Mạnh Tôn Tử Uyên biến sắc tự nhiên thấy nao nao, khẩn trương nói:
- Tử Ngọc, nếu Quý Thị mới là chủ mưu, vậy thì hỏng rồi. Ngươi ta hai nhà hợp nhau lại, cũng chỉ miễn cưỡng ngang bằng kềm chân hắn. Nếu hắn là chủ mưu, chứng tỏ rằng hắn đã hạ quyết tâm, không ngại quyết liệt cùng ngươi ta hai nhà, lại muốn giúp đỡ Khánh Kỵ, xuất binh phạt Ngô. Nếu kế của hắn mà thành, chúng ta sẽ bị giảm uy thế, không thể, chúng ta bây giờ phải tiên hạ thủ vi cường đi!
Con ngươi Thúc Tôn Ngọc chợt lóe, đột nhiên vui vẻ nói:
- A! Ta nhớ ra rồi, không phải, nhất định không phải là chủ ý của Quý Thị. Đêm qua Khánh Kỵ tới đây, theo lời nữ nhi của ta thuật lại, từng nhắc tới việc mượn binh, mượn thành, còn khuyên ta thay vì cản trở, chi bằng tham gia. Hắc hắc, nếu Quý Thị đã quyết ý trợ giúp hắn rồi, hắn việc gì phải lưu lại lời thừa, còn mượn sức ta làm gì?
Mạnh Tôn Tử Uyên bối rối nói:
- Tiểu tặc này giảo hoạt như thế, liệu có phải là dùng kế làm lay động ngươi không?
Thúc Tôn Ngọc là người thông minh, Mạnh Tôn Tử Uyên tính tình thô lỗ, tâm cơ cũng không có bao nhiêu, nhưng khi hắn thuận miệng nói ra câu này, Thúc Tôn Ngọc túc trí đa mưu nghe vào, lại thêm đôi tai nhạy cảm, cũng sẽ không đơn giản là nghe rồi bỏ qua. Một chuyện không có gì đặc biệt rơi vào trong mắt hắn, đều có thể suy nghĩ dò đoán xem đối phương có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, loại đại sự quyết định đến vận mệnh của cả một gia tộc, hắn nào dám qua loa, cho nên càng nghĩ càng thấy bất an, nhất thời cũng không có chủ ý gì chắc chắn.
Mạnh Tôn Tử Uyên hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt sáng ngời, chỉ chờ Thúc Tôn Ngọc đồng ý, liền vỗ án đứng lên trở về điều binh, nhưng mà Thúc Tôn Ngọc trầm ngâm một lúc lâu sau, sát khí trong ánh mắt lại dần dần thu liễm, khép hờ một lát, Thúc Tôn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Ba nhà nội chiến, kết cục tốt đẹp nhất, là thắng bại đều chiếm một nửa. Môn hạ Quý Thị nhân tài đông đúc, có Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài một chúng hào kiệt, lại nói thêm phần thắng của hắn còn lớn hơn một chút, huống hồ... Khánh Kỵ có ba vạn hùng binh theo như lời nói mặc dù chưa chắc có thể tin, nhưng mà binh lực hàng vạn là xác nhận có thể, chúng ta nếu tác chiến cùng Quý Thị, Khánh Kỵ tất sẽ trợ giúp Quý Thị, sau lưng Khánh Kỵ lại có Vệ quốc làm chỗ dựa, nếu Quý Thị hướng Vệ quốc mượn binh bình loạn, khi đó ngươi và ta nên làm sao cho phải?
Mạnh Tôn Tử Uyên tóm lại vẫn không suy nghĩ thấu đáo bằng Thúc Tôn Ngọc, nghe hắn nói vậy, khuôn mặt biến sắc, cái lưng vốn ưỡn rất thẳng lại dần dần sụp xuống. Thúc Tôn Ngọc nhẹ nhàng thở dài, nhíu mày nói:
- Bây giờ, biện pháp duy nhất không động đao binh mà có thể tiêu đi mối họa, chính là mời Quốc Vương về Lỗ, hơn nữa còn phải nắm hắn trong tay chúng ta, đây mới là kế sách ổn thỏa nhất, Tử Uyên huynh, ngươi nghĩ thế nào?
Mạnh Tôn Tử Uyên nghe xong những phân tích vừa rồi của hắn, cũng không dám lại dốc hết sức chủ trương dùng vũ lực, dù sao, mục đích của hắn là bảo tồn chính mình, chứ không phải cùng chết với Quý Thị, Mạnh Tôn Tử Uyên suy tư thật lâu sau, chần chờ nói:
- Nhưng... Quân thượng chịu trở về sao? Hơn nữa, lúc trước đuổi Quân* chạy sang Tề, cũng có phần của ta và ngươi, ta sợ rằng...
(Mong các bạn đừng hiểu nhầm: Quân nếu viết hoa sẽ là chỉ vua, còn viết thường sẽ là quân đội. Cám ơn)
Thúc Tôn Ngọc cười:
- Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Như vậy đi, ngươi và ta đều cử một người, cùng sang Tề quốc, trước tiên bàn bạc một chút với Quân thượng, dò xét ý tứ của hắn, nếu Quân thượng đồng ý về Lỗ, chúng ta sẽ an bài tốt hết thảy. Tử Uyên huynh, người được cử đi phải thông minh đa trí, có thể biện luận tốt, nếu Quân thượng không muốn quay về Lỗ, làm thế nào cũng phải thuyết phục hắn mới được. Chỉ cần Quân thượng chịu trở về, vậy thì tốt rồi, hắn muốn ngồi ổn Quân vị, làm sao có thể thiếu sự hỗ trợ của ta và ngươi? Quý Thị một ngày chưa diệt, hắn sẽ không quay sang đối phó với ngươi và ta, mà Quý Thị...
Thúc Tôn Ngọc mỉm cười, từng chữ từng chữ nói:
- Quý Thị chỉ có thể yếu, không thể vong, ba nhà thế chân vạc, luôn phải trường tồn.
Mạnh Tôn Tử Uyên nghĩ tới quan hệ phức tạp giữa ba nhà thế gia, cười khổ vỗ lên một cây trụ phòng, thở dài:
- Không tồi, ở giữa sảnh lại có một cái cột, đứng sững ở đây thật là vướng đường, chẳng nhẽ không thể đẩy ngã nó được sao? Ai, lại không được dùng võ, vậy đành phải dùng kế của ngươi thôi.
Thúc Tôn Ngọc vui vẻ nói:
- Như vậy là tốt.
Hắn 'bộp bộp bộp' vỗ tay, một tên đầy tớ đứng ở cửa lên tiếng trả lời, Thúc Tôn Ngọc phân phó xuống:
- Nhanh gọi Bồi Lương tới.
Không lâu sau, một nam tử trên dưới ba mươi vội vàng tiến vào phòng khách, Thúc Tôn Ngọc nói với Mạnh Tôn Tử Uyên:
- Việc này không thể chậm trễ, ngươi cũng đã đồng ý với chủ ý của ta, vậy chúng ta sẽ lập tức phái người sang Tề. Muội muội của Bồi Lương là một vị phu nhân mà Quân thượng rất yêu thích, Quân thượng cũng có quen biết với Bồi Lương, Thúc Tôn thế gia ta liền phái Bồi Lương đi, Tử Uyên huynh cứ hồi phủ trước, để ta căn dặn hắn dăm ba câu, rồi sẽ cho Bồi Lương sang quý phủ của ngươi, cùng người ngươi phái đi sang nước Tề.
Ba nhà thế gia, phân phân hợp hợp, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà hiện tại tuy là quan hệ hợp tác thân mật, nhưng mà đồng thời cũng tồn tại sự cạnh tranh quyền lực, đại sự như vậy, đương nhiên hai nhà phải đồng thời phái người đi, giám thị cho nhau mới được. Mạnh Tôn Tử Uyên gật đầu đáp ứng, vội vàng chắp tay thi lễ, đứng dậy rời đi.
Thúc Tôn Ngọc mắt dõi theo hắn đi ra, trong lòng cười thầm:
- Khánh Kỵ à Khánh Kỵ, cho dù là ngươi có tính kỹ đến đâu, cũng có thể làm khó cho ta được sao? Nếu không có chiêu đó của ngươi, Mạnh Tôn Tử Uyên sao có thể dễ dàng theo chủ ý của ta như vậy được, phải nói rằng ngươi thật ra đã giúp ta một tay. Hắc, chờ khi Lỗ Quân về nước, tất cả cục diện bế tắc sẽ được gỡ nút, ngươi chính là ôm một tảng đá đặt lên chân mình rồi.
Hậu viện to lớn rộng rãi của Thúc Tôn gia, có cỏ có ao, Lý Hàn đang truyền thụ những nội dung chính của thi đấu kỹ năng, Thúc Tôn Diêu Quang đã ở trong đội ngũ, tự mình giám sát huấn luyện, lúc này mọi người đã luyện đến mồ hôi đầy đầu, vừa mới giải tán tới bóng râm nghỉ ngơi. Thúc Tôn Diêu Quang ngồi giống hệt như nam nhi, một chân đạp lên tảng đá, trong tay đang bưng một bát nước ô mai, vừa mới uống được hai ngụm, chợt thấy hai gia nhân thân tín đi tới, biết bọn họ phải đi làm tai mắt giám thị Quý Thị và Nhã Uyển, vội vàng gọi đến trước mặt hỏi tin tức.
Hai gia tướng đem những điều nói với chủ thượng lặp lại một lần cho Thúc Tôn Diêu Quang, trên mặt Thúc Tôn Diêu Quang nhất thời lộ ra thần sắc cổ quái:
- Tiểu tử gian trá kia, chẳng những lột sạch sẽ chính mình, còn khơi mào hiềm khích giữa Quý Thị với Ngô quốc, hảo tâm cơ nha!
Nàng hừ một tiếng, nâng bát lên chậm rãi nốc một ngụm nước ô mai mát lạnh, bỗng nghĩ tới:
- Hả... Lỗ Quái lục mỹ bị hắn thu về một trướng? Tiểu tử này lợi hại vậy sao? Hừ, một cước kia của ta, sao không đá tàn hắn!
Tưởng tượng như vậy, chợt nhớ lại đêm qua thân thể trần truồng nằm ở dưới thân hắn, cách một tầng đồ lót mỏng manh, da thịt tiếp xúc cảm giác thấy một chút khác thường, khuôn mặt trắng nõn như ngọc nhất thời nổi lên từng tầng đỏ hồng, tự xấu hổ căm tức nói:
- Phi phi phi, ta một cô nương còn ở trong nhà, đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lý Hàn đang cầm bát nước ô mai, ngồi trên một thân cây lôi kéo làm quen với Thúc Tôn tứ vệ, chợt thấy Diêu Quang tiểu thư liên mồm 'phi phi', vội vàng ra vẻ quan tâm, hỏi:
- Tiểu thư, làm sao vậy?
Thúc Tôn Diêu Quang mặt đỏ bừng lườm hắn một cái nói:
- Còn có thể như thế nào? Trong nước... có hạt cát chứ sao nữa.
Lý Hàn nhướng mày, lập tức quay đầu quát:
- Thật sự là không có quy củ, là ai rót nước, làm sao lại để cho nước của Đại tiểu thư có sạn?
Thúc Tôn Diêu Quang dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người đi thầm khinh bỉ hắn.