Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 60

Chung Túc Thạch dẫn cô đi lấy xe. Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm vắng tanh không một bóng người, anh nắm tay Mạnh Gia: “Có sợ không?”

Mạnh Gia khó hiểu, trừng mắt nhìn anh thật to: “Có gì mà phải sợ?”

Anh bấm chìa khóa xe: “Không sợ? Trước đây em rất sợ bóng tối mà.”

“Đúng vậy. Nhưng anh đoán xem?” Mạnh Gia bất ngờ đứng lại, lắc nhẹ cánh tay anh như thể đang trịnh trọng tuyên bố một chuyện lớn.

Chung Túc Thạch phối hợp vô cùng ăn ý, vẻ mặt đầy tò mò như học trò chờ giảng bài, giọng phụ họa cũng rất nhuần nhuyễn: “Là sao vậy?”

Cô ngẩng cao đầu, đắc ý nói: “Khi em ở London, một mình em cũng dám tắt đèn đi ngủ đó!”

Anh làm bộ khoa trương phụ họa, cứ như nghe được tin tức động trời: “Wow, Tiểu Mạnh giỏi quá nhỉ?”

Mạnh Gia đẩy anh một cái: “Diễn dở quá đi mất, vừa nghe đã biết giả dối.”

Chung Túc Thạch bật cười trầm thấp.

Nhưng làm sao anh thật sự vui vẻ nổi?

Hơn một năm qua, những tính khí nhỏ nhõng nhẽo từng được anh cưng chiều nuôi dưỡng, sau khi cô sang London đều bị xóa sạch.

Mọi thứ cô đều phải tự đập bỏ rồi xây dựng lại từ đầu. Không cần nghĩ sâu cũng biết, trong đó có bao nhiêu chua xót.

Ai mà biết được đêm đến cô đã run rẩy ra sao khi tự tay tắt đèn, thậm chí có khi còn bật khóc.

Nghĩ tới đây Chung Túc Thạch khẽ hít sâu một hơi, mặt vẫn không đổi sắc.

Mạnh Gia mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ rồi cài dây an toàn.

Quay đầu lại thấy Chung Túc Thạch còn đứng ngây ra tại chỗ, cô hỏi: “Không đi nữa ạ?”

“Đi chứ.”

Anh lái xe rất vững, tập trung quan sát tình hình giao thông.

Mạnh Gia nghiêng người, tựa hẳn vào ghế nhìn anh, như thể đang tái hiện lại cảnh tượng năm nào nơi đường núi, anh ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, họ lướt qua nhau trong một thoáng mơ hồ.

Thoắt cái, đã bốn năm trôi qua.

Những năm ấy cô chỉ lo lặn lội ngàn dặm tìm một chỗ đứng, quê xưa núi cũ đã đổi thay. Đến đêm khuya nghĩ lại, tất cả chỉ còn là gió tuyết phủ kín mi tâm.

Chung Túc Thạch bắt gặp ánh mắt cô, lại rất tự nhiên thu lại ánh nhìn, vẻ mặt bình tĩnh như chưa từng có sóng gió.

Thế nhưng tới ngã tư đèn đỏ tiếp theo, Chung Túc Thạch bỗng dừng xe, nghiêng đầu, đưa tay giữ lấy cằm cô rồi hôn xuống.

Mạnh Gia không kịp phản ứng, chỉ “ưm” một tiếng: “Anh lo mà lái xe cho nghiêm túc đi.”

Chung Túc Thạch mới chịu buông ra, đạp ga tiếp tục lái: “Còn lái gì được nữa? Em cứ nhìn anh mãi như thế, người giỏi đến đâu cũng chịu không nổi.”

Mạnh Gia ngồi thẳng lại, khẽ than một tiếng đầy oán trách: “Không cho nhìn thì thôi.”

Anh bật cười, nắm lấy cổ tay cô: “Nhìn đi, em muốn nhìn thế nào cũng được.”

Cô cố tình giật tay ra: “Không nhìn nữa, người ta đâu có thích em nhìn.”

“Nhỏ nhen thật. Nói có một câu mà cũng chịu không nổi.”

Chung Túc Thạch đỗ xe dưới tán cây xanh, trước khi lên lầu Mạnh Gia vừa nhắn tin trong điện thoại vừa chỉ về phía quầy tiếp tân, sai anh đi lấy hành lý.

Nhân viên an ninh đẩy hành lý ra cho anh, nhìn người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú trước mặt, hiếm thấy Chung Túc Thạch lúc này mỉm cười nhẹ, nét mặt trở nên sinh động hơn hẳn.

Bác bảo vệ cười nói: “Chung tiên sinh, anh thật sự là bạn trai cô ấy à? Tôi cứ tưởng cô ấy lừa tôi cơ.”

Chung Túc Thạch liếc nhìn người vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại, Mạnh Gia, rồi dùng một tay kéo va-li: “Thật sự là bạn trai cô ấy, không lừa chú đâu.”

Anh đi chậm một bước, lúc đẩy hai chiếc va-li nặng vào thang máy, cửa thang đang chuẩn bị đóng lại.

Mạnh Gia lúc này mới rời mắt khỏi điện thoại, giúp anh ấn mở lại, nhưng không có chút ý định hỗ trợ, chỉ đứng nhìn.

Chung Túc Thạch hai tay không rảnh, sau khi vào được trong thang máy, cô mới buột miệng nói một câu đầy lơ đãng: “Lão Chung, vất vả cho anh rồi.”

Anh khẽ cười mũi: “Không dám nói là vất vả, tiểu thư cứ bận tiếp đi.”

Mạnh Gia thuận miệng hỏi: “Nãy em đi trước, anh với chú bảo vệ nói gì thế?”

Chung Túc Thạch đáp nhẹ như không: “Cũng không gì, hỏi anh có phải bạn trai em không thôi.”

Dính đến thể diện bản thân, Mạnh Gia bỗng nổi hứng, cất điện thoại hỏi lại: “Vậy anh trả lời sao?”

Anh than thở đầy u oán: “Bạn trai thì khó mà nói chắc, nhưng là sai vặt lâu năm của Mạnh tiểu thư thì chính xác đấy. Nhìn tay anh xem, có lúc nào rảnh đâu.”

Mạnh Gia tưởng thật, lập tức nâng cao giọng: “Nhưng em đã nói với người ta rồi, anh là bạn trai em đó!”

“Ồ, thì ra anh là bạn trai em hửm.” Chung Túc Thạch nắm chặt va-li, cố nhịn cười, đứng thẳng người: “Cảm ơn, anh sẽ nhớ kỹ thân phận của mình.”

Ánh đèn trong thang máy lóe lên một cái, Mạnh Gia chớp mắt theo bản năng, liền bắt gặp ánh mắt đắc ý của anh.

Rõ ràng mắt mày đều đang cười, nhưng ánh nhìn phủ lên người cô lại rất kiên định, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lên diễn đàn phát biểu.

Tựa như anh đã chờ khoảnh khắc cô nói ra ba chữ “bạn trai” ấy từ rất lâu rồi.

Đợi đến mức tâm can xao động, đến mức vầng trăng sáng cũng phải lặng lẽ rời đài cao, tàn úa giữa con đường hoa chỉ để đổi lấy một chút bình yên trong tim.

Mạnh Gia giả vờ giận, nghiêm mặt nói: “Vậy anh phải nhớ kỹ đó, quên rồi là bị em đá ra ngoài đấy.”

Chung Túc Thạch bế cô lên, đặt ngồi trên vali: “Lợi hại quá rồi nhỉ, tiểu Mạnh nhà anh trước kia không thế này đâu.”

Khi ấy, cô luôn gọi anh một tiếng “Chung tiên sinh” đầy lễ độ, từ những điều nhỏ nhặt nhất cũng đều rất chú ý.

Ngay cả sau này khi hai người sống chung, cô cũng luôn biết giữ chừng mực, chưa từng dám cư xử bừa bãi với anh.

Cô cẩn thận duy trì khoảng cách, mỗi lần làm nũng cũng đều giữ rõ ranh giới thân mật.

Luôn luôn nhắc nhở anhđừng tham lam quá, vì bữa tiệc này sớm muộn gì cũng sẽ tàn.

Còn về danh phận, mấy cử chỉ có tính chiếm hữu mạnh mẽ thế này, thậm chí cô còn chẳng dám nghĩ tới.

Nói trắng ra, chẳng qua là không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của bản thân trong thế giới của anh.

Cô đến theo thời thế, bất kể anh có mãn nguyện hay không thì cũng phải rời đi.

Mạnh Gia đong đưa đôi chân, ngồi trên va-li ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt sáng rỡ như được đính đầy trân châu ngọc ngà.

Cô lắc tay anh: “Anh rất thích em ngày xưa hử? Em bây giờ không tốt sao?”

Chung Túc Thạch đưa ra kết luận: “Phiên bản ngày xưa của lão Chung là tốt nhất, Tiểu Mạnh là phiên bản tuyệt nhất của hiện tại.”

Mạnh Gia vẫn chưa chịu buông tha: “Hồi đó anh tốt ở chỗ nào?”

Anh thở dài: “Hồi đó còn trẻ, bây giờ thì già rồi.”

Trong lòng cô thầm nghĩ: Chung tiên sinh năm nay mới ba mươi hai tuổi, đâu có già.

Nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra, tránh để anh bắt được cơ hội mà “làm màu”. Đàn ông phải có chút mặc cảm tuổi tác mới bớt dầu mỡ.

Mạnh Gia lại hỏi: “Vậy em bây giờ tốt ở đâu?”

“Giờ mới giống đang yêu đương thật sự.”

Anh cúi người, đầu ngón tay nhẹ lướt qua cổ cô, mùi trầm hương thoang thoảng tan vào không khí.

Thang máy mở cửa, Chung Túc Thạch dễ dàng đẩy cô ra ngoài.

Mạnh Gia thích chí vì không cần đi bộ, bám lấy tay kéo, cười: “Lão Chung à, yêu đương vui thật đấy.”

Chung Túc Thạch ấn vân tay mở cửa, chỉnh lại: “Thôi đi, em chỉ cần được lười một chút là thấy thú vị rồi.”

Cửa vừa mở, một cục bông xù xù chạy đến leng keng leng keng.

Mạnh Gia vội nhảy xuống, ngồi xổm ôm lấy nó: “Gia Gia! Chị tưởng em ở Vũ Hán cơ mà.”

Gia Gia nhảy lên tay cô, Mạnh Gia bế nó dậy, rồi quay sang hỏi Chung Túc Thạch:
“Anh vẫn luôn nuôi nó à?”

Chung Túc Thạch đóng cửa, bất lực bước qua cô:
“Em trêu chọc người ta xong rồi phủi mông đi London, ai thay em chịu trách nhiệm?”

Mạnh Gia cứng họng, không biết nói gì.

Sau này, cô kể lại câu này cho Chung Linh nghe trong một đêm nọ, hỏi xem anh có ý gì.

Chung Linh trợn mắt: “Trời đất, khả năng lý giải của cậu sao vậy? Nghe không hiểu à? Anh tớ rõ ràng là mượn chuyện con chó để nói đó! Tố cậu phản bội trắng trợn kìa, đồ phụ bạc!”

Mạnh Gia nhét một quả vải vào miệng cô ấy: “Ăn đi, nói nhiều.”

Cô bế Gia Gia theo anh: “Anh bận rộn vậy ai dắt nó đi dạo?”

Chung Túc Thạch mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng: “Có cô giúp việc dọn dẹp, mỗi ngày đều chăm sóc nó, không dám để nó chịu ấm ức.”

Mạnh Gia l**m môi:“Lão Chung ơi, em cũng khát.”

Anh đi đến quầy bếp: “Nước này lạnh, cơ địa em hàn, đừng uống. Anh đun nước nóng cho.”

“Dạo này không ai quản nên em thứ gì cũng uống, thứ gì lạnh là uống. Cà phê đá mỗi sáng đi ngang quán là phải mua một ly. Em không phủ nhận, ban đầu là để ra vẻ thôi, sau phát hiện đúng là tỉnh táo, còn giảm sưng mặt nữa, nên ngày nào cũng...”

Mạnh Gia nằm bò lên bàn, tay vẽ vòng tròn trên vết nước, thao thao bất tuyệt như chờ bị mắng.

Bỗng ngẩng đầu, chạm ngay vào gương mặt tối sầm của Chung Túc Thạch, cô lập tức im bặt.

Ngay cả Gia Gia trong lòng cô cũng đảo mắt một cái, liền nhảy xuống chạy mất.

Con vật này đúng là thành tinh rồi. Còn biết né cơn giông sắp đổ của Chung Túc Thạch.

Anh chống một tay lên bàn: “Ngày nào cũng cái gì? Bao nhiêu thuốc bổ đều uổng hết rồi đúng không?”

Mạnh Gia ôm ngực, giả vờ tự nhiên chuyển chủ đề: “Phòng tắm nhà anh ở đâu vậy?”

Chung Túc Thạch đang bực cô, không ngẩng đầu lên, tiện tay chỉ đại: “Dùng cái trong phòng ngủ.”

Cô đi vài bước, mới cảm thấy có gì đó là lạ: “Sao lại vậy? Nhà anh có phụ nữ khác đến à?”

Anh tặc lưỡi một tiếng: “Tiểu thư, phòng ngoài là chú Đình dùng, còn phòng trong chỉ có mình anh dùng.”

Mạnh Gia búi gọn tóc, cởi bộ đồ ướt đẫm dính bết trên người, rồi đi tắm sơ qua.

Tắm xong mới nhận ra cô không mang hành lý vào. Đành phải quấn khăn tắm, mở tủ quần áo của Chung Túc Thạch, chọn một chiếc sơ mi trắng mặc tạm.

Anh vai rộng tay dài, chiếc áo sơ mi trắng ấy mặc lên người Mạnh Gia chẳng khác gì một đứa trẻ lén mặc đồ người lớn.

Cô xắn tay áo ba lần, lộ ra cổ tay trắng nõn, phần vạt áo dài vừa chạm đến đùi.

Cô cứ thế bước ra ngoài. Chung Túc Thạch vẫn đứng yên tại chỗ, nước đã sôi, anh vừa pha xong một tách trà gừng.

Anh ngẩng đầu, định gọi cô lại: “Gia Gia, đến uống ly…”

Nhưng tầm mắt vừa chạm đến làn cổ trắng như ngọc của cô, trước mắt liền loá một khoảng trắng tinh, vừa chói mắt lại khiến người ta bức bối.

Chung Túc Thạch lấy tay che miệng, khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng, cụp mắt xuống, nói khẽ: “Uống hết ly trà gừng này đi.”

Mạnh Gia tiến lại gần anh, mang theo hương thơm thanh mát, ngòn ngọt như mùi hoa bách hợp, pha trộn với hương sữa tắm của anh và mùi hương cơ thể dịu nhẹ của chính cô.

Thật khó mà miêu tả. Tóm lại khiến người ta cảm thấy khô miệng khát nước.

Cô bưng ly lên uống thử, mới nhấp một chút đã cau mày: “Nóng quá, lát nữa em uống.”

Chung Túc Thạch xoa đầu cô: “Được, em tự quyết đi. Anh còn phải xử lý chút việc.”

Mạnh Gia nghi ngờ: “Sao còn phải xử lý gì nữa? Anh chuẩn bị tranh danh hiệu lao động tiên tiến à, mới tăng ca về mà?”

Cô nhảy lên bàn làm việc, ngồi trên đó, vòng tay ôm cổ anh: “Bạn gái anh ngày mai đi rồi mà anh còn lạnh nhạt với người ta.”

Chung Túc Thạch bật cười, có lẽ thật sự đã đến tuổi rồi, không chịu nổi giọng nũng nịu của mấy cô gái nhỏ, toàn thân nhẹ bẫng như sắp bay lên.

Anh cúi đầu, trán chạm vào trán cô, nâng mặt cô lên: “Anh sợ em chịu không nổi nên mới né em.”

Lúc nãy ở văn phòng, Mạnh Gia nằm trên người anh, đến cuối còn bị chuột rút, co rút không ngừng, khiến tim Chung Túc Thạch như bị siết chặt.

Mạnh Gia chỉ giỏi cãi miệng: “Vậy anh phải nhịn chút, đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện linh tinh.”

Anh cúi đầu, khẽ ngửi cổ cô, rồi hôn lên: “Dù sao em cũng chỉ lo giết người chứ chẳng chôn xác.”

Hàng mi Mạnh Gia khẽ run, cô bất giác nghiêng đầu lại gần anh hơn, hai chân vòng lấy eo anh.

Chung Túc Thạch hôn lên khoé môi cô: “Em vẫn định đi Hồng Kông?”

“Dĩ nhiên rồi, em là cố vấn của đoàn chủ tịch mà. À đúng rồi, em đã xé vé máy bay vì anh rồi, bồi thường đi.”” Mạnh Gia áp sát vào má anh, hơi thở gấp gáp, lẩm bẩm tính sổ với anh từng món một, “Em gái anh nhờ em mua hộ sợi dây chuyền, còn chưa trả tiền đấy, anh trả luôn.”

Ánh mắt anh trầm xuống, hơi thở nóng rực: “Được, anh trả, tất cả đều trả cho em.”

Mạnh Gia hé môi, định nói gì đó, thì bị anh đỡ sau đầu, không kìm được mà hôn sâu.

Cô vừa cởi được đến cúc thứ ba trên áo sơ mi anh, thì có tiếng gõ cửa vang lên, rất lễ phép, gõ hai cái cốc cốc.

Hai người như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Bàn tay đang vòng quanh eo cô khựng lại, Chung Túc Thạch cài lại chiếc thắt lưng đang mở nửa chừng, rồi chỉnh lại cổ áo.

Anh bình tĩnh lại một lúc: “Chờ anh ở đây, là đồ ăn mang tới.”

“Ừm, em cũng đang đói, chưa ăn tối mà.”

Mạnh Gia làm ra vẻ thản nhiên gật đầu, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ vì nóng.

Một chút đỏ như son, không tiếng động lan đến khoé mắt, dính cả nơi đuôi mày mang theo ý xuân dịu dàng.

Chung Túc Thạch đi mở cửa, là đồ ăn Tây từ một khách sạn gần đó mà anh thường gọi, đầu bếp rất có tay nghề.

Hai nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào: “Chào buổi tối, anh Chung. Rượu cần chúng tôi giúp ủ không ạ?”

Anh gật đầu: “Đặt xuống là được, mai quay lại dọn.”

Nhân viên lễ phép rút lui: “Vâng, mời anh dùng bữa ngon miệng.”

Mạnh Gia nghe tiếng đóng cửa mới nhẹ nhàng nhảy xuống, chân trần bước lại.

Vừa rồi bị cô làm mê mẩn, Chung Túc Thạch vẫn chưa phát hiện cô vẫn đi chân đất trên sàn nhà.

Tật xấu này bao giờ mới sửa được.

Anh cau mày, lấy đôi dép bông ném cho cô: “Mang vào.”

Mạnh Gia ngồi xuống, ngoan ngoãn xỏ chân vào, ngẩng đầu lên dịu dàng: “Rồi ạ.”

Chung Túc Thạch bật cười: “Anh đi tắm chút, em ăn trước đi.”

Cô cầm dao ăn trong tay, lại bắt đầu lơ đãng nghĩ ngợi lung tung: “Như thế hơi bất lịch sự.”

Anh quay người rời đi, để lại một câu sảng khoái: “Đã yêu nhau rồi, còn quỷ gì mà lịch sự với chả không lịch sự?”

Mạnh Gia nhìn bóng lưng anh mà cười. Chung tiên sinh kiểu này, cô thích lắm.

Chung Túc Thạch tắm nhanh gọn hơn cô nhiều.

Mạnh Gia vừa cắt xong miếng bít tết, ăn được hai miếng, anh đã bước ra.

Anh thắt đai áo choàng tắm, ngồi xuống: “Chín bảy phần đúng không? Em vẫn thích vị này à?”

Mạnh Gia má phồng lên: “Phải, từ trước đến giờ vẫn vậy.”

Khẩu vị của một người một khi đã định hình, thì rất khó thay đổi. Người yêu cũng thế.

Chung Túc Thạch lấy một chiếc ly cao trong suốt, sạch bóng.

Vừa rót rượu xong, Mạnh Gia đã vung nĩa lên đòi: “Em cũng muốn.”

“Trẻ con đòi uống rượu gì.”

Cô dừng lại, chu môi, kiên quyết đòi uống cho bằng được: “Một chút thôi.”

Anh đành chịu thua, lấy thêm một cái ly, rót cho cô một chút xíu: “Chỉ một chút thôi đấy.”

Ăn no uống đủ, Mạnh Gia nằm dài trên giường của Chung Túc Thạch, lưng như bị rút hết xương, mềm oặt nằm gọn trong vòng tay anh.

Trong đêm tối lặng lẽ, qua khung cửa kính sát đất, ngọn cây ngoài kia khẽ đung đưa in bóng trăng xuống, phút chốc sáng tỏ.

Cô đang ngái ngủ thì nghe thấy Chung Túc Thạch hỏi: “Trong ban chủ tịch MUN còn ai nữa?”

Tất nhiên là Trần Thiếu Vũ rồi! Mạnh Gia gào thầm trong lòng.

Cô vốn đã nhỏ nhen, vậy mà còn tự dâng chuyện lên để anh hỏi.

Đợi lát nữa anh mà ghen thì ai dỗ?

Cô cọ cọ đầu vào ngực anh, hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi: “A…”

Chung Túc Thạch vuốt tóc cô, làm bộ tỉnh bơ: “Ồ, trong đám người đi Hồng Kông còn có họ A cơ à.”

Mạnh Gia suýt phì cười, bị trò đùa nhạt thếch của anh chọc tức, đành nhận thua: “Là Trần Thiếu Vũ, được chưa?”

Anh mới chịu hỏi vào trọng tâm: “Thằng họ Trần đó đang theo đuổi em đúng không?”

“Ơ hay, lúc trước anh gọi người ta là Thiếu Vũ mà? Giờ đổi thành họ Trần rồi à?”

Mạnh Gia nhớ lại lần đầu gặp mặt, bộ dạng Chung Túc Thạch lúc ấy thản nhiên đến mức, như thể thực sự không nhìn thấy cô.

Chỉ cần chấm một nốt chu sa giữa mày, ngồi xuống viên tịch là có thể thành tiên thành Phật rồi.

Chung Túc Thạch cười lạnh: “Trước mặt người ta thì phải khách khí một chút. Nhưng đây là trên giường rồi.”

Cô cố tình đánh trống lảng: “Ý là nói, Chủ tịch Chung ở trên giường và ngoài giường là hai kiểu người ha.”

Anh siết eo cô lại, giọng đã chẳng còn dễ chịu: “Em đừng có đánh trống lảng với anh, cậu ta có…”

Mạnh Gia chống khuỷu tay lên giường, nhỏm dậy, hơi thở ngọt ngào phả lên mặt anh: “Anh sợ đến vậy à? Không tự tin chút nào nhỉ.”

Chung Túc Thạch giữ lấy gương mặt cô, bất chấp tất cả mà hôn xuống: “Giờ mới biết sao.”

Bình Luận (0)
Comment