Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 86

“Hai người cùng ngược gió mà đi, lạc mất nhau cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Nửa năm đầu mới đến London, Tống Tri Hứa thường xuyên mất ngủ.

Có lúc nửa đêm tỉnh dậy không rõ lý do, không gặp ác mộng, cũng chẳng có gì khuấy động. Mọi thứ đều yên tĩnh.

Nhưng trong lòng lại trống rỗng lạ thường, nằm trên giường mà cứ như một cọng bèo không rễ, trôi nổi vô định.

Vào những đêm trăng sáng hắt qua cửa sổ mờ ảo, Tống Tri Hứa mới dám thừa nhận, đôi khi… cô thật sự rất nhớ Ngô Tuấn.

Gặp lại anh, là vào một ngày đông giá rét cắt da cắt thịt.

Năm đó đài dự báo thời tiết liên tục nhắc nhở người dân chuẩn bị đón đợt không khí lạnh quy mô lớn sắp tràn về.

Tống Tri Hứa mặc váy vest bên trong, khoác ngoài áo dạ màu đen, quấn khăn choàng cổ, ôm theo một chiếc túi xách to, bước đi vội vã.

Lẽ ra hôm nay cô phải tăng ca ở văn phòng luật, nhưng một khách hàng lớn người thường gọi là “chị Hàn” nhờ cô đi lấy một chiếc túi.

Cô tới Hermes lấy, rồi lái xe đến chỗ ở của chị ấy trên đường Tư Nam.

Là một căn biệt thự cổ kiểu phương Tây do tổ tiên chị Hàn để lại.

Chị Hàn năm nay ba mươi lăm tuổi, ly hôn từ hai năm trước, đến giờ vẫn độc thân, mỗi tháng đều nhận một khoản tiền từ quỹ tín thác.

Người trong văn phòng luật thường nói, về tiêu tiền thì chị Hàn là số một, nhưng nhìn người lại chẳng ra sao.

Không thì đã chẳng suýt bị chồng cũ cuỗm đi một nửa gia sản.

Chị Hàn là khách hàng khó chiều nhất, có chuyện hay không cũng gọi luật sư đến như gọi người giúp việc.

Nhưng chẳng ai dám ý kiến vì chị ấy chịu chi mạnh tay cho phí luật sư. Cũng chẳng phải ai cũng có thể “hầu hạ” chị ấy nổi.

Hai năm trước, khi chị ấy đánh vụ ly hôn Tống Tri Hứa theo sư phụ mình, suốt ngày chạy đôn chạy đáo phục vụ cho chị ấy.

Sau khi thắng kiện, chị Hàn đích danh chỉ định: sau này chuyện của chị, chỉ do luật sư Tống phụ trách.

Tống Tri Hứa từng hỏi chị tại sao lại chọn mình. Chị ấy vừa gảy móng tay vừa nghiêm túc nói: “Em tâm tốt hơn sư phụ em.”

Cô chỉ cười không nói gì.

Cũng chẳng trách, sư phụ cô vốn nổi tiếng là “chuỗi tiền”, tính toán keo kiệt, chỉ nhận tiền chứ không nhận người.

Tống Tri Hứa đậu xe xong, chỉ vài bước thôi nên cũng không quàng khăn.

Cô xách túi đến gõ cửa.

Mở cửa là quản gia của chị Hàn, trong nhà bật sẵn hệ thống sưởi, tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng vang lên khắp không gian.

Tống Tri Hứa định đưa đồ rồi đi ngay.

Nhưng người quản gia lại nói: “Tiểu thư đang chờ cô bên trong, chắc là có việc muốn nói.”

Cô đành cởi áo khoác, giao cho quản gia, thay giày ở cửa rồi bưng túi bước vào.

Chị Hàn ngồi giữa phòng khách, bên trong có khá nhiều người, vài người cô nhận ra, đều là khách quen.

Tống Tri Hứa cúi mắt không dám nhìn nhiều, vì chị Hàn vốn không thích người khác thiếu lễ phép.

Cô đặt túi xuống trước mặt chị: “Chị Hàn, túi của chị em đã lấy về rồi.”

Chị Hàn dập tắt điếu thuốc, vội vàng mở túi kiểm tra, gật đầu hài lòng: “Chính là phối màu này, cảm ơn em nhé.”

Cô ngẩng đầu cười, định khách sáo vài câu thì mới chợt nhìn thấy người ngồi cạnh chị Hàn, chính xác là ngồi ở vị trí trung tâm, là Ngô Tuấn.

Nhìn thêm một vòng, cô phát hiện hôm nay không khí có phần khác với các buổi tụ họp thường ngày của chị ấy, trang trọng và căng thẳng hơn hẳn.

Nụ cười và ánh mắt của Tống Tri Hứa cùng lúc đông cứng lại.

Cô lặng lẽ siết chặt tay, vai khẽ run lên rất nhẹ, như thể vừa rẽ qua góc phố đã bất ngờ bị một cơn gió buốt ập thẳng vào mặt. Lạnh đến mức tê dại cả người.

Nhưng… trong nhà rõ ràng ấm lắm mà?

Ngô Tuấn dựa người trên sofa, bắt chéo chân, qua làn khói trà lơ lửng, lặng lẽ nhìn cô.

Bao nhiêu năm không gặp cô gầy đi rất nhiều, dáng người càng thanh thoát.

Tóc búi gọn sau đầu, mặc váy vest trông rất chỉn chu nhưng khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, sạch sẽ như một cô nữ sinh.

Chị Hàn vốn lanh lợi, thấy ánh mắt Ngô Tuấn như vậy thì vội kéo Tống Tri Hứa lại giới thiệu: “Đây là em gái kết nghĩa của tôi, chuyên phụ trách các vấn đề pháp lý, rất chuyên nghiệp.”

Ngô Tuấn vươn tay gạt tàn thuốc, cười nhàn nhạt.

Một lát sau anh mới thản nhiên hỏi: “Luật sư Tống tốt nghiệp trường nào vậy?”

Như thể chưa từng quen biết cô, chỉ tiện miệng hỏi mấy câu vì nể mặt chủ nhà.

Tống Tri Hứa bao nhiêu lời chất chứa trong lòng, phút chốc lại chẳng thốt ra nổi một câu trả lời đơn giản như thế.

Cô từng nghĩ, bao năm qua đã trải đủ sóng gió lòng dạ sớm đã chai sạn.

Gặp lại người này dẫu không thể thản nhiên, thì chí ít cũng phải bình tĩnh và khéo léo hơn một chút.

May sao chị Hàn đỡ lời: “Cô ấy học đại học ở Bắc Kinh, còn thạc sĩ thì… là trường nào nhỉ?”

Chị gõ nhẹ móng tay lên trán, nhất thời cũng không nhớ ra.

Lúc đó Tống Tri Hứa mới kịp hoàn hồn, vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn như mọi khi, cúi đầu đáp: “King’s College London.”

Nghe đến hai chữ “London”, Ngô Tuấn khẽ bật cười, “Quả thật là một trường có bề dày lịch sử.”

Không trách được năm đó cô không màng đến anh, không nói không rằng mà bay đi học, những lời từng hứa xem như chưa từng nói, người cũng chẳng còn quan tâm đến anh nữa.

Chị Hàn không rõ bên trong có chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu thì chẳng giống đang khen ngợi, lại có gì đó mỉa mai.

Cô ấy đành cười gượng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, tôi đã nói rồi, cô ấy rất xuất sắc.”

Ngô Tuấn không nói thêm gì nữa.

Có phải ánh đèn chùm phía trên kia sáng quá không?

Tống Tri Hứa thấy trong mắt Ngô Tuấn hiện lên thứ ánh sáng lấp lánh, nhỏ bé và mờ ảo.

Là một vẻ dịu dàng và sâu lắng sau khi trái tim bị nghiền nát.

Sao ánh mắt ấy lại phức tạp đến thế? Như một ngọn đèn lẻ loi chiếu lên tường giữa đêm tối.

Anh giận cô như vậy, nhớ dai chuyện cô ra nước ngoài thì lẽ ra phải khiến cô bẽ mặt giữa đám đông mới phải.

Giống như ở Bắc Kinh trước kia, một căn phòng đầy người gần như ai cũng phải nhìn sắc mặt anh mà hành xử.

Tối đó, Tống Tri Hứa không thể về sớm vì chị Hàn nhất quyết giữ cô lại uống rượu.

Cô không từ chối được, đành đóng vai em gái ngoan ngoãn: “Chị muốn uống loại nào? Em lấy cho.”

Chị Hàn châm điếu thuốc, kẹp trong tay nói: “Loại nào cũng được, em có gu mà, chọn giúp chị đi.”

Tống Tri Hứa gật đầu, giọng lễ phép mà vẫn khéo léo như một người từng trải lâu năm.

Ngô Tuấn cũng đứng dậy, nói: “Nghe nói chị Hàn cất rượu nhiều lắm, tôi cũng muốn xuống xem thử.”

Nói đến mức này rồi, chị Hàn mà còn không hiểu thì đúng là không nên.

Dù người trước mắt là một công tử bảnh bao từ cốt cách đến lời nói, lúc nào cũng giữ nét lạnh lùng nơi khóe mắt.

Nhưng chuyện nam nữ… nào phải người ngoài như chị có thể đoán nổi?

Chị ân cần dặn: “Công tử Ngô à, để em gái tôi dẫn cậu đi nhé, nó rành đường ở đây lắm.”

Nghe vậy, Tống Tri Hứa khựng chân, ngẫm nghĩ rồi vẫn nghiêng người tránh sang bên, nói: “Lối này mời.”

Đây là một căn biệt thự kiểu cũ, hai cột trụ gỗ hoàng dương chạm khắc hoa văn tinh xảo, nâng đỡ mái vòm cao lớn.

Đến lối vào hầm rượu, Tống Tri Hứa quen thuộc mà lấy một chiếc đèn hoa lưu từ chiếc bàn bên cạnh.

Cầu thang xuống dưới rất hẹp, cô nhẹ giọng nhắc: “Cẩn thận một chút.”

Vừa bước một chân xuống, tay cô đã bị một lực nhẹ đè lại, Ngô Tuấn cầm lấy đèn từ tay cô.

Anh nắm cổ tay cô rồi nhẹ nhàng kéo sang, dắt tay cô vào lòng bàn tay anh.

Trong hầm rượu có lắp hệ thống điều nhiệt, quanh năm lạnh buốt, vậy mà lòng bàn tay Tống Tri Hứa lại rịn đầy mồ hôi vì căng thẳng.

Bên trong tối om, chỉ có duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn cũ kỹ trong tay Ngô Tuấn.

Tống Tri Hứa ngửi thấy mùi bụi bặm nồng nhẹ, có chút sặc mũi.

Yên tĩnh quá. Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy sợi xích bạc trên tay cầm đèn khẽ rung lắc.

Khi bước hết bậc cầu thang, Ngô Tuấn đứng lại, quay lưng về phía cô, hỏi nhỏ:

“Em vẫn luôn ở Thượng Hải sao?”

Cô ấy nhẹ giọng nói: “Tốt nghiệp xong em đã quay về rồi.”

Ngô Tuấn lại bước thêm mấy bước, đặt chiếc đèn xuống cạnh tủ rượu.

Tống Tri Hứa đứng trước mặt anh, muốn nói một câu: Làm ơn tránh ra một chút, anh đang chắn lối mở tủ của tôi.

Ngô Tuấn đưa tay qua, khẽ chạm nhẹ hai lần vào mặt cô: “Hai năm nay sống có tốt không?”

Giọng cô vẫn lạnh nhạt, vô tình: “Tốt hay không tốt, vừa rồi chẳng phải anh đã nhìn thấy rồi sao?”

Anh khẽ cười: “Vậy thì cần gì phải thế này nữa? Anh cứ tưởng em rời xa anh là để theo đuổi tiền đồ rộng mở.”

Kết quả cũng chỉ là ở văn phòng luật, gặp người có chút quyền thế thì phải cúi mình nịnh nọt, lời nói cũng phải dè dặt, hạ mình.

Nhưng đối diện với anh lại nhất quyết không chịu cúi đầu, vẫn phải giữ lấy dáng vẻ kiêu hãnh chẳng giống ai đó.

Dưới ánh đèn lờ mờ, nét u sầu vương mãi không tan trên khuôn mặt Tống Tri Hứa được xua đi đôi chút.

Cô cũng cười, nụ cười đầy bất cần: “Cho đến bây giờ, anh vẫn chẳng hiểu em cần gì, chẳng tiến bộ chút nào.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong cái nhìn lặng thinh của cô là sự châm biếm rõ ràng.

Tống Tri Hứa quay người, lục tủ rượu bên kia, định lấy một chai rượu Romanée-Conti thập niên 90, món khoái khẩu của tiểu thư Hàn.

Ngô Tuấn nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô, sau một lúc, thản nhiên rút một điếu thuốc, giọng nhạt nhòa: “Thứ em cần, anh không thể cho được.”

Thì ra… anh biết.

Anh vậy mà lại luôn biết.

Ngón tay Tống Tri Hứa run lên, chai rượu nằm im trong tủ như trở thành củ khoai nóng bỏng tay.

Cô nhất thời không sao cầm nổi.

Không phải vì nặng. Lúc này, ngay cả một cây kim cũng là gánh nặng khó lòng nâng lên.

Cô quay đầu lại, vẻ dịu dàng trên người như đông cứng theo dòng khí huyết đang sôi sục. Cô gằn giọng: “Không thể cho thì nói sớm đi! Đã không thể cho, thì tại sao lại dây dưa với tôi?”

Năm ấy, tại sao anh cứ đến trường tìm cô hết lần này đến lần khác?

Một kẻ ngạo mạn quen thói như anh sao lại có thể hạ mình đến vậy, hết lần này đến lần khác mềm mỏng trước mặt cô?

Khiến cô lầm tưởng anh thực lòng yêu cô.

Lầm tưởng ấy Tống Tri Hứa đeo bám suốt bốn năm, đến khi tốt nghiệp mới bừng tỉnh.

Mới hiểu ra rằng anh là một dòng suối nhỏ róc rách, dù cô có siết chặt trong lòng bàn tay hay mở lòng đón nhận, cuối cùng cũng sẽ trôi tuột đi mất.

Ngô Tuấn bước đến, tay khẽ giữ lấy cằm cô: “Đừng khóc. Vì anh mà khóc, không đáng.”

Tống Tri Hứa vốn quen ngang bướng với anh, khẽ hừ một tiếng: “Anh đúng là nghĩ nhiều quá rồi, tôi thì… không…”

Lời còn chưa dứt, môi anh đã phủ xuống.

Nhẹ nhàng, chậm rãi, tựa như những bông tuyết vừa rơi đậu trên cành ngoài khung cửa sổ lúc này.

Khi bước ra khỏi hầm rượu, trong lòng Tống Tri Hứa là một mớ cảm xúc hỗn độn khó gọi thành tên. Chóp mũi cô ửng đỏ.

Nghiêng đầu nhìn sang, thấy một vầng trăng sáng đang rơi trắng xóa trên bậc thềm.

Tối đó, cô uống rất nhiều rượu, như cố tình muốn say.

Tiểu thư Hàn kéo tay cô hỏi: “Em thích kiểu con trai thế nào? Chị giới thiệu cho vài người nhé.”

Cô ngược lại, phá lệ đáp: “Ai cũng được, chỉ cần đẹp trai.” Nói rằng với cô, nhan sắc là chân lý.

Đêm khuya đèn đóm chập chờn, Ngô Tuấn ngồi ngay bên cạnh châm một điếu thuốc, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô.

Đôi mắt Tống Tri Hứa mơ màng, không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy sâu xa khó đoán.

Khi tiệc tàn, Tống Tri Hứa loạng choạng bước ra khỏi biệt thự, dáng đi xiêu vẹo như kẻ say xỉn.

Tài xế đi theo sau, một chiếc Maybach đen dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống.

Ngô Tuấn hơi nghiêng mặt: “Lên xe.”

Tống Tri Hứa ngồi vào xe, đầu óc rối tung, nhưng vẫn không quên dặn anh: “Đưa tôi về nhà.”

Tài xế mới đến làm, từng thấy Ngô Tuấn luôn giữ khoảng cách với người ngoài, chưa từng thấy ai nói chuyện với anh như vậy.

Không nhịn được nhìn kỹ cô gái này thêm vài lần.

Ngô Tuấn kiên nhẫn hỏi, thậm chí mang theo một chút ý cười: “Nhà em ở đâu nào?”

Tống Tri Hứa dựa vào ghế sau, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Ở… ở…”

Ngay sau đó, cô liếc anh một cái, nản lòng lấy điện thoại định gọi cho đồng nghiệp.

Anh giật lấy điện thoại: “Được rồi, em cứ theo anh về trước đi.”

Lúc xuống xe, Tống Tri Hứa liếc nhìn tấm biển hiệu, không nhớ nổi cái tên, nhưng nhận ra từng chữ cái, chỉ tay nói: “B… V…”

Dáng vẻ ấy y như học sinh tiểu học mới học tiếng Anh.

Ngô Tuấn bế bổng cô lên, một tay vòng lấy phía sau đầu gối, không để cô đọc tiếp, bế ngang người cô bước vào.

Trong thang máy, đã hôn nhau mãnh liệt không kìm được.

Tống Tri Hứa tựa trong lòng anh, yếu ớt gọi: “Lão lưu manh…”

Giọng mềm mại mang âm sắc miền sông nước, chẳng khác nào một thìa nước hắt vào chảo dầu đang sôi.

Ngay lập tức, lửa bốc lên dữ dội.

Ngô Tuấn nhịn suốt cả buổi tối, chẳng cách nào xua đi cơn bức bối, từ khoảnh khắc bước vào nhà, như người cẩn trọng trên băng mỏng mà bắt đầu.

Anh không uống rượu, đến cả loại rượu quý tiểu thư Hàn hào hứng mang ra mời cũng không chạm một giọt.

Nhưng khi chiếm hữu lấy cô, Tống Tri Hứa lại đột nhiên có ảo giác dường như anh còn say hơn cả cô.

Lời nói có thể là giả, nét mặt có thể là giả, mọi thứ đều có thể là giả.

Chỉ có phản ứng của cơ thể là không thể giả vờ.

Đêm tối sẽ biến sự lạnh lẽo trong lòng người thành thứ nhiệt tình khát khao.

Anh đỡ lấy sau gáy cô, từng đợt dịu dàng truyền vào thân thể, nóng rẫy khiến Tống Tri Hứa rùng mình, g*** h** ch*n đã ướt đẫm.

Ngô Tuấn vừa hôn cô, tay luồn lên eo thon mềm mại, thì thầm bên tai cô: “Chỉ có chỗ này của em là ngoan nhất.”

Tuyết rơi đến nửa đêm thì dừng, gió Bắc thổi vù vù, khí lạnh lan khắp bốn phương.

Tống Tri Hứa tỉnh rượu, mượn ánh đèn ngủ lay động bên giường để ngắm gương mặt anh.

Đôi mắt luôn mang vài phần sốt ruột của anh khi khép lại lại lộ ra vẻ ngoan hiền hiếm thấy.

Tựa như lớp trưởng dàn đồng ca hồi cô học cao học, người cao gầy, nhã nhặn, luôn mỉm cười ôn hòa như gió xuân.

Nhưng rốt cuộc cũng không còn trẻ nữa, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nói lên tuổi tác của anh.

Cô thầm trách mình hồ đồ chẳng đầu chẳng đuôi, sao lại vướng vào anh thêm lần nữa?

Thế nhưng trách xong rồi, cô cũng nghiêm túc tự hỏi bản thân: Liệu mình có thật sự từ chối được anh không?

Năm xưa rời khỏi Bắc Kinh, cô đã phải đưa ra bao nhiêu quyết tâm, chịu đựng biết bao giằng xé không sao kể xiết, thế mà nay lại quên sạch sao?

Tống Tri Hứa lắc đầu, xoay người, quay lưng lại với anh mà ngủ.

Ngô Tuấn ở lại Thượng Hải ba tháng.

Những lúc rảnh rỗi anh thỉnh thoảng đến đón cô tan làm, cùng nhau ăn cơm tối.

Nghề luật sư bận rộn chẳng có giờ giấc cố định, có khi đang ăn Tống Tri Hứa lại bị gọi điện liên tục.

Ngô Tuấn không thúc giục, chỉ ngồi bên cạnh nghe cô nói chuyện công việc, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn cả trước đây.

Tống Tri Hứa không dám nhìn lại anh.

Nghe xong, anh cũng mỉm cười hỏi một câu: “Giờ có thể hành nghề độc lập rồi chứ, luật sư Tống?”

Cô đáp: “Anh đúng là xem thường người ta quá rồi. Nếu đến bây giờ mà còn chưa làm được, thì mấy năm qua em đã làm gì?”

“Được vậy là tốt.”

Chẳng mấy hôm sau, văn phòng luật sư nơi cô làm việc liền ký được vài hợp đồng pháp vụ lớn từ các tập đoàn, tất cả đều chỉ đích danh muốn Tống Tri Hứa phụ trách.

Nhờ đó, cô được đặc cách thăng chức thành đối tác hợp danh.

Tống Tri Hứa lo lắng, chủ động nói với trưởng phòng: “Nhiều việc thế này, sợ một mình tôi không cáng đáng nổi.”

Trưởng phòng bật cười: “Sao lại thật sự để cô làm một mình chứ! Cô gái trẻ mà nhát thế này à?”

Tối đến, cô quay lại khách sạn nơi Ngô Tuấn đang ở.

Anh có tiệc xã giao, hơn chín giờ vẫn chưa về, Tống Tri Hứa tắm trước.

Cô không mang theo đồ ngủ, nên mặc áo choàng lụa của anh, dài phủ tới bắp chân, để lộ đôi mắt cá trắng muốt.

Tống Tri Hứa cầm một ly sâm banh, đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn xuống dòng Hoàng Phố phía dưới.

Phía sau có người ôm lấy cô. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, mang theo hương rượu thanh nhẹ như rượu mai.

Ngô Tuấn không nói gì, những nụ hôn mềm mại vương vấn bên tai cô, còn cô thì chẳng hề động đậy.

Căn phòng tĩnh lặng lạ thường, chính cái tĩnh lặng ấy lại sinh ra thứ tình cảm dịu dàng khiến lòng người rung động, như muôn ngọn đèn đang sáng khắp nhân gian.

Cuối cùng, họ quấn quýt nhau trên chiếc ghế mềm bên cửa sổ.

Ngô Tuấn vén mái tóc rơi trên mặt cô: “Đợi anh lâu rồi à?”

Tống Tri Hứa giơ một chân lên, để anh dễ hành động hơn, nhưng không đáp, chỉ vươn cổ chủ động hôn anh.

Anh không thể chịu nổi sự chủ động này từ cô, cảm xúc dâng trào đến mức khó lòng kiềm chế, giọng cũng khàn khàn run rẩy.

Sau đó, khi anh tựa vào hõm cổ cô, dù không nói gì hơi thở vẫn gấp gáp.

Tống Tri Hứa chợt hỏi: “Những hợp đồng bên tập đoàn Xây dựng kia, là do anh nhờ vả phải không?”

Anh chẳng mấy để tâm, trong đầu vẫn vương vấn chuyện khác: “Chỉ là vài người bạn, lúc ăn cơm tiện miệng nhắc tới.”

Tống Tri Hứa nghiêng đầu nhìn anh: “Chỉ một câu tiện miệng của anh, đã giúp em được thăng làm đối tác hợp danh.”

Ngô Tuấn nói: “Sao thế, anh không bàn trước với em, em không vui à?”

Cô lắc đầu, điều cô muốn nói không phải là chuyện đó. Chỉ là cô đang dằn vặt.

Vì còn yêu nên mới dễ xúc động, dễ so đo, rồi lại quay ra trách bản thân.

Một mặt lý trí bảo cô nên từ chối, giữ lấy sự kiêu ngạo độc lập của bản thân bao năm nay.

Mặt khác lại lo rằng nếu cứ lạnh lùng như trước, Ngô Tuấn sẽ hiểu lầm rằng “cô ấy vẫn còn yêu tôi lắm.”

Tống Tri Hứa thật sự mong mình có thể không còn yêu anh nữa.

Cô thà rằng, từ đầu đến cuối, giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch, đến lúc kết thúc thì tiền trao cháo múc.

“Sao lại không vui được?”

Tống Tri Hứa cắn răng, học theo thái độ dửng dưng của anh: “Giờ em còn chịu để ý đến anh, không phải cũng chỉ vì mấy chuyện đó thôi sao?”

Ngô Tuấn không giận mà bật cười, không nói gì, nhưng rõ ràng trong mắt đã hiểu thấu tất cả.

Anh làm sao không biết cô là người thế nào?

Lúc Tống Tri Hứa sắp thiếp đi, nghe thấy anh nói: “Ngày mai đi Hàng Châu với anh nhé.”

Cô gật đầu: “Ừ.”

Ngô Tuấn cầm theo một hộp gỗ tử đàn, anh định đến gặp một bậc trưởng bối bên bờ Tây Hồ.

Là cấp trên cũ của cha anh, mới vừa nghỉ hưu, hiện đang dưỡng bệnh ở đó.

Tuy đã nghỉ nhưng vẫn là người có tiếng nói, địa vị rất cao.

Trên xe, Tống Tri Hứa chống cằm hỏi: “Vị hôn thê của anh không đi cùng sao? Dù gì cũng là ông nội cô ấy mà.”

Giọng cô bình thản, như đang hỏi chuyện thời tiết hôm nay có mưa không vậy.

Ngô Tuấn khựng lại một chút: “Em biết cô ấy là ai à?”

Cô gật đầu: “Biết. Tiểu thư Chung ra nước ngoài rồi, giờ đổi thành cô ấy, chẳng phải càng lợi hại hơn sao?”

Anh nắm tay cô một cái: “Chuyện đó đừng nói nữa, không liên quan đến em.”

Tống Tri Hứa không rút tay ra: “Vẫn có chút liên quan đấy. Em không qua lại với đàn ông đã có vợ, anh cũng nên tự biết mà tránh.”

Lâu sau, khi xe đã chạy chậm lại, Ngô Tuấn mới nói: “Được. Sau khi anh kết hôn, sẽ không đến làm phiền em nữa.”

“Anh nhớ lấy lời mình nói.”

Tống Tri Hứa không đi cùng anh, một mình lang thang suốt nửa ngày, bắt xe buýt đến chùa Linh Ẩn.

Trong chùa, mái cong chạm khắc tinh xảo, trước nguyệt đài đại hùng bảo điện là một tòa tháp đá tám cạnh chín tầng, hương khói nghi ngút.

Cô hoà vào dòng người cúng bái, bước từng bậc lên thềm, tro nhang bay mờ mịt xung quanh.

Tro bụi thổi vào mắt khiến cô thấy cay xè, cô đưa tay dụi mắt, dần dần chẳng còn nhìn rõ nữa.

Sau đó cô dứt khoát buông tay, mơ hồ tiến về phía trong điện Phật.

Dù sao thì con người chẳng phải đều như vậy sao?

Đến từ hư vô, sống trong hư vô, rồi lại đi về hư vô.

Ngẩng đầu nhìn những lá cờ kinh bay nơi mái hiên, cô nhìn thật lâu, bỗng thấy ghen tị với những vật nhỏ bé ấy.

Giá như kiếp sau, cô cũng có thể trở thành một dải cờ tụng kinh thì tốt biết mấy.

Giữa thành phố hương khói này, cứ để người ta treo lên, để gió cuốn đi.

Trong điện Quan Âm không có tấm đệm nào.

Tống Tri Hứa vẫn quỳ xuống, chắp tay thành kính, khấn một điều nguyện:

Kiếp này đừng để anh vướng bụi trần. (1)

———-

(1): Một lời cầu nguyện đầy xót xa, mong người ấy kiếp sau đừng vướng vào trần duyên nữa. Mang ý buông bỏ yêu hận, giải thoát cả người lẫn mình.

Bình Luận (0)
Comment