Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 76

Sau khi lau sạch những vết máu, Mạnh Gia lại lấy một đầu bông mới thấm đẫm dung dịch iod rồi bôi cho anh.

Trong sân, hoàng hôn lặng lẽ phủ bóng tàn lên những cành liễu. Bên trong phòng, ánh sáng từ chiếc đèn pha lê Baroque chiết xạ mạnh tỏa ra dịu dàng, rọi xuống mặt đất từng vệt ánh vàng xen lẫn lục nhạt loang loáng như nước.

Chung Túc Thạch nghiêng người, chăm chú quan sát gương mặt dịu dàng và trong trẻo của cô. Dưới ánh đèn cô lại càng xinh đẹp hơn.

Có lẽ là vì lúc trên sân khấu khoảng cách quá xa, ai cũng bị cô thu hút ánh nhìn khiến anh mất tập trung, muốn nhìn kỹ cũng không nhìn được kỹ.

Mạnh Gia bôi xong thuốc, ném cây bông vào thùng, buông ống quần đang xắn của anh xuống rồi chống tay vào bàn trà, đứng dậy.

Thấy cô đứng lên Chung Túc Thạch không kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo tay cô lại.

Từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một lời, lúc mở miệng giọng anh còn khàn khàn, “Này, đừng đi mà.”

“Vì sao em không thể đi? Ở lại đây để nghe anh quát tháo sao?”

Mạnh Gia quay người, đưa lưng về phía anh rút tay mình ra.

Chung Túc Thạch sốt ruột đứng dậy, mới bôi thuốc xong, chân trái vẫn còn khập khiễng thấy rõ.

Anh vòng qua trước mặt cô, “Lời đó từ đâu ra vậy? Anh khi nào thì quát em?”

“Trong lòng anh tự biết rõ.”

Mạnh Gia lại xoay qua hướng khác, hai tay vặn lấy nhau, nhất quyết không chịu nhìn anh.

Chung Túc Thạch đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, kéo ngồi xuống cạnh chiếc ghế đơn.

Mạnh Gia đứng trước mặt anh, vẫn cúi đầu cụp mắt, mái tóc dài che gần nửa khuôn mặt.

Anh vén tóc cô ra sau cổ, giọng nhẹ nhàng: “Trí nhớ anh không tốt lắm, nào, nhìn anh mà nói lại một lần.”

Cô định nói, nhưng cảnh tượng tối đó vừa vụt qua trong đầu, lại chẳng tìm ra được chỗ nào là lỗi của anh thật sự.

Mạnh Gia mấp máy môi mấy lần, chỉ còn biết để ý đến thái độ của anh: “Dù sao thì... anh hung dữ quá.”

Chung Túc Thạch kéo cô lại gần hơn, “Hung thì đúng là có, cái đó anh thừa nhận, anh xin lỗi em.”

Nhưng cô lại nói, “Anh đừng xin lỗi, em không cần anh xin lỗi.”

Anh bật cười, như thể đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh không nghe lời, “Đến xin lỗi cũng không được rồi, em muốn anh phải quỳ xuống nhận tội mới được à?”

Mạnh Gia nhỏ giọng, “Dù có xin lỗi cũng vẫn chia tay, vậy thì chi bằng khỏi cần.”

“Anh chỉ lỡ lời mắng em vài câu mà em định làm ầm lên vậy sao, Mạnh Gia?”

Chung Túc Thạch nắm lấy tay cô, bỗng siết lại mạnh đến nỗi xương ngón tay cô cũng đau.

Anh thực sự không chịu nổi khi nghe hai chữ đó thốt ra từ miệng cô.

Lúc này Mạnh Gia mới ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh nước long lanh, “Là em muốn làm ầm lên sao?”

Anh đưa tay ra định lau đi những giọt nước mắt cho cô, nhưng cô không chịu anh đụng vào, bướng bỉnh quay đầu sang một bên.

Tay anh khựng lại, dừng giữa không trung một hồi lâu, “Vậy là anh ép em phải gây chuyện với anh?”

Cô hơi bặm môi, nghiến răng để nói ra nỗi ấm ức, “Là tại nhà anh.”

Ngữ điệu đó nghe mà thấy tủi thân không để đâu cho hết.

Chung Túc Thạch chống tay vào ghế đứng lên, một tay đặt lên lưng cô.

Anh cao hơn cô nhiều, vừa đứng dậy, bóng anh lập tức phủ trùm lên người Mạnh Gia.

Sáng tối đan xen, Mạnh Gia ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt xoay chuyển giữa nhớ nhung và không cam lòng. Đã bốn, năm ngày không gặp rồi.

Chung Túc Thạch đưa tay kia nâng lấy nửa gương mặt cô, giọng trầm xuống: “Không sao rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Khi Mạnh Gia cất tiếng lại, giọng cô mang theo chút nghẹn ngào: “Sẽ không cái gì nữa?”

Chỉ một câu khiến tim anh run lên. Anh muốn hôn cô, nhưng lại sợ chưa nói rõ cô sẽ tiếp tục hiểu lầm.

Yết hầu anh khẽ chuyển động.

Sau một nhịp nuốt, Chung Túc Thạch nói cho cô biết: “Sau này bất kể là ai, cũng sẽ không phản đối chuyện của chúng ta nữa. Bao gồm cả bà nội, ba anh, những người cố chấp đó họ đã gật đầu rồi.”

Mạnh Gia tưởng anh đang dỗ dành mình, “Gạt người, em không tin.”

Chung Túc Thạch nét mặt vẫn bình thản, “Không tin cũng không sao, ngày mai anh đưa em về viện lớn, em hỏi họ trước mặt luôn nhé.”

Ánh mắt kinh ngạc của cô dò xét vẻ mặt điềm tĩnh của anh, như thể đang tìm xem anh có nói thật hay không, “Vậy là thật à?”

Anh nghiêm túc gật đầu một cái, “Thật.”

Mạnh Gia nghĩ một cái, liền đưa tay lục tìm người anh, “Anh bị đánh rồi phải không?”

“Không có. Nhà họ Chung bọn anh không có thói quen động tay, tranh cãi vài câu là xong.”

Chung Túc Thạch nắm lấy bàn tay cô, gập lại thành nắm rồi kéo đến bên môi hôn nhẹ một cái.

Một cái chưa đủ, anh lại nâng cổ tay cô lên, đặt lên mặt mình, hít sâu một hơi.

Hồi tưởng lại lúc nãy trong nhà hát anh ngồi ở hàng ghế khán giả, nhìn ánh đèn sân khấu đồng loạt chiếu lên người cô, dáng người trắng ngần như ngọc hiện rõ từng đường nét.

Mạnh Gia đứng thẳng tắp trên sân khấu, cụ thể cô thổi đoạn nào anh không nhớ rõ.

Anh chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt như sương sớm, len lỏi từ tiềm thức.

Bị anh hít ngửi như vậy, mặt Mạnh Gia đỏ bừng, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhưng lại rút không được.

Cô nhón mũi chân tiến lên một chút, cúi đầu xuống, đúng lúc Chung Túc Thạch ngẩng mặt lên, liền hôn anh, không phân rõ ai chủ động hơn.

Dưới ánh sáng và bóng hoa, họ cùng ngã vào chiếc ghế bọc da, không thể phân định ai là người dẫn dắt.

Chung Túc Thạch hai tay quấn lấy lưng cô, dồn hết mười hai phần sức lực vào nụ hôn, tiến sâu, lặp đi lặp lại quấn lấy đầu lưỡi cô, chiếm lấy từng hơi thở ngọt lành, khuấy lên một trận nước bọt đầy tràn trong miệng.

Như thể không làm vậy thì không thể nào xua tan nỗi lo âu triền miên mấy ngày qua.

Trong phòng khách tĩnh lặng, vang lên tiếng môi lưỡi ướt át va chạm, mơ hồ mà ám muội.

Môi Mạnh Gia bị ép mở to hết cỡ, mới đủ đón lấy nụ hôn mãnh liệt không chừa kẽ hở của anh.

Cô ngửa cổ ra sau, như một đóa hoa mơ vừa được cài lên tóc mai, ửng hồng theo thời gian.

Mạnh Gia lóng ngóng lần đến yết hầu anh, hai tay vụng về cởi từng chiếc nút áo sơ mi trắng.

Mới được đến chiếc thứ hai, Chung Túc Thạch đã không kiềm nổi, đưa tay đỡ lấy eo cô.

Anh khàn giọng hỏi, giọng vẫn còn dè dặt, chỉ dám nhẹ nhàng, “Có nhớ anh không?”

Lực trên người cô hoàn toàn tan biến, mềm oặt ngã vào người anh, hai tay buông thõng trước ngực anh.

Mạnh Gia luân phiên hôn lên khóe môi anh, những nụ hôn nhẹ nhàng, run rẩy, mang theo sự lưu luyến khó dứt.

Cô hiếm khi oán trách, “Nhớ. Mà anh lại không đến đón em, đáng ghét.”

Chung Túc Thạch không chịu nổi cô như vậy, cổ họng khẽ động, nhịp tim dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Mạnh Gia đặt tay lên vai anh, như một cành đào trong gió lớn, chao đảo rơi xuống hương thơm rải khắp đất.

Sau cùng, cơn gió mưa cuồng nộ cũng qua đi, mây tan trời sáng.

Tứ chi Mạnh Gia rã rời, không còn chút sức lực dựa nghiêng vào lòng anh.

Anh hôn lên vành tai cô, khàn giọng nói: “Những ngày qua đều là đi công tác, hôm nay mới về.”

Mạnh Gia điều chỉnh lại hơi thở, khẽ cười, “Vừa về đã ngã một cú rồi à?”

Chung Túc Thạch luồn tay vào mái tóc dày của cô.

Anh xoắn lấy tóc cô, “Tại Chung Linh cả. Nó bật đèn sáng trưng ngồi trong phòng khách, anh tưởng em về rồi. Vừa kích động là đi không nổi.”

Nghĩ một chút, Chung Túc Thạch bổ sung thêm, “Bà Đàm nói không sai, nó thật sự xung khắc với hướng Tây, lần sau không được đến nữa.”

Mạnh Gia bênh Chung Linh, “Vớ vẩn. Người còn chưa già mà đầu óc đã như bà nội anh, mê tín.”

“Anh còn lâu mới già, đúng không? Lúc nãy, em còn kêu to lắm mà, Tiểu Mạnh.”

Anh thích thú, lại cúi đầu hôn liên tục lên mặt cô, miệng nói mấy câu th* t*c trái ngược với hình tượng.

Mạnh Gia tức đến mức véo anh một cái rõ mạnh.

Đau đến nỗi anh liên tục nhận lỗi, “Được rồi được rồi, xin lỗi, anh không nói nữa, không nói nữa.”

Mạnh Gia nằm trên người anh một lúc. Nhìn lên đèn trần, cô đột nhiên hỏi, “Hôm đó ở nhà em, đầu gối anh quỳ có đau không?”

Chung Túc Thạch vừa vỗ về cô, vừa bịa đại, “Không đâu, nhà em cái bồ đoàn đó mềm cực kỳ, anh quỳ lên là…”

Chưa đợi anh nói hết, Mạnh Gia đã ngẩng đầu lên, chống tay nhổm dậy một chút, trong mắt đầy vẻ dịu dàng say đắm như cỏ xuân đâm chồi.

Chung Túc Thạch còn đang cố dỗ dành cô, cô cũng đâu phải chưa từng quỳ, cái bồ đoàn đó thật ra chẳng mềm chút nào, quỳ mười phút đã đau thấu trời.

Anh bỗng không bịa tiếp nổi nữa, khẽ vuốt tóc mai cô, “Sao thế?”

Cô cúi xuống, môi mím lại, kề sát môi anh, chầm chậm và dịu dàng hôn lên, “Chung tiên sinh, em yêu anh.”

Cô dùng cách xưng hô khách khí và xa cách nhất, nhưng những lời nói ra lại là tiếng “em yêu anh” trực tiếp và mãnh liệt nhất.

Cái sự mâu thuẫn ấy hòa làm một cách lạ lùng, không biết đã khiến tim anh chấn động đến mức nào, giống như một liều thuốc k*ch t*nh vậy.

Chung Túc Thạch bế cô lên lầu, để mặc cô dựa đầu vào vai anh, hôn lên cằm anh hết lần này đến lần khác, chỉ có thể cố nhẫn nhịn trái tim đang đập thình thịch dữ dội.

Khi đá cửa bước vào, anh cũng chẳng buồn để ý đến bậc thang nữa, hơi ngẩng đầu lên, liền hôn lấy đôi môi đang gây rối của cô.

Vừa chạm vào là c**n l** đ** l*** cô, hai bên đều bị cảm xúc cuốn trôi.

Ánh trăng trong sân rực rỡ, giọt sương rơi trên lá sen, làn nước quanh co uốn khúc, bóng đêm tĩnh mịch bị một tiếng th* d*c nặng nề đánh tan.

Mạnh Gia nằm nghiêng trên tấm thảm, hơi nhíu mày, nắm lấy tay Chung Túc Thạch, “Hôm nay là thứ mấy?”

Anh cũng mơ hồ mơ màng, nghĩ mãi mới thở hổn hển đáp, “Thứ sáu thì phải.”

“May quá.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu ngày mai còn phải đi làm thì khỏi ngủ luôn cho rồi.

Sáng hôm sau Mạnh Gia ngủ đến tận chiều mới dậy, trong phòng ngủ chỉ còn lại mình cô.

Vừa mở mắt, việc đầu tiên là kiểm tra nhóm công việc.

May mà không có thông báo khẩn nào, vừa bận rộn xong tiết mục văn nghệ, bên trên cũng ngại chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của họ mãi.

Cô vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa d*ng ch*n ra một chút khớp xương liền nhức nhối đến tê dại.

Mạnh Gia khom người với tư thế quái dị, chân hơi khập khiễng tìm dép, thì thấy một đôi chân tiến lại gần.

Cô vịn giường ngẩng đầu lên, thấy Chung Túc Thạch đang đứng trước mặt, anh mặc một chiếc áo len màu be, quần dài đen, ngay cả đồ ở nhà cũng mặc ra vẻ áp lực.

Chắc vì thấy cô ngủ đến giờ này, lại còn bộ dạng lôi thôi, nên trong lòng có chút không vừa ý, nhưng cũng không tiện nói ra, gương mặt cố nhịn.

Mạnh Gia hắng giọng, “Lão Chung, thấy dép của em không?”

Anh đặt đôi dép trong tay xuống, “Hôm qua anh bế em lên, em không đi.”

Cô vội xỏ chân vào, lảng tránh nói, hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện đêm qua, “Em đâu có mất trí nhớ.”

Tắm rửa xong, Mạnh Gia thay một chiếc váy rồi ra ngoài, vừa bước ra liền thấy cô lao công đang cuộn tấm thảm, chuẩn bị đem đi giặt.

Cô liếc sang tấm thảm màu sẫm ấy, vẫn còn vương vết trắng nhàn nhạt, nhắc cô nhớ lại sự điên rồ tối qua.

Mạnh Gia hơi lo, ánh mắt lén lút nhìn cô lao công thăm dò, nếu người ta hỏi cô sẽ nói là ngồi uống sữa chua bị đổ ra.

Nhưng cô lao công chẳng hỏi gì, dường như đã quá quen thuộc, rất chuyên nghiệp mà thay thảm mới xong liền rời đi.

Mạnh Gia thở phào, xuống tầng dưới thấy Chung Túc Thạch đang ngồi chờ bên bàn ăn, gọi cô tới ăn cơm.

Cô đúng là bị đói mà tỉnh dậy, ăn uống không chút khách sáo, một hơi hết sạch bát canh gà đen nấu nấm tùng nhung.

Chung Túc Thạch nhìn dáng vẻ đói lả của cô mà bật cười.

Anh xắn tay áo, múc thêm cho cô một chén cơm nhỏ, “Ăn từ từ thôi.”

Mạnh Gia gật đầu, cười tươi với anh, “Em hứa mai không ngủ muộn nữa, được chưa?”

Chung Túc Thạch gắp rau cho cô, lo lắng nói, “Cứ đói thế này hoài, anh sợ dạ dày em chịu không nổi, phải giữ gìn sức khỏe chứ.”

“Anh có thể gọi em dậy mà, sao không gọi?”

Những lời này gần như cách một thời gian là cô lại phải nghe một lần, nghe đến phát chán rồi.

Chung Túc Thạch véo nhẹ má cô, “Anh không gọi hả? Em dám nói anh không gọi em dậy?”

Mạnh Gia làm ra vẻ đau đớn, “Aiyo, gọi rồi gọi rồi, là em mắng anh bỏ đi.”

Cô cũng còn lờ mờ nhớ được một chút, hình như còn ném đồ trên đầu giường nữa.

Bảo sao vừa nãy Chung tổng lại lặng thinh, vẻ mặt âm u.

Ăn xong Mạnh Gia định lăn ra sofa nằm, nhưng bị Chung Túc Thạch kéo lại.

Anh lôi cô ra vườn đi dạo tiêu cơm.

Chung Túc Thạch nắm chặt tay cô, vừa đi vừa hỏi, “Ở ký túc xá mấy hôm có ăn sáng không?”

Ngữ điệu y như phụ huynh hỏi con cái sống xa nhà có ngoan ngoãn không.

Mạnh Gia thành thật đáp, “Có mấy ngày không ăn vì không ngủ được, sáng em dậy muộn.”

Anh hỏi ngược lại, giọng bình thản mà ẩn chút lo lắng, “Ồ, vậy là cứ để bụng đói?”

Cô nói, “Cũng không hẳn, tiện tay tìm mấy món snack trong văn phòng ăn tạm.”

Không lâu sau, Mạnh Gia ôm lấy cánh tay anh, “Nên đó anh thấy không, anh chỉ cần nổi cáu một cái là kéo theo bao nhiêu rắc rối, cả sinh hoạt cũng rối tung hết.”

Người không biết còn tưởng bình thường cô sống điều độ lắm.

Chung Túc Thạch bất đắc dĩ gật đầu, xoa đầu cô, trêu chọc, “Đúng, cái giá phải trả quá lớn. Lần sau anh mà giận sẽ tự tát mình trước một bạt tai cho tỉnh.”

Mạnh Gia bật cười nghiêng ngả.

Cô mạnh dạn chìa tay ra trước mặt anh, “Để em làm, em muốn thử.”

“Em thử cái đầu em ấy!”

Anh thật sự bị chọc đến bực, một phát bế cô lên như ôm bao gạo, giả bộ định quẳng cô xuống ao, “Còn muốn thử không?”

“Không thử nữa không thử nữa!”

Mạnh Gia ôm chặt cổ anh, nhắm tịt mắt không dám nhìn.

Mới đi dạo một vòng, Mạnh Gia đã ôm eo nói, “Không được rồi, phải nghỉ chút.”

Cô buông tay anh ra, ngồi phịch xuống ghế đá trong đình nghỉ mát thở hổn hển.

Ngồi chưa bao lâu, Chung Túc Thạch đã hỏi cô, “Tối nay có một buổi triển lãm thư họa, Mạnh tiểu thư đi cùng anh nhé?”

Mạnh Gia vênh mặt, “Phí xuất hiện của em cao lắm đó, sợ anh không trả nổi.”

Anh nói bằng giọng thương lượng làm ăn, “Bao nhiêu, cô cứ nói.”

Cô ghé sát lại, “Là bất kể em nhìn trúng cái gì thì anh cũng phải trả tiền.”

“Giao kèo thành lập.”

Mạnh Gia trở lại phòng thay đồ chọn váy, Chung Túc Thạch bưng ly trà đứng tựa cửa nhìn cô.

Cô lựa từng món một, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ nhàn nhã của Chung Túc Thạch, “Hôm nay anh không bận à?”

Bình thường trong lúc chờ cô trang điểm, anh sẽ ngồi trong thư phòng làm việc.

Chung Túc Thạch rất có phong độ, chưa bao giờ hối thúc cô trong mấy chuyện này, nhưng ngồi không chờ cô thì đúng là cũng chán, chỉ còn cách tự tìm việc làm.

Anh nhấp một ngụm trà, “Cũng không bận lắm, tranh thủ nhìn em một chút.”

Mạnh Gia chọn một hồi, cầm lên một chiếc váy dạ hội rất có thiết kế, “Cái này thế nào? Đẹp không?”

Chiếc váy đen ấy có ba đường xẻ ở vai, eo và đùi.

Cô chưa từng mặc, chỉ là lần đi dạo với Chung Linh trong trung tâm thương mại, thấy mẫu trong tạp chí mặc lên rất mơ màng quyến rũ.

Dưới sự xúi giục của Chung Linh, cô quẹt thẻ của Chung Túc Thạch, rinh nó về nhà.

Chung Túc Thạch trầm ngâm hồi lâu, tặc lưỡi, “Không còn là đẹp hay không nữa rồi, cái này gần như không che được gì luôn.”

Cuối cùng, Mạnh Gia mặc một chiếc sườn xám lụa tơ tằm thêu tay kiểu Tô Châu, kiểu dáng uốn lượn tinh tế, vải xanh nhạt, nút áo làm từ ngọc bích, dưới ánh đèn ánh lên sắc ngọc lam mềm mại.

Đó là năm cô học nghiên cứu sinh năm hai, lúc Chung Túc Thạch đi công tác Tô Châu, cô theo anh cùng đi, đặt riêng một bộ từ thầy thợ lành nghề.

Tối hôm đó là buổi triển lãm rất nhỏ, người tổ chức là hậu nhân của một đại sư nổi tiếng, làm một buổi tiệc xã giao trong giới.

Có bán được tranh hay không không quan trọng, chủ yếu là để kết thân với những người có máu mặt trong giới ở kinh thành, ai mà thật sự vì tranh chữ mà đến?

Mạnh Gia ngồi trong xe, nghe Chung Túc Thạch kể lại cuộc đời vị đại sư kia, thấy thật cảm khái.

Trong thời đại loạn lạc ấy, bị vu khống, chịu nhiều khổ sở, đến cả con gái út cũng không giữ được, người tổ chức lần này chính là cháu trai của ông ấy.

Cô tựa vào lòng anh gật đầu, lại hỏi, “Vậy lần này sẽ gặp nhiều người nữa à? Lần trước em chưa nhớ hết ai với ai.”

Chung Túc Thạch cười, “Không sao, người ta không ngốc, sẽ tự giới thiệu tên.”

Mạnh Gia vẫn có chút lo, “Nhưng như vậy... trông em bất lịch sự quá.”

Anh ôm lấy mặt cô, đầu mũi chạm vào sau tai cô, “Em có thể không cần giữ mấy lễ tiết đó.”

Đến khu vườn phong cách Minh, Mạnh Gia đứng trước cổng nhìn bảng hiệu rất lâu.

Chung Túc Thạch đứng phía sau hỏi cô nhìn gì.

Cô ngẩng đầu nhìn quanh, thấy nơi này tường cao viện rộng, núi giả chồng chất, nói với anh, “Lão Chung, em thích chỗ này rồi.”

Anh thản nhiên đáp, “Em thích cũng vô ích thôi. Mua không nổi đâu, là tài sản công.”

Mạnh Gia khoác tay anh, cười nói, “Em tưởng chuyện gì anh cũng lo liệu được rồi chứ.”

Chung Túc Thạch vỗ nhẹ mu bàn tay cô, “Tiểu Mạnh phải nhớ, trên đời này vẫn có chuyện anh không làm được. Lời không thể nói quá.”

Vừa bước vào, sau một loạt tiếng chào đón, chủ nhân buổi triển lãm ra đón, “Chung tổng.”

Chung Túc Thạch bắt tay anh ta, rồi quay sang Mạnh Gia, “Giới thiệu một chút, đây là ngài Kỷ.”

Ông Kỷ gật đầu chào, “Xin chào, tôi nên xưng hô thế nào?”

“Gọi tôi là Mạnh Gia.”

Chung Túc Thạch mỉm cười nói thêm một câu, “Bạn gái tôi.”

Nói xong, anh liếc nhìn Mạnh Gia, chờ phản ứng của cô.

Chỉ thấy Mạnh Gia gật đầu, “Đúng, bạn gái anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment