Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 43

Khi sắp bước vào cửa, điện thoại của Chung Túc Thạch vang lên. Anh nhìn lướt qua số, nhíu mày rồi cầm máy trong tay.

Sau đó nói với Mạnh Gia: “Em lên trước đi.”

Cô chỉ kịp liếc thấy trên màn hình có chữ “Chung”, chắc là người lớn trong nhà anh.

Mạnh Gia khẽ gật đầu rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó vào thư phòng ôn bài.

Chờ cô đi xa rồi, Chung Túc Thạch mới trượt tay nghe máy, “Ba.”

Đầu dây bên kia bật ra một tiếng cười lạnh: “Hóa ra công tử nhà họ Chung cũng biết phân biệt trên dưới à?”

Anh cũng không hề nể nang: “Người nhà họ Đàm ai cũng độc đoán ngang ngược, thì đáng gì gọi là ‘trên’.”

Cơn giáo huấn không thể trốn thoát này đến nhanh hơn dự tính của Chung Túc Thạch.

Anh vừa nghe vừa nhấc chân, chậm rãi bước qua hành lang dài.

“Ông nội con đồng ý tạm thời không nhắc đến chuyện hôn sự, không có nghĩa là con không cần kết hôn! Lại càng không có nghĩa là con có thể cưới con gái của Mạnh Duy Quân. Hắn là ai? Cùng lắm chỉ dạy dỗ con hai năm, cho chút thể diện nên con mới gọi là thầy! Ngay cả con gái ruột của Đàm Tông Hòa ba với ông nội con còn chê, huống hồ là cái đứa chẳng rõ lai lịch này.”

Nghe xong bản báo cáo, Chung Trực Dân tức đến dựng cả râu, đóng chặt cửa lại mắng con trai một trận tơi bời.

Anh cắn răng, mặt tái nhợt giải thích: “Cô ấy có xuất thân đàng hoàng, mẹ cô ấy....”

“Được rồi được rồi! Mẹ cô ta là ai, viết mấy cuốn sách ‘xuân hoa thu nguyệt’ gì đấy, trong bụng có bao nhiêu chữ nghĩa thì liên quan gì? Con thích thì nuôi chơi một thời gian là được, đừng hồ đồ vì một người đàn bà!”

Nói xong, Chung Trực Dân không cho anh cơ hội phản bác, thẳng tay cúp máy.

Tiếng “tút tút” vang lên, bàn tay đang cầm điện thoại của Chung Túc Thạch mới vô lực buông xuống.

Không cần nói thêm một lời nào, Chung Trực Dân đã điều tra rõ ràng hơn bất kỳ ai, vậy mà vẫn đầy định kiến với Mạnh Gia.

Ngay cả khi tự cho là “khai sáng” hơn, cho phép con trai dẫn người ta về nhà, thì lại cảm thấy mình đã nhượng bộ quá nhiều, còn đòi hỏi gì thêm nữa là không biết điều.

Chung Túc Thạch nhấc điếu thuốc trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên đối diện ánh trăng sáng vằng vặc, khóe môi cong lên đầy giễu cợt.

Chiều nay Mạnh Gia ngủ khá lâu, nên khi học bài đến khuya vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngược lại còn tỉnh táo hơn.

Đến hơn mười một giờ, Chung Túc Thạch khoác áo choàng tắm, tay cầm ly rượu, đứng ở cửa thư phòng nhìn vào.

Thấy cô chăm chú, đầu bút không ngừng cọ xát trên giấy. Biết cô bận học, anh cũng không làm phiền.

Anh ngồi xuống sofa phòng khách, vặn nhỏ âm lượng TV rồi xem đá bóng.

Trong lúc đó, Ngô Tuấn gọi điện đến hỏi anh có hứng đặt cược tiếp không, hôm nay trận đấu gay cấn lắm.

Chung Túc Thạch gạt tàn thuốc, hỏi: “Khách dưới chấp 0.5 trái, tỷ lệ cược bao nhiêu?”

Ngô Tuấn đáp: “0.89.”

“Đặt một triệu.”

Ngô Tuấn cười, dặn người đi cược giùm, rồi tò mò hỏi: “Cậu đang xem luôn hả?”

Chung Túc Thạch hờ hững đáp: “Ừ.”

“Thế sao chẳng nghe tiếng gì, TV hỏng rồi hả? Tôi mang cái mới qua cho.”

“Không cần. Trong nhà có trẻ con đang học bài, ồn quá làm phiền.”

Ngô Tuấn nghĩ bụng: Tuyệt vời thật đấy. Quá cưng chiều rồi.

Nhà anh ấy cách âm tốt đến mức, trong thư phòng giết heo cũng chẳng ai nghe được!

Mạnh Gia làm mấy bộ đề, toàn là điền vào chỗ trống với đọc hiểu, làm xong mắt hoa cả lên khi nhìn thấy A, B, C, D.

Cô cất sách lại, xoa xoa thái dương, cứ tưởng Chung Túc Thạch đã ngủ nên nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, định về phòng.

Vừa ra đến hành lang tầng hai, cô thấy TV vẫn bật, đám cầu thủ chạy trên thảm cỏ xanh đang trực tiếp đá bóng.

Nhìn kỹ hơn một chút, Chung Túc Thạch đang ngồi trên sofa vòng cung, kẹp điếu thuốc trong tay, tay còn lại cầm ly pha lê đựng rượu màu hổ phách.

Cô rón rén bước xuống lầu, đi vòng qua bên kia bình phong, từ sau lưng che mắt anh lại:
“Không được nhúc nhích.”

Chung Túc Thạch nhếch môi cười: “Anh không nhúc nhích, em muốn gì cứ lấy.”

Mạnh Gia bĩu môi: “Chán thật, chẳng phản kháng gì cả, không vui.”

Anh kéo cô ra trước mặt mình: “Bị một cô gái xinh đẹp uy h**p mà còn phản kháng thì đúng là đầu óc có vấn đề.”

“Em khát.”

Cô nhìn lên bàn trà, toàn ly to ly nhỏ, chẳng biết ly nào là nước.

Chung Túc Thạch dập thuốc, chọn một cái ly sứ trắng đưa cô: “Uống cái này, trà đấy.”

Cô nhận lấy, ngờ vực hỏi: “Lại là hồng sâm à? Ngày nào cũng uống, có bị nóng không?”

“Cái này là bổ ấm, không nóng.”

Mạnh Gia cầm ly nước, cũng tập trung xem bóng cùng anh một lát, không hiểu rõ luật nên hỏi: “Anh chỉ ngồi xem thế này thôi à?”

Chung Túc Thạch nhấc ly rượu: “Có đặt cược, không thì xem chán chết.”

Cô dựa vào vai anh, tay che miệng ngáp, hỏi còn định xem đến mấy giờ.

Anh cúi đầu, ngón tay khẽ cọ lên mặt cô, cười khẽ: “Nếu em mệt rồi thì mình lên ngủ.”

Mạnh Gia nũng nịu đáp: “Không, em muốn xem với anh đến hết.”

Chung Túc Thạch lại nghiêm túc: “Mạnh Gia, đừng chiều anh quá.”

“Tại sao?”

Cô ngẩng đầu từ vai anh lên, tưởng anh sắp kể chuyện gì đó.

Ai ngờ, Chung Túc Thạch chỉ cười nhạt: “Đàn ông không thể quen chiều, chiều lâu rồi sinh hư.”

Câu này, anh vừa nhìn màn hình vừa nói, trận đấu đang đến hồi gay cấn.

“Ừm, vậy thì không được rồi,” Mạnh Gia cười như đã chắc chắn về kết cục, “Em mà hoàn hảo quá là không được, sau này anh còn phải lấy vợ đấy.”

Cô vừa nói xong, lòng còn thấp thỏm không biết anh có giận không, lúc chiều vì câu này mà anh đã nổi giận.

Nhưng anh lại chậc một tiếng, mắng: “Cú sút này có thể tệ hơn được nữa không?”

Mạnh Gia thở phào, thì ra nãy giờ anh không nghe mình nói gì.

Cô đặt ly trà xuống, leo lên sofa nằm xuống phía ngoài.

Khi Chung Túc Thạch định kéo cô lại thì mò hoài không thấy, chỉ sờ được một bàn chân.

“Em nằm đây hả?”

Anh cũng nằm xuống, nằm phía trong, giọng anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô, tóc lòa xòa rơi xuống.

Mạnh Gia xoay mặt trong lòng anh:
“Ừ, mai em về trường rồi, không biết bao giờ mới lại đến được.”

Chung Túc Thạch áp mặt lên cổ cô, môi anh lướt nhẹ, hôn dọc xuống.

Rồi anh hôn lên môi cô, bàn tay rộng lớn, khô ráo đỡ lấy gương mặt cô, mê say m*t lấy đôi môi đỏ mọng.

Mạnh Gia run lên, nhắm mắt lại, đầu ngón tay bám chặt vào lưng áo ngủ của anh.

Chất liệu áo mỏng manh, lúc anh bất ngờ vươn người tới, Mạnh Gia đã vò đến nhăn nhúm.

Cô không thốt nên lời, chỉ mở to đôi mắt ngây thơ ướt át nhìn anh.

Chung Túc Thạch đưa tay che mắt cô: “Đừng nhìn.”

“Em muốn nhìn.”

Đáng lẽ phải bật cười, nhưng tim anh đập dồn dập đến không cười nổi.

Anh dịu lại, hôn cô tiếp: “Cố tình nhìn anh làm chuyện này thật sao?”

Mạnh Gia khẽ lắc đầu: “Với em, anh là Bồ Tát, đưa em thoát khỏi khổ hải.”

“Bồ Tát mà làm chuyện này, tội càng thêm nặng.”

Anh xoay gương mặt cô lại, vùi vào hõm cổ, hôn đến xương hàm dưới, động tác càng lúc càng mạnh bạo.

Đến cuối cùng, trước mắt Mạnh Gia tối sầm, chỉ rên một tiếng yếu ớt rồi mí mắt cũng khép lại.

Cả hai không ai động đậy, Chung Túc Thạch cứ thế vuốt tóc cô từng sợi một.

Anh nhẹ nhàng kéo cô ra, lau vệt nước khóe mắt cô, lo lắng hỏi: “Ngủ rồi à em?”

Mạnh Gia lắc đầu: “Không, lúc nãy anh động nhanh quá, em không nói nổi thôi.”

Cổ họng khô rát, có lẽ vì vừa rồi nhịn quá sức, đến cả một tiếng kêu cũng không phát ra.

“Nào, nói anh nghe đi, trong long em ủ mưu bao lâu rồi,” Chung Túc Thạch bật cười, xoa xoa tay cô, hỏi, “Mà giờ mặt vẫn tỉnh bơ.”

Mạnh Gia không thèm đáp, chỉ bảo: “Em muốn uống nước.”

Nhưng anh lại hôn lên môi cô: “Chờ chút, còn chưa xong đâu.”

Cô thực ra cũng cảm nhận được một chút, nghẹn lời: “Quả nhiên... anh vẫn còn...?”

Chung Túc Thạch lộ vẻ mặt vô lại, giọng trầm khàn: “Sướng thật, chẳng còn cách nào.”

Sau đó, Mạnh Gia ôm cổ họng như bốc khói, vừa nhận ly trà từ tay anh đã ngửa đầu uống sạch một hơi.

Cô dụi vào vai anh, hỏi: “Trận bóng kết thúc chưa?”

Chung Túc Thạch bế cô lên, bước lên lầu: “Kết thúc lâu rồi, cú cuối vừa rồi, ăn cả tám mươi chín điểm.”

Mạnh Gia ngạc nhiên: “Anh không phải kiểu người trầm ổn sao, sao cược nhiều thế?”

Anh cười không để tâm: “Chơi thôi mà.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, có gì đó trong lòng bỗng thấy lạ.

Chung Túc Thạch áp trán mình vào trán cô: “Em nhìn gì thế?”

Cô hỏi: “Anh vẫn luôn như vậy đúng không? Mấy cái ‘đàng hoàng, nho nhã, đứng đắn’, đều là giả hết?”

Chung Túc Thạch thản nhiên: “Ai mà chẳng có hai mặt, đó là mặt dành cho người ngoài. Em không phải.”

Anh bế cô vào phòng tắm, lau rửa lại từ đầu đến chân, rồi đặt cô lên giường: “Anh đi tắm, lát quay lại.”

Mạnh Gia khẽ gật đầu, cuộn mình trong chăn rồi thiếp đi. Trước lúc nhắm mắt cô thoáng nghĩ, hình như còn câu gì muốn nói, nhưng lại quên mất.

Cố gắng nghĩ thêm một lúc, à, là cô chưa kịp nói với Chung tiên sinh rằng, cô thích nhất chính là dáng vẻ dịu dàng khi đối mặt với người thân của anh.

Bởi vì Chung tiên sinh trước kia của cô, quá xa cách, như đứng trên mây cao chẳng giống người thường, tạo cho cô cảm giác chênh lệch quá lớn, rất khó với tới.

Sáng hôm sau, Chung Túc Thạch tỉnh sớm hơn Mạnh Gia. Hôm nay có một lễ khai mạc được sắp xếp vào sáng Chủ nhật, anh nhất định phải có mặt.

Anh thay đồ, rửa mặt xong, vừa đeo đồng hồ vừa ngồi xuống mép giường.

Chung Túc Thạch vén tóc cô, nhẹ giọng nói, “Anh đi trước đây, tối nhớ đợi anh về ăn cơm.”

Mạnh Gia mơ màng khẽ ừ một tiếng.

Trịnh Đình đã đợi sẵn ngoài sân. Ôngmở cửa xe, cười nói, “Hôm nay khí sắc tốt thật đấy, trông Chung tổng tinh thần phơi phới quá.”

Chung Túc Thạch khẽ cười mắng, “Lái xe đi, lắm lời.”

Đợi đến lúc Mạnh Gia dậy, cô thu dọn sách vở trong phòng làm việc, đến cả cơm trưa cũng chưa ăn, đã vội vàng đòi về trường.

Lão Khổng hỏi, “Cô định về trường luôn à?”

Mạnh Gia gật đầu nghiêm túc, “Vâng, cháu có việc gấp lắm, chú đưa cháu đi nhé.”

“Được, lên xe đi.”

Cô còn băn khoăn, “Anh ấy chắc sẽ không trách chú đâu nhỉ?”

Lão Khổng cười, “Không đâu, cậu Chung không phải người hay trách mắng.”

Buổi chiều, vừa dịch xong một đoạn báo cáo dài coi như luyện tập, Mạnh Gia chống cằm, tay cầm bút, ngẩn ngơ nhìn mây đỏ rực cuối trời, đầu óc thả trôi theo từng đám mây.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy ra xem, là Chung Túc Thạch gọi tới.

Đoán rằng anh sắp tra hỏi đây, nên cô nhanh miệng, giọng nhẹ bẫng, “Sao thế ạ?”

Đầu bên kia, Chung Túc Thạch phả một hơi khói, cười khẽ, “Cái bản lĩnh giả vờ không biết này, em học ở đâu ra vậy?”

“Em thực sự có việc mà.”

“Việc gì, nói thử anh nghe xem, sợ em gấp đến hỏng mất.”

Cô chỉ qua loa cho xong chuyện, nhưng Chung Túc Thạch sao có thể không nhận ra.

Có lẽ vì chiều nay vừa họp xong, anh đã vội vã chạy về vùng ngoại ô, nhưng lại chẳng thấy ai chờ.

Trông ngóng rồi hụt hẫng, dù là ai cũng khó tránh khỏi.

Ngôi nhà ấy, cuối cùng vẫn chỉ có mỗi anh mà thôi.

Mạnh Gia thuận miệng bịa, “Trong ký túc xá có quần áo chưa kịp thu, em sợ trời mưa.”

“Ừ, nhớ ăn tối đàng hoàng, đừng để đói.”

Chung Túc Thạch nói rất bình thản, không chấp nhặt với cô bé này nữa, chẳng giống dáng vẻ của mình.

Anh cầm điện thoại, ngồi lặng ngoài sân rất lâu, từ đầu đến cuối đều nhíu mày.

Xa xa là đình nước và hàng cây mờ ảo trong làn khói sương, gió Nam thổi qua, lá ngô đồng xào xạc, trà trước mặt cũng nguội lạnh mất rồi, lúc này mới sực nhớ ra uống.

Anh hiểu rõ, Mạnh Gia vốn dĩ không phải kiểu người ngồi đợi ai trong nhà, cô không phải người như thế.

Còn năm ngày nữa là kỳ thi dịch thuật. Mạnh Gia in thẻ dự thi trên mạng, Cổ Nguyệt ghé qua hỏi, “Cậu thi ở đâu thế?”

Cô thở dài chán nản, “Cậu tự xem đi, tớ đăng ký ở Triều Dương, mà bị xếp tận Thuận Nghĩa.”

Cổ Nguyệt cũng thấy nực cười, “Chín giờ đã thi năng lực tổng hợp rồi, sao kịp chứ?”

Mạnh Gia nhìn thẻ dự thi, mặt mày u sầu, “Thuận lợi thì chắc muộn nửa tiếng, không thì mất toi buổi sáng.”

“...Hay cậu đặt khách sạn gần đó đi?”

Cô gật đầu, “Tối về tớ tìm thử, giờ đi trước đã.”

Dạo này bận rộn tổng kết giữa năm, các cuộc họp lớn nhỏ trong tập đoàn từ sáng tới tối, giữa chừng còn phải đích thân đi kiểm tra các nơi.

Đây là lịch trình không thể thiếu mỗi năm, từ lúc Chung Túc Thạch lên nắm quyền.

Suốt cả tuần, anh đều ở Tô Châu, nghe báo cáo rồi chỉ đạo công việc, những bữa tiệc xã giao cũng không thể từ chối, mệt đến rã rời.

Có đôi ba lần anh trở về khách sạn, muốn gọi cho Mạnh Gia.

Nhưng muộn quá, sợ cô ngủ rồi, nghĩ thôi lại thôi, bực bội ném điện thoại sang một bên.

Tối hôm ấy vừa đáp máy bay, Trịnh Đình kéo vali đi theo sau, “Chung tổng về khu biệt thự nghỉ ngơi à?”

Chung Túc Thạch ngẫm nghĩ, ngậm điếu thuốc lên môi, nhận lấy vali, “Đưa đây.”

Anh tự tay nhét vali vào ghế sau, rồi tự lái xe rời đi.

Phó Tổng Tần thắc mắc, “Chung tổng không về sao?”

Trịnh Đình chỉ cười, không nói gì, lên xe khác. Trong lòng thầm nghĩ, về trường học rồi.

Mạnh Gia nhận được điện thoại của anh lúc hơn tám giờ tối, thư viện không còn chỗ, cô phải học ở phòng tự học.

Đầu bên kia, giọng Chung Túc Thạch khàn khàn, “Đang làm gì đấy?”

Cô ra ngoài nghe máy, “Tự học, anh còn ở Tô Châu à?”

Anh kéo lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế, “Về rồi.”

Nghe giọng anh mệt mỏi dường như sắp tràn ra ngoài.

Cô hỏi, “Anh mệt lắm à, đã ăn gì chưa?”

“Chưa.”

Mạnh Gia thoáng hiểu ý anh, cô ngập ngừng, “Anh muốn em ăn cùng anh không?”

Chung Túc Thạch bật cười, giọng có phần lúng túng như bị bắt quả tang, “Có quá đáng không?”

Cô cũng bật cười, “Có gì mà quá đáng. Anh ở đâu?”

Dù cả tuần không gặp, Mạnh Gia chẳng gọi điện, nhưng đâu phải vì không nhớ anh.

Anh nói, “Dưới tòa nhà giảng đường, chờ em.”

Mạnh Gia thu dọn sách vở bỏ vào túi, nói với Cổ Nguyệt một tiếng rồi đi thẳng.

Cô kéo cửa ghế phụ, đặt túi vào, ngồi vào xe, hương hoa dành dành trong đêm cũng theo gió ùa vào.

Chưa kịp quay đầu, chưa kịp nhìn anh, đôi môi đã bị người ta khóa lại.

Chung Túc Thạch giữ chặt gáy cô, cúi người xuống, trong nụ hôn quấn quýt, còn phảng phất hương trầm dịu nhẹ.

Thắt lưng Mạnh Gia gần như mềm nhũn trên ghế, tay cô bám lấy lưng anh, loạn cả lên.

Chung Túc Thạch thở gấp, kề bên tai cô thì thầm, “Sao thơm thế này?”

Cô lí nhí, “Chiều nay em giúp thầy cô hái hoa dành dành.”

“Cả buổi tối đều thơm à? Lúc nãy ngồi học cũng thơm thế này?”

Anh hỏi gì lạ lùng, Mạnh Gia không hiểu, chỉ đành gật đầu.

Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, anh lại hỏi, “Trong phòng tự học có bạn nam nào không?”

Thấy cô tròn mắt nhìn anh khó hiểu.

Chung Túc Thạch chậm rãi trêu chọc, “Có bạn nam nào cũng ngửi được mùi thơm của em không?”

Cô giận đến quay mặt đi, đúng là người đâu mà nhỏ mọn, còn ghen vớ vẩn.

Chung Túc Thạch khởi động xe, rời khỏi trường, “Muốn ăn gì?”

Mạnh Gia còn đang giận, bứt tay bứt tóc, “Em ăn rồi, anh chọn món anh thích đi.”

Anh bật cười, kéo lấy cổ tay trắng muốt của cô, “Có tức cũng trút lên anh thôi, tha cho tay em đi.”

Cô nghe vậy, liền nhào tới cắn một cái vào cổ anh.

Chung Túc Thạch khẽ rên, “Thật đấy à?”

Mạnh Gia ngoài mặt bình thản, hất cằm lườm anh đầy thách thức, nhưng trong lòng thì tim đập loạn.

Nhưng cuối cùng anh chỉ giơ tay đầu hàng, “Được rồi, Mạnh tiểu thư da mặt mỏng, sau này anh không nói linh tinh nữa.”

Chung Túc Thạch đưa cô tới một trà lâu.

Nói là trà lâu, nhưng nằm sâu trong hẻm nhỏ, bên trong lại như chốn khác hẳn.

Tiền sảnh chỉ có một cô phục vụ mặc sườn xám nhung, thấy Chung Túc Thạch bước vào liền đứng dậy chào, “Chung tiên sinh, mời vào.”

Mạnh Gia thắc mắc, “Sao cô ấy biết anh?”

“Khách quen.”

Hai người đi qua hồ cá cạnh hòn non bộ, ánh trăng chiếu sáng ngời, hàng liễu rủ xuống, dưới bóng nước lấp lánh, mấy chú cá chép đỏ bơi tung tăng.

Mạnh Gia khoác tay anh, cảm thán, “Sân sau rộng thế này? Bên ngoài nhìn vào đâu thấy được, tưởng bé tí thôi.”

Chung Túc Thạch nắm chặt tay cô, “Đường đá trơn, lo mà đi cẩn thận, đừng ngã.”

“Ừm.”

Đi được vài bước, anh lại trêu, “Với lại, em cũng đâu có bàn tay bé tí thế.”

“...”

Chưa đi hết hành lang dài, ông chủ trà lâu đã ra đón, “Chung tiên sinh, thất lễ rồi, nãy bận tiếp khách nên không ra ngay được.”

Chung Túc Thạch khoát tay, “Đừng khách sáo, tôi chỉ tới ngồi chút lót dạ thôi.”

Ông chủ vội đáp, “Vừa hay hôm nay có nấm tùng nhung tươi đầu mùa, để tôi bảo bếp làm nhé?”

Chung Túc Thạch khẽ gật, dẫn Mạnh Gia ngồi ở lầu giữa hồ.

Gian lầu bốn bề là nước, Mạnh Gia lại ghé lan can cho cá ăn, ngắm đến mê mẩn.

Thấy trên bàn có thức ăn cho cá, cô bốc một nắm rắc xuống, bầy cá tranh nhau kéo tới, cảnh tượng náo nhiệt.

Cho cá xong mới thấy lạ, cô lấy tay che miệng, hỏi, “Chủ quán chắc cho ăn rồi nhỉ, em lỡ tay, không sao chứ?”

Anh nhấp chén trà, cười nhàn nhạt, “Cá bị em cho ăn no chết rồi, giờ mới hỏi có sao không?”

“Chết thì anh đền, ai bảo không nhắc em, lỗi anh đấy.”

Mạnh Gia phủi tay, ngồi bên anh, chống cằm ngắm anh.

Chung Túc Thạch ngẩng mắt nhìn cô, vẻ mặt lẫn ánh mắt đều sinh động, đầy ắp cảm xúc.

Mạnh Gia khẽ rụt tay lại, có chút bất an, “Anh nhìn gì thế?”

Anh buông một tiếng thở dài, “Nhớ hồi trước em đâu có vô lý thế này, rõ ràng là cô bé biết phân rõ đúng sai.”

Mặt cô đỏ bừng, muốn cãi vài câu mà không biết nói sao.

Ấp úng mãi, cuối cùng cũng chỉ lí nhí, “Em theo anh đi ăn mà anh còn mắng em.”

Trong lời nói có chút tủi thân.

Chung Túc Thạch bật cười, kéo cô ngồi lên đùi, “Đùa thôi mà, xem em kìa.”

Mạnh Gia vẫn chưa cam lòng, cố tình làm nũng, “Vậy anh phải xin lỗi em.”

Sau này nghĩ lại cô mới hiểu, lúc ấy mình thật sự là kiểu con gái được cưng chiều nên sinh hư.

Trên cầu, ông chủ trà lâu đang bưng canh gà nấm tùng nhung đi tới, nghe đến câu đó thì lập tức khựng bước, không dám tiến thêm.

Ông ta suýt nữa tưởng mình nghe lầm, thật sự có cô bé dám đòi Chung tổng xin lỗi cơ à?

Chắc sắp bị đuổi ra khỏi đây rồi.

Người bưng canh vội tránh sang bên, sợ chẳng may chạy tới va phải cô thì khổ.

Thế nhưng ông ta cứ đứng chờ, lại nghe thấy một câu, giọng khàn mà đầy dịu dàng, “Được, anh nhận lỗi với em.”

Bình Luận (0)
Comment