Cuộc gọi thông báo trúng tuyển thực tập tại tập đoàn đến vào một chiều thứ Ba, Mạnh Gia khi đó vừa mới ghé qua Hải Điến.
Từ khi học lên năm hai cao học, cô vẫn đều đặn dạy ở một trung tâm luyện thi tiếng Anh, là lớp tăng điểm thi đại học, mỗi tuần ba buổi.
Sắp đi thực tập rồi, dạy xong tiết cuối cùng chiều nay Mạnh Gia cũng chính thức tạm biệt nơi này.
Mấy cô bé trong lớp đều quyến luyến không nỡ, giờ nghỉ còn cầm sổ đến xin chữ ký và lời chúc từ cô.
Mạnh Gia ngồi bên cạnh bục giảng, dùng nét chữ mềm mại và ngay ngắn của mình, kiên nhẫn ký từng trang một.
Dạy xong, cô thanh toán tiền lương với bộ phận tài vụ, lúc xuống dưới lầu lại nghe thấy những âm thanh lộn xộn ấy vang lên.
Tầng dưới là lớp học cello, toàn là mấy đứa trẻ con mới chập chững bước vào cánh cổng âm nhạc.
May mà sàn cách âm tốt, không thì mấy tiếng kéo đàn r*n r* đến đứt hơi kia cũng đã vọng lên trên.
Cái gọi là “âm thanh thanh cao” ấy, là do Chung Túc Thạch nói ra.
Hôm đó anh đến đón Mạnh Gia, đi nhầm tầng nên ngồi ở hành lang ngoài lớp, nghe suốt hai mươi phút âm thanh lộn xộn ấy.
Trong đó còn lẫn cả tiếng phụ huynh quát tháo, trẻ con khóc nức nở, và tiếng giáo viên răn dạy hết lần này đến lần khác.
Mạnh Gia tìm đến, vỗ vai anh, “Ngồi đây không ồn sao?”
Chung Túc Thạch lắc đầu, mặt mày đau khổ đến cực điểm, vẫn không quên giỡn, “Âm thanh thanh cao đấy. Đứa trẻ kia, sau này sẽ có tiền đồ.”
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một bé gái ôm đàn dựa vào tường mà ngủ thiếp đi.
Mạnh Gia liếc anh một cái, “Anh nhìn ra được gì, vì con bé trông xinh à?”
Chung Túc Thạch tặc lưỡi, “Trong môi trường như thế mà còn ngủ ngon như vậy, sau này chắc chắn là kiểu người ‘uy vũ bất năng khuất’*.”
(*chỉ người cứng cỏi, không bị khuất phục bởi uy lực)
Anh đúng là miệng lưỡi không đứng đắn. Mạnh Gia kéo anh dậy, “Đi thôi, em vừa được phát lương, mời anh ăn cơm.”
Chung Túc Thạch xuống đến dưới lầu, thở phào nhẹ nhõm, bóp bóp tai mình nghiêm túc nói với cô, “Sau này nếu mình có con gái đừng cho học cello nữa nhé, tim anh chắc chịu không nổi đâu.”
Cô cười rồi lên xe, “Là vì các bộ phận của anh đã lão hóa hết rồi, tim cũng thế, học gì anh cũng chịu không nổi.”
Anh bất ngờ nắm lấy tay cô, “Nói vậy là em đồng ý sinh con gái rồi à?”
“Đồ không đứng đắn!” Mạnh Gia trừng mắt với anh, tức tối nói, “Em còn chưa tốt nghiệp, đã con gái con gái rồi.”
Nghĩ đến đây, khóe môi Mạnh Gia chợt cong lên, nụ cười mang theo chút chua xót.
Thật trùng hợp, cô bé ngủ gật lần trước mà lão Chung khen có tiền đồ, giờ lại bị giáo viên gọi ra ngoài hành lang đứng phạt.
Cô đi ngang qua, chạm nhẹ vào vai bé gái, “Em đang làm gì ở đây vậy?”
Cô bé ngáp dài, “Em cứ ngủ gật hoài, cô giáo kêu em đứng tỉnh ngủ một lúc.”
Mạnh Gia nhớ hồi mình học sáo cũng vậy, tan học xong là phải vội đến lớp học thêm luyện tập, cảm giác thiếu ngủ triền miên.
Cô cũng từng than với bà ngoại, nói không muốn học nữa, sau này không bao giờ đi học thêm nữa.
Nhưng bà ngoại không cho, mắng cô: “Hồi đó chính con đòi học, đã đóng tiền, còn mua sáo cho con, giờ lại không học. Làm gì cũng nửa chừng bỏ cuộc như con, sau này làm được chuyện gì? Vậy thì đừng đi học nữa cho rồi.”
Bé gái nói với cô, “Chị ơi, chắc em không có năng khiếu kéo đàn, học cũng vô ích.”
Mạnh Gia ngồi xổm xuống, giúp bé lau mồ hôi trên mặt, “Không đâu, người thực sự có năng khiếu rất hiếm, phần lớn là dựa vào sự chăm chỉ. Có khi, kiên trì cũng là một loại thiên phú.”
“Vậy em có thể học giỏi không?”
Cô gật đầu, “Chắc chắn là được. Có một chú từng nhìn thấy em, khen em rất giỏi.”
Cô bé chớp chớp mắt, “Chú đó là ai vậy ạ?”
Mạnh Gia nghĩ một lát, “Là một người rất lợi hại. Là người chị thích nhất.”
Từ trung tâm trở về phía tây ngoại ô, cô vừa đi đến cầu hành lang thì nghe có người gọi.
“Là Mạnh Gia phải không?”
Cô ngoái đầu lại, cành cây nhẵn nhụi của cây so đoanh ngả màu vàng xanh trong tiết đông, vài con chim ác là đậu trên cành, bên cạnh chiếc ghế đá đã lâu không ai ngồi, có một người phụ nữ gương mặt hiền hòa đang đứng đó.
Tim Mạnh Gia đập thình thịch, cô mơ hồ nhận ra người này giữa hàng mày và đôi mắt sâu sắc của Chung Túc Thạch, có vài nét rất giống.
“Cháu chào bác, cháu là Mạnh Gia.”
Cô đứng thẳng, động mạch ở cổ đập loạn, nhưng vẫn cố lấy bình tĩnh, lễ phép chào một câu.
Hàn Nhược Nam bước đến gần, nhìn cô một hồi lâu, “Giống mẹ cháu thật đấy.”
Mạnh Gia còn chưa kịp tiêu hóa hết câu ấy, thì Hàn Nhược Nam đã nắm lấy tay cô, “Ngoài này lạnh quá, vào trong ngồi đi.”
Tay bà ấm áp vô cùng, sợ làm bà lạnh, Mạnh Gia hơi co tay lại một chút.
Hàn Nhược Nam vào trước thay giày, Mạnh Gia ngẩng đầu nhìn quanh, đứng trên tấm thảm lông vàng in hoa, ngắm rất lâu.
Góc tây nam phòng khách đặt một cây thông Noel cao ngang người lớn, treo đầy các món đồ trang trí tinh xảo như chuông vàng, kẹo gậy, quả thông lớn, dưới chân chất đầy những hộp quà rực rỡ.
Trong khu nhà cổ trang nhã này, cây thông lại toát lên chút sinh động nghịch ngợm rất con gái.
Cái cậu con trai cổ hủ của bà, đương nhiên không có lòng dạ nào rảnh rỗi đến mức bày biện một cây thông Noel, chỉ có thể là ý của cô gái nào đó.
Mạnh Gia rót một ly trà sâm,đưa cho bà, “Bác uống trà đi ạ, coi chừng nóng.”
Bà cúi đầu nhìn, “Trà sâm núi hoang, cháu uống quen loại này à?”
Nhà họ Chung rất coi trọng việc dưỡng sinh, ngay cả trà hay canh đều phải ấm áp bổ dưỡng, đồ thì tốt, nhưng không phải ai cũng quen.
Mạnh Gia gật đầu, “Lúc đầu cũng không uống nổi, nhưng uống nhiều năm rồi, dần dần cũng quen.”
Hàn Nhược Nam đặt túi xuống, bưng chén trà ngồi xuống ghế sô pha, nói một câu xin lỗi, “Bác tới đột ngột, không báo trước, có làm phiền cháu không?”
“Dạ không. Đây là nhà của Chung tiên sinh, bác là mẹ anh ấy, lúc nào tới cũng được mà.”
Không ngờ bà lại thân thiện đến thế, nhã nhặn mà không chút xa cách.
Vì vậy khi nói “không sao”, Mạnh Gia hơi nâng cao giọng một chút.
Hàn Nhược Nam cười nhẹ, “Không nên nói vậy. Giữa mẹ con cũng phải có khoảng cách nhất định, không thể tùy tiện.”
Từ lúc vào cửa đến khi rót trà mời khách, vì quá căng thẳng mà sống lưng cô lúc nào cũng căng cứng, giờ bỗng thả lỏng một chút.
Mạnh Gia chọn một chiếc đôn tròn thấp ngồi xuống, “Bác không giống như cháu tưởng, cháu cứ nghĩ...”
Hàn Nhược Nam đang thổi trà thì dừng lại, nửa đùa nửa thật cắt lời, “Tưởng bác đến chia rẽ tình cảm của hai đứa?”
Cô ngẩn ra, rồi cười thú thật, “Vâng, thông thường thì bác sẽ là vai đó.”
“Bác đến tìm cháu hôm nay, không liên quan gì đến Túc Thạch cả. Hai đứa yêu nhau bác không phản đối, sau này có cưới hay không cũng là chuyện riêng. Bác chỉ muốn gặp cháu thôi. Vì bác và mẹ cháu từng là bạn rất thân.”
Bà nâng chén sứ hoa sen đỏ, làn khói trà nhè nhẹ cuộn lên, trên gương mặt thoáng chút thương cảm.
Mạnh Gia “à” một tiếng, ngạc nhiên vì mối duyên tréo ngoe này, lắp bắp, “Chuyện của mẹ cháu... cháu không biết gì hết, bà ngoại chưa bao giờ kể.”
“Bà ngoại cháu có nỗi buồn trong lòng, vì mẹ cháu không nghe lời bà. Đừng trách bà ấy.”
Mạnh Gia cụp mắt, chăm chú nhìn vào hoa văn trên tấm thảm, “Cháu không trách. Bà ngoại đối với cháu rất tốt.”
Tính bà ngoại cứng rắn, đánh đau thật, nhưng cô vẫn rất thương bà.
Hàn Nhược Nam hỏi thêm vài chuyện học hành và công việc của cô, Mạnh Gia đều trả lời chi tiết, cả việc thời học cao học đã đăng bài trên tạp chí uy tín, nhận học bổng quốc gia, từng dịch bao nhiêu tài liệu, giờ đang chuẩn bị thi vòng hai vào Vụ Biên dịch... cô đều kể rành rọt.
Bà gật đầu suốt, nơi khóe mắt thoáng ướt, là niềm vui và sự cảm kích.
Hàn Nhược Nam nhìn cô gái đã trưởng thành xinh đẹp này thật khác với mẹ cô, Mạnh Gia dịu dàng mà đầy bản lĩnh.
Vẻ đẹp rất riêng trên người cô, tựa như mặt hồ sen vào sáng mùa hè, làn sương mỏng phất phơ như giấc mộng nhẹ nhàng khoác lên mặt nước.
Nhưng bà lại không ngừng nhớ đến ngày cô còn quấn tã.
Vẫn nhớ rõ một buổi chiều mùa thu, khi Mạnh Triệu Huệ mang bầu ngồi phơi nắng trong sân sau, nét mặt hiền dịu và bình thản đến lạ.
Hôm đó họ vừa hoàn thành bản thảo gấp, Hàn Nhược Nam đang gọt táo, hỏi: “Sắp đến ngày sinh rồi nhỉ?”
Mạnh Triệu Huệ đặt tay lên bụng, “Tháng Mười một, tháng sau em nghỉ thai sản rồi, chị Hàn.”
“Duy Quân chắc mừng lắm, sắp làm ba rồi. Biết trai hay gái chưa?”
Cô lắc đầu cười, “Không biết. Nhưng em muốn con gái, vừa ngoan lại dễ diện. Em với Duy Quân sẽ nuôi con thành một công chúa không ưu phiền, muốn tiêu tiền thì tiêu, muốn làm nghệ thuật thì làm, muốn theo đuổi thần tượng thì cứ theo đuổi. Cả đời con bé chỉ cần vui vẻ là đủ.”
Hàn Nhược Nam mím môi, nét mặt thoáng buồn xót, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ lên mu bàn chân.
Triệu Huệ à, hai mươi mấy năm chị không còn thấy em nữa, nhưng con gái em, báu vật của em, chưa từng một ngày được sống như một tiểu thư em mơ ước.
Tiêu tiền, nghệ thuật, thần tượng... những điều đó chẳng liên quan gì đến con bé.
Nó chỉ có học hành, chỉ có lao động cật lực gấp đôi người khác để giữ vững lòng tự tôn của mình.
Nó không có cha cũng chẳng có mẹ, chịu đủ đắng cay khốn khổ mà lớn lên.
Còn người đàn ông em yêu thương , Trương Đồng Văn lại có con cái với người khác, từ lâu đã quên đứa con của em.
Mạnh Gia không biết mình đã lỡ lời chạm đến nỗi buồn gì, khiến bà xúc động đến thế.
Cô vội rút khăn giấy, đưa cho bà, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bác gái.”
Hàn Nhược Nam lau nước mắt, xua tay, “Không sao, bác chỉ nhớ mẹ cháu thôi.”
Mạnh Gia cũng đỏ hoe mắt, cúi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.
Hàn Nhược Nam nhìn trời, “Thôi, bác còn chút việc, bác về trước nhé.”
Mạnh Gia vội đứng dậy tiễn, “Bác đi đường cẩn thận.”
Bà siết chặt tay cô, “Giữ số của bác, có chuyện gì cứ tìm bác.”
Mạnh Gia mỉm cười, “Vâng, cháu nhớ rồi.”
Cô tiễn bà lên xe, dõi mắt nhìn chiếc xe mang biển trắng rời đi xa, rồi mới chậm rãi quay người lại.
Hàn Nhược Nam trở về khu đại viện. Hôm nay, mẹ chồng quyền uy của bà ban lệnh: tất cả mọi người đều phải về nhà ăn cơm.
Khi bà đến nơi, Tâm Lan, mẹ chồng đang ngồi trong phòng khách, đeo kính lão, bên cạnh là đầu bếp của gia đình.
Tâm Lan đang xem thực đơn, “Thêm món nghêu xào bí đao nữa, Túc Thạch thích ăn cái này.”
Hàn Nhược Nam khẽ cười, “Mẹ à, cháu trai của mẹ lớn thế rồi, mà mẹ vẫn nhớ từng món nó thích.”
Bà cụ gật đầu, giao thực đơn cho người giúp việc, “Vậy nhé, sáu rưỡi dọn cơm.”
Chờ mọi người đi hết, Đàm Tâm Lan mới tháo kính lão xuống, cầm gọng kính lắc lắc, nói:
“Không lo không được. Cô làm mẹ mà một ngày cũng không quản con trai, bây giờ lại muốn làm Bồ Tát sống, chỉ còn tôi phải lo thôi.”
Hàn Nhược Nam nghe bà mở đầu như vậy, đến ngồi cũng không dám ngồi, mặt cứng đờ, đứng im không nhúc nhích.
Căn phòng yên ắng suốt mười mấy phút, mãi đến khi dì Thục bưng trà Kim Tuấn Mi lên, Đàm Tâm Lan mới ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Bà nhấp một ngụm trà, hỏi: “Cô đi Tây Giao gặp con gái của đồng nghiệp cũ rồi chứ? Hài lòng không?”
Hàn Nhược Nam cười gượng, trả lời thật lòng: “Là một cô gái rất tốt, con rất thích.”
Bà chẳng lấy gì làm bất ngờ, vì bao năm nay Đàm Tâm Lan vẫn luôn là người nắm quyền trong nhà này, nhất là gần đây chuyện hôn sự lấp lửng của Chung Túc Thạch gần như đã trở thành mối canh cánh lớn nhất trong lòng bà.
Thấy mẹ chồng không lên tiếng, Hàn Nhược Nam liền nhân cơ hội thay hai đứa nhỏ nói đỡ:
“Mẹ, nếu mẹ lo ngại phẩm hạnh của Mạnh Duy Quân, thì con có thể đảm bảo Mạnh Gia tốt hơn cha mình không biết bao nhiêu lần. Con bé thông minh, sâu sắc, học hành giỏi giang, tính cách lại dịu dàng…”
“Dịu dàng?!” Đàm Tâm Lan bỗng cao giọng, lạnh lẽo như băng, cắt ngang lời cô không một chút báo trước: “Cô chắc con gái của Mạnh Triệu Huệ, tính cách lại dịu dàng?”
Không đợi Hàn Nhược Nam kịp nói gì, Đàm Tâm Lan đã cầm lấy túi hồ sơ trên bàn, mở ra, rút ra một xấp tài liệu dày cộm.
Bà lại đeo kính lên, từng chữ từng chữ đọc lớn:
“Mạnh Triệu Huệ, nữ, quê gốc Triều Sán, sinh năm 1967 tại Hồng Kông, sau theo cha chuyển đến Quảng Châu định cư, thạc sĩ ngành Văn học Trung Sơn. Chồng cũ là Trương Đồng Văn, sau đổi tên thành Mạnh Duy Quân, có một con gái. Sau khi tốt nghiệp, từng làm việc tại…”
Hàn Nhược Nam nghe mà lạnh cả sống lưng, điều tra tỉ mỉ từng chi tiết như thế này, trên đời này còn ai là người tốt nổi nữa?
Cô nhấc giọng lên, hơi khẩn cầu mà gọi một tiếng: “Mẹ…”
Đàm Tâm Lan đẩy xấp tài liệu đến trước mặt cô: “Tự cô xem đi. Khi còn ở Bắc Kinh, bà ta đã từng phải dùng thuốc an thần, phía sau có giấy chứng nhận của bệnh viện lúc đó. Đến Hàng Châu thì càng tệ hơn, đã vài lần cố tự sát. Cô gọi cái này là tính cách dịu dàng? Trong bốn đời nhà họ Mạnh Triệu Huệ, có đến ba người bị bệnh tâm thần, đều là phụ nữ, bao gồm cả cô ruột bà ta, người đã lao đầu vào tàu tự sát!”
Hàn Nhược Nam không nhìn hồ sơ, chỉ run rẩy cặp môi trắng bệch: “Không thể nào, Mạnh Gia không phải mẹ nó, con bé hoạt bát lạc quan như thế, làm sao có thể…”
“Cô định lấy con ruột mình ra đánh cược sao? Cô cược nổi không?” Đàm Tâm Lan đập mạnh lên bàn, gió mạnh từ cú đập làm mấy tờ giấy bay Đàm loạn rơi xuống, “Cho dù không có tiền sử bệnh trong gia đình, con bé cũng không xứng bước vào cửa nhà họ Chung, huống hồ còn là con gái của Mạnh Duy Quân. Nếu Túc Thạch thật sự cưới nó, từ nay về sau tôi khỏi cần ra ngoài nữa, khỏi phải nghe người ta chĩa lưng mà nói xấu!”
Hàn Nhược Nam nắm chặt tay vịn ghế sofa, gượng cười cay đắng:
“Vậy hẳn mẹ cũng đã có sẵn đối sách rồi?”
Đàm Tâm Lan ngồi xuống, điều chỉnh lại cảm xúc. Đúng là bà có, chỉ là sẽ không nói với con dâu.
Vài hôm trước, bà đã đích thân đến nhà họ Đàm, gặp mặt cụ Đàm để nói chuyện.
Đàm Tâm Lan có toan tính rõ ràng, đương nhiên sẽ không hấp tấp đường đột mà đến. Bà đã biết trước Mạnh Duy Quân sẽ có mặt, mới canh đúng giờ mà tới.
Khi bà đến, là mười giờ sáng thứ Bảy, Đàm Vọng Lâm vừa đánh xong bài thái cực quyền, nghe nói có khách quý đến liền ra sảnh tiếp.
Sau vài câu xã giao, nghe rõ mục đích của Đàm Tâm Lan, ông liền bảo người gọi Mạnh Duy Quân ra.
Đàm Vọng Lâm vốn là người trong quân đội, lời nói thẳng thắn chẳng vòng vo, mở miệng liền hỏi:
“Cái đứa con gái đó của cậu, cậu rốt cuộc có quản nổi không? Gây ra bao nhiêu chuyện rồi!”
Mạnh Duy Quân đứng đó, bị mấy người giúp việc nhìn chằm chằm, mặt lúc đỏ lúc trắng,
“Con quản được, con sẽ về dạy dỗ nó cẩn thận, không để ba thêm phiền.”
Đàm Tâm Lan mặt mày có vẻ hiền hòa, nhưng lời nói thì như dao sắc:
“Tôi cũng biết, cậu làm cha chỉ là hư danh thôi. Nhưng con bé kia chẳng phải còn có một bà già làm chủ bên đó sao? Nghe nói tính tình dữ dằn lắm.”
Lời đã nói đến mức này, Mạnh Duy Quân có ngốc cũng hiểu, huống chi ông đâu có ngốc.
Ông gật đầu bày tỏ: “Tôi hiểu rồi, yên tâm.”
Đàm Tâm Lan dựa người vào lưng ghế, không ngừng th* d*c, tay đặt lên ngực trái.
“Làm vậy, mẹ sẽ khiến cháu buồn lòng, cũng khiến mọi người rạn nứt tình cảm…”
Hàn Nhược Nam bước tới, nhẹ nhàng vỗ về bà, nhân tiện nhắc đến cân nhắc của Chung Túc Thạch, mong có thể khuyên được mẹ chồng.
Dù bà cũng không biết rốt cuộc Đàm Tâm Lan đã chuẩn bị điều gì, nhưng chắc chắn không có chuyện tốt.
Sắc mặt bà có chút dịu lại, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng:
“Nó muốn giận thì cứ giận. Đây là vì nó. Cho dù sau này nó không còn bước vào cửa nhà này nữa, tôi cũng không thể nhìn nó dại dột mà lao đầu vào lửa.”
“Không ai không bước vào cửa nhà bà đâu mà?”
Chung Linh từ bên ngoài bước vào, ló đầu nhìn vào, mặt cười nhăn nhở hỏi.
Đàm Tâm Lan lúc này mới nở nụ cười, vẫy cháu gái lại ngồi gần:
“Hôm nay gặp người nhà họ Diệp rồi, mọi chuyện ổn chứ?”
Chung Linh đáp ngay:
“Tất nhiên rồi ạ, bác Diệp cứ khen cháu mãi, còn bảo cháu rảnh thì đến ăn cơm.”
Cô chìa cổ tay ra:
“Bà xem, mẹ của Diệp Dận tặng cháu đấy, vòng ngọc phỉ thúy này!”
Đàm Tâm Lan kéo tay cháu lại xem kỹ:“Ôi, nước ngọc đẹp như này đúng là hiếm thấy. Xem ra bà ấy thật sự quý cháu.”
Bữa cơm gia đình hôm đó, Chung Túc Thạch là người đến muộn nhất vì tan họp trễ, lại kẹt xe trên cao tốc mất nửa tiếng.
Trong bữa ăn, anh đặc biệt rót rượu mời hai ông bà một ly, loại rượu ủ lâu năm này uống vào là đầu óc lâng lâng ngay.
Chung Văn Đài chỉ nhấp một ngụm trà cho có lệ, không ngừng liếc nhìn Đàm Tâm Lan, nhưng lần nào cũng bị bà chặn lại.
Bà nói khẽ: “Giờ anh nói với nó chuyện nhà họ Diệp hay nhà họ Lý cũng vô ích, phải dọn xong người bên cạnh nó trước đã.”
Về sau, mấy người Chung Trực Dân lại nói đến tình hình kinh tế, khiến ai muốn xen vào cũng khó.
Lúc mọi người đang ngồi nhàn tản, Hàn Nhược Nam tìm cớ rót trà, lặng lẽ kéo con trai ra một góc.
Chung Túc Thạch chống khuỷu tay lên tủ gỗ lim cạnh cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc, trong mắt như còn ánh lên men say nhè nhẹ, cười nói: “Mẹ còn làm cả hoạt động ngầm nữa cơ à?”
Hàn Nhược Nam lườm anh một cái:“Đừng có bỡn cợt, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc.”
Anh vẫn cười: “Vâng, mẹ nói đi, con nghe đây.”
Nhưng đến khi Hàn Nhược Nam kể đến chuyện bệnh tình của Mạnh Triệu Huệ, nụ cười mỏng trên môi Chung Túc Thạch từng chút từng chút biến mất.
Cuối cùng anh nhịn không được, mắng to: “Hoàn toàn là vu khống! Mạnh Gia thì làm sao chứ, con bé vẫn ổn!”
Hàn Nhược Nam kéo anh lại: “Nói nhỏ thôi, bà con đã quyết rồi, nhất định phải chia rẽ hai đứa.”
Chung Túc Thạch hừ lạnh một tiếng: “Bọn con không dễ chia như vậy, bà đừng có mơ.”
Cô thở dài, vỗ vai con: “Con không dễ, nhưng Mạnh Gia thì sao?”
Các khớp ngón tay đặt lên bàn của Chung Túc Thạch bỗng siết chặt, hơi tái xanh. Anh sững người.
Trăng non ngoài trời bị một đám mây dày đặc không biết từ đâu kéo tới, che khuất đi ánh sáng le lói cuối cùng.
Phải rồi, anh chẳng sợ gì cả, thậm chí có thể tay trắng rời khỏi nhà họ Chung. Nhưng còn Mạnh Gia thì sao?
Chung Túc Thạch tựa người vào tủ, lặng lẽ hút xong điếu thuốc. Khi quay trở lại phòng khách, vẻ mặt anh lại tươi cười rạng rỡ, ngồi bên Chung Văn Đài trò chuyện vui vẻ rất lâu.
Tối về đến nhà, Mạnh Gia đã tắm xong, mặc váy ngủ lụa màu xanh biếc, ngồi xếp khăn lụa trên thảm trong phòng thay đồ.
Chiếc váy là kiểu dây mảnh, trên ôm dưới xòe, tà váy rất rộng, trải ra như lá sen trong hồ.
Chung Túc Thạch không lên tiếng, chỉ tựa vào khung cửa, nhàn nhã nhìn cô làm việc.
Mạnh Gia xếp xong, đẩy hộp khăn vào vị trí cũ, đứng dậy phủi tay.
Vừa xoay người lại, thấy bóng người nơi cửa, cô giật mình:
“Anh về khi nào thế?”
Chung Túc Thạch đứng đó đã lâu, trong lòng nóng bức khó chịu, anh tháo hai cúc áo sơ mi, không nói một lời, nâng mặt cô lên hôn mạnh.
Anh quá mạnh bạo, nụ hôn chẳng có chút vòng vo, đầu lưỡi xông thẳng, đoạt hết hơi thở của cô.
Anh siết chặt eo cô, Mạnh Gia kiễng chân trên thảm, lùi lại từng bước, mà anh cứ thế áp sát tới.
Cho đến khi không thể lùi nữa, bắp chân Mạnh Gia vướng vào ghế sofa vòng cung, ngã xuống không kịp chống đỡ, anh vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục đè theo.
Những nụ hôn như tuyết rơi trong núi sâu, dày đặc rơi lên môi cô, sau tai, chiếc lá sen kia cuối cùng cũng bị xé rách.
Bên ngoài, màn đêm dần đặc quánh, sương mù dày lạnh bao phủ quanh hồ và cây cối trong sân.
Đèn chùm trong phòng thay đồ hắt ánh sáng trắng rực rỡ xuống, chiếu lên kính tủ, phản chiếu hai bóng người quấn lấy nhau.
Chung Túc Thạch nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm, chăm chú nhìn cô một lúc, lại hôn cô như mất kiểm soát: “Nói em yêu anh.”
Mạnh Gia vừa cất tiếng, liền nức nở không kìm được: “Em yêu anh.”
Anh dường như vẫn chưa yên tâm, hoặc vẫn chưa đủ, lại dùng lực mạnh hơn:
“Nói em sẽ không rời xa anh.”
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, lần này không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn anh.
Cuối cùng, Chung Túc Thạch tựa đầu vào cổ cô.
Mạnh Gia sờ mặt anh, nhìn lên đèn pha lê trên trần nhà, đột ngột nhắc đến chuyện khác.
Cô thở khẽ, giọng nhẹ nhàng: “Trước khi đi London, em cũng ngồi ở chỗ này dọn đồ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lấy theo một chiếc cà vạt của anh.”
“Em mang nó sang Anh, mấy đêm đầu mất ngủ, cứ cầm nó trong tay. Như thể anh đang ở đó.”
Chung Túc Thạch nghe đến mê mẩn, anh cũng không ngồi dậy, chỉ nghiêng người ôm chặt lấy cô.
“Vậy nên em mới học thắt cà vạt, là lúc đó à?”
“Ừ, vì em luôn nhớ anh,” Mạnh Gia rúc sâu vào lòng anh, khẽ nói, “Làm bài cũng nhớ, đi đường cũng nhớ, đến cả lúc học cũng nhớ. Nhớ đến ăn không vào, ăn vào lại nôn ra.”
Cô chưa từng kể anh nghe những chuyện này.
Viền mắt Chung Túc Thạch bất ngờ cay xè, nơi ngực như có hòn đá chẹn lại, nặng trĩu, không sao thở nổi.
Anh hôn lên mặt cô,“Vậy sao không gọi điện cho anh?”
Mạnh Gia rủ mắt xuống, “Gọi rồi. Nhưng vừa bấm số xong là em tắt ngay. Sau mỗi lần như thế, em lại dễ chịu hơn một chút. Giống như đã thật sự nghe được giọng anh rồi… Có phải rất ngốc không?”
Chung Túc Thạch thở dài: “Anh từng nói rồi, em chỉ là quá mạnh mẽ thôi.”
Cô thừa nhận: “Ừ. Hôm nay mẹ anh tới, bà là người tốt.”
“Phải, bà rất quý em. Cũng quen biết mẹ em.”
Mạnh Gia không nói nữa, cho đến khi Chung Túc Thạch tưởng cô ngủ rồi, định bế cô lên.
Hai tay cô bất ngờ vòng qua cổ anh, “Lão Chung, em yêu anh nhiều lắm…”