Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 69

“Nếu yêu anh, thì đừng tự quyết mọi chuyện nữa. Anh sẽ sắp xếp, được không?”

Trái tim Chung Túc Thạch thoáng nóng lên, anh cúi đầu cọ nhẹ lên má cô hai cái.

Mạnh Gia chỉ biết gật đầu. Cô hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng trong lòng anh đã sâu đến mức nào.

Lúc chập tối, Mạnh Gia đầu óc choáng váng, nhưng giờ tắm rửa xong nằm trên giường lại không thấy buồn ngủ nữa.

Đèn phòng ngủ sáng trưng. Cô cầm một tập thơ tiếng Pháp, gối đầu lên bụng Chung Túc Thạch mà đọc, thỉnh thoảng đọc to vài câu cho anh nghe.

Chung Túc Thạch uống vài ly rượu, đang buồn ngủ díp mắt, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo để nghe cho ra ý.

Mạnh Gia đọc xong một bài, lại hào hứng hỏi anh có từng đọc Tập thơ ngẫm nghĩ chưa của nhà văn Pháp Lamartine.

Mãi một lúc sau anh mới nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, đuôi âm còn hơi nhướng lên, “Gì... Đinh?”

Mạnh Gia bật cười, gập sách lại rồi ngồi dậy đặt lên đầu giường, vặn tắt đèn ngủ: “Anh nên ngủ đi thôi.”

Trong bóng tối dày đặc, hơi thở của Chung Túc Thạch mang theo hương thanh mát như quả dại trên núi, phủ lên người cô. Anh kề mũi sát vào cô: “Anh không cố ý đâu, mai mình nói tiếp nhé, hôm nay mệt quá rồi.”

Mạnh Gia bị anh kéo chặt vào lòng, cô nói: “Em đâu có trách anh, em còn không nhận ra là anh buồn ngủ đến vậy.”

Chung Túc Thạch đã gần như ngủ thiếp, nhưng vẫn cố nói thêm: “Phải... nói tiếp.”

Cô không hiểu, còn thấy tò mò: “Tại sao chứ?”

Chẳng có lý do gì nhất định phải bàn chuyện về một nhà thơ đã khuất nhiều năm, vào đúng ban đêm như vậy cả.

Anh lại rất thẳng thắn, từng chữ từng chữ nói chậm rãi: “Không thể để một Mạnh cô nương cực kỳ tiểu tư sản người làm phiên dịchmcảm thấy ông đây không có tí lãng mạn nào, rồi quay đầu đi thảo luận với mấy cậu trẻ khác được.”

Mạnh Gia thầm kêu trời. Đúng là rẽ ba vòng mới về đến ý chính, trong đầu anh toàn mấy chuyện gì đâu không.

Cô nhéo mặt anh, cười nói: “Em nói này Tổng giám đốc Chung, anh tính toán cũng quá kỹ rồi đấy.”

Chung Túc Thạch nắm lấy tay cô: “Không kỹ không được, không thì cưới không nổi vợ.”

Mạnh Gia ngày càng nhận ra, dạo gần đây anh rất thích nói chuyện cưới xin, sinh con, những chuyện nghe thôi đã thấy xa vời.

Còn cô thì chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, sau này nếu có con thì sẽ giống ai, đặt tên gì thì hay, khi họ cùng nhau bước sang tuổi sáu mươi sẽ như thế nào.

Nhưng trước mặt Chung Túc Thạch, cô không dám nói một câu liên quan. Sợ anh khó xử.

Từ khi quay về bên anh cô vẫn luôn đấu tranh với lòng tham của bản thân, cố gắng khống chế trái tim còn vương vất chút si mê, không muốn bị nó dẫn dắt ngược trở lại.

Mạnh Gia rất sợ trong đời này bản thân sẽ nhiều lần rơi vào cùng một cái bẫy, nhầm tưởng một điều không có là có thật.

Cô ở bên Chung tiên sinh, đường đường chính chính sánh bước cùng anh, nhưng không cưỡng cầu, không ép buộc một cái kết nào cả.

Trên đời này, làm gì có nhiều chuyện thuận theo ý mình đến thế?

Họ đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng, cô may mắn đã từng có được anh giữa cuộc đời đầy bất công và nhọc nhằn này, một phút giây được cứu rỗi.

Giữa muôn trùng khe núi năm tháng, chàng từng vì thiếp mà cởi giáp xuống ngự, như vậy là đủ rồi.

Mạnh Gia khẽ rướn lại gần bên môi anh, “Yên tâm đi, anh chắc chắn cưới được.”

“Cưới người khác thì không được đâu, anh phải cưới em. Không thì thương em từng ấy năm... uổng công rồi.”

Chung Túc Thạch lặng lẽ hít sâu một hơi, định thử cô một chút.

Trong bóng đêm, bên tai là tiếng cười khe khẽ, mềm như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.

Mấy ngón tay của Mạnh Gia chậm rãi lướt qua giữa chân mày anh, “Sao thế? Tính cầu hôn chay à, em không đồng ý đâu.”

Chung Túc Thạch khép tay cô lại, “Sao tay em lúc nào cũng lạnh thế, đưa vào đây sưởi đi.”

Cô chợt ngơ ngác, buột miệng hỏi: “Sưởi vào đâu?”

Chung Túc Thạch thấp giọng cười cợt: “Em mà cứ tiếp tục trò chuyện thế này, thì anh khỏi ngủ luôn đấy.”

“…Vậy không nói nữa, ngủ nhanh đi.”

______

Sáng thứ Năm, Mạnh Gia đến báo danh tại phòng Hành chính tổng hợp của tập đoàn. Cùng được tuyển còn có một cậu trai đến từ Thượng Hải, tên là Diêm Bảo Sơn.

Lúc tự giới thiệu, Mạnh Gia suýt bật cười vì cậu ta nói: “Tôi họ Diêm, không phải chữ ‘Diêm’ trong Diêm Vương đâu nhé, là cái khung cửa có ba vạch ngang bên trong ấy. Vì tôi sinh ở quận Bảo Sơn, nên ba tôi đặt luôn là Bảo Sơn. Tên thì có hơi quê tí.”

Nói xong cậu ta còn thật thà gãi đầu.

Cả Trưởng phòng Vạn cũng cười, “Bảo Sơn nghe hay mà, con trai chất phác chút cũng tốt.”

Sau khi giới thiệu qua về công việc thường ngày, Trưởng phòng Vạn nói: “Hai người hiện tại chưa phân công cụ thể, bên hội đồng quản trị và phòng hành chính đều đang thiếu người, chiều nay họp ban lãnh đạo, tôi sẽ xin chỉ thị của Tổng giám đốc Chung.”

Thấy Mạnh Gia và Diêm Bảo Sơn còn trông mong ông chỉ dạy thêm gì đó,

Trưởng phòng Vạn liền gọi người đến: “Chương Lệ, dẫn hai em này đi tham quan các phòng ban, làm quen chút.”

Chương Lệ phát thẻ ra vào cho họ, cài dấu vân tay điểm danh, rồi dẫn cả hai lên tầng từng tầng một.

Khi lên đến tầng mười bảy, Chương Lệ còn cố ý bước thật nhẹ, “Tầng này là nơi Tổng giám đốc Chung làm việc, hai em nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng tùy tiện lên đây. Tính cách anh ấy rất nghiêm khắc, ngay cả trưởng phòng Vạn khi gửi tài liệu cần ký duyệt cho tổng giám đốc cũng không dám sai một dấu chấm, dấu phẩy.”

Mạnh Gia cụp mắt xuống, nhưng trong lòng lại nghĩ tới lần đầu gặp Chung Túc Thạch. Vừa lướt qua ký ức ấy, cô đã bất giác rùng mình, quả thực là nghiêm thật.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của Chung Túc Thạch, Mạnh Gia nghiêng đầu liếc vào một chút, thấy anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, đứng quay lưng về phía cửa, một tay chống bên hông, nói chuyện điện thoại trước cửa sổ lớn sát đất.

Cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy trong ánh nắng đông trắng xóa, một bóng lưng thẳng tắp mà thả lỏng.

Nhưng cô cứ có cảm giác, giờ phút này, chắc là anh đang cau mày, có vẻ không vui.

Cả buổi sáng đi quanh tòa nhà, Mạnh Gia thấy như đi lòng vòng mãi trong khu văn phòng, trông đâu cũng giống nhau.

Gần trưa, Chương Lệ nói: “Thôi, vậy là đủ rồi, còn vài chỗ chưa ghé nhưng cũng tạm thế.”

Cô đưa cả hai đến nhà ăn, “Trưa và tối đều có thể ăn ở đây, quẹt thẻ là được. Hai em còn trong thời gian thực tập, chưa có trợ cấp ăn uống nên ăn đều miễn phí.”

Mạnh Gia cũng chẳng thèm ăn gì nhiều, lấy đại vài món rau rồi cùng Diêm Bảo Sơn tìm bàn hai người, bê khay ra ngồi.

Đúng mười hai giờ, nhân viên bắt đầu lục tục kéo đến nhà ăn, ai cũng bước đi vội vàng.

Diêm Bảo Sơn là một “bạn đồng bàn” xuất sắc, tuyệt đối không để câu chuyện rơi xuống đất.

Mạnh Gia chỉ cần mở đầu đại khái là cậu ta có thể thao thao bất tuyệt, kể một tràng dài.

Chỉ trong một bữa trưa, cô đã nắm được đầy đủ thông tin nội bộ như: nhà ăn nào trong trường Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải vừa rẻ lại ngon, phòng tự học nào hay vắng nhất...

Cô còn chưa ăn xong thì điện thoại trong túi đã rung liên tục, là Chung Túc Thạch gọi.

Mạnh Gia nhìn Diêm Bảo Sơn với vẻ cảnh giác, thấy cậu ta đã ăn xong, còn cười với cô một cái, lau miệng rồi bê khay đứng dậy.

Cô mới bắt máy, cố tỏ vẻ như đang nói chuyện với người lạ, “A lô, xin chào?”

Nói xong còn đảo mắt nhìn quanh, xem có ai chú ý đến mình không.

Nhưng Mạnh Gia hơi nghĩ nhiều rồi, ai nấy đều đang bận ăn bận nói chuyện, chẳng ai rảnh mà để ý cô.

Đầu bên kia, Chung Túc Thạch nhận ra cô đang ở nơi đông người, liền cố tình trêu: “Mạnh tiểu thư, lên văn phòng tôi một chuyến, ngay bây giờ.”

Mạnh Gia sợ người khác nghe thấy, liền vội vàng thu dọn phần ăn của mình.

Vừa bê khay đi về phía khu trả khay, vừa nói: “Giờ là thời gian nghỉ trưa, anh cẩn thận một chút.”

Chung Túc Thạch bật lửa hai lần, thong thả nói: “Tôi đã tránh gọi cô trong giờ làm rồi, vậy là rất cẩn thận đấy.”

Mạnh Gia không cãi lại được, lại sợ anh đến tận phòng hành chính tìm người, liền lánh vào nhà vệ sinh.

“Anh ở tầng mấy?”

Mạnh Gia vừa lấy nước súc miệng từ túi ra, ngậm vào miệng, vài giây sau nhổ đi, đó là thói quen sau mỗi bữa ăn của cô.

Anh bật cười: “Tầng mười bảy. Không phải có người dắt đi làm quen rồi sao? Trí nhớ kiểu gì đây!”

Cô quẹt thẻ bước vào thang máy: “Cái này mà anh cũng biết, ban nãy nhìn thấy em rồi à?”

Mạnh Gia xoay người lại, bất ngờ bắt gặp chính mình trong gương nhà vệ sin, đỏ mặt, nóng tai, y như một tên trộm đang ôm vật quý.

Mà kẻ xúi giục cô lại đang ở đầu dây bên kia ra lệnh, khiến cô không thể không làm theo.

“Anh nói rồi, em trốn không thoát khỏi mắt anh đâu, nên đừng có suy tính mưu ma chước quỷ gì. Cẩn thận anh bắt tại trận.”

Giọng điệu của Chung Túc Thạch mang chút đùa cợt, nửa thật nửa đùa, lại một lần nữa ám chỉ rõ ràng chuyện đó với cô.

Chỉ không biết Mạnh Gia có "diễn" nổi không.

Cô hừ một tiếng: “ Lúc nào cũng là anh nghĩ bậy nhiều hơn, em thì không có đâu.”

Khi thang máy lên đến tầng mười hai, có người bước vào từ bên ngoài, Mạnh Gia liền vội vã né sang một bên. Những người đó nhìn thấy tầng được ấn là tầng mười bảy thì đều nghi ngờ liếc cô một cái.

Tiện thể nhìn thêm vài lần nữa, trên ngực Mạnh Gia đang đeo bảng tên thực tập sinh.

Giữa trưa thế này, thực tập sinh mới đến lại lên tầng làm việc của người phụ trách điều hành tập đoàn? Có ý đồ gì vậy?

Chẳng lẽ thật sự có việc gấp cần báo cáo?

Muốn đi cửa sau? Thế thì nhầm người rồi, Tổng giám đốc Chung nổi tiếng là nghiêm khắc, công tư phân minh.

Mạnh Gia nhận ra sự thắc mắc và ngờ vực trong ánh mắt họ.

Cô ứng biến nhanh, tự giới thiệu một lượt rồi nói:
“Tôi là thực tập sinh mới đến, xin hỏi phòng Tổng hợp ở tầng mười bảy đúng không ạ?”

Thì ra là ngày đầu tiên đi làm, ăn trưa xong nhớ nhầm tầng.

Họ nhìn cô thêm lần nữa, ánh mắt đã bớt đi vài phần nghi ngờ: “Phòng Tổng hợp ở tầng mười một cơ.”

Mạnh Gia giả vờ như vừa bừng tỉnh: “Vậy tôi nhớ nhầm rồi, lát nữa sẽ xuống.”

Họ xuống ở tầng mười lăm, Mạnh Gia cũng chẳng quan tâm nữa, tới tầng mười bảy là lập tức chạy vội ra ngoài.

Chạy nhanh đến mức Chung Túc Thạch chỉ thấy một bóng trắng lướt qua như gió.

Mạnh Gia chui thẳng vào sau ghế sofa, rồi thò đầu ra, hai mắt lia qua lia lại quan sát bên ngoài.

Chung Túc Thạch gõ ngón tay lên bàn, nói: “Anh nói này, em làm gì mà giống kiểu liên lạc bí mật thế?”

Nhưng Mạnh Gia không để ý, đưa tay chỉ ra ngoài: “Anh mau đi đóng cửa lại, rồi kéo rèm vào em mới dám ra.”

Anh đành thở dài, đứng dậy khỏi ghế xoay, bất đắc dĩ làm theo.

Chung Túc Thạch khóa cửa, rồi cầm điều khiển trên bàn trà, nhấn nút điều khiển rèm sáo, một bên hướng ra hành lang lập tức tối om lại.

Anh ném điều khiển sang một bên, nói với người đang trốn dưới ghế sofa: “Ra đi nào, tiểu đặc vụ.”

Mạnh Gia chậm rãi đứng dậy, tim vẫn đập loạn, cô nằm phịch lên ghế dài: “Sợ chết đi được.”

Chung Túc Thạch ngồi xuống cạnh cô, kéo đầu cô gối lên đùi mình:
“Vừa rồi đụng phải ai à?”

Cô ngửa mặt nhìn anh, chu môi gật đầu lia lịa, vô cùng uất ức: “ Lần sau đừng bắt em qua đây nữa.”

Mạnh Gia thậm chí bắt đầu hoài nghi, những người chuyên yêu đương nơi công sở có phải là vì thích cái cảm giác lén lút trốn tránh này không? Chứ thực ra chẳng yêu đến mức ấy.

Ngón cái của Chung Túc Thạch khẽ vuốt vuốt má cô:
“Hôm nay chưa phân công gì cả, sau này danh chính ngôn thuận rồi, không sao đâu.”

Cô giật mình ngồi bật dậy: “Anh còn định để em làm bên cạnh anh à?”

“Không phải chính miệng em nói muốn đến làm bạn với anh sao? Hay chỉ giỏi nói miệng thôi?”

Sợ cô ngã khỏi sofa, anh giữ chặt lấy eo cô, nâng mặt cô lên hỏi.

Mạnh Gia lại ngả người xuống, nhìn trần nhà, thở dài: “Sao em cứ có cảm giác mình là dê vào miệng cọp vậy..”.

“Em đâu biết miệng cọp là như nào.”

Chung Túc Thạch siết chặt eo cô, người cũng cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm không một gợn sóng, giọng lại trầm khàn đến đáng sợ.

Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Gia đưa tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay.

Mũi cô bị mùi trầm hương quen thuộc vây kín, đầu óc trở nên trống rỗng, tay chân cũng mềm nhũn cả ra.

Mạnh Gia như mê man, vô thức vòng tay ôm lấy anh, trong cơn mơ hồ chỉ cảm thấy lưng anh nóng rực.

Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa, vang lên tiếng hôn nhẹ nhàng dồn dập. Mạnh Gia bị ép ngửa cổ, đón nhận trọn vẹn nụ hôn không chút lý lẽ của anh.

Chung Túc Thạch ngậm lấy môi cô, từ nhẹ đến mạnh, c**n l** đ** l*** mềm hồng của cô, hôn đến mức khiến người ta run rẩy.

“Thế này thì làm sao gặp người ta được nữa...”

Mạnh Gia khó nhọc thốt ra trong hơi thở gấp, giữa làn sóng hôn dồn dập của anh.

Mỗi lần Chung Túc Thạch hôn cô, Mạnh Gia luôn có cảm giác như anh sắp... ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cái cảm giác mất kiểm soát mãnh liệt ấy, từ hơi thở, nhịp đập tim đến nhiệt độ cơ thể anh cô đều cảm nhận rõ ràng.

Chung Túc Thạch thở hổn hển dừng lại, cúi xuống bên tai cô nói:
“Vậy... buổi chiều cho em nghỉ nửa ngày nhé?”

“Em không cần.”

Mạnh Gia đẩy anh ra, ngồi dậy, đưa tay ra sau lưng cài lại m*c ** ng*c.

Hồi nãy bị Chung Túc Thạch cởi ra lúc đè lên người cô.

Anh gối đầu lên tay, thấy cô lúng túng như vậy cũng hơi áy náy: “Để anh giúp em?”

Mạnh Gia lập tức né tránh: “Anh tốt bụng gì chứ, giúp xong càng loạn thêm thì có!”

Mấy lần "ăn quả đắng" như này đâu phải chưa từng.

Chung Túc Thạch tựa vào sofa cười khẽ:
“Thế này thì tiêu rồi, em đến là anh không làm việc nổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó.”

“Anh kém bản lĩnh thế cơ à?”

Mạnh Gia cài xong rồi, không nhịn được ngồi lên người anh, vòng tay qua cổ, trêu chọc.

Anh đỡ lấy eo cô, bàn tay nóng hổi lại bắt đầu m*n tr*n, hơi thở phả vào gần sát:
“ Em xem bộ dạng em thế này...”

Cô hỏi, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái:
“Bộ dạng nào?”

Ánh mắt Chung Túc Thạch trở nên mơ màng: “Có phải em mang theo nhiệm vụ tổ chức giao cho, cố ý đến thử thách anh không?”

Bỗng ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.

Mạnh Gia lập tức thu lại nụ cười: “ Là ai thế? Em có cần tránh đi không?”

Chung Túc Thạch đặt cô xuống: “ Không cần, là chú Đình.”

Trịnh Đình gõ ba tiếng lên cửa, đặt một hộp cơm sơn đỏ ngoài cửa rồi nhanh chóng rời đi.

Anh mang hộp cơm vào, hỏi Mạnh Gia đã ăn gì chưa.

Cô gật đầu: “Ăn ở căng tin rồi, lúc anh gọi điện cho em, em đang ăn đấy.”

Thấy anh mở từng lớp hộp cơm, cô hỏi: “Anh không xuống căng tin ăn, ngày nào cũng ăn trong phòng làm việc à? Quan cách dữ vậy?”

Chung Túc Thạch nói: “Bình thường anh toàn ra ngoài ăn, hôm nay là chuẩn bị cho em đấy, sợ em ăn không quen.”

“Không cần chuẩn bị đâu, đồ ăn ở đây ngon lắm, hơn hẳn trường em.”

Anh cong môi cười: “Em bây giờ dễ nuôi hơn hồi nhỏ rồi, cô phiên dịch Mạnh à.”

Anh vẫn nhớ hồi cô học năm nhất, mới dọn về Tây Giao sống, cái gì cũng chê, không chịu ăn.

Mạnh Gia tựa cằm lên vai anh, đôi mắt long lanh ánh nước: “Em lớn rồi mà, sắp bay xa rồi.”

Yết hầu Chung Túc Thạch khẽ chuyển động: “Còn nói mấy lời này với anh nữa, thì hôm nay cái cửa kia em đừng hòng bước ra ngoài.”

◎Cẩn thận một chút.◎

69

“Nếu yêu anh, thì đừng tự quyết mọi chuyện nữa. Anh sẽ sắp xếp, được không?”

Trái tim Chung Túc Thạch thoáng nóng lên, anh cúi đầu cọ nhẹ lên má cô hai cái.

Mạnh Gia chỉ biết gật đầu. Cô hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng trong lòng anh đã sâu đến mức nào.

Lúc chập tối, Mạnh Gia đầu óc choáng váng, nhưng giờ tắm rửa xong nằm trên giường lại không thấy buồn ngủ nữa.

Đèn phòng ngủ sáng trưng. Cô cầm một tập thơ tiếng Pháp, gối đầu lên bụng Chung Túc Thạch mà đọc, thỉnh thoảng đọc to vài câu cho anh nghe.

Chung Túc Thạch uống vài ly rượu, đang buồn ngủ díp mắt, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo để nghe cho ra ý.

Mạnh Gia đọc xong một bài, lại hào hứng hỏi anh có từng đọc Tập thơ ngẫm nghĩ chưa của nhà văn Pháp Lamartine.

Mãi một lúc sau anh mới nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, đuôi âm còn hơi nhướng lên, “Gì... Đinh?”

Mạnh Gia bật cười, gập sách lại rồi ngồi dậy đặt lên đầu giường, vặn tắt đèn ngủ: “Anh nên ngủ đi thôi.”

Trong bóng tối dày đặc, hơi thở của Chung Túc Thạch mang theo hương thanh mát như quả dại trên núi, phủ lên người cô. Anh kề mũi sát vào cô: “Anh không cố ý đâu, mai mình nói tiếp nhé, hôm nay mệt quá rồi.”

Mạnh Gia bị anh kéo chặt vào lòng, cô nói: “Em đâu có trách anh, em còn không nhận ra là anh buồn ngủ đến vậy.”

Chung Túc Thạch đã gần như ngủ thiếp, nhưng vẫn cố nói thêm: “Phải... nói tiếp.”

Cô không hiểu, còn thấy tò mò: “Tại sao chứ?”

Chẳng có lý do gì nhất định phải bàn chuyện về một nhà thơ đã khuất nhiều năm, vào đúng ban đêm như vậy cả.

Anh lại rất thẳng thắn, từng chữ từng chữ nói chậm rãi: “Không thể để một Mạnh cô nương cực kỳ tiểu tư sản người làm phiên dịchmcảm thấy ông đây không có tí lãng mạn nào, rồi quay đầu đi thảo luận với mấy cậu trẻ khác được.”

Mạnh Gia thầm kêu trời. Đúng là rẽ ba vòng mới về đến ý chính, trong đầu anh toàn mấy chuyện gì đâu không.

Cô nhéo mặt anh, cười nói: “Em nói này Tổng giám đốc Chung, anh tính toán cũng quá kỹ rồi đấy.”

Chung Túc Thạch nắm lấy tay cô: “Không kỹ không được, không thì cưới không nổi vợ.”

Mạnh Gia ngày càng nhận ra, dạo gần đây anh rất thích nói chuyện cưới xin, sinh con, những chuyện nghe thôi đã thấy xa vời.

Còn cô thì chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, sau này nếu có con thì sẽ giống ai, đặt tên gì thì hay, khi họ cùng nhau bước sang tuổi sáu mươi sẽ như thế nào.

Nhưng trước mặt Chung Túc Thạch, cô không dám nói một câu liên quan. Sợ anh khó xử.

Từ khi quay về bên anh cô vẫn luôn đấu tranh với lòng tham của bản thân, cố gắng khống chế trái tim còn vương vất chút si mê, không muốn bị nó dẫn dắt ngược trở lại.

Mạnh Gia rất sợ trong đời này bản thân sẽ nhiều lần rơi vào cùng một cái bẫy, nhầm tưởng một điều không có là có thật.

Cô ở bên Chung tiên sinh, đường đường chính chính sánh bước cùng anh, nhưng không cưỡng cầu, không ép buộc một cái kết nào cả.

Trên đời này, làm gì có nhiều chuyện thuận theo ý mình đến thế?

Họ đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng, cô may mắn đã từng có được anh giữa cuộc đời đầy bất công và nhọc nhằn này, một phút giây được cứu rỗi.

Giữa muôn trùng khe núi năm tháng, chàng từng vì thiếp mà cởi giáp xuống ngự, như vậy là đủ rồi.

Mạnh Gia khẽ rướn lại gần bên môi anh, “Yên tâm đi, anh chắc chắn cưới được.”

“Cưới người khác thì không được đâu, anh phải cưới em. Không thì thương em từng ấy năm... uổng công rồi.”

Chung Túc Thạch lặng lẽ hít sâu một hơi, định thử cô một chút.

Trong bóng đêm, bên tai là tiếng cười khe khẽ, mềm như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.

Mấy ngón tay của Mạnh Gia chậm rãi lướt qua giữa chân mày anh, “Sao thế? Tính cầu hôn chay à, em không đồng ý đâu.”

Chung Túc Thạch khép tay cô lại, “Sao tay em lúc nào cũng lạnh thế, đưa vào đây sưởi đi.”

Cô chợt ngơ ngác, buột miệng hỏi: “Sưởi vào đâu?”

Chung Túc Thạch thấp giọng cười cợt: “Em mà cứ tiếp tục trò chuyện thế này, thì anh khỏi ngủ luôn đấy.”

“…Vậy không nói nữa, ngủ nhanh đi.”

______

Sáng thứ Năm, Mạnh Gia đến báo danh tại phòng Hành chính tổng hợp của tập đoàn. Cùng được tuyển còn có một cậu trai đến từ Thượng Hải, tên là Diêm Bảo Sơn.

Lúc tự giới thiệu, Mạnh Gia suýt bật cười vì cậu ta nói: “Tôi họ Diêm, không phải chữ ‘Diêm’ trong Diêm Vương đâu nhé, là cái khung cửa có ba vạch ngang bên trong ấy. Vì tôi sinh ở quận Bảo Sơn, nên ba tôi đặt luôn là Bảo Sơn. Tên thì có hơi quê tí.”

Nói xong cậu ta còn thật thà gãi đầu.

Cả Trưởng phòng Vạn cũng cười, “Bảo Sơn nghe hay mà, con trai chất phác chút cũng tốt.”

Sau khi giới thiệu qua về công việc thường ngày, Trưởng phòng Vạn nói: “Hai người hiện tại chưa phân công cụ thể, bên hội đồng quản trị và phòng hành chính đều đang thiếu người, chiều nay họp ban lãnh đạo, tôi sẽ xin chỉ thị của Tổng giám đốc Chung.”

Thấy Mạnh Gia và Diêm Bảo Sơn còn trông mong ông chỉ dạy thêm gì đó,

Trưởng phòng Vạn liền gọi người đến: “Chương Lệ, dẫn hai em này đi tham quan các phòng ban, làm quen chút.”

Chương Lệ phát thẻ ra vào cho họ, cài dấu vân tay điểm danh, rồi dẫn cả hai lên tầng từng tầng một.

Khi lên đến tầng mười bảy, Chương Lệ còn cố ý bước thật nhẹ, “Tầng này là nơi Tổng giám đốc Chung làm việc, hai em nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng tùy tiện lên đây. Tính cách anh ấy rất nghiêm khắc, ngay cả trưởng phòng Vạn khi gửi tài liệu cần ký duyệt cho tổng giám đốc cũng không dám sai một dấu chấm, dấu phẩy.”

Mạnh Gia cụp mắt xuống, nhưng trong lòng lại nghĩ tới lần đầu gặp Chung Túc Thạch. Vừa lướt qua ký ức ấy, cô đã bất giác rùng mình, quả thực là nghiêm thật.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của Chung Túc Thạch, Mạnh Gia nghiêng đầu liếc vào một chút, thấy anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, đứng quay lưng về phía cửa, một tay chống bên hông, nói chuyện điện thoại trước cửa sổ lớn sát đất.

Cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy trong ánh nắng đông trắng xóa, một bóng lưng thẳng tắp mà thả lỏng.

Nhưng cô cứ có cảm giác, giờ phút này, chắc là anh đang cau mày, có vẻ không vui.

Cả buổi sáng đi quanh tòa nhà, Mạnh Gia thấy như đi lòng vòng mãi trong khu văn phòng, trông đâu cũng giống nhau.

Gần trưa, Chương Lệ nói: “Thôi, vậy là đủ rồi, còn vài chỗ chưa ghé nhưng cũng tạm thế.”

Cô đưa cả hai đến nhà ăn, “Trưa và tối đều có thể ăn ở đây, quẹt thẻ là được. Hai em còn trong thời gian thực tập, chưa có trợ cấp ăn uống nên ăn đều miễn phí.”

Mạnh Gia cũng chẳng thèm ăn gì nhiều, lấy đại vài món rau rồi cùng Diêm Bảo Sơn tìm bàn hai người, bê khay ra ngồi.

Đúng mười hai giờ, nhân viên bắt đầu lục tục kéo đến nhà ăn, ai cũng bước đi vội vàng.

Diêm Bảo Sơn là một “bạn đồng bàn” xuất sắc, tuyệt đối không để câu chuyện rơi xuống đất.

Mạnh Gia chỉ cần mở đầu đại khái là cậu ta có thể thao thao bất tuyệt, kể một tràng dài.

Chỉ trong một bữa trưa, cô đã nắm được đầy đủ thông tin nội bộ như: nhà ăn nào trong trường Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải vừa rẻ lại ngon, phòng tự học nào hay vắng nhất...

Cô còn chưa ăn xong thì điện thoại trong túi đã rung liên tục, là Chung Túc Thạch gọi.

Mạnh Gia nhìn Diêm Bảo Sơn với vẻ cảnh giác, thấy cậu ta đã ăn xong, còn cười với cô một cái, lau miệng rồi bê khay đứng dậy.

Cô mới bắt máy, cố tỏ vẻ như đang nói chuyện với người lạ, “A lô, xin chào?”

Nói xong còn đảo mắt nhìn quanh, xem có ai chú ý đến mình không.

Nhưng Mạnh Gia hơi nghĩ nhiều rồi, ai nấy đều đang bận ăn bận nói chuyện, chẳng ai rảnh mà để ý cô.

Đầu bên kia, Chung Túc Thạch nhận ra cô đang ở nơi đông người, liền cố tình trêu: “Mạnh tiểu thư, lên văn phòng tôi một chuyến, ngay bây giờ.”

Mạnh Gia sợ người khác nghe thấy, liền vội vàng thu dọn phần ăn của mình.

Vừa bê khay đi về phía khu trả khay, vừa nói: “Giờ là thời gian nghỉ trưa, anh cẩn thận một chút.”

Chung Túc Thạch bật lửa hai lần, thong thả nói: “Tôi đã tránh gọi cô trong giờ làm rồi, vậy là rất cẩn thận đấy.”

Mạnh Gia không cãi lại được, lại sợ anh đến tận phòng hành chính tìm người, liền lánh vào nhà vệ sinh.

“Anh ở tầng mấy?”

Mạnh Gia vừa lấy nước súc miệng từ túi ra, ngậm vào miệng, vài giây sau nhổ đi, đó là thói quen sau mỗi bữa ăn của cô.

Anh bật cười: “Tầng mười bảy. Không phải có người dắt đi làm quen rồi sao? Trí nhớ kiểu gì đây!”

Cô quẹt thẻ bước vào thang máy: “Cái này mà anh cũng biết, ban nãy nhìn thấy em rồi à?”

Mạnh Gia xoay người lại, bất ngờ bắt gặp chính mình trong gương nhà vệ sin, đỏ mặt, nóng tai, y như một tên trộm đang ôm vật quý.

Mà kẻ xúi giục cô lại đang ở đầu dây bên kia ra lệnh, khiến cô không thể không làm theo.

“Anh nói rồi, em trốn không thoát khỏi mắt anh đâu, nên đừng có suy tính mưu ma chước quỷ gì. Cẩn thận anh bắt tại trận.”

Giọng điệu của Chung Túc Thạch mang chút đùa cợt, nửa thật nửa đùa, lại một lần nữa ám chỉ rõ ràng chuyện đó với cô.

Chỉ không biết Mạnh Gia có "diễn" nổi không.

Cô hừ một tiếng: “ Lúc nào cũng là anh nghĩ bậy nhiều hơn, em thì không có đâu.”

Khi thang máy lên đến tầng mười hai, có người bước vào từ bên ngoài, Mạnh Gia liền vội vã né sang một bên. Những người đó nhìn thấy tầng được ấn là tầng mười bảy thì đều nghi ngờ liếc cô một cái.

Tiện thể nhìn thêm vài lần nữa, trên ngực Mạnh Gia đang đeo bảng tên thực tập sinh.

Giữa trưa thế này, thực tập sinh mới đến lại lên tầng làm việc của người phụ trách điều hành tập đoàn? Có ý đồ gì vậy?

Chẳng lẽ thật sự có việc gấp cần báo cáo?

Muốn đi cửa sau? Thế thì nhầm người rồi, Tổng giám đốc Chung nổi tiếng là nghiêm khắc, công tư phân minh.

Mạnh Gia nhận ra sự thắc mắc và ngờ vực trong ánh mắt họ.

Cô ứng biến nhanh, tự giới thiệu một lượt rồi nói:
“Tôi là thực tập sinh mới đến, xin hỏi phòng Tổng hợp ở tầng mười bảy đúng không ạ?”

Thì ra là ngày đầu tiên đi làm, ăn trưa xong nhớ nhầm tầng.

Họ nhìn cô thêm lần nữa, ánh mắt đã bớt đi vài phần nghi ngờ: “Phòng Tổng hợp ở tầng mười một cơ.”

Mạnh Gia giả vờ như vừa bừng tỉnh: “Vậy tôi nhớ nhầm rồi, lát nữa sẽ xuống.”

Họ xuống ở tầng mười lăm, Mạnh Gia cũng chẳng quan tâm nữa, tới tầng mười bảy là lập tức chạy vội ra ngoài.

Chạy nhanh đến mức Chung Túc Thạch chỉ thấy một bóng trắng lướt qua như gió.

Mạnh Gia chui thẳng vào sau ghế sofa, rồi thò đầu ra, hai mắt lia qua lia lại quan sát bên ngoài.

Chung Túc Thạch gõ ngón tay lên bàn, nói: “Anh nói này, em làm gì mà giống kiểu liên lạc bí mật thế?”

Nhưng Mạnh Gia không để ý, đưa tay chỉ ra ngoài: “Anh mau đi đóng cửa lại, rồi kéo rèm vào em mới dám ra.”

Anh đành thở dài, đứng dậy khỏi ghế xoay, bất đắc dĩ làm theo.

Chung Túc Thạch khóa cửa, rồi cầm điều khiển trên bàn trà, nhấn nút điều khiển rèm sáo, một bên hướng ra hành lang lập tức tối om lại.

Anh ném điều khiển sang một bên, nói với người đang trốn dưới ghế sofa: “Ra đi nào, tiểu đặc vụ.”

Mạnh Gia chậm rãi đứng dậy, tim vẫn đập loạn, cô nằm phịch lên ghế dài: “Sợ chết đi được.”

Chung Túc Thạch ngồi xuống cạnh cô, kéo đầu cô gối lên đùi mình:
“Vừa rồi đụng phải ai à?”

Cô ngửa mặt nhìn anh, chu môi gật đầu lia lịa, vô cùng uất ức: “ Lần sau đừng bắt em qua đây nữa.”

Mạnh Gia thậm chí bắt đầu hoài nghi, những người chuyên yêu đương nơi công sở có phải là vì thích cái cảm giác lén lút trốn tránh này không? Chứ thực ra chẳng yêu đến mức ấy.

Ngón cái của Chung Túc Thạch khẽ vuốt vuốt má cô:
“Hôm nay chưa phân công gì cả, sau này danh chính ngôn thuận rồi, không sao đâu.”

Cô giật mình ngồi bật dậy: “Anh còn định để em làm bên cạnh anh à?”

“Không phải chính miệng em nói muốn đến làm bạn với anh sao? Hay chỉ giỏi nói miệng thôi?”

Sợ cô ngã khỏi sofa, anh giữ chặt lấy eo cô, nâng mặt cô lên hỏi.

Mạnh Gia lại ngả người xuống, nhìn trần nhà, thở dài: “Sao em cứ có cảm giác mình là dê vào miệng cọp vậy..”.

“Em đâu biết miệng cọp là như nào.”

Chung Túc Thạch siết chặt eo cô, người cũng cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm không một gợn sóng, giọng lại trầm khàn đến đáng sợ.

Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Gia đưa tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay.

Mũi cô bị mùi trầm hương quen thuộc vây kín, đầu óc trở nên trống rỗng, tay chân cũng mềm nhũn cả ra.

Mạnh Gia như mê man, vô thức vòng tay ôm lấy anh, trong cơn mơ hồ chỉ cảm thấy lưng anh nóng rực.

Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa, vang lên tiếng hôn nhẹ nhàng dồn dập. Mạnh Gia bị ép ngửa cổ, đón nhận trọn vẹn nụ hôn không chút lý lẽ của anh.

Chung Túc Thạch ngậm lấy môi cô, từ nhẹ đến mạnh, c**n l** đ** l*** mềm hồng của cô, hôn đến mức khiến người ta run rẩy.

“Thế này thì làm sao gặp người ta được nữa...”

Mạnh Gia khó nhọc thốt ra trong hơi thở gấp, giữa làn sóng hôn dồn dập của anh.

Mỗi lần Chung Túc Thạch hôn cô, Mạnh Gia luôn có cảm giác như anh sắp... ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cái cảm giác mất kiểm soát mãnh liệt ấy, từ hơi thở, nhịp đập tim đến nhiệt độ cơ thể anh cô đều cảm nhận rõ ràng.

Chung Túc Thạch thở hổn hển dừng lại, cúi xuống bên tai cô nói:
“Vậy... buổi chiều cho em nghỉ nửa ngày nhé?”

“Em không cần.”

Mạnh Gia đẩy anh ra, ngồi dậy, đưa tay ra sau lưng cài lại m*c ** ng*c.

Hồi nãy bị Chung Túc Thạch cởi ra lúc đè lên người cô.

Anh gối đầu lên tay, thấy cô lúng túng như vậy cũng hơi áy náy: “Để anh giúp em?”

Mạnh Gia lập tức né tránh: “Anh tốt bụng gì chứ, giúp xong càng loạn thêm thì có!”

Mấy lần "ăn quả đắng" như này đâu phải chưa từng.

Chung Túc Thạch tựa vào sofa cười khẽ:
“Thế này thì tiêu rồi, em đến là anh không làm việc nổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó.”

“Anh kém bản lĩnh thế cơ à?”

Mạnh Gia cài xong rồi, không nhịn được ngồi lên người anh, vòng tay qua cổ, trêu chọc.

Anh đỡ lấy eo cô, bàn tay nóng hổi lại bắt đầu m*n tr*n, hơi thở phả vào gần sát:
“ Em xem bộ dạng em thế này...”

Cô hỏi, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái:
“Bộ dạng nào?”

Ánh mắt Chung Túc Thạch trở nên mơ màng: “Có phải em mang theo nhiệm vụ tổ chức giao cho, cố ý đến thử thách anh không?”

Bỗng ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.

Mạnh Gia lập tức thu lại nụ cười: “ Là ai thế? Em có cần tránh đi không?”

Chung Túc Thạch đặt cô xuống: “ Không cần, là chú Đình.”

Trịnh Đình gõ ba tiếng lên cửa, đặt một hộp cơm sơn đỏ ngoài cửa rồi nhanh chóng rời đi.

Anh mang hộp cơm vào, hỏi Mạnh Gia đã ăn gì chưa.

Cô gật đầu: “Ăn ở căng tin rồi, lúc anh gọi điện cho em, em đang ăn đấy.”

Thấy anh mở từng lớp hộp cơm, cô hỏi: “Anh không xuống căng tin ăn, ngày nào cũng ăn trong phòng làm việc à? Quan cách dữ vậy?”

Chung Túc Thạch nói: “Bình thường anh toàn ra ngoài ăn, hôm nay là chuẩn bị cho em đấy, sợ em ăn không quen.”

“Không cần chuẩn bị đâu, đồ ăn ở đây ngon lắm, hơn hẳn trường em.”

Anh cong môi cười: “Em bây giờ dễ nuôi hơn hồi nhỏ rồi, cô phiên dịch Mạnh à.”

Anh vẫn nhớ hồi cô học năm nhất, mới dọn về Tây Giao sống, cái gì cũng chê, không chịu ăn.

Mạnh Gia tựa cằm lên vai anh, đôi mắt long lanh ánh nước: “Em lớn rồi mà, sắp bay xa rồi.”

Yết hầu Chung Túc Thạch khẽ chuyển động: “Còn nói mấy lời này với anh nữa, thì hôm nay cái cửa kia em đừng hòng bước ra ngoài.”

Bình Luận (0)
Comment