Căn phòng triển lãm này được trưng dụng tạm thời, nằm ở gian tiền sảnh rộng rãi sáng sủa nhất trong khu nhà tứ hợp viện bốn dãy.
Nếu nói lần trước ở tòa nhà số Mười Tám, vẫn còn có người nghi ngờ thân phận của Mạnh Gia, thì lần thứ hai này, theo lời của Chung Túc Thạch, những người không phải ngu ngốc đều đã bắt đầu tìm cách tâng bốc cô.
Đặc biệt là sau khi Hàn Nhược Nam xuất hiện. Bà cùng phu nhân họ Hạ đi chung, vừa bước qua bậc cửa liền trông thấy trong đám đông, Mạnh Gia mặc chiếc sườn xám nhã nhặn màu thanh nhã.
Cô đứng bên cạnh con trai bà, tóc đen vấn cao, môi mỉm cười dịu dàng mang theo vẻ phong nhã, dáng người uyển chuyển yểu điệu.
Khi có người đến mời rượu, cô cũng không lúng túng, chỉ nhấp môi khẽ khàng, đầy vẻ nhã nhặn quý phái.
So với vẻ đẹp dịu dàng nhỏ bé của Triệu Huệ năm xưa, Mạnh Gia dường như càng phù hợp để đứng giữa chốn phồn hoa, phong thái thản nhiên trước vinh nhục, trên người toát ra sự điềm đạm như cây tùng giữa sân xuân tuyết phủ.
Có lẽ, là vì từ nhỏ đã trải qua quá nhiều chuyện; cũng có thể, là vì những năm qua ở bên cạnh con trai bà, ít nhiều bị ảnh hưởng tính cách.
Hàn Nhược Nam bước lại gần, Chung Túc Thạch là người đầu tiên thấy bà, từ xa gọi một tiếng: “Mẹ.”
Hạ Di Mông cũng quay đầu lại: “Mẹ tôi cũng tới rồi kìa.”
“Bà ấy tới hay không tôi không quan tâm, điều quan trọng là,” Lưu Tiểu Lâm ngừng một chút, liếc cô ta rồi nói, “Cậu không thấy rõ tình hình sao? Mẹ chồng nàng dâu gặp mặt kìa.”
“Nhưng chắc cũng không có gì đâu nhỉ, dì Hàn vốn rất có giáo dưỡng mà.”
Mồm thì nói vậy, nhưng Hạ Di Mông vẫn rướn cổ lên, không ngừng hóng hớt.
Chỉ thấy Mạnh Gia cũng quay đầu lại, thu tay đang cầm ly sâm banh về, hai tay chắp lại quy củ trước bụng, lễ phép nói: “Cháu chào bác.”
Hàn Nhược Nam nhìn thấy chuỗi vòng cổ ngọc trai trắng sáng trên cổ cô: “Đẹp thật đấy, Túc Thạch đeo cho cháu à.”
Một câu khiến những người có cùng suy đoán với Lưu Tiểu Lâm đều hụt hẫng mất hứng.
Hạ Di Mông cụng ly với cô ta: “Giải tán giải tán, người ta đã đi hết Vạn lý Trường chinh rồi.”
Lưu Tiểu Lâm khoanh tay không chịu uống, “Chung tiên sinh thật khiến người ta nể phục, làm sao mà anh ấy làm được vậy?”
“Mặc kệ đi!”
Nghe đến đó, Mạnh Gia cúi đầu, đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ: “Bác nói cái này sao?”
“Đúng vậy, là của bà ngoại Túc Thạch để lại,” Hàn Nhược Nam cười, khẽ chỉnh búi tóc sau đầu cho cô, rồi nói, “Bác bảo nó giữ lại cho vợ tương lai của mình.”
Mạnh Gia kinh ngạc nhìn về phía Chung Túc Thạch.
Thì ra năm nhất đại học, anh đã tặng cô món quà sinh nhật này, lúc đó… đã mang ý này rồi sao?
Chung Túc Thạch khẽ ho một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Mẹ, hôm nay mẹ rảnh đến à?”
Hàn Nhược Nam gật đầu, “Mẹ với lão Kỷ cũng coi như bạn cũ, đến xem thử.”
Chờ khi phu nhân họ Hạ và Hàn Nhược Nam đi xa.
Chung Túc Thạch có hơi chột dạ, giơ tay chỉ ra phía trước, nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Mạnh Gia đuổi ra tới sân, chặn đường anh lại, quan sát từ đầu đến chân: “Anh có ý đồ xấu.”
Anh đặt tay lên vai cô, không nhịn được bật cười: “Lúc đó anh thật sự tiện tay lấy ra thôi, không nghĩ nhiều như vậy.”
Cô hất tay anh ra, nghiêm túc hỏi: “Thế từ khi nào thì anh bắt đầu nghĩ nhiều rồi?”
Chung Túc Thạch trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt lấp lánh ánh sáng hoài niệm như ánh trăng trong trẻo: “Còn sớm hơn cả lúc ấy.”
Mạnh Gia ngẩn ra một chút, cô nhón chân, khoác tay anh, ghé tai thì thầm: “Thật ra, em cũng sớm hơn cả lúc ấy.”
Trong sân, ánh trăng lơ thơ, hương hoa thoảng nhẹ. Anh ôm chặt lấy cô, môi khẽ chạm vào d** tai cô, thấp giọng nói: “Anh biết, là nhất kiến chung tình.”
Nói xong, cô lại lùi về chỗ cũ, hai người nhìn nhau đầy tình ý rồi cùng bật cười.
Chung Túc Thạch lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Người con gái đang đứng trước mặt anh đây, thanh tú như bước ra từ cuối tầng mây, là đóa hoa rực rỡ mà anh vượt muôn ngàn núi thẳm sông sâu mới may mắn thấy được, đẹp hơn tất cả giai nhân trên đời.
Anh đưa tay lên, khẽ xoa sau gáy cô, vừa mới giữ vững được cô, chuẩn bị cúi đầu hôn thì...
Ánh trăng dịu như nước, bên cạnh chậu sen xanh biếc vang lên một tiếng, “Anh hai, là anh đấy à?”
Mạnh Gia giật nảy mình, vội đẩy anh ra. Cô quay đầu lại, gò má đỏ bừng, vén tóc mai, cười gượng, “Chung Linh, là anh hai cậu đây.”
Còn Chung Túc Thạch thì kẹp điếu thuốc rảo bước rời đi.
Trước khi đi còn liếc Chung Linh một cái, khiến cô sợ tới mức níu chặt mép chậu sứ, chạy nhào đến bên cạnh Mạnh Gia: “Anh ấy hung dữ thật đấy.”
Mạnh Gia kéo cô lại: “Không sao, chúng ta tránh xa anh ấy chút.”
Hai người cùng quay về xem triển lãm thư pháp.
Chung Linh chỉ vào một bức trên tường, thấy xung quanh không ai, liền nhỏ giọng nói: “Viết cái gì vậy trời, còn chẳng bằng cậu.”
Mạnh Gia đập cô một cái: “Làm ơn tỏ chút tôn trọng, đây là nghệ thuật.”
Đúng lúc cúi đầu, cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay Chung Linh: “Oa, Diệp Dận cầu hôn cậu rồi à?”
Chung Linh giấu tay ra sau lưng, giả vờ tiếp tục ngắm tranh chữ: “Chứ còn ai vào đây nữa?”
Mạnh Gia hỏi: “Nhanh vậy à, dạo trước cậu còn bảo anh ấy đang dỗi mà?”
Lúc đó Mạnh Gia mới vào làm vì thế phải học rất nhiều thứ, có một tối đang tăng ca thì nhận được điện thoại của Chung Linh.
Vừa bắt máy đã nghe tiểu thư than vãn: “Thì ra Diệp Dận cũng phàm tục như bao người khác.”
Hỏi ra mới biết, thầy Diệp chẳng rõ nghe tin từ đâu về chuyện của Tần Văn, mà anh ta cũng chẳng hề nói gì.
Là Chung Linh chủ động đến văn phòng anh ta, ngồi đợi đến khi anh giảng xong tiết cuối, rồi vô tình phát hiện một tập hồ sơ về mối tình đầu của cô.
Nhìn kỹ thời gian, con dấu niêm phong ghi rõ là được chuyển tới từ một tuần trước.
Nghĩa là Diệp Dận đã biết chuyện này từ lâu, nhưng lại không nói gì.
Rốt cuộc là vì anh quá tin cô, hay trong lòng có tính toán riêng?
Cô không mở ra. Không cần mở cũng biết bên trong chắc rất chi tiết, có khi còn ghi rõ cả địa chỉ hiện tại của Tần Văn.
Chung Linh là người đơn giản, tâm tư nông như con rạch nhỏ trước cổng viện, đối với người khác cũng không bao giờ có ý xấu.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn, nghe quá nhiều chuyện tranh đấu giữa người lớn nên lại sinh lòng chán ghét.
Tuy rằng vẫn luôn sống theo ý nguyện của gia đình, hành xử kín đáo và ổn định.
Nhưng sau lưng cô vẫn giữ tính cách thẳng thắn có gì nói nấy.
Cô cũng chẳng học nổi mấy trò vòng vo uẩn khúc.
Vì thế khi thấy tập hồ sơ ấy, phản ứng đầu tiên của Chung Linh là sợ.
Cô đột nhiên cảm thấy, Diệp Dận không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Thật ra nhà họ Diệp chẳng có ai đơn giản cả, một dây leo toàn người tâm cơ.
Sau khi Diệp Dận dạy xong trở về, thấy Chung Linh ngồi trên ghế anh, sắc mặt không tốt.
Anh đặt sách xuống, mỉm cười hỏi: “Sao thế, đợi thầy lâu một chút là giận rồi à?”
Chung Linh nhấc cổ tay lên, không vòng vo, giơ tập hồ sơ lên: “Cái này là của anh?”
Diệp Dận liếc nhìn, vẫn giữ vẻ ôn hòa, bình thản nói: “Ừ, mấy hôm trước có người mang tới.”
Cái gọi là "có người", chỉ là mấy người muốn lấy lòng nhà họ Diệp, tưởng anh ta hứng thú với quá khứ của vị hôn thê nên vội vàng mang dâng.
Cô lại hỏi: “Anh biết trong đó có gì không?”
“Chưa xem.”
Chung Linh đập tập hồ sơ lên bàn: “Muốn biết gì thì cứ hỏi em trực tiếp, cần gì chơi mấy trò này!”
Lần này cô nổi trận lôi đình, nổi giận lớn nhất từ khi quen nhau đến giờ.
Nhưng Diệp Dận thì sao? Vẫn bình tĩnh nhìn cô, không để lộ chút cảm xúc.
Chung Linh đấu mắt với anh ta một hồi, không cho anh ta cơ hội mở miệng, mắng xong rồi giận dữ bỏ đi.
Đó cũng là hôm cô gọi điện cho Mạnh Gia.
Cô uống rượu cả đêm, hôm sau không dậy nổi, xin nghỉ luôn không đến đơn vị.
Cho đến chiều, Diệp Dận tự mình dùng chìa khóa mở cửa căn hộ của cô, kéo cô từ trên giường dậy.
Chung Linh vẫn đang hậm hực, ngửi thấy mùi rượu trên người nên càng cố đẩy anh ra ngoài.
Diệp Dận bị cô làm cho đau đầu, dứt khoát dùng chăn cuốn lấy, bế vào phòng tắm.
Chung Linh ngồi trong lòng anh, tay chân bị khóa lại, tức giận kêu lên: “Anh làm gì đấy!”
“Anh muốn em nghe anh nói. Em mà dỗi lên thì không bao giờ chịu nghe.”
Diệp Dận lấy tập hồ sơ ra: “Thứ này là người bên dưới đưa đến, đã tới từ tuần trước nhưng anh chưa từng mở ra. Nếu anh thật sự mở, không chỉ là không tôn trọng tình cảm của chúng ta, mà càng không tôn trọng em. Chuyện cũ của em đã là quá khứ, gió sớm thổi qua trang giấy ấy rồi, nó chẳng liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta cả.”
Nói xong, anh lấy bật lửa ra, đốt tập hồ sơ rồi ném vào thùng rác.
Chung Linh chỉ thò đầu ra nhìn, thấy anh vung tay một cái phong thái tiêu sái tùy hứng, cả tập tài liệu lập tức hóa thành ngọn lửa bùng sáng.
Người đàn ông ôn hòa ít nói ấy dường như chỉ sau một đêm đã đổi thành một dáng vẻ khác, trở nên hoàn toàn không giống trước.
Có lẽ, vốn dĩ anh là như thế.
Tận đến khoảnh khắc ấy Chung Linh mới mơ hồ cảm thấy, như có một hồn ma lạnh lẽo cô độc bám vào người mình.
Khiến tâm thần cô cũng chao đảo theo.
Nếu không bị tay chân trói chặt như tằm nằm kén, cô thật muốn đưa tay ôm lấy cổ Diệp Dận.
Mạnh Gia nghe xong, mỉm cười khẽ gật đầu: “Diệp Dận cũng khá lắm.”
Chung Linh lại lắc lắc chiếc nhẫn kim cương: “Cho nên lúc anh ấy cầu hôn, mình chẳng nghĩ ngợi gì mà gật đầu luôn.”
“Chúc mừng nhé.”
Mạnh Gia cụng ly với cô, nói xong liền ngửa đầu uống hơn nửa ly.
Chung Linh liếc sang anh hai mình, thần thần bí bí hỏi: “Chắc hai người cũng sắp cưới rồi nhỉ?”
Mạnh Gia đặt ly vào khay của phục vụ, lắc đầu: “Còn chưa có gì chắc đâu.”
Chung Linh chẳng tin: “Lừa ai thế! Nét ngang còn viết ra rồi mà bảo chưa có nét phẩy?”
“Viết nét ngang hồi nào?”
Chung Linh uống một ngụm rượu lớn: “Anh hai tớ hôm nọ còn vì cậu mà chỉ tay vào mặt trước mặt ông nội, bị cả nhà mắng xối xả.”
Mạnh Gia sững sờ.
Tối qua cô có hỏi, Chung Túc Thạch chỉ nói lướt qua vài câu, bảo là cãi vã một chút.
Cô đã đoán được, chuyện to thế chắc chắn không thể chỉ là lời qua tiếng lại vài câu.
Nhưng lúc đó bầu không khí đang quá nồng nàn, Mạnh Gia bị anh trêu chọc đến chẳng còn tâm trí đâu mà truy hỏi, chỉ muốn quên hết mà cùng anh đắm chìm.
Cô có thể hình dung chuyện đã căng đến mức nào, nhưng không ngờ lại gay gắt đến vậy.
Mạnh Gia hé môi, vội hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó á, anh ấy bị bắt ra quỳ ở thiền phòng, trời đang mưa, cả lưng đều bị ướt sũng.”
Chung Linh nhớ lại dáng vẻ thê thảm của anh hai lúc ấy.
Giờ gió yên sóng lặng rồi, nghĩ lại bằng một tâm trạng khác, bất giác lại thấy buồn cười.
Nhưng Mạnh Gia lại không cười nổi.
Năm ngón tay mảnh mai của cô siết chặt mép tủ trưng bày trong suốt, để lại dấu ấn rõ ràng.
Chung Linh hỏi cô sao vậy. Một lúc lâu sau, mới thấy cô rũ mi, khẽ khàng, rất nhẹ mà nói: “Sao ai cũng cứ nhằm vào đầu gối anh ấy mà làm khổ thế.”
Cả buổi triển lãm, Mạnh Gia chỉ mang về một cây quạt giấy. Mặt quạt trắng muốt, chỉ vài nét mực vẽ một nhành lan hồ điệp.
Chung Túc Thạch vừa tắm xong, vài sợi tóc đen rũ trước trán, anh cầm theo một chai rượu, bước vào thư phòng tìm Mạnh Gia.
“Em thích nó ở điểm nào?”
Anh mở quạt ra, nhìn trái nhìn phải dưới ánh đèn bàn, ánh mắt bình lặng mà chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.
Mạnh Gia vừa về đã mải mê ngắm nghía, chưa thay đồ, vẫn mặc nguyên bộ váy sườn xám bên ngoài.
Cô ngả người trên chiếc trường kỷ cạnh cửa sổ, sườn xám bị nhăn chút ít, cô uể oải ngồi dậy giành lại chiếc quạt từ tay anh.
Mạnh Gia cười: “Không phải thích gì cả, chỉ là muốn tiêu tiền của anh thôi, không được à?”
Lúc ở triển lãm cô đã uống không ít rượu, nụ cười có phần buông lơi ấy lại mang theo men say ngọt ngào, như hoa nở dưới trăng.
Chung Túc Thạch ngồi xuống, tay lần tới nút ngọc trên sườn xám của cô: “Nóng không?”
Chiếc váy làm rất công phu, từng chi tiết đều tinh xảo. Nút cài hình hoa nguyệt quế, khâu lại rất khít.
Anh loay hoay mãi, chỉ mở được hai cái, dưới ánh đèn dịu buổi đêm, chỉ lộ ra đoạn cổ trắng mịn như ngọc.
Nhưng chỉ thế cũng đủ khiến hô hấp của Chung Túc Thạch trở nên nặng nề, anh cúi xuống, ngậm lấy môi cô.
Mạnh Gia bị kéo đến mép ghế, ngồi lên người anh, toàn thân tỏa hương mát lạnh say nồng, thấm vào tận xương cốt anh.
Sự lạnh dịu ấy, lại bị anh dùng nụ hôn cuồng nhiệt đẩy ngược vào thân thể cô.
Cô không nhớ rõ mình bắt đầu mê loạn từ lúc nào.
Chỉ cảm nhận được không khí lành lạnh và nhiệt tình nóng bỏng đan xen trên da thịt.
Cô mở mắt, thấy gương mặt vốn luôn điềm đạm của Chung Túc Thạch dần thay đổi, d*c v*ng dày đặc hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Vẻ mặt anh vừa xa lạ vừa điên cuồng.
Chiếc sườn xám màu lam nhạt cuối cùng bị vò thành một nhúm, bị ném quăng trên trường kỷ trong thư phòng, không ai còn nhớ đến nó.
Mạnh Gia tựa vào thành bồn tắm, bờ vai nổi trên mặt nước, phủ kín vết đỏ tím, như những bông hoa nở mãi không tàn.
Chung Túc Thạch gõ cửa bên ngoài: “Gia Gia, chưa ngủ chứ?”
“Chưa.”
Cô giật mình, vội vàng trả lời, sợ anh bước vào.
Mạnh Gia vẫn chưa đủ dũng khí để đối diện chuyện anh ngồi bên cạnh ngắm cô khi cô đang tr*n tr**ng trong bồn tắm.
Chung Linh từng kể, mối quan hệ giữa hai người, là từ từ mà thành vợ chồng đầu bạc răng long.
Có lẽ, chính là vào lúc em đang tr*n tr**ng, anh thản nhiên đi vào, cầm dao cạo râu rồi đứng đó cạo mặt.
Chung Túc Thạch cao giọng: “Áo choàng tắm anh để cạnh em rồi, đừng ngâm lâu quá.”
“Biết rồi, em ra ngay.”
Mạnh Gia nằm lại lên giường, đầu vừa chạm gối đã buồn ngủ, nhưng ngày mai là Chủ nhật, cô không muốn ngủ ngay như thế.
Cô nằm trò chuyện với Chung Túc Thạch, hỏi anh vài chuyện ngây ngô, vặt vãnh: “Anh đi Trùng Khánh có ăn lẩu không?”
Chung Túc Thạch ôm lấy cô, giọng khàn khàn giữa đêm tối: “Lịch kín quá, không kịp.”
“Em chưa được đi lần nào.”
“Lần sau dẫn em đi.”
Mạnh Gia ngáp một cái: “Tuần sau em đi công tác ở Quảng Châu, tiện về thăm bà ngoại.”
Chung Túc Thạch khẽ “ừ”, “Đi mấy hôm?”
Cô nói: “Hai ngày, có buổi phiên dịch song song, cô Cốc đi cùng em.”
“Được rồi, ngủ đi.”
Tối trước ngày đến Quảng Châu, Mạnh Gia vẫn tăng ca trong văn phòng xử lý cho xong việc.
Hơn tám giờ mới cùng Lưu Tiểu Lâm ra ngoài ăn tối, đến một nhà hàng bò bít tết mới mở.
Ban đầu chỉ có hai người, sau Yêu Dao và bạn trai cô ấy đến, bốn người ngồi chung một bàn.
Lưu Tiểu Lâm hỏi: “Bạn trai cậu làm nghề gì thế?”
“À, làm ở ngân hàng đầu tư.”
Lúc đầu không khí còn dễ chịu, nhưng sau vài ly rượu, anh chàng tài chính kia trông có vẻ lịch sự lại như thay đổi hoàn toàn.
Mạnh Gia chỉ vô tình nói: “Nhà hàng này làm ăn cũng ổn, món lên nhanh ghê.”
Câu này cô nói với Lưu Tiểu Lâm, nhưng lại bị bạn trai của Dao Dao bắt lấy.
Anh ta đáp: “Cũng tạm thôi. So với phản ứng của các ngân hàng thương mại sau khi ngân hàng trung ương hạ lãi suất tham chiếu thị trường thì còn nhanh hơn chút.”
Nói xong, tay anh ta không ngừng lắc lắc chìa khóa xe, cứ như sợ người khác không nhìn thấy.
Lưu Tiểu Lâm và Mạnh Gia nhìn nhau, ánh mắt không cần lời cũng hiểu: Dao Dao thích hắn vì cái gì nhỉ?
Ăn xong, chàng trai giới tài chính đề nghị đưa họ về.
Mạnh Gia còn đang nghĩ cách từ chối thì một chiếc Audi đen lái tới, như được giải thoát.
Vừa lên xe, Yêu Dao đã đá bạn trai một cái: “Anh nhìn gì suốt vậy?”
“Nhìn biển số xe kia. Cảm giác rất ngầu.”
“Đừng mơ nữa, đi thôi.”
Mạnh Gia hạ cửa kính, hít hai hơi rồi đóng lại: “Lão Chung, anh đến thật đúng lúc.”
Chung Túc Thạch kéo cô qua, để cô ngồi lên đùi mình: “Sao lại đúng lúc?”
Cô kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, không thêm thắt gì.
Nghe xong, Chung Túc Thạch khẽ cong môi: “Cũng bình thường. Đứng trước một mỹ nhân như em, bản năng bộc lộ h*m m**n thể hiện thôi.”
Mạnh Gia vòng tay ôm cổ anh: “Thế sao anh không bộc phát gì?”
Chung Túc Thạch cúi sát tai cô: “Không biết à? Anh bộc phát ở chỗ khác rồi.”
Cô lập tức nhớ lại những âm thanh dồn dập, mạnh mẽ, cảm giác thô bạo như lột xác của anh, cùng cơn run rẩy sâu tận tủy lúc anh sắp không chịu nổi.
Mạnh Gia đỏ mặt, véo mạnh anh một cái: “Đồ mặt dày.”
_____
Trưa hôm sau, Mạnh Gia và Cốc Bình đến sân bay Bạch Vân, thời tiết tháng Tám nóng rực, vừa xuống máy bay đã bị hơi nóng ập tới.
Xe của đơn vị tổ chức đã chờ sẵn, đưa họ thẳng đến hội trường.
Trước khi chính thức bắt đầu, Cốc Bình vỗ vai cô: “Giờ nghỉ trưa không được bao lâu, ổn chứ?”
Mạnh Gia gật đầu: “Dạ được, em không sao.”
“Vậy vào thôi.”
Làm việc cả buổi chiều, Mạnh Gia mệt rã rời, nhưng vì sắp được về nhà nên khi ra khỏi hội trường lúc trời đã tối, cô lại cảm thấy hăng hái.
Cô xin phép cô Cốc, nói tối nay không ở khách sạn, sáng mai sẽ trực tiếp tới hội trường.
Cốc Bình đồng ý: “Vậy về nhà nghỉ ngơi đi, theo lịch thì sáng mai còn một phiên nữa.”
Mạnh Gia bắt taxi về nhà, đường núi quanh co quen thuộc hiện ra trước mắt, nhưng tài xế lại dừng xe.
Cô ngạc nhiên: “Sao thế ạ?”
Tài xế chỉ phía trước: “Hình như đang làm đường, không cho taxi lên nữa.”
Cô thò đầu nhìn, quả đúng như vậy, liền nói cứ dừng ở đây, cảm ơn bác.
Dù sao con đường này cô cũng đi quen rồi.
Cô cầm điện thoại, đi giày cao gót bước lên núi.
Cả con đường chỉ có tiếng bước chân một mình cô.
Lạ thật, đèn đường cũng hỏng rồi sao?
Mang đầy nghi ngờ, cô bước một mạch đến lưng chừng núi thì bỗng ánh sáng xung quanh bừng lên.
Lúc này cô mới phát hiện, trên cành lá ven đường được quấn kín những bóng đèn nhỏ, trong màn đêm tối đen, phát ra ánh sáng vàng ấm dịu dàng.
Dải đèn kéo dài như dây leo, cứ cách hai bước lại kẹp một tấm ảnh bên dưới.
Mạnh Gia dừng chân, cẩn thận lật xem một tấm, là ảnh tốt nghiệp mẫu giáo của cô.
Vẻ ngây thơ chưa lớn hẳn, đội mũ tốt nghiệp màu đen, tua rua lệch một bên mà vẫn cười tươi.