Trên xe, sau một hồi được Trịnh Đình kể sơ qua với giọng điệu như nước chảy êm đềm nhưng dưới đáy là những lớp sóng ngầm dữ dội, Mạnh Gia đã nghe hiểu phần nào chuyện bên trong.
Trịnh Đình nói: “Cô cũng biết Hạ Di Mông rồi đấy, nhà họ là hạng môn đăng hộ đối, tôi cũng không cần nói nhiều.”
Mạnh Gia gật đầu. Dù không quan tâm lắm đến những chuyện quan trường khúc chiết, nhưng ít nhiều cũng hiểu đôi điều.
Ông khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Chú của Di Mông làm việc rất cẩn trọng, ăn nói cũng có chừng mực, giao tiếp xã hội thì khỏi nói, vô cùng khéo léo. Ông ta chủ động xin xuống cơ sở rèn luyện từ sớm, lại thêm ông nhạc phụ là tay lão luyện giỏi giao thiệp. Nhưng Túc Thạch thì không phải không có năng lực tranh đấu, chỉ là cậu ấy khinh thường, không muốn tranh.”
Trong lòng Mạnh Gia dâng lên một nỗi xót xa, như thể đã biết trước kết quả mà vẫn cố gặng hỏi:
“Vậy... anh ấy khinh thường cái gì chứ?”
Trịnh Đình khẽ thở dài: “Cô hiểu cậu ấy hơn tôi mà. Túc Thạch là người còn giữ khí chất thư sinh, có sự kiêu ngạo của riêng mình, không muốn dùng hôn nhân làm bàn đạp để sau này bị người đời dèm pha.”
Nói đến đây, ông nhìn qua gương chiếu hậu, khựng lại một thoáng như rơi vào dòng ký ức xa xăm.
Dưới ánh mặt trời chói gắt, gương mặt Mạnh Gia dường như trở nên tái nhợt trong suốt, vóc dáng cũng mảnh mai hơn cả thường ngày.
Có lẽ chính là vì điều đó, đối với chuyện này Túc Thạch từ trong cốt tủy đã khinh thường.
Chỉ đơn giản là vì... anh vốn dĩ là một người như thế.
Nhưng sao vẫn thấy không cam lòng.
Đã hỏi đến tận đây rồi, nếu không hỏi cho rõ ngọn ngành thì chết cũng chẳng nhắm mắt.
Cô cắn môi, cố gắng ép ra câu hỏi: “Vậy... tại sao anh ấy lại từ chối?”
Trịnh Đình quẹo một khúc quanh, rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu ấy nói, đã từng hứa với cô sẽ không bao giờ làm loại giao dịch đó. Nên không muốn nuốt lời.”
Một cơn đau thắt bỗng nhiên xuyên qua trái tim cô.
Chân mày cô nhíu chặt lại, trong mắt là một lớp sương mù chực trào ra, tựa như sắp rơi lệ bất cứ lúc nào.
Như một con cá đã ẩn sâu dưới đáy hồ suốt mùa đông dài đằng đẵng, lúc ngoi lên vào ngày xuân ấm áp, ngỡ ngàng nhìn thấy cỏ cây từng nhớ nhung, lại vô tình bị ánh nắng đâm trúng.
Nắng đâm vào mắt, khiến nước mắt trào ra nhòe nhoẹt.
Lúc ấy cô mới ngộ ra mặt trời chưa bao giờ biến mất, chẳng qua là chính cô không dám ngẩng đầu nhìn.
Mạnh Gia trợn tròn mắt, mở to hết cỡ, không dám chớp một cái vì sợ nước mắt sẽ rơi xuống mất.
Cô nghe thấy giọng mình run rẩy: “Nhưng mà lúc đó... cháu đã...”
Trịnh Đình hiểu cô định nói gì, gật đầu: “Lúc đó cô đã sang London một thời gian rồi.”
Những giọt nước mắt nóng hổi, tí tách rơi xuống lòng bàn tay lạnh buốt của cô, từng giọt một.
Chúng rỉ qua các kẽ ngón tay, tràn xuống tà váy tím nhạt của cô, nở ra từng đóa hoa lấm tấm nhòe nhoẹt.
Cô vẫn còn nhớ. Nhớ đêm hôm đó những hơi thở gấp gáp quấn quýt, bóng cây ngô đồng lay động ngoài cửa sổ, loang lổ bóng đổ khắp sàn.
Giữa mùi hương lạnh lẽo ngập căn phòng, anh từng mỉm cười và nói: "Anh sẽ không làm loại giao dịch đó."
Nhưng lúc ấy cô lại coi như một câu đùa.
Sao lại có chuyện trớ trêu đến thế? Người nghe thì không để tâm, còn người nói đùa thì lại tin là thật.
Mạnh Gia cũng không biết mình xuống xe kiểu gì.
Trịnh Đình dặn cô giữ gìn sức khỏe, đưa hành lý cho cô cứ mà cô cứ ngơ ngác, không có phản ứng
Trần Thiếu Vũ hỏi cô ngồi xe nào mà đến trễ vậy, sao sắc mặt lại nhợt nhạt như thế. Cô vẫn chẳng mảy may.
Lúc bị dòng người đẩy vào cổng kiểm tra an ninh, cô suýt ngã.
Trần Thiếu Vũ vội đỡ lấy, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Trông em không ổn chút nào.”
Lúc ấy cô mới định thần lại, cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, như đang tra xét một vụ án chưa có lời giải.
Vài giây sau, khóe môi Mạnh Gia khẽ nhếch lên, một nụ cười nhàn nhạt như mây bay, nhẹ nhàng xé vé thành hai nửa.
Cô nói lời tạm biệt với Trần Thiếu Vũ: “Ngày mai tôi đi sau, cậu cứ lên máy bay trước đi nhé.”
Nói xong cô vội vàng chạy đi, như một cơn gió thoảng qua cành đào đầu xuân , dịu dàng và rực rỡ.
Tựa như đang chạy đến một đêm hoa lệ ngắn ngủi, chỉ kịp nở bừng rồi biến mất.
Mạnh Gia bắt taxi quay lại trung tâm thành phố, cuối tuần cô nghĩ chắc Chung Túc Thạch sẽ ở nhà.
Theo địa chỉ giáo sư Lư đưa, cô nhấn chuông liên tục mà không ai mở, gọi điện thoại thì không kết nối được.
Trời dần tối, bao trùm lên tòa cao ốc mang tính biểu tượng nơi anh sống ở tầng cao nhất.
Ánh đèn vàng vọt nơi hành lang kéo dài bóng dáng gầy gò của cô, Mạnh Gia liên tục nhìn đồng hồ.
Trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong giây tiếp theo sẽ được gặp anh, vậy mà Túc Thạch lại chẳng chịu xuất hiện.
Không thể chờ thêm được nữa, cô xuống lầu, vứt vali nặng trịch ở quầy lễ tân.
Cô chỉ mang theo chiếc túi nhỏ đựng giấy tờ và tiền mặt.
Bảo vệ trực ban ló đầu ra hỏi lớn: “Cô là gì của anh Chung?”
Mạnh Gia quay đầu lại, cười ngây ngô mà rạng rỡ: “Bạn gái anh ấy.”
Nói xong tim cô đập loạn, suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cô cũng đủ dũng khí để thừa nhận điều đó.
Mà dũng khí ấy, là do anh cho cô.
Chung Túc Thạch dùng tình yêu tĩnh lặng như nước sâu, từ từ san bằng mọi rào cản trong lòng cô, biến những ngọn núi gập ghềnh thành đường bằng phẳng.
Anh để cô ngồi yên ổn trên con thuyền, không cần làm gì cả, chỉ việc để anh đưa vào vịnh cảng an toàn của chính mình.
Mạnh Gia tìm đến trụ sở tập đoàn, đại sảnh hoành tráng ngày cuối tuần vắng ngắt không bóng người.
Cô bước vào thang máy, bấm tầng văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Ngày đầu đến Vũ Hán cô vì ngại gặp anh mà thấy tầng bảy quá thấp, nay nôn nóng rồi lại thấy việc lên xuống quá mất thời gian.
“Đinh” Cửa thang máy mở ra, Mạnh Gia bước nhanh.
Tầng này chỉ có ba văn phòng: chủ tịch, phó chủ tịch, và tổng giám đốc điều hành.
Phòng của Chung Túc Thạch nằm ở cuối hành lang, cánh cửa luôn đóng kín kia.
Cả dãy hành lang dài, như cố tình để người báo cáo có thêm thời gian chuẩn bị tâm lý.
Ban đầu cô bước nhanh, rồi chuyển sang chạy. Mái tóc dài xoăn đen nhánh bị hất ra sau.
Cả tầng yên tĩnh chỉ vang lên tiếng giày cao gót nhỏ gọn, lộp cộp, vang vọng: “Cộp cộp cộp...”
Cánh cửa gỗ dày cách âm tốt đến mức Chung Túc Thạch đang ngồi xem tài liệu bên trong, chẳng hề hay biết.
Cho đến khi “rầm” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh bung ra. Chưa kịp thấy người anh đã cau mày.
Lại là nhân viên mới nào nữa đây? Lễ nghĩa cơ bản cũng không biết, cả gõ cửa cũng phải dạy?
Anh bực bội đặt cây bút máy xuống, vẻ mặt nghiêm khắc ngẩng đầu, nhưng người đứng đó không phải nhân viên nào cả.
Đứng nơi khung cửa là một cô gái nhỏ, ngổn ngang trăm mối trong lòng.
Như vừa mới chạy đến, mặt ửng đỏ, nơi cổ áo thiết kế tinh xảo lộ ra làn da trắng nõn phập phồng theo nhịp thở, tóc xoăn rối nhẹ phủ sau lưng.
Gương mặt tinh xảo như tranh vẽ, hiện lên dưới ánh đèn vàng ấm, như có lớp phấn hồng dịu nhẹ phủ qua.
Chung Túc Thạch không dám tin, đứng dậy thật chậm, bước ra vài bước.
Anh vừa mở miệng: “Gia Gia, sao không đi Hồng…”
Lời còn chưa nói hết, đã thấy cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rồi quay đầu lại, ánh mắt như vừa khóc vừa cười, lấp lánh ánh nước.
Tháng sáu, trong phòng điều hòa mát lạnh, cô đột ngột lao vào anh mang theo một luồng gió ấm.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, Chung Túc Thạch đã mở rộng vòng tay, vững vàng kiên định đón lấy cô.
Đôi môi Mạnh Gia run lên, nhào vào vai anh không chút do dự, bàn tay rộng lớn, khô ráo của anh áp lấy một bên má cô.
Cô dụi mặt vào đó, xoay qua xoay lại, dùng chính lòng bàn tay anh để lau khô nước mắt.
Nhưng càng lau càng nhiều, cho đến khi cả lòng bàn tay anh ướt đẫm. Dây thanh của Mạnh Gia nghẹn lại, cô nói: “Để em... để em làm trước...”
Chung Túc Thạch không biết cô lại chịu ấm ức gì. Anh đau lòng, dịu giọng dỗ dành: “Đừng khóc. Làm trước cái gì?”
Giống như năm đó anh đi công tác về, ánh đèn xe quét qua nhìn thấy cô trốn sau con sư tử đá.
Bên người bay đầy cỏ dại và bướm đêm, Mạnh Gia ngồi thụp xuống, ôm lấy bản thân, khóc thành một đứa bé lem nhem nước mắt.
Đó là số ít lần cô để lộ sự yếu mềm.
Anh đã nhận mệnh rồi. Vì sau ngần ấy thời gian, cô vẫn dễ dàng lay động trái tim anh như thế.
Nhưng Mạnh Gia không nói nên lời, cổ họng nghẹn vị mặn của nước mắt. Cô nhón chân lên, hoàn toàn theo bản năng mà hôn anh.
Ngàn lời vạn chữ trong lòng, mà chẳng nói ra nổi một câu. Chỉ có thể hôn anh.
Yết hầu của Chung Túc Thạch chuyển động, anh siết chặt eo cô, đáp lại bằng một lực đạo mạnh mẽ và mãnh liệt hơn.
Anh bế cô lên, cuốn lấy môi lưỡi cô, đặt cô ngồi lên ghế sofa.
Cơ thể Mạnh Gia bị anh ôm siết chặt, hai chân không còn chạm đất, hoàn toàn rơi vào sự kiểm soát nguy hiểm của anh.
Chung Túc Thạch thở gấp nặng nề, đầu mũi chạm sát sau tai cô, mắt khép lại, hơi thở ngập tràn mùi hương da thịt cô.
Cơ thể Mạnh Gia đã mềm nhũn ngồi trong lòng anh, hôn anh điên cuồng như trúc ngã trước cuồng phong.
Lực của anh rất mạnh, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, nâng gương mặt hồng ướt của cô, hôn đến quên mình, quên cả thế giới.
Cô bị anh vặn vẹo đến cong người, gập xuống, như đóa hoa c*m v** bình, chỉ dành cho anh thưởng ngoạn.
“Giúp anh một chút.”
Trong bóng tối, một giọng trầm khàn pha lẫn vẻ dịu dàng vang lên bên tai cô.
Tâm trí Mạnh Gia mơ hồ, não thiếu dưỡng khí, giọng cô nghẹn ngào, “Ở đây sao?”
“Dạy em bao nhiêu lần rồi, quên hết rồi à?”
Chung Túc Thạch nắm lấy tay nhỏ của cô, vô tình chạm đến, anh không kiềm chế được khe khẽ rên một tiếng nơi cổ họng.
Mạnh Gia quả thật có hơi vụng về, lòng bàn tay dính ướt, sau một hồi dò dẫm mới chậm rãi rút ra.
Chẳng bao lâu sau, cô bị nhấc bổng lên một đoạn, rồi lại rơi xuống thật mạnh, toàn thân như bị rút hết sức lực.
Cả người Mạnh Gia tan chảy trong nụ hôn của anh.
Trong căn phòng làm việc yên tĩnh, vang lên tiếng nước khe khẽ khi môi lưỡi quấn quýt, Chung Túc Thạch không ngừng tiến sâu.
Trong miệng anh, tràn ngập hương trái cây từ đầu lưỡi cô, như quả đào chín trong giếng cổ của đại viện năm xưa, lớp vỏ mỏng bị bóc ra, toát lên vị ngọt mềm tan.
Trên tường, bóng hai người chập chờn dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, chiếu đến một Chung Túc Thạch với các đốt tay căng cứng, gần như sắp vượt qua ranh giới chịu đựng.
Người con gái sống trong tim anh, sau hai năm dài đằng đẵng, bảy trăm sáu mươi chín ngày, cuối cùng đã quay trở về bên anh.
Sao có thể không khiến người ta phát điên?
Mạnh Gia đã lâu không trải qua chuyện gối chăn, thân thể còn non nớt, nhưng lại đón nhận anh một cách trọn vẹn.
Ngay cả những phản ứng nhỏ nhặt nhất cũng đang thì thầm nhắc nhở cô,
Từ trước đến nay, bọn họ luôn hòa hợp đến vậy, chưa từng thay đổi.
Cuối cùng, Mạnh Gia mềm nhũn ngã vào vai anh, không thốt nổi lời nào.
Chung Túc Thạch vòng tay ôm cô, cằm sắc gọn áp sát, bị mồ hôi lấm tấm trên trán cô làm ướt.
Bóng hai người giao nhau, ngửa ra ghế sofa da đen.
Anh nâng gương mặt cô, hôn lên từng chút từng chút, hơi thở vẫn chưa đều:
“Sao không lên máy bay?”
Cô mở to đôi mắt đen láy, không chớp lấy một lần, nhìn anh:
“Em muốn đến gặp anh.”
Chung Túc Thạch cười, khuôn mặt dịu đi sau cơn giông dữ:
“Hôm qua không phải còn...”
Mạnh Gia bất ngờ lật người lại, hai tay chống lên ngực anh, nhìn vào đôi mắt đen sẫm kia một lúc, rồi lại cúi xuống hôn anh.
Chung Túc Thạch đỡ lấy gáy cô, chẳng bao lâu sau, lại bừng lên hứng khởi, nhắm mắt, siết chặt ôm cô vào lòng.
Trong từng đợt trào dâng, cô ôm lấy mặt anh, hỏi:
“Tại sao không nói với em sớm hơn?”
“Nói gì cơ?”
Giọng anh khàn hẳn khi chuyển động, từng lần đưa vào đều nặng nề:
“Em muốn anh nói gì?”
Giờ phút này anh đang rất chìu chuộng, cứ như cô muốn biết gì, anh cũng đều sẵn lòng nói ra hết.
Mạnh Gia nói: “Là anh sẽ không kết hôn với cô Diệp kia.”
“Anh chưa từng nói mình sẽ lấy cô ta mà.”
Chung Túc Thạch ôm cô ngồi dậy, đổi tư thế một cái, khiến Mạnh Gia không kịp phản ứng, nhíu mày, đầu hơi ngửa ra sau.
Anh vuốt tóc cô: “Cục cưng à, đây là văn phòng, em cố chịu chút đi, chú ý hình tượng một chút.”
Mạnh Gia tựa vào má anh, cắn một cái,“Nhưng anh chẳng phải là chủ tịch sao?”
Chung Túc Thạch hôn lên d** tai cô: “Chủ tịch càng phải biết điều, không thể lúc nào cũng làm gương xấu.”
“Vậy giờ anh đang làm gì?”
Mạnh Gia nghiến răng hỏi, trong đầu dâng lên từng cơn tê dại khiến cô gần như bật khóc.
Chỉ còn cách ôm chặt lấy cổ anh, trong hơi thở dồn dập ngày càng gay gắt, ngã vào lòng anh.
Chung Túc Thạch ôm chặt lấy cô, một tay siết ngang lưng, tay kia đặt sau gáy, cằm anh cọ nhẹ lên mặt cô.
Rất lâu sau, khi cả hai dần bình ổn lại, anh mới hỏi: “Về nhà với anh nhé?”
Mạnh Gia lờ đờ gật đầu: “Chứ anh định thả em ngoài đường à?”
Chung Túc Thạch nghiêm túc nói: “Không được. Em mà ra phố với dáng vẻ này, là gây nguy hại thuần phong mỹ tục đó.”
“...Em dáng vẻ nào cơ?”
Mạnh Gia nói xong thì cúi đầu nhìn lại mình, vừa nhìn xong liền đỏ mặt tía tai, vội vàng rời khỏi người anh, vừa che váy vừa chạy trốn.
Cô như ruồi mất đầu, chạy khắp nơi tìm nhà vệ sinh, tìm không ra, cứ xoay vòng tại chỗ.
Chung Túc Thạch đã mặc xong quần áo, anh bước tới, chỉ vào bên trong:
“Trong kia có phòng tắm.”
Mạnh Gia đơn giản vệ sinh qua một lượt. Ngoài chiếc váy nhăn đến mức không thể khôi phục lại hình dạng, và đôi má vẫn hồng ửng không phai, nhìn sơ thì không còn gì khác thường.
Lúc cô bước ra, Chung Túc Thạch đang tựa vào bàn làm việc, duỗi chân dài, hút một điếu thuốc.
Mạnh Gia chẳng ngửi thấy mùi gì, nhưng vẫn khoa trương bịt mũi:“Anh không biết giữ gìn sức khỏe à?”
Anh bật cười, chậm rãi phả ra làn khói trắng: “Mới một điếu thôi. Bao nhiêu năm rồi mới lại hút thuốc sau khi... chuyện xong.”
Không đỡ được. Một câu tán tỉnh cũng chẳng đỡ nổi.
Mạnh Gia chán nản ngồi xuống chiếc ghế rộng của anh, tiện tay cầm lên một tấm ảnh.
Chỉ là một bóng người mờ mờ, lúc đầu cô không nhận ra, chỉ thấy khung cảnh quen thuộc lạ thường: “Đây là ai vậy?”
Chung Túc Thạch quay lại, lướt mắt qua một cái, cười khẩy: “Một nhóc vô lương tâm.”
Mạnh Gia nhìn kỹ hơn, nhận ra đó là mình, liền giận dữ: “Là em! Anh mắng em!”
Đó là khi cô thực tập thông dịch viên tại trụ sở Liên Hợp Quốc.
Chung Túc Thạch giật tấm ảnh khỏi tay cô, đặt lại lên bàn, kéo tay cô:
“Đi thôi, tan ca về nhà.”
Mạnh Gia ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, ôm lấy cánh tay anh như một đứa trẻ tan học được người lớn đến đón.
Cô từng bước từng bước đi bên anh, vui vẻ khấp khởi, mắt dõi theo từng bóng đèn anh tắt, để lại sau lưng cả một căn phòng chìm trong bóng tối.