Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 58

Hai bóng người quấn lấy nhau ngã xuống chiếc giường lớn.

Chung Túc Thạch hít thở dồn dập, từng hơi nặng trĩu vang vọng trong đêm khói sương mưa phùn, nghe đến đặc quánh và trầm đục.

Mạnh Gia bị anh ôm lấy rồi ném mạnh xuống, váy ngủ rối tung trải ra như một cành hoa xuân đang độ nở rộ.

Anh hôn lên má cô, hôn lên mái tóc mai, lưu luyến không rời lần đến sau tai cô.

Anh hít sâu mùi thơm bên trán cô, mắt nhắm chặt, nghiến răng nghiến lợi rít lên một câu: “Bạn trai đâu mà bạn trai! Làm tôi tức đến chết em tưởng em có kết cục tốt à?”

Giọng nói trong trẻo của Chung Túc Thạch, vướng khói rượu và thuốc, trở nên khàn khàn, nặng nề.

Mặt Mạnh Gia nóng bừng, áp vào cổ anh, như muốn bốc cháy.

Cô nắm chặt ga giường dưới thân: “Ai chọc anh chứ? Rõ ràng là anh đến gây sự trước.”

“Gây sự như này hả?”

Chung Túc Thạch xoay mặt cô lại, tiếp tục hôn xuống.

Mạnh Gia nhẹ nhàng đẩy anh ra, mái tóc dài đen nhánh bung xõa, mắt mờ như tơ, nhưng ánh sáng trong mắt lại rõ ràng không lẫn vào đâu được.

Cô chỉnh lại dây váy, lạnh lùng nói: “Anh căn bản là không có chuyện gì cả! Rõ ràng là đến giở trò lưu manh.”

Chung Túc Thạch đưa tay vén mấy sợi tóc vương bên môi cô, khuôn mặt đỏ ửng kia, diễm lệ đến mê hoặc, như một đóa hải đường trong đêm mưa gió bị đánh ướt.

Hồng rực rỡ, rơi vào góc tường phủ đầy rêu xanh, hương hoa thoang thoảng, lặng lẽ lan ra từ sân sau vắng vẻ như sương mù.

Anh nhìn đến ngây người, trong lòng như mọc lên từng đám nấm mốc ngứa ngáy mà không thể gãi được.

Chung Túc Thạch lại lảo đảo nhào tới định hôn tiếp, Mạnh Gia cuống quýt né mặt đi.

Anh cúi xuống, kề tai cô cười khẽ: “Tối nay uống hơi nhiều, thất lễ rồi, xin lỗi em.”

Mạnh Gia hừ một tiếng: “Đừng có mà giả bộ. Không phải thất lễ, là lộ nguyên hình, trong bụng chó…”

Cô không dám nói tiếp. Dù mấy năm nay đã trải qua đủ chuyện có thêm chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ đủ dọa đám con trai tầm thường ngoài kia, mấy người mắt nhìn đời chỉ rộng được ba thước.

Thường gặp mấy tên mặt dày, Mạnh Gia chỉ cần nghiêm mặt lại buông vài lời chua chát, dọa dẫm vài câu,là bọn họ xám mặt bỏ đi.

Nhưng khi vào cái “chùa lớn” như Chung Túc Thạch, tiểu quỷ như cô chẳng làm gì nổi.

Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng cười khẽ, ngón tay Chung Túc Thạch lướt qua cằm cô: “Cái miệng bây giờ ghê gớm quá nhỉ.”

Tim Mạnh Gia đập thình thịch, cô vội ngồi dậy bật đèn lớn, vào nhà tắm chỉnh trang lại.

Dưới ánh đèn sợi đốt dịu nhẹ, trong gương hiện ra gương mặt mịn màng hồng hào như tan chảy. Cô mở vòi nước, vốc nước lạnh dội lên mặt.

Giọt nước trượt dọc theo cằm, rơi xuống cổ chảy vào trong áo lót, nhưng cơ thể cô vẫn nóng rực.

Cô nghe thấy điện thoại mình reo, vội tắt nước đi ra, nhưng Chung Túc Thạch đang nằm trên giường đã bắt máy.

Anh gối tay, giọng sau khi uống rượu càng thêm lười biếng: “Ừ, chị hai em bận lắm.”

Mạnh Gia trừng mắt nhìn anh, giật lại điện thoại, liếc dòng tên hiển thị trên màn hình: “Chung Linh, có chuyện gì vậy?”

Tiểu thư nhà họ Chung này hay gọi cô lúc nửa đêm. Lúc thì kể chuyện tám nhảm trên bàn tiệc, lúc thì than phiền người yêu lại không ở nhà, buồn quá.

Nếu lúc đó Mạnh Gia rảnh, cũng sẽ nói, “Vậy cậu đến đón tớ đi, tớ qua chơi với cậu, hai ta nói chuyện một lát.”

Lịch sinh hoạt của hai người họ khá giống nhau.

Chỉ là một người sống để hưởng thụ, một người sống để vắt sức vì đời.

Nghe thấy giọng anh hai mình, Chung Linh quên mất hết định nói gì, kích động hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, nam nữ ở chung, hai người đang làm gì đó?”

Mạnh Gia liếc sang giường, thấy “đại gia” kia vẫn nằm lì không nhúc nhích, cơn giận lại trào lên.

Cô đành buông xuôi, nhàn nhạt “ồ” một tiếng: “Cũng chẳng có gì, mấy chuyện… ‘cẩu hợp’ thôi.”

Quả nhiên, vừa nghe thấy hai chữ “cẩu hợp”, Chung Túc Thạch liền mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ giận dữ đang kìm nén.

Đặc biệt là lúc trong ống nghe vang lên một tràng cười to, vừa vô phép vừa ngông cuồng.

Mạnh Gia thấy có điềm chẳng lành, trong lòng vẫn có chút sợ Chung tiên sinh, bèn đi ra cửa sổ nghe điện thoại.

Cuộc gọi kéo dài hơn hai mươi phút, khi cô đóng cửa kính ban công, quay vào, ngẩng đầu lên Chung Túc Thạch đã tắm xong.

Áo choàng tắm của anh hé mở, lộ ra bờ ngực rắn chắc, còn dính mấy giọt nước lăn xuống.

Chung Túc Thạch quay lưng lại cô, vứt khăn tắm lên ghế, đi đến cạnh tủ, mở nắp chai nước khoáng ra uống.

Chắc do vị không giống bình thường, anh cau mày, giơ chai nước nhìn rồi chê bai đặt xuống.

Mạnh Gia cầm điện thoại trong tay. Rõ ràng anh định ngủ lại đây luôn, coi như nhà mình luôn rồi?

Cô cố tình ho khẽ một tiếng, định dụ Chung Túc Thạch quay lại nhìn nhưng vô ích.

Anh vẫn quay lưng, thản nhiên buông một câu: “Cả cái trò này cũng học được à.”

Mạnh Gia định “tiên lễ hậu binh”, hai tay cô đan vào nhau để trước bụng, nghiêm túc nói: “Đây là phòng của tôi, Chung tiên sinh, nếu tỉnh rượu rồi thì xin mời về cho.”

Chung Túc Thạch nói dối trắng trợn: “Không về được, tài xế tan ca lâu rồi.”

Cô vừa định phản bác, tài xế anh không phải lúc nào cũng trực sao? Ai mà tin!

Mạnh Gia tức đến hồ đồ, buột miệng: “Thì anh tự lái xe về đi, chẳng lẽ không được sao?”

Chung Túc Thạch bày ra vẻ mặt đau lòng: “Phiên dịch Tiểu Mạnh, thân phận tôi thế này, lái xe sau khi uống rượu là sẽ lên báo đấy.”

Mạnh Gia chẳng tin mấy lời nhảm nhí này.

Ai dám đưa tin về anh chứ? Giờ có lên Baidu tìm cũng chỉ thấy lý lịch cá nhân mà thôi.

“Vậy em gọi cho…”

Chưa kịp nghĩ ra đối sách, bên kia đã ôm đầu kêu lên: “Không được rồi, chóng mặt quá, anh nằm chút.”

Nói rồi tự mình leo lên giường, ngủ luôn.

Mạnh Gia chờ mười mấy phút, đoán là vị này không định dậy thật.

Nhìn bộ dạng “người bị bệnh” đó nằm liệt trên giường, đừng nói xuống đất, đến tự lo liệu cũng không xong.

Cô đi đến bên giường, rút một tấm chăn mỏng, lấy thêm một cái gối, trải ra sofa. Trước khi nằm xuống còn giận dữ lườm Chung Túc Thạch một cái.

Mạnh Gia đang ngủ thì bị đánh thức, vốn đã thiếu ngủ, tối qua lại lo lắng không yên, trằn trọc mãi mới thiếp đi.

Tắt đèn vùi trong tấm chăn mềm mại, cô khẽ nhắm mắt, ngáp dài một tiếng, nhanh chóng ngủ lại.

Chung Túc Thạch nằm giả vờ ngủ rất lâu, đến khi nghe tiếng thở bên cửa sổ dần đều, anh mới vén chăn dậy rón rén bước qua thảm, đi đến bên sofa.

Đêm nay mây đen che trời, gió mưa lắt lay, trăng bạc sao vàng đều bị mờ khuất. Bên ngoài lớp rèm mỏng mấy nhành liễu đung đưa trong gió, lẫn trong làn sương mỏng manh.

Chung Túc Thạch nghiêng người ngồi bên mép sofa, giơ tay lên, từng chút từng chút một, vẽ lại đôi mày đôi mắt quen thuộc kia.

Bao lâu rồi? Anh tự hỏi đã bao lâu rồi chưa gần nhau như thế, ngắm nhìn cô thật kỹ?

Lâu lắm rồi. Không nhớ nổi nữa.

Chỉ là hay mơ thấy cô. Nhưng kể cả trong mơ, cũng như cách một lớp màn.

Ban đầu anh hay vội vàng bước tới, nhưng chưa kịp lại gần, bóng người sau màn đã tan biến.

Sau đó anh học cách chậm rãi, nhẹ nhàng vén lớp màn lụa, mới thấy cô mỉm cười.

Anh cứ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.

Có năm nọ đến Tô Châu, trong một trà lâu nhã nhặn, phòng riêng đốt hương trầm, anh nằm trên ghế tựa ngủ thiếp đi.

Lại mơ thấy Mạnh Gia, cô rạng rỡ ngồi yên sau màn.

Lần đó anh không làm cô thức giấc, chỉ yên tĩnh đối diện với cô qua lớp màn.

Cô ngồi sau đó lật sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh dịu dàng nhìn anh mỉm cười.

Khung cảnh đẹp đến mê mị, khiến anh không phân biệt nổi đâu là mơ.

Một giấc mộng làm trái tim anh rối bời, tan vỡ.

Chung Túc Thạch ôm lấy cô, Mạnh Gia trong mộng thì thầm gì đó, trở mình ôm chặt lấy anh.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng dụi mặt vào trán cô.

Chung Túc Thạch đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, trong bóng tối tìm lấy tay cô, nắm chặt rồi mới yên tâm ngủ.

Hôm sau là thứ Bảy, hội nghị đã bế mạc từ hôm qua, Mạnh Gia ngủ đến hơn mười giờ mới dậy.

Cô vốn quen sống lười biếng một mình, vẫn còn mơ màng, mắt chưa mở đã duỗi người, vươn vai thật dài.

Một cú đấm đập ngay vào ngực Chung Túc Thạch đang nằm cạnh.

Người đàn ông tr*n tr** kia khoa trương rên lên một tiếng: “Xong rồi, bị thương nặng rồi.”

Mạnh Gia mở to mắt, bật dậy, nhìn sang th*n th* tr*n tr** kia, rồi cúi xuống kiểm tra chính mình.

May quá, váy ngủ vẫn còn nguyên, ga giường khô ráo, chắc chưa xảy ra chuyện gì.

Cô luống cuống, đưa tay vuốt tóc ra sau: “Anh nằm cạnh em làm gì?”

Chung Túc Thạch nghiêng người, tựa vào đầu giường: “Nhìn em ngủ, yên ổn lắm.”

Mạnh Gia nhìn sang sofa, nơi tấm chăn bị bỏ lại, bỗng nhớ ra: “Em nhớ là mình ngủ ở đó mà?”

Anh phủi sạch trách nhiệm: “Không biết, có khi nửa đêm em bò lên đấy. Anh uống nhiều rồi, sao ngăn được em chứ.”

“… Vậy nghe anh nói như thế là còn phải thấy tội nghiệp cho anh nữa đúng không?”

Chung Túc Thạch cười khẽ, thái độ thuận theo như nước chảy, “Không cần khách sáo như thế đâu, Mạnh tiểu thư.”

Lời khách khí của cô lại bị anh nhẹ nhàng đẩy trả, giống như một chiếc đinh mềm bị trả về, cuối cùng lại tự khiến mình tức đến no bụng.

Mạnh Gia tự biết mình không phải đối thủ của anh.

Cô siết chặt chăn nhìn anh một lúc, rồi dứt khoát hất mạnh chăn ra, xuống giường.

Chung Túc Thạch cũng đứng dậy theo, buổi chiều các bác và chú của anh sẽ quay về Bắc Kinh, anh còn phải tiễn họ, không thể nấn ná thêm.

Anh vào phòng tắm rửa mặt súc miệng, lúc đi ra thì đã thay một chiếc sơ mi màu trắng ngà, phối cùng quần tây đen.

Mạnh Gia đang ngồi xổm dưới đất, tò mò nhìn chiếc túi giấy đựng đồ của anh: “Ai mang tới vậy?”

Chung Túc Thạch cầm một chiếc cà vạt trong tay, đáp: “Chú Đình, lúc em đang ngủ.”

Mạnh Gia như bị sét đánh trúng: “Vậy... chú ấy biết anh ngủ ở đây rồi?”

Lúc đến Mạnh Gia còn cười nhạt trước ánh mắt đầy ẩn ý của Trịnh Đình, xem như chuyện cũ đã qua.

Mấy lần ông ấy muốn nói lại thôi, Mạnh Gia suýt chút nữa đã buột miệng: Tôi và Chung Túc Thạch đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.

Nhưng sau đêm nay Trịnh Đình sẽ nhìn cô thế nào đây?

Mạnh Gia c*n m** d***, rồi lại nghĩ thôi vậy, ngày mai cô sẽ đi Hồng Kông, sau này cũng sẽ không quay lại nơi này nữa.

Dù có trở về Bắc Kinh thì cũng chẳng dễ gì gặp lại nhau. Bọn họ vốn dĩ đã chẳng thuộc cùng một thế giới.

Cô quay đầu lại, mây sớm mờ ảo trôi nơi chân trời, ánh nắng ban mai len qua rèm cửa khép hờ, rải khắp căn phòng sáng rỡ.

Chung Túc Thạch đứng nghiêng, tay quàng chiếc cà vạt ra sau cổ, dáng người lọt trong vùng sáng như được vẽ thành nét, nom như một vị thần tiên thanh sạch.

Mạnh Gia bước tới, đứng trên tấm thảm lông trắng vàng xen kẽ, nhẹ nhón chân, đưa tay sửa cổ áo cho anh.

Chỗ nhăn ở phía sau được cô vuốt phẳng bằng những ngón tay khéo léo, sau đó cô vòng ra trước mặt anh.

Cô trách yêu một câu: “Anh buộc kiểu gì vậy? Sau lưng nhăn hết cả rồi này.”

Chung Túc Thạch ngẩn người. Ánh mắt như bóng chiều thu phủ kín, khóa chặt vào cô gái nhỏ đang nhón chân giúp anh thắt cà vạt một cách chăm chú.

Mạnh Gia rất thành thạo, buộc cho anh một nút Windsor chuẩn chỉnh, rồi còn giơ tay chỉnh lại cổ áo cho anh.

Cô vỗ nhẹ lên vai anh: “Xong rồi.”

Gót chân vừa mới đặt xuống, eo cô đã bị người ta vòng tay ôm lấy, kéo sát vào người anh.

Chung Túc Thạch cúi đầu, trán chạm vào trán cô, giọng trầm ấm vang lên mang theo chút hiểm nguy: “Ai dạy em đấy?”

Rõ ràng trước khi đi London, cô còn chẳng biết làm mấy chuyện này, gỡ cà vạt cũng chỉ là tuốt bừa.

Hơi thở đều đặn của anh, mang theo hơi ấm, phả nhẹ trên mặt cô. Mạnh Gia đỏ mặt vì hoảng, cô biết phải nói sao đây?

Chẳng lẽ bảo cô trước khi đi đã lén giấu một chiếc cà vạt của anh vào vali, cứ như ăn trộm.

Rồi lúc đi trao đổi bên London, không có việc gì làm lại lấy ra chơi, nghịch rồi học luôn mấy kiểu thắt?

Quá xấu hổ. Cũng giống như quyển Phù sinh kệ bị anh phát hiện ra vậy, chỉ khác mà cùng bản chất.

Mạnh Gia hé môi định giải thích, nhưng vừa mới nói “Em là…” thì môi cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.

Anh không muốn nghe, cũng không dám nghe. Sợ rằng, thật sự có một người như vậy.

Trần Thiếu Vũ chỉ là cái cớ, nhưng khi anh không nhìn thấy cô, thì có lẽ cô đã có người mới.

Có lẽ chính người đó đã dạy cô cách thắt cà vạt, đứng trước gương, vừa hôn vừa dạy.

Chung Túc Thạch bị cơn ghen thiêu đốt đến mất hết lý trí.

Anh đè cô xuống ghế sô pha, bên tai Mạnh Gia ù đi một tiếng, Chung Túc Thạch đã nhào tới.

Nụ hôn của anh dữ dội, cuồng dã, đến cả nút váy cô vừa mới cài xong cũng bị anh giật bung, mất hết kiểm soát.

Mạnh Gia chống cự mấy lần, nhưng sức lực không cân bằng. Mắt cô mờ đi vì hơi nước, bị hôn đến tay chân bủn rủn, nước mắt sinh lý cũng trào ra.

Cho đến khi cô cảm nhận được, luồng nhiệt không thuộc về cơ thể mình đang mạnh mẽ xâm nhập.

Mạnh Gia hoảng loạn, lúc này mới vội đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh.

Khó khăn lắm mới đẩy anh ra được chút, cô chưa kịp thở đã vội vàng nói: “Em... em tự học đấy.”

Chung Túc Thạch chống tay lên, th* d*c, vai nhấc lên rời khỏi người cô một chút: “Thật không?”

Cô mở to mắt nhìn anh, ánh mắt vô tội pha chút van xin, còn giơ ngón út lên: “Gạt anh em là con heo.”

Anh bật cười, rồi tiện thể hỏi: “Thế bạn trai đâu?”

“Hoàn toàn không có.”

Chung Túc Thạch nghiến răng, cắn vào tai cô một cái: “Suýt chút nữa bị em làm ra án mạng.”

Mạnh Gia liếc xéo anh: “Vậy mà cũng ra mạng người? Tâm lý yếu thế.”

“Anh đúng là tâm lý không tốt,” Chung Túc Thạch thản nhiên thừa nhận, rồi kéo tay cô áp vào người mình, “Nhưng thể lực thì rất ổn, em muốn thử không?”

Mạnh Gia mới chạm vào liền đỏ mặt rụt tay lại, nằm xoài trên sô pha, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên hai lần.

Chung Túc Thạch đứng dậy chỉnh lại cổ áo sơ mi, trông như chuẩn bị ra mở cửa.

Cô vội chạy tới, dang tay chặn anh lại: “Đây là phòng của em, anh ra mở thì em không biết giải thích sao đâu!”

Anh cúi người vỗ nhẹ lên mặt cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Đừng sợ, chắc chắn là tìm anh.”

Mạnh Gia sững người. Giọng điệu của anh như đang dỗ trẻ con, đã rất lâu rồi cô chưa được nghe kiểu dịu dàng như vậy.

Ở cạnh anh cô dễ dàng buông bỏ mọi phòng bị, thậm chí còn trở nên bướng bỉnh, ngang ngược hơn ngày thường.

Nhưng anh là của người khác mà, sớm muộn gì cũng sẽ cưới tiểu thư Diệp kia.

Mạnh Gia đột nhiên xụ xuống, mặc kệ người ngoài cửa tìm ai, cô chỉ lặng lẽ thu dọn hành lý.

Dù là Giáo sư Lư đi nữa, cô lúc này cũng chẳng quan tâm, vì tâm trạng đã chạm đáy vực rồi.

Người tới là Trịnh Đình, ông hối Chung Túc Thạch mau ra sân bay tiễn người, kẻo không kịp.

Chung Túc Thạch quay lại lấy áo khoác, nói với Mạnh Gia đang ngồi xổm bên tấm thảm: “Anh đi trước đây.”

Mạnh Gia chỉ dùng một tấm lưng mỏng manh đáp lại, phất tay: “Đi đi.”

Dù sao cũng phải rời đi. Cô cũng phải đi.

Dù có qua hai năm, thứ còn sót lại giữa bọn họ cũng chỉ là đêm ngắn mộng dài và màn sương mù không chịu tan biến.

Sau lần giao nhau ngắn ngủi ấy, đèn tắt trời sáng, chính là lúc đôi đường chia biệt.

Thậm chí còn không kịp hỏi một câu: Hai năm qua, anh sống thế nào?

Mạnh Gia thu dọn hành lý rồi rời khách sạn.

Sợ Chung Túc Thạch bận xong lại đến tìm cô, cô dứt khoát ra khỏi cửa, chọn đại một rạp chiếu phim ngồi cả buổi chiều.

Hiếm có lúc rảnh rỗi thế này, cô như người nguyên thủy sống trong hang, cái gì cũng thấy mới mẻ.

Tối lại đi dạo trung tâm thương mại, mua mấy bộ đồ trang trọng, đến khi cửa hàng đóng mới chịu quay về.

Nhân viên bán hàng miệng lưỡi ngọt như đường, khen cô đẹp không ai sánh được, mặc bộ nào lên người cô cũng thấy ngại không mua.

Mạnh Gia mở cửa bằng thẻ phòng, vừa đúng lúc gặp Trần Thiếu Vũ từ bể bơi về, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, thoải mái khoe thân hình đẹp chuẩn.

Anh vừa lau tóc vừa hỏi: “Cả ngày cậu đi đâu thế? Gọi điện không liên lạc được.”

Cô giơ mấy túi đồ lên: “Đi mua đồ thôi, mai chúng ta đi Hồng Kông mà.”

Trần Thiếu Vũ nói: “Ừ, ngủ sớm một chút nhé.”

“Ngủ ngon.”

Mạnh Gia đẩy cửa bước vào, trước khi khép lại, nghe thấy anh nói thêm một câu: “Chiều nay hình như cậu hai nhà họ Chu có tìm em.”

Cô ừ nhẹ: “Không sao, mặc kệ đi.”

Trần Thiếu Vũ cũng không hỏi thêm: “Được thôi.”

Trưa hôm sau Trịnh Đình đến đưa họ ra sân bay. Mạnh Gia lên xe rồi mới phát hiện chỉ có một mình cô.

Cô nhìn trước ngó sau, xác nhận Trần Thiếu Vũ đã lên xe khác, mà đúng là xe đang chạy về hướng sân bay.

Cô nhanh chóng hiểu ra, hỏi: “Trịnh chủ nhiệm, ông có chuyện muốn nói riêng với tôi?”

Trịnh Đình vừa lái xe vừa hỏi: “Hôm qua cô trốn đi đâu thế? Chủ tịch nói cô đang né cậu ấy.”

Cô vò nếp váy trong tay, biện bạch: “Tôi không nên tránh sao? Ở hoàn cảnh đó, tránh một chút cũng không sai mà.”

“Ai mà cô phải tránh?” Trịnh Đình không nhịn được bật cười, “Giờ Túc Thạch thành thế này rồi, còn có gì cần phải tránh?”

“Anh ấy thế nào cơ?”

Mạnh Gia nghĩ thầm, anh ấy vẫn vậy: vẫn giở thói vô lại, vẫn hay trêu chọc người khác. Rõ ràng có vị hôn thê đang chờ ở Bắc Kinh vậy mà nửa đêm còn mò đến tìm cô chiếm tiện nghi, thì là thế nào?

Trịnh Đình nói: “Cô sao không hỏi, cậu ấy đến Vũ Hán làm gì?”

“Anh ấy có lý do riêng, cháu không hiểu cũng không sao,” Mạnh Gia cúi đầu, ghen tuông trong lòng như axit trào lên, “Hơn nữa cháu cũng chẳng phải gì của anh ấy, vị hôn thê của anh ấy biết là đủ rồi.”

Lạ thật. Những câu chua lè chua loét thế này, khi đối mặt với Chung Túc Thạch thì sống chết cô cũng không chịu nói, nhưng lại có thể trôi chảy mà kể hết với Trịnh Đình.

Có lẽ vì ông lớn tuổi, như một bậc trưởng bối hiền lành. Cũng bởi vì trước mặt ông, cô không cần cố gắng giữ thể diện.

Trịnh Đình vỗ tay lên vô-lăng: “Vị hôn thê nào? Cậu ấy có bao giờ có cái đó đâu, tôi chưa từng nghe!”

Mạnh Gia ngạc nhiên ngẩng đầu: “Không phải tiểu thư Diệp sao? Tôi nghe thấy người ta nói…”

Trịnh Đình lớn tiếng ngắt lời: “Nếu Túc Thạch chịu cưới Diệp Hân, thì còn cần phải khổ sở đến nước này chắc? Rốt cuộc là ai đồn bậy ra vậy?”

Bình Luận (0)
Comment