Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 66

Trong phòng ngủ ấm áp, hương thơm thảo mộc dịu nhẹ tỏa ra, mang theo vị thanh mát của mưa lướt qua chóp mũi.

Nghe xong, Mạnh Gia còn ngái ngủ bảy phần khẽ cười một tiếng: “Anh lúc nào cũng nói kiểu đó cat.”

Nhưng Chung Túc Thạch nghiêm giọng, không có chút đùa cợt nào: “Nghiêm túc nào, đừng cười. Không ai giỡn với em cả, anh đang rất căng thẳng.”

Cô chống tay ngồi dậy một chút, rời khỏi vòng tay anh: “Anh căng thẳng cái gì chứ?”

Chung Túc Thạch xoa đầu cô: “Anh lớn hơn em nhiều, lại chẳng giỏi theo đuổi mấy cô gái trẻ, trong lòng cứ thấy thấp thỏm.”

Mạnh Gia lại nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Đồng chí lão Chung à, anh có được nhận thức đó là tốt lắm rồi, giữ vững nha.”

Cô biết Chung Túc Thạch đang mong cô dỗ dành anh, nhưng cô lại cố tình không nói.

Chung Túc Thạch có một tật, nói tốt thì là khiêm tốn, mà nói xấu thì là quá khiêm nhường.

Đây là thói quen do anh được tôi luyện từ nhỏ trong khu tập thể lớn, lại quanh năm lăn lộn nơi chốn danh lợi, để lại hậu quả.

Từ nhỏ đã thấm nhuần giáo huấn của ông cụ Chung Văn Đài, mọi việc phải khiêm nhường, không dễ dàng để lộ chút kiêu ngạo nào.

Mạnh Gia ở bên anh lâu như vậy, những lúc anh hơi “buông thả” thật sự rất hiếm, nhưng cô lại rất thích những khoảnh khắc ấy.

Chung Túc Thạch bất ngờ cúi đầu xuống, khẽ "chậc" một tiếng: “Nhưng em cũng phải thể hiện thái độ đi chứ, anh nói vậy là muốn em an ủi anh mà.”

Mạnh Gia mượn luôn lời anh nói: “Anh lớn hơn em nhiều như vậy, còn muốn em dỗ dành? Mau ngủ đi mai em còn phải đi phỏng vấn đấy.”

Một bụng ấm ức của Chung Túc Thạch đành nuốt ngược vào trong.

**

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Gia rửa mặt xong, khoác một chiếc áo tweed nhỏ màu nâu đen kiểu Chanel, cổ thon trắng ngần quàng khăn lụa mỏng tông màu đất, ngồi ăn sáng dưới nhà.

Chung Túc Thạch cài khuy tay áo xong đi xuống, vừa kéo ghế thì một làn hương nhè nhẹ như sương mai theo anh ùa đến.

Anh nhìn cô một cái: “Em định đi phỏng vấn ở đâu, công ty nước ngoài à?”

“Là một tập đoàn đa ngành, cực kỳ cực kỳ lớn, rất có thế lực,” Mạnh Gia lắc đầu, cầm ly sữa lên uống một ngụm rồi nói tiếp: “Nhưng chưa chắc đậu được đâu, người ta danh giá như thế thực tập sinh thiếu gì.”

Chung Túc Thạch nâng ly cà phê, cười khẽ, giọng có chút khinh thường: “Cực kỳ lớn là lớn cỡ nào? Nói cho anh nghe thử.”

Cô khuấy muỗng trong tay, lắc lắc: “Không nói. Đợi khi nào em đậu rồi sẽ kể.”

“Em đậu vòng một của kỳ thi tuyển vào Vụ Biên phiên dịch thì cũng đừng chủ quan, chuẩn bị kỹ vòng hai đi, đừng phí thời gian vào mấy chuyện này.”

Chung Túc Thạch sợ cô lơ là, lỡ xảy ra sơ suất nên không nhịn được mà nhắc nhở.

Mạnh Gia múc một viên hoành thánh nhỏ, cúi đầu nói: “Biết rồi mà.”

Đối với lời nhắc nhở rất nghiêm túc đó, Mạnh Gia cũng hiểu chuyện chưa từng dám phản bác.

Chung Túc Thạch ăn không được bao nhiêu thì Trịnh Đình bước vào, cặp tài liệu trong tay: “Túc Thạch, sáng nay có cuộc họp, đường Trường An đang kẹt xe, phải đi sớm một chút.”

Anh rút khăn ăn, lau khóe miệng rồi đứng dậy: “Phiên dịch tiểu Mạnh, đợi khi em kết thúc cái buổi phỏng vấn siêu lợi hại đó, anh tới đón em.”

Câu nói nghe có vẻ nghiêm túc nhưng lại toàn mùi dỗ trẻ con, cảm giác thật lạc quẻ.

Trịnh Đình nghe xong không nhịn được mà bật cười.

Mạnh Gia hơi xấu hổ, “Oh....” một tiếng.

Lúc Chung Túc Thạch đi ngang cửa, Trịnh Đình hơi nghiêng người nhường anh ra trước, rồi mới đi theo sau.

Trên xe, Trịnh Đình nghĩ đến bộ dạng cô bé lúc nãy bị trêu ghẹo, cười nói: “Mạnh Gia chẳng phải định vào Vụ Phiên dịch sao? Sao còn đi phỏng vấn nữa?”

“Chắc là thực tập thôi. Con bé luôn có chủ kiến, mấy chuyện kiểu này cũng ít khi nói với tôi.”

Chung Túc Thạch bận tối mặt, ngày nào cũng ngập đầu trong công việc, không thể theo sát từng chuyện nhỏ của bạn gái, chỉ có thể nắm vững phương hướng lớn.

Đặc biệt là khi Mạnh Gia cố tình giấu giếm.

Anh tôn trọng cô. Rất nhiều chuyện nếu anh đã hỏi mà cô không nói, thì nghĩa là cô không muốn anh biết. Chung Túc Thạch cũng sẽ không gặng hỏi lần hai.

Trịnh Đình tính nhẩm ngày tháng, cười nói: “Hồi đón Mạnh Gia lên Bắc Kinh, con bé còn chưa đầy hai mươi, cái gì cũng thấy mới mẻ. Giờ đã chuẩn bị đi làm rồi. Thời gian trôi nhanh thật, nói thật thì, cậu cũng nên gấp gáp một chút rồi đó.”

Chung Túc Thạch hiểu rõ ý ông, biết Trịnh thúc muốn anh “gấp” cái gì.

Anh châm một điếu thuốc, tay tựa cửa sổ xe, gẩy nhẹ tàn thuốc: “Tôi thật sự nói không nên lời.”

Trịnh Đình hiểu theo mặt chữ: “Cậu hơn ba mươi rồi, cảnh đời nào chưa trải qua, còn sợ gì cái đó?”

“Không phải là từng trải hay không, cho dù chưa trải thì cũng thấy nhiều rồi. Cầu hôn quỳ xuống một gối, ai mà chẳng biết?”

Chung Túc Thạch phả ra một hơi khói, ngừng lại chốc lát: “Nhưng người ta mới đi làm, sự nghiệp còn chưa khởi động, giờ đã bắt người ta lập gia đình... Tôi cứ cảm thấy như đang thiệt thòi cho cô ấy.”

Trịnh Đình bật xi-nhan, nâng tay lên vẫy vẫy về phía sau: “Tôi vẫn nói câu cũ, cậu đó, chính là đặt cô ấy quá nặng trong lòng rồi.”

Làn khói thuốc nhàn nhạt vờn quanh đầu ngón tay anh, chầm chậm lan ra mùi trầm hương, bầu không khí trong xe lập tức trầm mặc.

Chung Túc Thạch im lặng một lúc, rồi dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn pha lê: “Có lẽ vậy.”

Anh từng một mình bước đi qua một nửa đời người, chẳng hiểu thế nào là yêu, cuộc sống buồn tẻ và nặng nề.

Cho đến khi gặp được Mạnh Gia, ở nơi cô, Chung Túc Thạch mới hiểu:

Tình yêu không chỉ là những nụ hôn trong bóng tối đèn khuya, cũng không chỉ là những cái ôm kéo dài bất tận.


Tình yêu là khi ta thường xuyên cảm thấy mình còn nợ người ấy.

**

Sau khi anh rời nhà không bao lâu, Mạnh Gia cũng lên xe. Tài xế Lão Khổng hỏi cô định đi đâu, cô nói: “Đường Thái Bình Kiều.”

Lão Khổng ngạc nhiên: “Đó không phải là nơi ông chủ làm việc sao? Cô đi tìm cậu ấy à?”

Cô cười nhẹ, trong mắt có vẻ cô tịch như hoa xuân vừa tàn: “Ừm, đi gặp anh ấy.”

Lão Khổng lái xe ra khỏi cổng biệt thự, lẩm bẩm: “Ở nhà chưa nhìn đủ à?”

Chưa đủ. Không nhìn đủ, sợ sau này sẽ chẳng thể nhìn thấy nữa.

Mạnh Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, tay siết chặt quai túi da thuộc.

Trong lòng cô nghĩ, nếu phỏng vấn hôm nay suôn sẻ thì hai tháng thực tập này, coi như là món quà tặng cho Chung tiên sinh.

Vì sau khi thi vòng hai của Vụ phiên dịch xong, sẽ tới đợt xét duyệt và bảo vệ luận văn. Nếu mọi chuyện không thuận thì khả năng cao các giai đoạn ấy sẽ trùng nhau.

Cô sẽ rất bận. Nên với việc thực tập, một chuyện mà cô còn có thể tự do quyết định,  Mạnh Gia đã chọn “lợi dụng công vụ vì tư lợi”.

Coi như thi thoảng được phép làm bừa một lần, vì Chung tiên sinh, cô muốn được bừa một lần.

**

Cô xuống xe trước tòa nhà trụ sở tập đoàn, đại sảnh hoành tráng hơn nhiều so với tưởng tượng, khiến cô đứng ngẩn người hồi lâu.

Cô mường tượng ra mỗi buổi sáng, Chung tổng trong dáng vẻ chỉnh tề, bước đi trầm ổn đi ngang qua nơi này sẽ trông như thế nào.

Anh có dáng vẻ như thế, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn, dài có, ngắn có.

Nhân viên an ninh thấy cô đứng mãi không đi, bèn bước đến hỏi: “Cô gái, cô tới tìm ai vậy? Tên là gì?”

Mạnh Gia hoàn hồn: “À, xin lỗi, tôi đến để phỏng vấn thực tập sinh. Đây là tin nhắn xác nhận.”

Cô mở điện thoại, đưa ra thông báo qua ba vòng phỏng vấn mà mình nhận được chiều hôm kia.

Quản lý của tập đoàn rất nghiêm, bảo vệ lại gọi thêm một cuộc để xác nhận với phòng hành chính, sau đó mới quẹt thẻ cho cô lên thang máy.

Trước phòng họp nhỏ chuyên dùng để phỏng vấn, đã có ba bốn người đứng đó. Mạnh Gia nhận ra họ là những người cùng cô vượt qua các vòng trước.

Một cô gái khá thân thiện, gật đầu chào Mạnh Gia: “Nghe nói lần này chỉ chọn lại hai người thôi.”

Người khác tiếp lời: “Đúng vậy. Thầy hướng dẫn của tớ còn bảo tớ đầu óc có vấn đề, biết rõ vô đây còn khó hơn lên trời mà vẫn đâm đầu vào.”

“Gì mà đâm đầu! Nhỡ đậu thì sao? Được thực tập ở đây, ghi vào CV là có thể vào miếu thờ tổ rồi.”

Mạnh Gia thì không rõ những nội tình này. Hướng đi nghề nghiệp của cô từ đầu vẫn là thi tuyển vào cơ quan dịch thuật, nên với mấy đơn vị dịch thuật của các tập đoàn lớn cô không có hứng thú mấy.

Cô cười: “Đi đến được hôm nay đã không dễ rồi. Dù kết quả thế nào cũng đừng đặt nặng quá.”

“Hả? Cậu nói vậy chẳng lẽ đã biết tin nội bộ rồi? Là cậu phải không!”

Mạnh Gia không ngờ, cô ấy lại có thể hiểu sai đến thế.
“Ờ, tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, sợ mọi người căng thẳng quá.”

“Cô nói như thế chỉ khiến tôi càng căng thẳng hơn.”

“……”

Vào vòng phỏng vấn cuối cùng có tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ, Mạnh Gia là người cuối cùng.

Quy trình này kéo dài khá lâu, mỗi người mất khoảng nửa tiếng, cô ngồi trên ghế chờ ở hành langliên tục ngáp dài.

Đến lượt mình, Mạnh Gia chỉnh lại lớp trang điểm, rồi mỉm cười bước vào.

Vì đây là lần phỏng vấn thứ tư, nhân viên hành chính đã quen mặt từng người nên cũng không cần hỏi lại lý lịch.

Sau khi ngồi xuống, câu hỏi đầu tiên dành cho cô là: “Hãy giới thiệu trong ba phút về đề tài nghiên cứu mà cô từng tham gia.”

Mạnh Gia ngồi thẳng vai, hai đầu gối khép lại, hai tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trên váy.

Cô dùng giọng Anh-Anh tiêu chuẩn, nói rất trôi chảy về bài luận mình vừa công bố hồi học kỳ trước. Nói rõ mục đích và ý tưởng, cuối cùng còn khiêm tốn bày tỏ rằng trình độ học thuật của bản thân còn hạn chế, chưa nghiên cứu sâu.

Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, người đàn ông trung niên ngồi chính giữa, tóc hơi thư, liên tục gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Phỏng vấn xong, Mạnh Gia bước nhanh ra khỏi phòng họp rồi vào thang máy.

Khi xuống đến tầng một, vừa định bước chân ra ngoài thì cô ngẩng đầu lên đã thấy Chung Túc Thạch đang đi từ ngoài vào.

Vẫn là bộ vest sẫm màu mà anh mặc từ sáng, chất vải cứng cáp, cắt may chỉnh tề. Trên cổ áo còn kẹp một chiếc thẻ đỏ dự họp, trên đó có ảnh và chức vụ của anh bị đè dưới vạt áo, trông rất chỉn chu và nghiêm trang.

Chung Túc Thạch vốn đã là người có vẻ ngoài lãnh đạm lạnh lùng, trong mắt người ngoài lại càng khó gần, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy dè chừng.

Anh sải bước tiến vào, một tay áp điện thoại bên tai, đang nghe điện.

Trịnh Đình cầm cặp tài liệu đi trước quẹt thẻ mở cổng kiểm soát giúp anh.

Mạnh Gia nhân lúc anh không chú ý, nghiêng người lách ra khỏi thang máy, trốn vào góc tường gần đó.

Lúc Chung Túc Thạch ấn nút thang máy, anh mới cúp điện thoại. Trịnh Đình nghi hoặc nói: “Hình như có ai vừa chạy qua.”

Anh liếc mắt nhìn ông một cái, nhét điện thoại vào túi áo, nhàn nhạt đáp: “Chú Đình, chú đúng là già rồi, mắt mờ trông gà hóa cuốc.”

“Cậu thấy rõ à?”

Chung Túc Thạch nới lỏng cà vạt, khẽ hừ, “Cô ấy giả thần giả quỷ với tôi, còn sớm lắm.”

Khi cửa thang máy mở lại, chỉ có Trịnh Đình đi vào, còn Chung Túc Thạch thì vòng qua góc tường.

Anh bước chậm tới, thấy Mạnh Gia đang đứng quay lưng lại, còn lấy tay che mặt.

Chung Túc Thạch một tay để sau lưng, khẽ kéo cổ áo cô, “Em trốn ở đây là đang đứng phạt tự kiểm điểm à?”

Mạnh Gia giật bắn người, rồi buông tay xuống.

Cô cười gượng gạo, “Woa, bị anh phát hiện rồi, mắt anh tốt thật đó.”

Chung Túc Thạch không bị cô đánh lừa, “Sáng nay em nói phỏng vấn là ở đây sao?”

Mạnh Gia thành thật gật đầu, “Đúng rồi, em đứng nhất bài thi viết, còn qua được ba vòng phỏng vấn nữa, có lợi hại không?”

Không ngờ Chung Túc Thạch lại nghiêm mặt, “Vớ vẩn! Em đâu định vào làm ở doanh nghiệp, thực tập ở đây học được gì chứ? Sắp xếp cho em không tốt sao?”

Cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở tấm thẻ trên áo anh, “Ai nói là không có ích chứ?”

“Ngẩng đầu lên mà nói chuyện,” Chung Túc Thạch ra lệnh, nhìn thẳng vào mắt cô, “Nói xem, ích lợi gì?”

Cô đưa một ngón tay ra, vẽ vòng tròn lộn xộn lên ngực anh.

“Em... em muốn được ở bên anh nhiều hơn, có được không?”

Mạnh Gia hơi bĩu môi, trong mắt lấp lánh ý cười ngại ngùng mà đằm thắm, liếc nhìn anh một cái đầy e ấp.

Dáng vẻ này của cô thật sự quá đỗi quyến rũ, như thiếu nữ trên chiếc thuyền hoa cũ kỹ thời xưa, vừa thấy người trong mộng liền bẽn lẽn ném hạt sen sang.

Chung tổng có cứng rắn lạnh lùng đến đâu cũng không thể nói lời từ chối, huống chi lúc này tim anh đang đập loạn như trống trận.

Anh kéo cô vào lòng, bàn tay v**t v* cánh tay cô, thở dài bất đắc dĩ, “Em đúng là biết cách trị anh.”

Mạnh Gia lại lo lắng, “Chung tổng, anh không định lạm dụng quyền lực, cố tình loại em chứ?”

Chung Túc Thạch buông cô ra, bóp nhẹ cằm cô một cái, “Trong mắt em anh là loại người đó à?”

“Anh đừng giận mà, chỗ này có bao nhiêu người tranh nhau xin thực tập, em vào đến vòng cuối cũng tốn không ít công sức đó,” Mạnh Gia vừa nói vừa cười tít mắt, vòng tay ôm cổ anh, “Hơn nữa, Viện trưởng Trương cũng đồng ý rồi, nói là em không định vào doanh nghiệp, tranh thủ trải nghiệm môi trường làm việc một chút cũng hay mà.”

Anh giơ tay đầu hàng, “Được rồi được rồi. Tổ tông nhỏ của anh ơi, anh đâu có nói lại được em, được chưa?”

Mạnh Gia hài lòng chỉnh lại cổ áo cho anh, “Vậy thôi, anh mau đi làm đi, em về đây.”

Có lẽ vì biểu hiện của cô quá khác lạ, Chung Túc Thạch trong lòng cứ thấy bất an. Cô không giống mọi khi.

Khi Mạnh Gia tung tăng quay người rời đi, anh do dự hỏi một câu, “Gia Gia, em không giấu anh chuyện gì đấy chứ?”

Cô quay đầu lại, đôi mắt đen láy như dòng suối cạn trong vắt, “Không có mà, sao thế?”

Chung Túc Thạch khẽ cười, “Không sao. Tối đợi anh, anh đón em đi ăn.”

“Dạ.”

Mạnh Gia về trường, cô đã hứa với mấy em sinh viên trong hội học sinh, sẽ chia sẻ kinh nghiệm nộp hồ sơ du học cho các anh chị năm tư sắp tốt nghiệp, trong đó có cả cách làm sao để thi IELTS trên 8.0.

Cô nói không lâu, chỉ hơn một tiếng là xong, nhưng phần hỏi đáp kéo dài khá lâu.

Thậm chí sau đó, mấy em còn tò mò đến mức hỏi cả những chuyện nhạy cảm như “chuỗi phân cấp ngầm” trong giới du học sinh Anh.

Mạnh Gia trong lòng vừa buồn cười, chuyện này sao nói thẳng ra được?

Lẽ nào bảo tụi em rằng: thường thì ai học ở London sẽ coi thường những ai không học ở London; dân học kinh tế coi thường dân học luật; dân luật lại hay tranh cãi với dân kỹ thuật; kỹ thuật thì cứ thấy vật lý là không ưa; dân vật lý thì suốt ngày chê bai dân học xã hội nhân văn.

Còn dân học xã hội nhân văn thì chẳng còn cách nào, chỉ đành chĩa mũi dùi về phía mấy bạn học nghệ thuật.

Tính như vậy, cả cô và nguyên cái khoa của cô đều nằm ở tầng dưới chót.

Bởi vậy cô chưa bao giờ tán thành mấy kiểu phân chia vớ vẩn này, trong đầu những người đó chắc chắn có vấn đề.

Mỗi ngành nghề đều đáng được tôn trọng, những lĩnh vực mình chưa từng bước vào thì không có quyền phát ngôn.

Dù bản thân có hoàn hảo đến đâu, cũng không có quyền định nghĩa người khác. Ai học ngành gì thì học, xã hội này đâu phải chỉ có một loại nghề nghiệp.

Lúc cô kết thúc buổi chia sẻ, Chung Túc Thạch đã đợi ở cửa toà nhà học hơn hai mươi phút rồi.

Mạnh Gia lên xe, tự cài dây an toàn, “Em đến trễ.”

Chung Túc Thạch nghiêng đầu lại gần, “Anh chờ đến hết kiên nhẫn rồi, mau hôn anh một cái nào.”

Cô rất biết điều, liên tục hôn vài cái lên mặt anh, “Hết cách thôi, tại mấy em học sinh nhiệt tình quá.”

Đến gần đầu hẻm, Mạnh Gia hỏi: “Ăn ở đây luôn á? Nếu lại là tiệc cua thì thôi đi nha.”

Lần trước ở câu lạc bộ, họ cho vận chuyển hơn chục sọt cua lớn đến, Ngô Tuấn mở tiệc mời mọi người đến thưởng thức.

Mỗi người đều có một bộ dụng cụ ăn cua tinh xảo bằng bạc. Nhìn những chiếc búa và thìa nhỏ hoa văn đó, Mạnh Gia không biết bắt đầu từ đâu.

Không phải là không thể học, chỉ là cô thấy bỏ cả đống thời gian ra để giả vờ thanh tao mà ăn được chút gạch cua thì thật chẳng đáng.

Tối đó cô chẳng ăn được bao nhiêu thịt cua, toàn là Chung Túc Thạch bóc sẵn đưa cho cô.

Còn rượu Hoàng đế uống cho ấm người thì cô lại uống hết ly này đến ly khác.

Chung Túc Thạch dừng xe, vòng tay ôm cô bước qua ngưỡng cửa, thì thầm cười bên tai cô, “Em sợ mấy con cua đó thật à?”

Mạnh Gia ngẩng đầu, ra vẻ cứng đầu, “Đúng vậy, em không thích, nếu lại là cua thì em đi ngay!”

Trong sân vườn mờ ánh trăng nhạt, vang lên một giọng bắt chước lạ hoắc, “Đi ngay!”

Ai vậy chứ? Mạnh Gia bực mình quay lại.

Chung Linh vạch mấy lớp lá khô phủ đầy sương lạnh bước ra, “Bây giờ cậu đúng là càng ngày càng lợi hại ha.”

Chung Linh nhìn cô, một cô bé nhỏ bé ngày nào một mình đến Bắc Kinh học, vì Đàm Dụ ngang ngược, lại vướng cả mớ ân oán đời trước mà bị nhà họ Đàm ức h**p, bị đàm tiếu bao vây rồi gặp bao sóng gió, thậm chí có lúc tưởng như không vượt qua nổi.

Vậy mà giờ đây, Mạnh Gia cũng đã thành cô gái biết làm nũng làm dáng, thật không dễ dàng, và dĩ nhiên trong đó có rất rất nhiều tình yêu của anh hai cô ấy.

Mạnh Gia nhìn kỹ lại mới nhận ra, vội vàng chạy tới, “Cậu về nước từ khi nào vậy?”

“Tháng trước, nghỉ ngơi một thời gian rồi ra ngoài gặp bạn bè. Tớ bảo anh hai nói với cậu rồi mà.”

Cô quay sang lườm Chung Túc Thạch một cái, “Sao anh không nói với em?”

Anh ho khan một tiếng, “À, anh vào trước đây.”

Chung Linh nhìn theo bóng anh hai đi xa.

Cô quay lại: “Trời ơi, giờ cậu điều khiển được anh ấy ghê thật.”

Mạnh Gia hỏi: “Còn anh chàng tiến sĩ kinh tế của cậu đâu? Khi nào cho tớ gặp mặt một lần?”

Hai năm nay Chung Linh học cao học ở Mỹ, có quen một bạn trai kiểu học thuật tên là Diệp Dận.

Ban đầu cô chỉ nói là nhờ anh ấy sửa bài, làm mấy bài tập nhóm đau đầu.

Về sau, anh chàng xuất hiện trên Instagram của cô ngày càng nhiều.

Từ việc nhỏ như đi Macy’s mua sắm xách đồ cho cô, đến việc lớn như đi Hawaii ngắm bình minh, Mạnh Gia đều có thể nhìn ra bóng dáng của Diệp Dận.

Chung Linh hất mặt về phía trong nhà, “Ở trong đó, anh hai tớ đang nói chuyện với anh ấy.”

“Ủa? Anh hai cậu sao lại quen anh ấy?”

Cô cười ranh mãnh, “Cả nhà tớ đều biết anh ấy rồi mà, là em trai của Diệp Hân đó.”

Vừa nghe cái tên đó, nhiệt tình của Mạnh Gia bỗng tụt ba phần.

Cô gượng cười, “Hai nhà đúng là có duyên, sau này cách xưng hô chắc loạn hết mất.”

Chung Linh cười đẩy cô một cái, “Bớt chua đi được không? Anh hai tớ có cưới cô ấy đâu.”

Mạnh Gia gật đầu đại, “Thế còn Ngô Tuấn? Nhà anh ấy không có vấn đề gì chứ?”

Chung Linh lắc đầu, không nói rõ.

Tóm lại, cô và Diệp Dận về nước khiến Tâm Lan cười tươi không khép miệng, nói thiên hạ này chuyện gì cũng có thể trùng hợp.

Còn phía nhà họ Ngô, nghe nói sắc mặt không tốt lắm, Ngô Tuấn cũng đã lâu không ra ngoài, không biết có phải bị đánh không.

Bình Luận (0)
Comment