên tay anh vẻ mặt đầy hối hận. Đúng lúc ấy Chung Túc Thạch cũng vừa tỉnh, ngái ngủ hỏi, “Sao vậy?”
“Em đúng là không nên tin anh.”
Mạnh Gia hất chăn ra, nhẹ nhàng nhảy khỏi trường kỷ, xỏ giày, chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Chung Túc Thạch day trán, tỉnh cả ngủ, hoàn toàn không dám tranh cãi với cô.
Anh bước vào, dựa lười nhác bên bồn rửa, cười cười, “Giờ cũng đến bữa rồi, cùng đi ăn chứ?”
Chiếc váy cô mặc dễ nhăn, nằm vật vã trên trường kỷ bao lâu, giờ trông chẳng ra gì.
Mạnh Gia đồng ý, “Anh đợi em thay đồ nhé. Dù sao chiều cũng trễ rồi.”
Cô vào phòng lấy váy. Từ khi dọn đến đây, số lượng váy áo trong tủ tăng lên gấp bội.
Cô chọn một chiếc váy màu be lệch vai, lụa thật mềm mại, một bên tay áo rủ dài, eo xếp nếp bất đối xứng.
Cô xõa tóc dài, định buộc kiểu búi thấp, thì bị Chung Túc Thạch giữ lại trước gương.
Anh mở một hộp nhung, lấy ra chuỗi ngọc phỉ thúy, đeo lên cổ cô.
Mạnh Gia đưa tay chạm vào mấy hạt ngọc trong gương, từng hạt tròn đầy sáng óng như sắp tràn nước.
Cô hỏi, “Chỉ đi ăn thôi mà, đeo thứ này có phải quá trịnh trọng không?”
“Trang sức sinh ra là để người ta đeo, đúng không?” Chung Túc Thạch ngậm điếu thuốc, hai tay cùng cài khóa kim cương, “Bằng không nhốt mãi trong hộp, không thấy ánh sáng nó sẽ âm thầm khóc đấy.”
Mạnh Gia bật cười vì câu ấy, “Vậy theo anh thì nên thường xuyên dắt nó đi chơi?”
Anh gật đầu, nghiêm túc ngắm cô một lúc, “Đúng là đạo lý đó.”
“Vậy em đeo luôn nhé.”
Chung Túc Thạch chống tay lên ghế trang điểm, quỳ một gối, tay cầm điếu thuốc vuốt nhẹ má cô, “Ngoan quá.”
Anh nhìn cô ngoan ngoãn đáng yêu, ánh mắt tối đi, rất muốn hôn cô.
Nhưng giờ đã muộn, nếu lại hôn thì sẽ phải “thu dọn tàn cuộc” một lần nữa, sợ không kịp giờ ăn.
Chợt thấy ngón tay trống không, Chung Túc Thạch hoàn hồn thì Mạnh Gia đã lấy điếu thuốc từ tay anh, hỏi: “Hôm nay không hút được không?”
Chung Túc Thạch làm mặt nghiêm, hù dọa cô, “Gan lớn thật, dám quản anh?”
Mạnh Gia đặt điếu thuốc lên bàn trang điểm, chẳng chút sợ hãi, “Không phải. Nhưng anh nói chỉ khi phiền mới hút, ở bên em lẽ nào lại khiến anh thấy phiền?”
Anh suýt bật cười: “Lợi hại thật đấy, phản đòn anh luôn hả?”
Mạnh Gia vòng tay qua vai anh, cười hỏi, “Vậy em là người đầu tiên làm thế với anh phải không?”
“Em tất nhiên là đầu tiên rồi.”
Chung Túc Thạch bế ngang cô lên, để cô ngồi trên người mình, đứng dậy, đường cong nơi hông áp sát bàn trang điểm phía sau.
Cô nói: “Người đầu tiên thường sẽ khiến người ta nhớ mãi, đúng không?”
Chung Túc Thạch nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô: “Chẳng lẽ em nghĩ có ngày anh sẽ quên em sao? Anh còn chưa đến mức lẩm cẩm đâu.”
Mạnh Gia không trả lời, cúi đầu, in lên môi anh một nụ hôn, “Anh nhất định phải nhớ em.”
Cô không lo sau này Chung tiên sinh già rồi sẽ quên chuyện cũ, mà là cô biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi. Sau này bên cạnh anh chắc chắn sẽ có những người phụ nữ khác.
Cô không muốn mình trở thành một cái tên tầm thường trong quá khứ của anh, chỉ cần gió thổi qua là bị lật sang trang khác.
Chung Túc Thạch ngậm lấy môi cô, hôn mạnh đến mức cô hoàn toàn không còn chút sức phản kháng nào.
Đến cuối cùng, Mạnh Gia tựa vào vai anh thở hổn hển.
Anh đưa ngón tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên môi cô: “Những lời như vậy, sau này anh không muốn nghe nữa.”
“Biết rồi.”
Chung Túc Thạch khẽ cau mày, tựa như đang bực vì vừa nặng lời với cô, hoặc có lẽ anh quá thích cô dịu dàng như vậy, đến mức chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Anh vén mái tóc dài của cô, nâng khuôn mặt cô lên, lại cúi đầu hôn tiếp, lần này còn mãnh liệt hơn trước.
Lúc ấy, Trịnh Đình dưới lầu đã chờ rất lâu, nhìn đồng hồ từng phút trôi qua, trong lòng sốt ruột.
Dù hôm nay là nhà họ Đàm chủ động xin lỗi, Chung Túc Thạch có làm cao cũng không sao.
Nhưng dù gì cũng không nên để người ta đợi quá lâu. Đã đồng ý rồi, nhà họ Đàm cũng đã nhượng bộ thì nên để chuyện lớn hóa nhỏ.
Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào ánh đèn trên Đàmg hai, mãi mà vẫn chưa tắt, không biết bên trên còn đang bận cái gì.
Trịnh Đình rốt cuộc không nhịn được nữa, thấy cửa Đàmg hai khép hờ, liền lén nhìn qua khe hở, vừa vặn thấy Mạnh Gia bị bế lên ghế sofa, Chung Túc Thạch đè lên người cô, hôn đến quấn quýt chẳng rời.
Mặt ông ta nóng ran, vội khép cửa lại lùi ra ngoài, để mặc đám người nhà họ Đàm kia tiếp tục chờ, dù sao cũng chẳng ai hiền lành tử tế cả.
Dù thế nào, ông ta cũng không có gan vào lúc thế này mà xông vào.
Lại chờ thêm một lúc, mới thấy Chung Túc Thạch nắm tay Mạnh Gia đi xuống, đưa cô lên xe.
Trịnh Đình không dám hỏi nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe, báo cáo một câu: “Người nhà họ Đàm đều đến cả rồi.”
Mạnh Gia nghi hoặc quay sang: “Chúng ta bây giờ đi ăn với họ sao?”
“Bọn họ đã ép em đến vậy, bắt xin lỗi cũng không quá đáng chứ?”
Chung Túc Thạch khẽ vuốt mu bàn tay cô, cười dịu dàng: “Chỉ cần ngồi đó thôi, không cần nói gì, chọn mấy câu dễ nghe mà nghe.”
Cô mím môi, định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Nơi họ đến vẫn là căn nhà cũ trên núi Hương Sơn, Mạnh Gia còn nhớ rất rõ.
Thịnh Viễn Đông đi cùng Đàm Tông Bắc đứng chờ ngoài cổng, thấy xe đến liền vội vàng mở cửa.
Mạnh Gia có chút căng thẳng, khi nghe Đàm Tông Bắc gọi “Mạnh tiểu thư”, cô bất giác siết chặt tay Chung Túc Thạch.
Cô luôn cảm thấy gương mặt tươi cười kia chẳng có ý tốt gì.
Thịnh Viễn Đông cười nói: “Chung tổng thật khiến chúng tôi chờ lâu quá, không đến nữa là chúng tôi phải xuống núi đón rồi đấy.”
Chung Túc Thạch liếc Đàm Tông Bắc: “Không cần anh tự mình đi đâu.”
Nói xong, anh vỗ nhẹ mu bàn tay Mạnh Gia, ra hiệu cô đừng sợ.
Thịnh Viễn Đông cười hì hì: “Sao lại không cần? Nhỡ đâu chúng tôi lỡ đắc tội với Chung công tử, tôi còn phải đích thân xin lỗi.”
“Xin lỗi thì thôi đi,” Chung Túc Thạch cũng đùa lại, “Quỳ xuống dập ba cái là tha ngay.”
“Vậy chưa đủ, phải dập đầu thật kêu mới được!”
Cả đám người đi theo đều cười ầm lên.
Mạnh Gia cũng bật cười, khẽ che môi.
Thịnh Viễn Đông tranh thủ hỏi thăm cô: “Mạnh tiểu thư lâu rồi không đến, lần trước hai hộp trà đó, cô uống có hợp không?”
Cô khẽ gật đầu: “Rất ngon, cảm ơn Thịnh tổng.”
Chung Túc Thạch nói: “Gia Gia nhà ta thích chỗ này, ngoài cổng có đồng hương của cô ấy.”
Đàm Tông Bắc xen vào: “Ồ, Mạnh tiểu thư là người Triều Sán à?”
Mạnh Gia thấy hắn ta diễn giỏi thật, còn hơn cả phu nhân hắn, làm bộ làm tịch đúng chuẩn, chẳng lẽ không biết cô và Mạnh Duy Quân có quan hệ sao?
Cô không vạch trần, chỉ cúi mắt nói: “Tôi là người Quảng Châu.”
Đàm Tông Bắc cười: “Quảng Châu là nơi tốt.”
Khi họ bước qua sân trước, Mạnh Gia mới phát hiện vợ chồng Đàm Tông Hòa cũng có mặt.
Ghế chủ vị để sẵn cho Chung Túc Thạch, nhưng khi đi ngang qua, anh lại kéo ghế ra, nhường cho Mạnh Gia.
Mạnh Gia kinh ngạc trợn to mắt, lắc đầu liên tục, ý bảo cô không muốn.
Cuối cùng, Chung Túc Thạch vẫn ép cô ngồi xuống ghế.
Anh khẽ nói bên tai cô: “Em ngồi tức là anh ngồi, giống nhau thôi.”
Đàm Tông Hòa cười nhạt đầy mỉa mai, nói với Mạnh Duy Quân: “Thấy chưa? Bao nhiêu bậc trưởng bối ngồi đây mà con gái anh lại dám ngồi ghế trên, định làm trời à?”
Mạnh Duy Quân vẫn cười ôn hòa: “Đã đến theo ý của ba rồi, đừng nói nhiều nữa.”
Đàm Tông Hòa nhấp ngụm trà: “Nếu không vì chuyện vặt của anh trai tôi, tôi căn bản chẳng buồn tới.”
Bà ta uống xong, đặt tách xuống liếc anh trai, thầm mắng: “Đúng là một người vô dụng, liên lụy cả nhà.”
Mạnh Gia ngồi trên ghế, với bản lĩnh hạn hẹp của cô cũng chỉ đủ giữ vẻ bình thản bên ngoài.
Nhưng đôi bàn tay trắng trẻo, đã run rẩy suốt hồi lâu dưới lớp khăn bàn đỏ sậm.
Bất chợt, một bàn tay rộng lớn nắm lấy tay cô.
Mạnh Gia quay đầu nhìn, thấy Chung Túc Thạch mím môi cười dịu dàng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh, ánh mắt tràn đầy được an ủi.
Chưa được bao lâu, Đàm Tông Bắc đã nâng ly rượu trước: “Mạnh tiểu thư, hôm đó ở trường, phu nhân l* m*ng nhà tôi khiến cô hoảng sợ rồi.”
Mạnh Gia vừa định trả lời, Chung Túc Thạch đã thay cô nói trước: “Không chỉ sợ bình thường đâu, tôi dỗ cô ấy mất hai ngày đấy.”
Nghe vậy, Thịnh Viễn Đông không nhịn được bật cười, Chung Túc Thạch mà dỗ con gái sao? Thật chưa từng thấy.
Nghe đã thấy hoang đường, ai có thể chịu nổi anh ta dỗ hai ngày trời?
Thịnh Viễn Đông theo anh ta nhiều năm, lúc còn hay tụ tập, cũng từng có không ít mỹ nhân được sắp xếp ngồi cạnh các cậu ấm.
Nhưng mỗi lần đến cửa, Thịnh Viễn Đông dẫn người đến nhận mặt, luôn có cô nàng to gan hỏi: “Người kia đang hút thuốc, chơi bài là ai thế? Tôi có thể ngồi cạnh không?”
Thịnh Viễn Đông chỉ cần nhìn thấy là Chung Túc Thạch, sẽ cười: “Phải xem cô có phúc phận ấy không.”
Đến giờ, trong đám người ông ta săn sóc, vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh của Chung Túc Thạch.
Đàm Tông Bắc nói: “Đúng, tôi đã dạy dỗ bà ấy rồi, sau này sẽ không thế nữa. Mạnh tiểu thư rộng lượng, đừng so đo với bà ấy.”
“Ông đã nói vậy, tôi cũng chẳng tiện từ chối, uống trong rượu này đi.”
Chung Túc Thạch vừa dứt lời, nâng ly rượu lên, coi như nhận lời xin lỗi.
Thịnh Viễn Đông lại hỏi han: “Mạnh tiểu thư như vậy, chắc bố mẹ cũng là nhân vật xuất sắc?”
Mạnh Gia liếc nhẹ Mạnh Duy Quân, mỉm cười ôn hòa: “Mẹ tôi là một nhà văn rất giỏi.”
Ông ta cười vang: “Là nhà văn à? Tôi chẳng có bao nhiêu học vấn, chỉ ngưỡng mộ nhà văn nhất. Bà ấy từng viết sách gì?”
Mạnh Gia đáp: “Gần đây vừa tái bản một cuốn, tên là ‘Phù Sinh Kệ’.”
Thịnh Viễn Đông lập tức gọi điện: “Thư ký Phương, tìm mua cho tôi hai vạn cuốn sách ‘Phù Sinh Kệ’.”
Hai vạn cuốn? Mạnh Gia nghi ngờ mình nghe lầm. Cô nói: “Không cần khoa trương thế đâu.”
Thịnh Viễn Đông khoát tay: “Sách hay hiếm có, phải cho toàn thể nhân viên công ty tôi đọc.”
Chung Túc Thạch ngồi tựa vào lưng ghế, lười nhác, tay kẹp điếu thuốc, làn khói trắng mờ ảo lướt qua, anh liếc thấy mu bàn tay Đàm Tông Hòa khẽ run lên.
Anh quay đầu chạm phải ánh mắt Thịnh Viễn Đông, chỉ nhếch môi cười nhạt, coi như khen ông ta biết điều.
Bữa cơm này không kéo dài lâu, Chung Túc Thạch cũng chẳng nán lại, nói còn phải xử lý văn kiện, rồi đưa Mạnh Gia rời đi.
Vừa lên xe, trong sân đã vang lên tiếng loảng xoảng, là tách trà rơi xuống đất.
Mạnh Duy Quân vẫn bình thản, nâng tách trà lên súc miệng: “Phu nhân đã không chịu nổi rồi sao?”
Đàm Tông Hòa giận đến run người, không để ý Thịnh Viễn Đông còn chưa đi, liền chửi ầm lên.
Đàm Tông Bắc quay lại kéo bà ta: “Đừng làm trò trước mặt người ta, có gì về nhà nói.”
Bà ta đứng bật dậy, chỉ vào mặt anh trai: “Sau này chuyện của anh, đừng tìm tôi nữa! Bắt tôi theo anh đến đây chịu nhục!”
Đàm Tông Bắc cũng không kém cạnh: “Chuyện của tôi? Đây là chuyện của cả nhà họ Đàm! Em ba, tôi mà gục thì em tưởng mình được lợi à? Năm xưa em vì muốn gả cho hắn mà cầu xin bố thế nào, quên rồi chắc?”
Đàm Tông Hòa hất tay hắn ra: “Biến!”
“Biến thì được, sau này gặp con gái Mạnh Triệu Huệ nhớ khách sáo một chút. Không thấy Chung Túc Thạch cưng cô ta thế nào à? Chuỗi ngọc trên cổ, ít nhất cũng cỡ này đấy.”
Hắn vừa nói, vừa giơ ba ngón tay lên lắc lư.
Nghĩ đến chuyện đó Đàm Tông Hòa tức đến choáng váng, suýt đứng không vững.
Vẫn là Mạnh Duy Quân đỡ lấy bà ta: “Được rồi, về nhà đi, bà cũng nên nghỉ ngơi.”
Bà ta còn định mắng nữa: “Giờ thì biết nói rồi à? Biết nói thì có ích gì, anh nhìn con gái anh đi, nó chẳng thèm nhìn anh lấy một cái! Nó bây giờ bay lên cành cao rồi, ngay cả họ của mình cũng quên luôn, đúng là thứ chẳng ra gì!”
Mạnh Duy Quân thở dài: “Nó mang họ mẹ, sẽ không quên đâu.”
Trên đường về Tây Giao, Mạnh Gia ngồi nghiêng bên cửa sổ, đón gió, mái tóc dài tung bay, hương sen thanh mát trên người cô cũng bay lướt qua chóp mũi Chung Túc Thạch.
Anh ghé sát, thấy khóe môi cô vẫn cong cong: “Vui thế cơ à, như nhặt được tiền ấy?”
Cô khe khẽ nói: “Nào, mặc kệ em.”
“Được, anh không quản, không quản đâu,” Chung Túc Thạch thở dài, nửa tỉnh nửa say trêu cô, “Mạnh tiểu thư trưởng thành rồi, chẳng ai quản nổi đâu nhỉ.”
Người đàn ông luôn nghiêm khắc, tự kiềm chế ngày trước, từng khiến cô sợ hãi không dám nói nhiều với anh.
Bây giờ lại như biến thành người khác. Không, cô càng tin rằng bản chất Chung tiên sinh chưa từng đơn giản, anh có nhiều mặt.
Chỉ là cô ở nơi xa xôi mãi chưa nhận ra, hoặc không dám nhận ra.
Mạnh Gia bật cười: “Đây là món quà anh nói muốn tặng em sao?”
Chung Túc Thạch cười khẽ, lười biếng: “Quà gì chứ, quà ở trên cổ em đấy, sớm đã đeo vào rồi.”
Cô vội sờ lên, mới nhận ra thứ đó giá trị không nhỏ, “Về nhà em sẽ trả lại, em không cần đâu.”
Anh ngà ngà men say, đưa tay véo cằm cô, “Lại nói không cần à, anh nói rồi, không cho nói không cần.”
Một lúc sau, Mạnh Gia mới hỏi khẽ, chậm chạp: “Có đắt lắm không?”
Chung Túc Thạch bế cô lên, cười khẽ: “Trong tay anh, làm gì có thứ nào không đáng tiền?”
Mùi rượu thơm nồng phủ lên mặt cô, Mạnh Gia cụp mắt, không dám nhìn anh, lông mi khẽ run theo nhịp thở của anh.
Dù sao vẫn là cô bé, Mạnh Gia không nhịn được khẽ nói: “Em thấy Đàm Tông Hòa tức gần chết.”
Chung Túc Thạch cũng cười theo: “Chọc tức bà ta mà em đã vui thế này à?”
Cô dùng tay chọc anh: “Anh cũng cười mà?”
“Anh là cười em ngốc.”
Mạnh Gia cố tình vặn vẹo: “Không phải tại anh sắp đặt sao? Không tính.”
Anh bất đắc dĩ thừa nhận: “Được, tất cả đều do anh, em vốn không như thế này, đều do anh dụ dỗ em.”
Khi xe dừng trong sân, Trịnh Đình mở cửa, Chung Túc Thạch xuống xe trước, thấy cô còn chưa xuống, bèn đưa tay ra: “Chiếc thuyền giặc này, em có lên không?”
Mạnh Gia ngẩng mắt, Chung Túc Thạch đứng dưới ánh trăng mờ ảo, hoa nở dày đặc, môi nở nụ cười nhạt.
Cô đặt tay mình lên tay anh, bất chấp việc bước lên con thuyền này là cùng người vui đùa, hay là đặt chân vào kiếp nạn sinh tử.