Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 83

Chung Khánh Ngôn chào đời vào cuối xuân, là một ca sinh non.

Khi bé được bốn tuổi, cô của bé từng kể lại quá trình sinh nở ấy, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nghe lại vẫn thấy có chút hồi hộp căng thẳng.

Lúc ấy Mạnh Gia mang thai được ba mươi tư tuần. Một buổi tối sau khi ăn xong, Hàn Nhược Nam cùng cô đi dạo.

Suốt dọc đường, Hàn Nhược Nam luôn dặn dò cô phải chú ý đủ điều. Mạnh Gia chăm chú lắng nghe, cảm thấy mẹ chồng mình cũng có lúc rất đáng yêu.

Đặc biệt là khi bà mắng người nhà họ Chung, nói bọn họ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, đứa trẻ thì mang họ nhà họ còn người mang nặng đẻ đau lại là bên mình.

Mạnh Gia vốn dĩ cũng đã hết sức cẩn trọng, trong thời kỳ mang thai chỉ uống một viên nhai nhôm–magie dùng cho đau dạ dày đã lo lắng sợ ảnh hưởng đến thai nhi, phải hỏi bác sĩ đi hỏi bác sĩ lại cho yên tâm.

Nhưng bác sĩ bảo không sao cả, suốt thai kỳ mọi lần kiểm tra đều không phát hiện điều gì bất thường.

Lúc ấy Chung Túc Thạch được gọi đi công tác khảo sát đột xuất, không yên tâm để Mạnh Gia ở nhà một mình nên đã đưa cô về nhà ba mẹ.

Ở đó có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, có người giúp việc, lại có cả Đàm Tâm Lan thường xuyên đến thăm nom, lúc ấy anh mới có thể tạm an lòng.

Họ đi được một đoạn thì gặp Đàm Tông Hoà, bà đến thăm một bậc trưởng bối.

Đàm Tông Hòa hỏi:

“Nhược Nam, con dâu cô chừng nào sinh vậy?”

“Tháng sau.”

Câu nói ấy có phần châm chọc:

“Cô còn tự tay đỡ nó đi dạo cơ à? Đúng là một bà mẹ chồng tốt thật.”

Hàn Nhược Nam vỗ nhẹ tay Mạnh Gia, mỉm cười nói:

“Gia Gia đối với tôi cũng như con gái ruột.”

Trước mặt mọi người, Đàm Tông Hòa không nói gì thêm, chỉ xã giao vài câu rồi thôi.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của bà ta thì cứ dán chặt vào bụng Mạnh Gia.

Khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, từng sợi lông tơ đều dựng đứng.

Mạnh Gia cũng không thèm để tâm đến sự kiêu ngạo và bất lịch sự của bà ta, kiểu người cả buổi nói chuyện chẳng thèm liếc tới nhân vật chính một cái.

Chỉ riêng ánh mắt mập mờ khó hiểu ấy đã khiến người khác không dễ chịu chút nào.

———

Ngày hôm sau tan làm, vừa xuống xe ở cổng nhà, Mạnh Gia liền gặp một người phụ nữ đang ngó nghiêng xung quanh.

Bà ta trông cũng không quá lớn tuổi, khoảng độ sáu mươi, khuôn mặt tròn phúc hậu, ánh mắt tinh anh chăm chú quan sát Mạnh Gia.

Bị bà ta nhìn chằm chằm khiến Mạnh Gia hơi sợ, tay liền đặt lên bụng, hỏi:

“Bà tìm ai ạ?”

Người phụ nữ kêu lên một tiếng “ôi chao”, giọng đặc sệt tiếng Ngô:

“Cháu là Gia Gia phải không?”

Mạnh Gia càng thêm nghi hoặc:

“Bà từng… quen cháu à?”

Bà ta vỗ đùi đánh đét một cái:

“Bác là dì Ngọc nè! Lúc mẹ cháu sống ở Hàng Châu, chính bác là người chăm sóc hai mẹ con đó.”

Dì Ngọc? Hàng Châu?

Mạnh Gia không có chút ấn tượng nào cả.

Mẹ cô từng sống ở Hàng Châu khi nào vậy?

Cô cũng không muốn dây dưa thêm, nói:

“Dì Ngọc, nếu không có chuyện gì thì cháu xin phép vào nhà.”

Nhưng dì Ngọc giữ tay cô lại:

“Cháu đến đây để tìm ba cháu phải không?”

Sao lại thế được. Mạnh Duy Quân có sống ở đây đâu.

Chưa kịp để Mạnh Gia lên tiếng, bà ta đã vội nói tiếp, ra vẻ thần bí:

“Đừng tìm ông ta, mẹ cháu là do ông ta hại chết đấy.”

“Gì cơ? Bà đang nói cái gì vậy?”

Mạnh Gia bắt đầu nghi ngờ động cơ của người phụ nữ này.

Tự nhiên lại có người lạ xuất hiện trước cổng nhà, mở miệng ra là nói những lời kỳ quặc chẳng đầu chẳng đuôi.

Hơn nữa, khi mẹ còn ở bên cô, cô mới chưa đầy ba tuổi, bà ta nhận ra cô bằng cách nào?

Ký ức tốt đến mấy cũng không thể nhớ theo kiểu đó được.

Ai mà “tốt bụng” như vậy, chỉ đường chỉ lối cho bà ta đến đây nói mấy câu này?

Dì Ngọc nói:

“Nếu cháu không tin thì có thể xem hồ sơ của mẹ cháu mà nhà họ Chung đang giữ. Nhà họ điều tra lý lịch kỹ như thế, chắc chắn không sai đâu.”

Mạnh Gia vô thức lùi lại hai bước:

“Rốt cuộc là ai sai bà đến đây? Bà có ý đồ gì?”

“Không có gì khác, chỉ là muốn nói với cháu, mẹ cháu chết rất oan.”

Nói rồi thấy bị vạch trần, bà ta vội vã bỏ đi.

Mạnh Gia đứng trước cổng rất lâu, ngực phập phồng dữ dội. Dù cô không tin, nhưng nghe mấy lời ác độc kiểu này vẫn khiến lòng không khỏi xao động.

Tối hôm đó ăn xong, cô cũng chẳng có tâm trạng đi dạo, chỉ chào mọi người rồi sớm lên lầu nghỉ ngơi.

Hàn Nhược Nam cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng Mạnh Gia nhất quyết không chịu nói. Dù khéo hỏi đến đâu cũng không moi được lời nào.

Chung Trực Dân cũng nhìn ra:

“Mạnh Gia hình như khó chịu ở đâu rồi? Tôi thấy mặt con bé trắng bệch.”

Hàn Nhược Nam gật đầu:

“Đúng vậy, con bé có vẻ rất nặng lòng.”

Người trí thức luôn cẩn thận, bà lập tức gọi điện cho Viện trưởng Tống người phụ trách khám thai cho Mạnh Gia, dặn bà ấy chú ý nghe điện thoại, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Sau khi cúp máy, Hàn Nhược Nam vỗ vỗ ngực, nói:

“Sao lại căng thẳng như vậy chứ, còn hơn lúc con sinh con mình nữa.”

Chung Trực Dân hừ một tiếng:

“Đi mà trách con trai em ấy, không khí căng thẳng trong nhà hiện tại đều là do nó gây ra. Tim gan của nó đang mang thai, không sợ mới lạ! Tới mức chẳng dám đi làm.”

Hàn Nhược Nam trách ông nói chuyện nhẹ tênh:

“Lúc anh làm bố thì bao nhiêu tuổi? Nó bây giờ lớn hơn anh hồi đó nhiều. Không thể không hiểu cho tâm trạng của con trai được.”

Đêm ấy, Hàn Nhược Nam cũng chẳng dám ngủ say, cứ lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Đến khi nghe Mạnh Gia gọi một tiếng “mẹ”, bà liền bật dậy, vừa khoác áo vừa đi về phía phòng cô.

Khi đẩy cửa vào Mạnh Gia đã ngã xuống tấm thảm, một tay ôm bụng, tay kia chống lên mép giường.

“Trời ơi, Gia Gia, con có bị đập vào đâu không?”

Tim bà như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội bước nhanh tới đỡ cô dậy.

Mạnh Gia ngồi lại được trên giường, xua tay nói:

“Không sao ạ, con vừa gặp ác mộng, dậy đi vệ sinh thì trượt chân té.”

Hàn Nhược Nam lau mồ hôi trên trán cô, dịu dàng nói:

“Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, được không?”

Cô gật đầu, bản thân cũng cảm thấy cơn đau bụng rõ rệt:

“Dạ được.”

Chung Trực Dân cũng bị đánh thức, tiễn hai mẹ con ra xe, còn dặn tài xế chạy chậm thôi.

Hàn Nhược Nam hạ cửa kính xe xuống, nói vọng lại:

“Ông mau về nghỉ đi, mai còn có cuộc họp nữa đó.”

Mạnh Gia được theo dõi trong phòng chờ sinh cả đêm, đến gần sáng, viện trưởng Tống kiểm tra lần cuối rồi dặn y tá:

“Được rồi, đưa vào phòng sinh đi.”

Hàn Nhược Nam luôn nắm chặt tay cô, trấn an:

“Đừng lo, mẹ ở ngay bên cạnh con đây.”

Nước mắt nóng hổi trào ra, khóe mắt cay xè, cô biết không phải vì đau.

Mạnh Gia gật đầu, chẳng thể nói nên lời: “Cảm ơn mẹ.”

Tình mẫu tử mà cô chưa từng có được từ nhỏ, cuối cùng ông trời cũng dùng một cách khác để bù đắp lại cho cô.

Khi Hàn Nhược Nam cùng vào phòng sinh với cô, thì ở bên ngoài Đàm Tâm Lan phụ trách điều phối, dẫn theo mấy bảo mẫu kiểm kê từng món đồ.

Từ bình sữa, chăn mềm đến từng bộ đồ nhỏ xíu sát người, đều đích thân bà kiểm tra, rồi sắp xếp gọn gàng trong phòng bệnh.

Chung Linh vội vã chạy vào:

“Bà ơi, anh con đang ở trên máy bay à? Gọi mãi mà không liên lạc được.”

Tần Tâm Lan nhìn đồng hồ:

“Gần sáng mới báo tin cho nó, chắc sắp tới rồi.”

Chung Túc Thạch đến lúc hơn tám giờ sáng, khi ấy Mạnh Gia vừa mới được đẩy ra khỏi phòng sinh không lâu.

Hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp, khỏe khoắn.

Chung Trực Dân bước ra đón, quả nhiên thấy Chung Túc Thạch sải bước đến, sắc mặt nặng nề.

Anh bước nhanh tới:

“Ba, sao rồi?”

“Có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, mẹ tròn con vuông.”

Vừa nghe tám chữ này, Chung Túc Thạch lập tức nhắm mắt lại, thở phào một hơi thật dài, lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa đứng không vững.

Trịnh Đình vội đỡ lấy anh:

“Túc Thạch, ít ra cậu cũng phải vững vàng chút chứ.”

Chung Trực Dân nhìn mà đau đầu:

“Xem cái dáng đó kìa! Mẹ con đêm qua mệt cả đêm còn chẳng đến nỗi như con vậy.”

“Không giống đâu, mẹ là mẹ, con làm sao sánh được. Con lo quá, tim đập hơn hai trăm suốt đêm đấy.”

Chung Túc Thạch ôm ngực, giờ mới dần hoàn hồn, bắt đầu luyên thuyên.

Chung Linh đứng bên cười khúc khích, môi mím lại.

Hàn Nhược Nam nghe thấy động ngoài cửa, bước ra nhắc nhở:

“Được rồi, Gia Gia vừa mới ngủ được, nói nhỏ chút đi.”

Chung Túc Thạch nhìn cha mình rồi chỉ vào trong phòng bệnh:

“Con… vào nhìn cô ấy một chút được không?”

Chung Trực Dân khoát tay:

“Vào đi, biết ngay là con không nhịn được. Ba đi họp đây.”

——

Vì quá kiệt sức sau sinh, Mạnh Gia ngủ một mạch đến khi trời đã tối đen.

Dưới bệnh viện là hàng liễu rủ, hoa dương trắng như sợi bông nhẹ rơi theo làn gió cuối tháng Tư, bay đầy trong ánh hoàng hôn, trải kín mặt đất.

Khi cô mở mắt, trong phòng bệnh đèn đã sáng, có một bóng người in lên tấm kính, vóc dáng cao ráo thẳng tắp trong ánh đèn vàng dịu nhẹ.

Chung Túc Thạch đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô, nhẹ giọng nói chuyện điện thoại.

Ngược sáng nên Mạnh Gia nhìn không rõ, chỉ thấy dáng người ấy cao lớn vững chãi.

Anh nói được vài câu là lại ngoảnh đầu một lần, xem cô đã tỉnh chưa.

Lần này, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt sâu lắng như hồ thu của cô, trong mắt cô lặng lẽ mà dịu dàng.

Bóng cây trên tường đung đưa, Chung Túc Thạch cầm điện thoại, khẽ nhếch môi cười với cô.

Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi:

“Được rồi, mai tới văn phòng bàn tiếp.”

Anh bước đến bên giường, nắm lấy bàn tay cô:

“Anh đánh thức em dậy à?”

Mạnh Gia nói không phải:

“Em nghe thấy con khóc.”

“Không đâu, con không khóc,” anh siết chặt tay cô, đưa lên môi hôn một cái, “Con gái rất ngoan, anh vừa ôm con bú xong, lại ngủ mất rồi.”

Mạnh Gia chậm rãi giơ tay, định chạm vào mặt anh.

Chung Túc Thạch hiểu ý, đặt tay cô lên má mình.

Những ngón tay lạnh lạnh của cô lướt qua quầng thâm dưới mắt anh:

“Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Chung Túc Thạch nắm lấy tay cô:

“Anh thì cần gì nghỉ. Người mệt là em, anh chỉ cần chăm sóc tốt cho em thôi.”

Mạnh Gia nhỏ giọng hỏi ngược lại:

“Nếu anh gục xuống thì lấy gì mà chăm em nữa?”

Anh cứng họng, trong mắt ngập tràn hối hận:

“Anh xin lỗi… Lúc ấy anh không nên rời đi.”

Cô yếu ớt cười:

“Chẳng lẽ anh không đi làm nữa? Hơn nữa là do em bất cẩn mà.”

Chung Túc Thạch không hỏi thêm rằng tối qua tại sao cô không vui, nửa đêm làm sao lại té ngã từ trên giường xuống.

Vì anh sợ khơi dậy trong cô những ký ức không vui.

Huống chi nếu cần tra ra, anh cũng có cách, chẳng nhất thiết phải hỏi trực tiếp.

——————

Mạnh Gia nghỉ thai sản đến tháng thứ ba.

Một trưa nọ, vừa tiễn hai bảo mẫu bón sữa cho bé xong, đang bế con vào phòng ngủ thì có người đến tìm.

Người đến là học trò đắc ý của cha cô, hiện là một học giả danh tiếng.

Ông ta không nói gì nhiều, chỉ nghiêm túc thông báo với cô: Viện trưởng Mạnh đã qua đời.

Nụ cười xã giao trên mặt Mạnh Gia đông cứng lại.

Trước đó từng nghe nói ông ấy sức khỏe không tốt, hiếm khi tham gia hội thảo học thuật, đã ở miền Nam tĩnh dưỡng một thời gian.

Mà nhà họ Đàm chẳng biết đã đắc tội với ai, đến nỗi không còn ở nổi trong khu đại viện, phải dọn cả nhà đi nơi khác.

Mạnh Gia chẳng bận tâm, lần cuối cùng cô thấy ông ấy là hôm sinh Khánh Ngôn, ở bệnh viện.

Hôm đó cô đang ngồi trên giường nói chuyện với người đến thăm, tay cầm một cốc nước nóng.

Chung Linh gọi cô, cô ngẩng lên, chỉ thấy trước cửa phòng vụt qua một bóng người xám xịt, như thể đã đứng đó từ lâu.

Cô không để ý, lát sau Hàn Nhược Nam bước vào:

“Mạnh Duy Quân nói gì à?”

Mạnh Gia ngơ ngác nhìn bà:

“Ai cơ?”

Hàn Nhược Nam hỏi:

“Ông ấy đứng trước cửa cả buổi mà không vào à?”

Cô lắc đầu, miệng lắp bắp:

“Không… không có ạ.”

Cô đặt chén trà xuống, đẩy về phía ông ta:

“Là chuyện khi nào vậy?”

Giọng nói dịu dàng gắng giữ bình tĩnh kia, vẫn mang chút run rẩy.

Người kia đáp:

“Sáng nay. Thầy bị ung thư phổi giai đoạn cuối, đã không trụ nổi nữa. Trước lúc lâm chung vẫn luôn gọi tên cô.”

Mạnh Gia nhắm mắt một lát rồi nói:

“Biết rồi, cảm ơn anh.”

Người ấy đứng dậy cáo từ:

“Lễ truy điệu tổ chức ngày kia, cô là con gái thầy, mong cô đến dự.”

Mạnh Gia chỉ cảm thấy thật nực cười.

Một người chưa từng nuôi dạy cô ngày nào, dựa vào đâu mà đến lúc chết cô lại phải có nghĩa vụ dự đám tang của ông ta?

Nhưng trước mặt người ngoài, cô không nói xấu gì về cha mình. Chỉ nhẹ nhàng đứng lên, giữ dáng vẻ nhã nhặn tiễn khách ra về.

Mạnh Gia đang cố gắng duy trì sự đoan trang và khí chất của mình.

———

Chiều hôm đó Chung Túc Thạch vốn có một bữa tiệc, là lời mời của mấy vị tổng giám đốc bên Quỹ Đầu tư, hẹn từ trước mấy ngày.

Nhưng gần giờ tan sở, Trịnh Đình bước vào phòng làm việc, nói với anh:

“Túc Thạch, có chuyện này cậu nên biết.”

Thấy vẻ mặt căng thẳng của chú Trịnh, anh gạt điếu thuốc trên môi:

“Gì vậy?”

“Mạnh Duy Quân sáng nay qua đời rồi.”

Chung Túc Thạch sững người một lúc.

“Gia Gia biết chưa?”

Trịnh Đình gật đầu:

“Có người đến báo rồi.”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu anh, phản ứng đầu tiên là: Mạnh Gia chắc chắn sẽ buồn bực trong nhà.

Anh vứt điếu thuốc, cầm chìa khóa xe:

“Về nhà. Bữa tiệc tối nay hủy.”

Đến biệt thự ngoại ô phía Tây, trời đã nhá nhem tối, cả khu vườn vắng lặng.

Trên trời là vầng trăng khuyết mờ mịt, in bóng xuống hồ nước mù sương, bước chân anh đạp lên làn sương và ánh sáng nhợt nhạt, như xé một mảnh lụa đang trôi trong hoàng hôn.

Anh vào nhà, hỏi người giúp việc đang dọn dẹp bàn trà:

“Mạnh Gia đâu?”

Cô ấy đáp:

“Sau khi tiễn khách xong, phu nhân vào thư phòng đến giờ vẫn chưa ra.”

Chung Túc Thạch vứt áo khoác sang một bên, đi thẳng lên lầu.

Trong phòng không bật đèn, cạnh bàn dài cũng không có ai, cô đang nằm trên ghế dài sát cửa sổ.

Anh bước đến gần, vì quá vội nên một đầu gối quỳ hẳn lên ghế đôn.

Chung Túc Thạch nhìn cô một lúc, vén đám tóc rối bên cổ Mạnh Gia, vẫn không dám dễ dàng mở miệng.

Mãi đến khi Mạnh Gia khẽ mở môi:

“Lão Chung, ba em mất rồi.”

Đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi Mạnh Duy Quân như vậy.

Nhưng anh hiểu, đó không phải là sự tha thứ dành cho ông, mà là một thứ lòng thương xót yếu đuối.

Và người cô xót xa không phải ai khác, mà chính là bản thân cô người con gái chưa bao giờ được cha quan tâm.

Chung Túc Thạch trầm giọng:

“Anh nghe rồi, là ung thư phổi. Cấp cứu nhiều lần, ông ấy ra đi cũng chẳng nhẹ nhàng gì.”

Một lúc sau, anh mới nghe Mạnh Gia nghiến răng nói:

“Em sẽ không đi tiễn ông ta đoạn cuối. Em nhất quyết không đi.”

Đặc biệt là sau khi cô đọc hồ sơ của mẹ.

Những chuyện xảy ra ở Hàng Châu, lần cuối họ gặp nhau, khu vườn bị khóa kín và buổi sáng tuyệt vọng ấy.

Chỉ cần nhớ lại tim cô như bị dầu sôi đổ vào, từng chút từng chút giày vò.

Chung Túc Thạch mấp máy môi, rất khẽ.

Lời của Mạnh Gia nghe chẳng như nói với anh, mà giống như đang tự thuyết phục bản thân, đè nén những ám ảnh cứ chực trỗi dậy.

Anh đưa tay ra, để cô gối đầu lên tay mình, tay còn lại nắm chặt lấy tay cô.

Chung Túc Thạch nói:

“Nếu việc đó khiến em thấy dễ chịu hơn, thì anh ủng hộ.”

Mạnh Gia trong mắt ngấn nước, vừa mang nghi hoặc vừa mang u oán, đợi câu nói tiếp theo của anh.

Anh cúi người lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô:

”Mấu chốt của chuyện này không nằm ở việc em có đi hay không. Dù đi hay không cũng đều hợp tình hợp lý, không ai có quyền trách em.”

“Vậy nằm ở đâu?”

Chung Túc Thạch nói:

”Nằm ở tương lai của em. Anh biết giờ em rất ghét ông ta, nhưng Gia Gia à, người chết rồi là hết. Em sẽ không ghét ông ta cả đời đâu, không có oán hận nào mà thời gian không hóa giải được. Nếu có, là vì thời gian chưa đủ dài. Anh không muốn sau này khi em nhớ đến ba, lại vì đã bỏ lỡ đám tang ông ấy mà mang thêm một nỗi hối tiếc khác.”

Dù ông ta là cha ruột của cô, Chung Túc Thạch trong thâm tâm vẫn không cho rằng ông ta xứng đáng khiến cô đau lòng. Không ai xứng đáng cả.

Mạnh Gia như đã hiểu, khẽ nói:

“Ý anh là, nếu em không đi thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu em đi không phải là vì em tha thứ cho ông ta, mà là vì em muốn tự mình có câu trả lời, để sau này khỏi vướng bận trong lòng.”

Chung Túc Thạch khẽ gật đầu.

Cô hỏi:

“Vậy làm sao anh biết chắc em sẽ vướng bận?”

Anh mỉm cười, đưa tay vuốt mặt cô:

“Vì những gì anh từng trải qua còn nhiều hơn em rất nhiều.”

Mạnh Gia nhích lại gần, vùi đầu vào ngực anh.

Vài giây sau, trong lòng Chung Túc Thạch vang lên một tiếng “oa”, Mạnh Gia bật khóc.

Anh lập tức nhíu mày, cố nhịn quay đầu đi, vỗ nhẹ lưng cô từng nhịp:

“Ngoan, ổn rồi, không sao nữa rồi.”

Lúc này, Chung Khánh Ngôn đang ngồi nghe, đầu buộc hai bím tóc lệch sang một bên, tò mò hỏi:

“Vậy cuối cùng mẹ con có đi không?”

Chung Linh vừa định trả lời:

“Đương nhiên là mẹ con đã…”

“Thôi, đừng kể mấy chuyện này cho con nít nghe.” Diệp Dận ngắt lời cô, quay sang hỏi Khánh Ngôn:

“Cậu bế con đi ăn cơm nhé?”

Chung Khánh Ngôn đứng lên ghế sofa, ôm cổ Diệp Dận như bạch tuộc.

Cô còn quay sang nhìn Chung Linh:

“Còn cô không ăn cơm à?”

“Ờ… cô chưa đói, ăn muộn một chút.”

Diệp Dận bế cô bé đung đưa:

“Cô cháu sắp đi ăn sơn hào hải vị ở ngoài rồi, làm gì thèm ăn cơm nhà.”

Chung Linh chạy theo:

”Này, thầy Diệp, đừng làm mất hình tượng của em trước mặt cháu em chứ!”

Nhưng Khánh Ngôn đã tin sái cổ:

”Cho nên là cô cháu ngoài mặt thì nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo, có đúng không cậu?”

Chung Linh ngồi xuống cạnh bàn ăn cùng họ:

“Con học được từ mới rồi là đem ra dùng tùm lum à, có biết nghĩa không?”

Khánh Ngôn nghĩ ngợi một chút:

“Biết chứ. Ba con ở nhà không dám hút thuốc, ra ngoài hút không ngừng, còn bảo là bị người khác ép. Mẹ con nói đấy gọi là “nói một đằng, làm một nẻo”.”

“Đúng, mẹ con dạy đúng lắm.”

Chung Linh không nhịn được, tay cầm đũa cười bật thành tiếng.

Diệp Dận đút cho cô một muỗng cháo:

“Ăn đi, lát nữa mẹ con đến đón rồi.”

Anh đút xong, xắn tay áo đi múc thêm, thấy Chung Linh đang nhìn mình.

Diệp Dận vẫn múc cháo, hỏi:

“Không ăn súp à? Cứ nhìn anh làm gì?”

Chung Linh hỏi:

“Anh thích trẻ con đến vậy sao?”

“Thích chứ.”

Cô thuận miệng nói:

“Vậy chúng ta cũng sinh một đứa đi.”

Diệp Dận ngẩng đầu, dưới ánh đèn mắt anh sáng lấp lánh:

“Em không sợ ảnh hưởng việc học tiến sĩ nữa sao?”

Chung Linh đã bắt đầu tưởng tượng:

“Sang năm em bế con tham gia lễ tốt nghiệp, ngầu cực kỳ luôn.”

“Em quyết là anh toàn lực phối hợp.”

Khánh Ngôn đang ngồi trong lòng anh hỏi:

“Vậy cậu định phối hợp thế nào?”

Lần này thật sự làm Diệp Dận nghẹn lời.

Chung Linh ghé lại, giơ tay nhéo má cô bé:

”Không nói cho con biết.”

“Hứ, cô keo kiệt!”

Diệp Dận lại sợ cô bé giận, vội vàng dỗ:

“ Không phải cô keo kiệt, con hiểu lầm rồi.”

Lúc này, Mạnh Gia vừa tan họp bước vào nhà, đến đón con gái.

Từ khi Khánh Ngôn đi mẫu giáo, họ chuyển về sống ở căn biệt thự riêng trong quận Haidian, chỉ thỉnh thoảng mới về Tây Giao.

Không còn khu vườn rộng lớn, cũng chẳng thấy núi non hoàng hôn, nhưng lại có nhiều hơi thở đời thường.

Một điểm hay nữa là Chung Linh và Diệp Dận sống ngay cạnh bên, chỉ qua một lối đi nhỏ là tới.

Mạnh Gia vừa đi vừa nói xin lỗi:

“Vừa hết giờ lại họp đột xuất, làm phiền hai người quá.”

Diệp Dận nói:

“Không sao đâu chị hai, trường nghỉ hè rồi, em cũng rảnh”.

Chung Linh vắt chân, soi gương nhỏ thoa son:

“Tối nay Y Mông mời tụ họp, chị không đi à?”

Mạnh Gia xua tay:

“Thật sự không đi nổi, không có thời gian.”

Cô tay con gái:

“Lát nữa cô giáo dạy piano tới, mẹ con mình phải về trước.”

Chung Linh xoay thỏi son, môi đỏ mọng nũng nịu:

“Chị đúng là lúc nào cũng không có thời gian.”

Mạnh Gia thừa nhận:

“Ừ ừ, mười tám năm nằm vùng, mình ngồi tù trọn án rồi.”

Chung Linh bị chọc cười, liếc cô một cái:

“Được rồi, đi nhanh đi.”

Chờ hai mẹ con đi khỏi, cô lại than:

“Khánh Ngôn đúng là trói Mạnh Gia lại trong nhà rồi.”

Diệp Dận nhìn theo bóng họ xa dần, nói:

“Cho dù không có Khánh Ngôn, chị ấy cũng không phải kiểu người thích tụ tập. Chị ấy chịu được cô đơn, lại thích cuộc sống như vậy.”

Chung Linh thu gương lại:

“Anh ngưỡng mộ chị ấy ghê ha, hiểu chị ấy quá trời luôn.”

“Ừ, thì sao?”

Diệp Dận vẫn ngồi đó, thản nhiên, cố tình không biện hộ.

Người vừa tô xong lớp trang điểm tinh tế bỗng trèo qua hai chiếc ghế, ngồi lên đùi anh:

“Không cho phép.”

Anh giữ eo cô, ngón tay cái lau son dư trên khóe môi cô:

“Không cho phép cái gì?”

Chung Linh hiếm khi ngang ngược:

“Không cho phép khen người khác, anh chỉ được phép khen một mình em.”

Diệp Dận mới nói:

“Vậy mà gọi là khen sao? Anh chỉ đang nói sự thật thôi mà, ai cũng biết cả”

“Không được, em không đồng ý.”

Diệp Dận ngồi thẳng lên, trán chạm sát vào trán cô:

“Giờ kiểm soát anh dữ vậy luôn ư?”

Nói rồi liền kéo đầu cô lại mà hôn.

Chung Linh hét lên một tiếng:

“Đừng! Em vừa trang điểm xong, lem hết bây giờ.”

“Lem thì càng hay, khỏi ra ngoài quậy phá.”

Mạnh Gia dắt con gái về nhà.

Khánh Ngôn với mẹ vừa yêu vừa sợ, vì Mạnh Gia rất nghiêm khắc.

Cô bé nắm tay mẹ, đôi má hồng hồng:

“Mẹ ơi, con thấy mẹ trên TV rồi, mẹ nói tiếng Anh hay quá trời.”

Mấy hôm trước, Mạnh Gia đi công tác, dịch một hội nghị cấp cao, có phát trên bản tin thời sự.

Cô hỏi:

“Mẹ không có nhà, con có nghe lời ba không?”

Khánh Ngôn vội gật đầu lia lịa.

Hỏi cũng bằng thừa. Chung Túc Thạch chiều con gái hết mực, làm sao nỡ nghiêm khắc được?

Mấy quy định mẹ đề ra, như chín giờ phải ngủ, mỗi tuần chỉ được mua một món đồ chơi, đến phiên ba làm chủ thì thế nào cũng lỏng ra một hai điểm.

Vừa tới cổng, họ thấy Chung Túc Thạch từ trên xe bước xuống.

Khánh Ngôn nhận ra xe ba, lập tức buông tay mẹ, chạy như bay đến ôm chặt chân anh:

“Ba!”

Chung Túc Thạch cười bế con lên:

“Hôm nay ở lớp có nhớ ba không?”

“Có chứ, nhớ hơn trăm lần!”

Bàn tay nhỏ mềm xoa lên mặt anh, Chung Túc Thạch cảm thấy như đang cọ vào một đám kẹo bông, cả tim cũng ngọt mềm theo.

Anh chỉ vào miệng cô bé:

“Nhìn nè, chú Dận cho con ăn gì mà dính đầy miệng rồi?”

Cô bé lanh lẹ dùng cà vạt của ba lau miệng:

“Đâu có đâu?”

Mạnh Gia bước tới nói:

“Nhưng cũng không thể lấy cà vạt của ba mà lau được, mẹ có khăn giấy đây.”

Nhưng Chung Túc Thạch lại chìu con:

“Con thích dùng cái gì thì dùng cái đó, có sao đâu.”

Cô lườm ông bố mê con:

“Chiều nó đi, anh cứ chiều mãi thế.”

Khanh Ngôn biết lấy lòng, hỏi:

“Ba ơi, tối nay ba tập đàn với con được không?”

Ba cô véo mũi cô:

“Tất nhiên rồi, ba về sớm chính là để tập đàn với con đấy.”

Cô bé reo lên:

“Yeah! Vậy con khỏi bị mắng rồi.”

Chung Túc Thạch không hiểu, hỏi:

“Con nói gì cơ?”

Khanh Ngôn ghé tai ba thì thầm:

“Mẹ cứ đứng bên cạnh, nói tay sai, nhịp sai, tư thế sai, cái gì cũng sai hết trơn.”

Mạnh Gia nghe rõ mồn một:

“Đồ mách lẻo.”

Cô bật cười, bước vào nhà trước, đúng là không trị nổi con gái.

Chung Túc Thạch sau đó cũng nghiêm mặt dạy cô bé:

“Không được nói mẹ như vậy, mẹ con dạy con lúc nào cũng đúng, nghe rõ chưa?”

“Dạ nghe rõ rồi.”

Có Chung Túc Thạch tập đàn cùng con gái, Mạnh Gia được thảnh thơi một lúc, vào thư phòng xem tài liệu dịch thuật rồi bế con đi tắm, giao lại cho ba ru ngủ.

Lo xong xuôi cũng hơn mười giờ, nhưng Mạnh Gia chưa muốn ngủ.

Hiếm hoi có một tối thứ sáu không đi công tác, không phải tăng ca, cô muốn được yên tĩnh xem một bộ phim.

Ban đầu cô ngồi xem, sau đó dần nằm dài ra, đầu tựa lên gối.

Có ai đó mang theo mùi nước thơm mát dịu bước lại gần.

Mạnh Gia đang lơ mơ, quay người, chôn mặt vào ngực áo anh.

Chung Túc Thạch ôm lấy cô:

”Tiểu Mạnh, đang xem phim gì thế?”

Cô ngẩng đầu:

“Brideshead Revisited (Cội Nguồn Yêu Dấu).”

Lúc Mạnh Gia nói, gần như môi cô sắp chạm vào môi anh, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Ánh mắt anh dừng trên màn hình, như thực sự đang xem đời sống quý tộc Anh trên phim, chẳng bận tâm gì đến cảnh đẹp ngay trước mắt.

Chung Túc Thạch hỏi:

“Phim này nói về gì vậy?”

“ Về gia đình sống trong lâu đài Brideshead, một gia tộc thăng trầm.”

Cô nhích người lên, chóp mũi chạm nhẹ vào anh, thỉnh thoảng chạm nhẹ môi anh.

Chung Túc Thạch nâng mặt cô, định hôn, nhưng lại nhịn, yết hầu trượt lên xuống không ngừng.

Anh nói:

“ Em lại thế này nữa… anh chịu không nổi đâu. Có gì cần dặn à?”

Tay Mạnh Gia luồn vào người anh:

“Dặn gì đâu, chẳng phải tuần này em đi công tác mấy hôm à? Em sợ anh bị “nén” quá.”

Chung Túc Thạch tỏ ra đáng thương đến cùng:

“Anh đúng là khó chịu thật đấy, chỉ mấy hôm em đi thôi.”

“Ở đâu? Ở đây hả?”

Cô véo phần nhạy cảm của anh, còn cố tình hỏi lại.

Chung Túc Thạch hít sâu vài hơi, vén tóc mái cô:

“Một lát nhỏ tiếng thôi, Ngôn Ngôn mới ngủ.”

Mạnh Gia phản đối cuối cùng:

“Vậy anh không thể về phòng được à?”

“Không thể.”

Chung Túc Thạch nói xong câu đó, nụ hôn như mưa bụi ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống…

Bình Luận (0)
Comment