Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 85

Lần mang thai đầu tiên này Chung Linh trải qua rất thuận lợi, mọi việc diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch không một chút trục trặc.

Mỗi lần khám thai các chỉ số đều rất tốt, thai nhi cũng nằm đúng vị trí.

Đến đúng ngày dự sinh, Chung Linh vừa đặt chân vào viện thì cậu nhóc đã lập tức ra đời.

Khi ở cữ cô không ít lần khoe với mọi người:

“Con trai tôi đúng là một em bé ngoan.”

Nhưng ngoan thì chỉ ngoan khi còn trong bụng mẹ thôi.

Đến khi Diệp Bình Nhi bốn, năm tuổi đã trở thành một “tai họa nhỏ” nổi danh trong khu tập thể.

Cộng thêm người anh họ Chung Canh Ngôn nữa, hai đứa mà quậy lên thì chẳng còn phép tắc gì.

Bố mẹ chúng đều bận công việc nên gửi tạm cho ông bà nội, cùng theo học ở Trường mẫu giáo số 1 thành phố.

Năm đó, Chung Trực Dân và Diệp Vô Tự vừa nghỉ hưu. Chỉ đưa cháu đi học một lần mà đã không còn mặt mũi nào ngẩng lên nổi.

Cả lớp ngoan ngoãn ngồi học, chỉ có hai cậu nhóc là ra ngoài sân đá bóng.

Giáo viên cũng bất lực, sợ hai cậu xảy ra chuyện gì đành vừa dạy vừa ngó chừng.

Sau khi nghe một bài phê bình hết sức uyển chuyển, hai ông lão dắt cháu bước ra, mặt mày tiu nghỉu.

Chung Trực Dân than thở:

“Lão Diệp à, không phải tôi nói ông, cô giáo cũng biết ông là ai, vốn không định nói đâu, ông lại cứ cố gặng hỏi xem cháu mình làm gì sai làm gì.”

Ý ông ấy gần như nói thẳng: Cháu ông thế nào ông còn không rõ chắc?

Diệp Bình Nhi lập tức tán thành ý kiến của ông ngoại:

“Đúng đó! Hại con bị mắng oan.”

“Còn oan cái rắm!”

Diệp Vô Tự tức muốn bốc khói:

“Ngày nào cũng nghịch như giặc ở trường, tôi không hỏi sao được!”

Chung Canh Ngôn cũng phụng phịu:

“Trời cũng sắp tối rồi, con đói lắm rồi, ông ơi, tối nay ăn gì ạ?”

Chung Trực Dân cũng chẳng nể mặt cháu, hừ một tiếng rồi lên xe:

“Ăn gì? Ăn cái trận đòn của ba mày xem ba mày dạy dỗ mày thế nào.”

Chung Canh Ngôn bĩu môi, lủi thủi đi theo.

Về đến nhà, Hàn Nhược Nam vội thay đồ cho cháu.

Bà cầm chiếc áo khoác:

“Sao ra nhiều mồ hôi vậy? Cô giáo không lau cho con à?”

Chung Trực Dân bồi thêm:

“Lau gì chứ? Cháu bà không thèm học hành gì, ra ngoài sân đá bóng. Vậy mà còn dám nói là trong lớp học…”

Nói đến đây ông cũng quên mất rồi, vỗ nhẹ vào mông cháu:

“Con nói lại nguyên văn cho bà nội nghe xem nào.”

Tiểu Canh Ngôn dõng dạc lặp lại:

“Ngồi trong lớp thổi tiêu bầu, toàn là lũ ngốc!”

Hàn Nhược Nam còn định nhẹ nhàng nhắc nhở: phải nghe lời trong lớp, thầy cô dạy gì thì học nấy, không được làm theo ý mình…

“Ai dạy con nói kiểu đó hả?!”

Bà còn chưa kịp lên tiếng, thì từ ngoài cửa vang lên một tiếng quát, là Chung Túc Thạch vừa tan làm về.

Tiểu Canh Ngôn giật mình run rẩy. Nó vốn sợ ba, liền chui tọt vào sau lưng bà nội.

Hàn Nhược Nam ôm cháu, dịu giọng:

“Chưa ăn tối phải không? Vào ngồi ăn cùng mọi người đi.”

Nhưng Chung Túc Thạch sốt ruột:

“Không cần đâu. Mẹ mặc áo cho nó đi, con đưa nó về.”

Tiểu Canh Ngôn níu lấy tay áo bà nội:

“Ba, con có thể…”

Chung Túc Thạch chẳng buồn nghe hết:

“Không thể. Con xuống ngay cho ba.”

Chung Trực Dân mở báo, lầm bầm:

“Đúng là phải để ba nó quản chặt vào.”

Hàn Nhược Nam lườm ông một cái:

“Thôi đừng đổ thêm dầu vào lửa, ông không thấy đã loạn lắm rồi à.”

Đến khi bị bố xách lên xe, nó mới nhớ ra phải tìm cứu viện:

“Ba ơi, mẹ con tan làm chưa?”

Chung Túc Thạch thản nhiên:

“Dạo này có hoạt động đối ngoại, mẹ con tăng ca.”

Chung Canh Ngôn kêu gào trong lòng: Xong đời rồi.

Bên kia Diệp Bình Nhi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Vừa rời nhà ông nội đã bị Diệp Dận bắt đứng phạt trong sân.

Còn đỡ hơn Canh Ngôn chút là ba nó cho nó ăn cơm trước.

Khi Chung Linh đi tiệc xã giao về thấy con trai đang đứng một mình bên bụi cỏ, cúi đầu ủ rũ.

Cô nhìn xuống đất, hỏi:

“Cục cưng ngoan, con đang tìm gì vậy? Làm rơi cái gì à?”

Diệp Bình Nhi hậm hực:

“Mẹ, con lớn thế này rồi đừng gọi con là cục cưng nữa.”

“Ồ, sao thế?”

“Là một người đàn ông, con cảm thấy rất mất mặt.”

Câu nói ấy được cất lên bằng giọng non nớt, thật sự đáng yêu quá mức.

Chung Linh véo má con:

“Được rồi, bạn nhỏ Tiểu Diệp, vậy con đang làm gì ở đây thế?”

“Thì là…” Bình Nhi nghĩ nghĩ rồi bẻ lái rất nhanh:

“Chờ người mẹ xinh đẹp nhất thế giới trở về.”

Chung Linh bật cười:

“Ừ, mẹ về rồi, mình vào nhà được chưa?”

Cậu bé còn cố ra vẻ kiên cường:

“Không được, con phải thấy mẹ vào nhà an toàn mới yên tâm.”

Chung Linh chưa bao giờ vạch trần nó:

“Vậy mẹ vào trước nhé, cảm ơn con đã trực ca.”

Nó còn rất lịch sự nhường đường:

“Mẹ đi bên này, cẩn thận bậc thềm.”

Chung Linh cởi áo khoác, đặt túi xuống, rót một cốc nước mang ra cửa sổ.

Diệp Dận đang chấm bài, vừa rời mắt khỏi màn hình thì lao tới đòi uống.

Cô không cho, né đi:

“Xin hỏi, con trai em phạm tội gì mà anh bắt nó đứng phạt?”

“Giờ học thì cùng Canh Ngôn ra sân đá bóng!”

Diệp Dận giật ly nước, uống cạn rồi nghiêm túc giải thích.

Chung Linh khẽ “ồ” một tiếng:

“Chuyện vậy thôi hả? Vậy anh dạy dỗ vài câu là được rồi, nó còn bé mà.”

Diệp Dận lại nâng quan điểm:

“Chính vì còn bé nên càng phải học tôn trọng thầy cô! Không thể để nó quen thói đặc cách! Không ai dạy nổi nó mất!”

“Rồi rồi rồi, anh nói gì cũng đúng,” Chung Linh chẳng muốn tranh luận lý lẽ, “Nhưng giờ muộn rồi, cho nó vào nhà đứng được không?”

Diệp Dận bóp trán, đặt ly xuống ra mở cửa hỏi con trai:

“Con biết hôm nay sai chỗ nào chưa?”

Bình Nhi ngẩng đầu nhìn mẹ, thấy mẹ đang ra hiệu gật đầu liên tục, vội đáp:

“Sau này đến lớp phải làm đúng việc, không được chống đối thầy cô.”

Sắc mặt Diệp Dận dịu đi chút:

“Vậy ngày mai đến lớp con phải làm gì?”

Cậu lại nhìn mẹ, thấy mẹ mấp máy môi: “Xin lỗi.”

Bình Nhi vội nói:

“Sáng mai vào lớp con sẽ xin lỗi cô giáo.”

Chung Linh đứng sau Diệp Dận, vỗ tay khen:

“Giỏi lắm, con mẹ biết suy nghĩ rồi.”

Diệp Dận nghiêng đầu, bất lực cười khẽ:

“Được rồi, em dắt con vào nhà đi.”

“Ơ kìa, anh nói thế là sao? Bộ nó không phải con anh à?”

Chung Linh kéo tay con, khẽ lườm Diệp Dận.

Diệp Dận đáp lại:

“Không phải anh thì ai bỏ bao công sức thế? Nói đùa thôi.”

Chung Linh tắm cho con xong, ôm cậu nằm tựa đầu giường, hít hà một cái:

“Cục cưng ngoan, thơm quá à.”

Bình Nhi lại nhăn nhó:

“Con nói rồi mà đừng gọi con là cục cưng, con lớn rồi.”

Dưới cơn thịnh nộ của Diệp Dận, Chung Linh mới bắt đầu dùng “chiêu mềm”:

“Được rồi, mẹ không gọi nữa. Hôm nay sao lại đi đá bóng thế?”

Bình Nhi đáp:

“Là con có quả bóng mới muốn ra sân thử thử. Một mình đá thì buồn lắm nên kéo anh họ theo cho vui.”

Chung Linh hỏi tiếp:

“Thế là anh họ con đồng ý đi luôn à?”

“Đâu có, ảnh sợ cậu Hai lắm, là con lôi đi bằng được đó. Mẹ à, con cũng hơi hối hận, chắc giờ này anh đang bị mắng tơi tả. Cậu ấy đáng sợ lắm…”

Chung Linh nghe xong mới dịu giọng:

“Con cũng biết chuyện này là sai rồi, đúng không?”

Bình Nhi gật đầu cái rụp:

“Sau này con không làm vậy nữa đâu. Mẹ con mình móc ngoéo nha!”

Chung Linh đưa tay móc ngoéo với con, rồi hỏi:

“Anh họ con đang ở nhà ông ngoại à?”

Bình Nhi nhớ lại:

“Không, bị cậu Hai đón đi rồi.”

Nghe vậy Chung Linh lập tức linh cảm chẳng lành, gọi Diệp Dận đến dỗ con ngủ để cô đi sang chỗ anh hai xem sao.

Cô khoác thêm chiếc áo len, chuẩn bị ra ngoài nhưng Bình Nhi lại vùng dậy đòi đi theo.

Chung Linh ngăn lại:

“Muộn lắm rồi, con ngủ đi.”

Diệp Dận lại bảo:

“Muốn đi thì để bố bế, tiện thể xem anh họ bị phạt thế nào.”

Cả nhà ba người bước đi, mất khoảng năm sáu phút là tới.

Vừa vào sân họ đã thấy Chung Túc Thạch mặc áo trắng, quần đen, ngồi trên chiếc ghế mây.

Chung Canh Ngôn thì đang đá bóng trên bãi cỏ, mồ hôi đầm đìa, mặt mũi trắng bệch, đá được vài cú là phải dừng lại th* d*c.

Ba cậu thấy con chậm lại, vừa nhấp ngụm trà vừa lên tiếng:

“Tiếp tục đi, không phải con thích đá lắm sao? Cả lúc đi học cũng đòi đá kia mà.”

Chung Linh thấy thế thì không nỡ, bước đến khuyên:

“Anh à, Canh Ngôn như vậy rồi mà còn bắt nó phạt tiếp hả?”

Chung Túc Thạch quát:

“Em xem nó bị chiều hư thành cái dạng gì rồi! Cả thầy cô cũng không coi ra gì!”

Chung Linh biết mình nói không có tác dụng, cố ngó vào trong nhà xem Mạnh Gia đã về chưa.

Đúng lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên.

Chung Canh Ngôn cũng nghe thấy, lập tức gào lên:

“Mẹ ơi…!”

Mạnh Gia chạy lại ôm chầm lấy con trai:

“Ôi, sao thế này?”

Chung Túc Thạch cũng đứng dậy, mặt cười niềm nở:

“Hôm nay về muộn thế?”

Nhưng Mạnh Gia chẳng thèm đáp, chỉ nắm tay con trai đi thẳng vào nhà.

Chung Linh nhìn một cái là hiểu,  không cần cô lo nữa rồi, có người “trị” được bạo quân này rồi.

Trên đường về Bình Nhi run rẩy nói với ba mẹ:

“May mà con không phải con trai của cậu Hai.”

Đợi khi Bình Nhi đã ngủ say, Diệp Dận trở lại phòng ngủ, nói với Chung Linh:

“Anh lúc nào cũng sợ dạy con không tốt, phải cố làm người cha nghiêm khắc, bắt bản thân phải dữ lên một chút. Nhưng so với anh em em thì còn kém xa.”

Chung Linh hừ một tiếng:

“Anh em đối với con trai là diễn đúng bản chất đấy, hôm nay còn là nhịn bớt rồi.”

Diệp Dận nằm xuống, vươn tay định ôm vợ thì bị cô né ra.

Cô nói thẳng:

“Đừng lại gần, mấy ngày nay người em không khỏe.”

Anh xẵng giọng:

“Ừm, lúc thân mật với con thì thấy khỏe ra trò ấy nhỉ.”

Chung Linh úp mặt vào gối, bật cười:

“Thật đấy, lúc gần con cảm giác tốt hơn nhiều.”

Diệp Dận bực mình xoay người:

“Anh đúng là thừa thãi. Trong cái nhà này anh là người thừa nhất.”

Một lúc sau trong chăn vang lên tiếng sột soạt, Chung Linh đã dịch sát lại gần anh.

Cô khẽ nói:

“Giờ anh nhỏ mọn thế à? Chút đùa mà cũng giận?”

Diệp Dận ôm lấy cô:

“Anh nhỏ mọn lắm, ghen với tất cả mọi người, kể cả con trai em.”

Và cả người yêu cũ của cô, hiện đang giảng dạy tại Đại học P, phó viện trưởng Viện Khảo cổ, Tần Văn.

Lần trước đi họp ở Bộ, vừa tan họp ra cửa thì chạm mặt.

Chỉ một ánh nhìn Diệp Dận đã cảnh giác ngay lập tức.

Có lẽ vì trên mặt Tần Văn lộ rõ vẻ thù địch khiến ai nhìn cũng thấy khó chịu.

Sau khi được người khác giới thiệu, anh mới hiểu ánh mắt đó đến từ đâu.

Dù là người điềm đạm nhưng bản tính công tử nhà giàu trong anh vẫn còn nguyên, không chịu nổi ai ra vẻ trước mặt mình.

Huống chi người đó lại là tình cũ của vợ mình.

Tần Văn không đưa tay bắt, Diệp Dận cũng chẳng thèm giữ lễ xã giao, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái rồi rời đi.

Chung Linh “ồ” lên:

“Trừ con anh ra, còn ai làm anh ghen nữa à? Ai thế?”

Diệp Dận trầm ngâm một lúc rồi kể:

“Em biết Tần Văn đã về Bắc Kinh chưa?”

Trong bóng tối, Chung Linh thì thầm:

“Về cũng không có gì lạ mà, anh họ anh ấy cũng ở Bắc Kinh.”

Diệp Dận khẽ “ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm:

“Ngủ thôi.”

Một lúc yên lặng trôi qua.

Chung Linh lần lại cả mạch câu chuyện, rồi ghé vào tai anh thì thầm:

“Anh không phải vẫn còn ghen với anh ấy chứ?”

Trên gối vang lên tiếng sột soạt rất khẽ.

Diệp Dận gật đầu:

“Một chút… Em từng rất yêu anh ta mà.”

Cô bật cười:

“Anh cũng nói là trước kia rồi mà. Mình cưới nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ chút niềm tin này cũng không có?”

Diệp Dận nhìn trần nhà, bỗng thở dài:

“Nhưng mình kết hôn bao nhiêu năm rồi, em chưa từng nói yêu anh lần nào.”

Chung Linh bất ngờ ngồi dậy, trèo lên người anh, nhìn chăm chú vào mặt anh.

Diệp Dận vuốt nhẹ tóc cô:

“Sao thế?”

Cô lắc đầu:

“Xem thử hồn vía anh có còn đủ không, sao bỗng không giống chồng em nữa rồi.”

Diệp Dận đâu phải kiểu người biết làm nũng đầy vị chua ngọt như vậy.

Anh bật cười, kéo cô vào lòng:

“Đừng nói mấy câu ngốc nghếch nữa, ngủ thôi.”

Trước khi nhắm mắt, Chung Linh thầm nghĩ:

Cũng là anh mở lời trước đấy chứ.

…..

Chưa đến hai ngày sau, lúc uống trà chiều Chung Linh bất ngờ gặp “chính chủ” khiến chồng cô cả đêm mất ngủ.

Hôm đó là cuối tuần, hiếm hoi mọi người có mặt đông đủ, cả Phó tư lệnh Mạnh cũng rảnh đến trò chuyện vui vẻ.

Chung Linh nhắc đến chuyện tối hôm đó, Mạnh Gia nhấp ngụm cà phê, thở dài:

“Đừng nhắc nữa.”

Cô vội hỏi:

“Sao thế? Canh Ngôn không khỏe à? Đói lả ra à?”

Mạnh Gia tức giận kể:

“Đúng vậy, đá bóng bụng rỗng, nửa đêm bị co thắt dạ dày phải đưa vào viện cấp cứu. Ba ngày nay tớ không nói chuyện với anh cậu.”

Chung Linh đập bàn một cái:

“Thế thì chắc anh ấy bị nghẹn chết rồi! Ôi trời ơi!”

Lưu Tiểu Lâm liếc mắt qua:

“Cái giọng điệu này của cậu, nghe mà thấy cậu hả hê ghê.”

Sau đó nhận được cuộc gọi khẩn, hai người kia phải quay lại đơn vị tăng ca, chỉ còn lại một mình Chung Linh.

Cô ngồi thêm một lát, thấy cũng chẳng có hứng nữa, định đứng dậy rời đi thì bên cạnh có người ngồi xuống.

Ánh mắt của Tần Văn khóa chặt vào gương mặt cô.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Chung Linh.

Cô đứng cạnh cánh cửa trang nghiêm, gương mặt tròn trịa, xinh đẹp, ánh mắt sâu và khuôn mặt đầy đặn, mái tóc tỏa hương thoảng nhẹ bay.

Khi ấy, cô rất tốt bụng chỉ cho anh đường đến ga tàu điện ngầm.

Nghĩ lại thì, là do anh không đủ tinh mắt, người có thể ra vào nơi như vậy sao có thể là người bình thường?

Chung Linh xoay tay cầm chiếc cốc sứ, cảm giác hơi choáng váng như phản ứng độ cao, có lẽ vì ánh sáng quá chói.

Cô mãi mới mở miệng:

“Nghe nói anh về Bắc Kinh dạy rồi, cũng tốt.”

Ánh mắt Tần Văn có chút mơ hồ, chẳng biết lòng đang bay đến nơi nào:

“Tốt gì chứ?”

Anh chẳng tốt đẹp gì cả. Đặc biệt là mấy năm đầu về quê.

Mỗi ngày đi làm, mặt mũi chẳng có chút sinh khí, còn phải đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ từ đồng nghiệp.

Người ở vùng nhỏ rất thích bàn tán mấy chuyện này. Ai cũng nói anh đắc tội người ta nên mới bị điều xuống.

Sau đó anh dứt khoát từ chức, thi lại tiến sĩ.

Rồi giảng dạy mấy năm tại trường chính ở Thượng Hải.

Đến tận hôm nay mới có thể quay về bên cô. Nhưng lúc này, cô đã là vợ người ta.

Trước đây anh cũng từng nộp đơn xin vào mấy đại học ở Bắc Kinh, kết quả đều bị từ chối.

Nguyên nhân không ai nói rõ, cũng chẳng có ai giải thích cho anh.

Chung Linh cảm thấy anh đã trở nên sắc sảo hơn rất nhiều.

Cô nói: “Chỉ là lời xã giao thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Tần Văn nhìn cô, hỏi:

“Em sống có tốt không?”

Cô suy nghĩ một lát, rồi gật đầu rất nghiêm túc:

“Rất tốt.”

Anh vẫn giải thích một câu:

“Hồi đó không phải do anh tự nguyện rời đi.”

Dường như tất cả hành trình đến đây, chỉ để nói với cô một câu, anh chưa từng buông bỏ cô.

Chung Linh gật đầu:

“Về sau em biết hết rồi, không trách anh.”

Tần Văn cười khổ, mang theo uất ức bị phụ bạc:

“Em biết tất cả, vậy mà vẫn chọn cưới anh ta.”

“Đó là hai chuyện khác nhau.”

Chung Linh nói:

“Anh hiểu con người em mà, từ trước đến giờ chẳng có chí lớn gì. Học hành cũng chỉ theo xu hướng, người ta học tiến sĩ thì em cũng học theo. Từ nhỏ đến lớn không có sở thích gì giữ được lâu, duy nhất làm được tốt là khiến người lớn trong nhà hài lòng. Nhưng vì anh, em từng cãi nhau một trận lớn với họ. Anh nghĩ anh vì em đã nỗ lực, nhưng em thì chưa chắc sao? Diệp giáo sư nói một câu rất đúng: không phải nỗ lực nào cũng có kết quả. Có những việc dù cố gắng đến đâu, vẫn là vô ích.”

Nói đến đây cô dừng lại, uống ngụm nước.

Tần Văn cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt đã trưởng thành rồi.

Nhưng sự trưởng thành ấy… lại không phải do anh mang lại, mà là từ bàn tay người đàn ông khác.

Nghĩ đến đây, ghen tuông trong lòng anh lại dâng lên mãnh liệt.

Anh nói:

“Hôm đó anh đã gặp anh ta rồi. Trông có vẻ nóng tính lắm.”

Chung Linh bật cười:

“Thế là anh nhìn nhầm rồi. Anh ấy chẳng có chút tính khí nào đâu.”

Ít nhất là bao năm nay, trước mặt cô, Diệp Dận chưa bao giờ không chiều theo sự ngang ngược của cô.

Tần Văn trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nói:

“Hôm em cưới anh xin nghỉ phép, tới Bắc Kinh, đứng nhìn em lên xe.”

Chung Linh cụp mắt:

“Biết chứ, Mạnh Gia trông thấy anh rồi.”

Đến cuối cùng anh cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ bảo:

“Được rồi, em giữ gìn sức khỏe nhé.”

Chung Linh gật đầu:

“Anh cũng vậy.”

Tần Văn cười khổ:

“Anh? Anh thì còn gì để giữ nữa đâu.”

Dù sao đời người cũng trôi qua rất nhanh. Chỉ là chờ đến lúc trời xế chiều mà thôi.

Chưa kịp để Chung Linh an ủi, anh đã quay người rời đi

…..

Cô ngồi một mình đến bốn giờ, chợt nhớ Bình Nhi sắp tan học bèn chạy sang nhà họ Kỷ đón con.

Cuối tuần là ngày Bình Nhi luyện chữ, được nhận làm đệ tử của tiên sinh Kỷ.

Nhưng Diệp Dận đã đến trước.

Khi Chung Linh xuống xe, thấy anh đang bế con trai bước ra.

Nghe thấy tiếng gọi “Mẹ ơi!”, tim cô như tan chảy, vội vã bước nhanh tới.

Cô đưa tay, bóp nhẹ cổ tay con:

“Tay mỏi không?”

Bình Nhi chu môi gật đầu:

“Mỏi muốn chết, tay sắp rụng ra rồi.”

Diệp Dận liền mắng:

“Nói gì thế, mới viết có mấy chữ!”

Chung Linh trừng mắt nhìn anh, Diệp Dận lập tức hiểu ý, đưa tay nâng tay con lên thổi thổi:

“Thế này được chưa?”

Lúc này Chung Linh mới hài lòng quay người lại:

“Đi thôi, qua chỗ cụ cố ăn cơm.”

Diệp Dận chợt nhớ đến Chung Canh Ngôn:

“Bữa đó Tiểu Canh nửa đêm nhập viện, giờ đỡ chưa?”

Chung Linh ngạc nhiên:

“Em cũng vừa mới biết thôi, sao anh biết?”

Anh đáp:

“À, anh em hỏi anh dạo này mua gì dỗ em, em với Mạnh Gia khẩu vị giống nhau.”

Chung Linh ngồi ghế phụ, liếc mắt nhìn con trai ngồi ngoan ngoãn ở ghế sau:

“Anh với anh nhà em quan hệ tốt đến thế cơ à?”

Diệp Dận nắm tay cô:

“Vốn không được họ yêu thích, thì ít ra cũng phải có chút giá trị lợi dụng chứ.”

Cô nghiêng người, hôn nhẹ lên má anh:

“Ai nói không thích anh?”

Anh hỏi lại:

“Thế có nghĩa là thích?”

Chung Linh lập tức trở mặt:

“Không thích.”

Diệp Dận vừa nhấn nút khởi động vừa bật cười:

“Thế mà lại thế.”

Xe vừa nổ máy, anh đã nghe thấy tiếng cô:

“Diệp giáo sư, em yêu anh.”




Bình Luận (0)
Comment