Đại Tranh Chi Thế

Chương 77

Khi Quý Tôn Tư chạy tới bãi săn bắn trước núi Ni Khâu, Khánh Kỵ cùng chúng công tử đã đang ngồi ở trên chiếu mở tiệc rượu. Tiệc rượu rất là phong phú, ngoại trừ rau quả rượu thịt mà các vị công tử mang theo từ nhà đi, trên đống lửa còn đang quay một con nai được quét mỡ kêu 'xèo xèo', đây là con mồi lớn nhất mà bọn hắn săn được hôm nay.

(Nếu bạn tưởng rằng giống như cảnh trên phim người anh hùng mặt mày nghiêm nghị, tay giương cung cứng cỏi bắn một tên, con nai trúng phải chết tức khắc, vậy thì bạn nhầm to rồi ^^)

Con nai này thật là đáng thương, một tướng sĩ Công tử quân sau khi phát hiện ra nó liền hô to gọi nhỏ đồng bạn lên đường đuổi giết. Đầu tiên là bị trúng hai tên, tên nhẹ bay tà tà không làm bị thương chỗ nào yếu hại, vẫn thấy con nai vô sự tiếp tục chạy băng băng về phía trước. Lại bị một thanh mâu ném lên trên lưng, cán mâu rung rung lắc lắc, vẫn không làm thương chỗ nào yếu hại. Ngay sau đó thậm chí cả lưới cá, bình thường khi đi săn chỉ dùng để săn thỏ rừng, cũng được ném ra ngoài, lại ném trúng vào sừng con nai, con nai không may mắn kia một cước đạp lên lưới cá, kéo lưới tiếp tục ương ngạnh đấu tranh với chúng công tử, cho đến khi lực kiệt, cuối cùng bị một chiến xa chạy qua dùng bánh xe cán chết tươi, lúc này mới đi đời nhà ma.

Người cuối cùng săn được con nai này chính là con trai của Điền đại phu Điền Sinh, Điền công tử đối với việc chính mình rốt cục làm thế nào mà bắt được con nai này thì giữ kín như bưng, chỉ đắc ý dào dạt, nói lớn về thành quả trận chiến là việc hắn dũng mãnh như thế nào cầm con nai này về, mọi người cũng không ai thèm đi vạch trần hắn. Chờ khi bọn gia tướng đem mổ bụng con nai kia bỏ nội tạng rồi cho lên nướng, hắn lại hưng phấn mãnh liệt, mặt mày rạng rỡ tự mình chạy tới xoay chuyển xiên nướng con nai, không ngừng lấy muối ăn cùng các loại gia vị rắc lên thịt nai đã nướng vàng xém.

Khánh Kỵ thấy hắn hứng chí bừng bừng, liền đưa cho hắn một thanh Lỗ tước sắc bén, bảo hắn sau khi nướng chín thì tự mình cắt ra chia cho các bằng hữu, Điền Sinh tự cảm thấy rất có mặt mũi, vội vàng nhận lấy tước, đem thịt nai đã nướng chín cắt ra thành từng tảng chia cho mọi người. Uống rượu ăn thịt, lại hòa thuận ấm áp, mọi người ai cũng ăn tới thập phần vui vẻ.

Khi Quý Tôn Tư tới chính là nhìn thấy tình hình như vậy. Ngồi dưới bóng râm tàng cây, một đám thiếu niên bồng bột tinh thần phấn chấn đang chuyện trò vui vẻ, bên trên chiếu trúc bày ra những đồ đựng đan bằng tre nhiều màu sắc, bên trong đựng rượu thịt đồ ăn, mọi người ngồi trên chiếu, vũ khí khôi giáp tiện tay đặt ở bên cạnh, liền cứ như vậy không hề cố kỵ lấy tay bốc đồ ăn, lại lấy bát lớn cụng ly, quả nhiên hào khí như mây.

Nhìn thấy Quý Tôn Tư đã tới, Khánh Kỵ cùng với bạn tri kỷ ba năm Tôn Ngao vội vàng nghênh đón kéo hắn ngồi xuống chiếu, không nói hai lời trước tiên đưa qua một bát rượu lớn, Quý Tôn Tư bị các bằng hữu hưng phấn hừng hực đổ cho ba bát rượu lớn, đã hơi ngà ngà say. Lúc này mới lấy tay cầm một miếng thịt nai vàng óng ánh, một mặt cảm nhận hương vị của thịt, một mặt tươi cười hớn hở kể lại việc hắn lĩnh mệnh phụ thân tới Ngô quốc dịch quán tịch thu tài sản, lập công lao to lớn.

Bữa tiệc này mở ra dây dưa thời gian rất lâu, không bao lâu sau từ công tử ít tuổi nhất đến công tử lớn tuổi nhất đều đã uống đến say mèm, khuôn mặt đỏ lựng nằm ở trên chiếu ngáy o o, Khánh Kỵ thấy vậy, liền biết rằng trận mở tiệc vui vẻ này sắp sửa trở thành tiết mục chủ yếu của toàn bộ buổi chiều, ngày thành lập oanh oanh liệt liệt đại huấn luyện vận động của "Công tử quân", chỉ sợ là chỉ giới hạn trong khoảng ba tiếng buổi sáng là thôi.

Mắt thấy Quý Tôn Tư cũng đã uống tới mức say lờ đờ mông lung, đầu đổ đầy mồ hôi, Khánh Kỵ liền dắt hắn tới bờ sông, tìm tới một địa phương mát lạnh thanh tịnh. Nơi đây cỏ dày như đệm, cây cối sum xuê, cành lá vắt ngang qua sông. Nước suối từ trên núi ào ào chảy xuống, như tơ lụa vắt qua một tảng đá xanh um, chảy xuống dưới vào một cái đầm nhỏ, bọt nước bắn lên ào ào. Hơi ẩm khắp nơi trong không khí, cảm giác mát lạnh thấm sâu vào trong người.

Hai người cởi giày, ngâm chân vào trong làn nước thanh lương, Khánh Kỵ liền đem tất cả tình hình luyện binh buổi sáng kể lại một lần cho Quý Tôn Tư, sau đó cười khổ nói:

- Quý Tôn công tử, xem ra nếu đánh giá về xa kỹ chiến kỹ, phần thắng của chúng ta thực sự rất ít. Hơn nữa... mười ngày thời gian, muốn huấn luyện cho những công tử đó trở thành tinh binh, chưa nói tới không ai có thể có cái bổn sự đó, mà cho dù có, bọn họ cũng phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Ta nghĩ rằng, biện pháp mà chúng ta bày ra, xem ra thật là phải sử dụng.

Quý Tôn Tư hiểu ý, hắc hắc cười nói:

- Vô binh bất trá, dùng chút quỷ kế thì có cái gì quan trọng? Một khi đã như vậy, ta sẽ trở lại tách biệt dặn dò bọn họ chuẩn bị một chút, hắc hắc! Mấy thứ này không cần phải huấn luyện, trong lòng mọi người biết là được rồi. Có điều... cứ như vậy việc huấn luyện đi săn của chúng ta có cần phải tiến hành thêm không?

Khánh Kỵ cười nói:

- Đương nhiên là cứ tiến hành như thường. Thứ nhất là, có thể cho các công tử đứng trên một xe luyện tập một chút phương pháp phối hợp. Thứ hai là các công tử còn chưa quen việc đánh xe, có thể đứng vững vàng trên chiến xa chạy điên cuồng đã là một khó khăn không nhỏ, cái này mới cần phải tập luyện. Hơn nữa loại đánh xe giống như đua xe này, chư vị công tử nghĩ tới là thấy thích thú rồi, không phải lo rằng bọn họ thấy nhàm chán, huống hồ, nửa ngày tập nửa ngày nghỉ chơi, săn bắn tiêu diêu tự tại như vậy, Quý Tôn công tử không cảm thấy vui sướng sao?

Quý Tôn Tư cười ha ha:

- Không tồi không tồi, có điều... Ách... nếu mang nữ nhân tới..., có vấn đề gì hay không?

Khánh Kỵ buông lỏng tay, bật cười nói:

- Có quan hệ gì đâu? Chúng ta luyện binh cái kiểu gì ngươi cũng không phải không biết, có nữ nhân tới mới tốt, nam nhân ở trước mặt nữ nhân, luôn có vẻ mạnh mẽ hơn bình thường.

Quý Tôn Tư nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nói:

- Vậy là tốt rồi, không chỉ là bọn công tử muốn mang nữ nhân tới, có vài vị tiểu thư nhà đại phu nghe nói ta hô bằng gọi hữu đi săn, cũng hỏi ta muốn tới du ngoạn. Ngươi là thủ lĩnh của Công tử quân chúng ta, phải có cái gật đầu của ngươi, ta mới có thể cho phép được, như vậy là được rồi.

Khánh Kỵ giơ chân đá nước, bọt nước bắn lên, mấy con cá sợ quá vội lẩn đi mất. Khánh Kỵ hơi hơi nghiêng đầu liếc nhìn Quý Tôn Tư, thấy hắn có vẻ ngà ngà say, hai mắt mông lung, liền không chút để ý ngữ khí hỏi:

- Quý Tôn công tử bắt thích khách Ngô quốc, không biết lệnh tôn đại nhân định xử lí như thế nào?

Nói về việc này, Quý Tôn Tư tinh thần hơi hơi rung động, vỗ đùi nói:

- Khụ, khi ta vừa mới hồi phủ, gia phụ nghe nói là người của Ngô quốc dịch quán phối hợp với thích khách ám sát, rất là oán giận, lập tức bảo ta bắt bọn họ trở về, nghiêm hình tra khảo, một khi lấy được lời chứng sẽ lập tức xử tử. Có điều..., khi bắt bọn họ về phủ, phụ thân lại thay đổi chủ ý, bảo Dương Hổ mang về thẩm vấn, chỉ không hiểu sao lại giam giữ bọn họ ở một chỗ biệt viện, chứ không phải trong địa lao nhà ta, tựa hồ như... không muốn làm sự tình ầm ỹ quá.

Khánh Kỵ thầm nghĩ: "Đây mới là tính cách của Quý Tôn Ý Như, do dự thiếu quyết đoán, xử sự khó quyết, ta muốn thành đại sự, nói không chừng phải dựa vào Dương Hổ dã tâm bừng bừng cùng vị thiếu niên công tử trước mắt này."

Ánh mắt Khánh Kỵ chợt lóe, khẽ cười nói:

- Công tử không nên hậm hực bất bình, chấp chính đại nhân quyền cao chức trọng, hiểu thời tỏ thế, đương nhiên phải nhìn xa trông rộng hơn so với ta và ngươi, hiện giờ Lỗ quốc Quý Thị uy danh hiển hách, thanh thế còn trên cả Thúc Tôn, Mạnh Tôn, đó còn không phải là công của lệnh tôn đại nhân sao?

Quý Tôn Tư hừ nói:

- Nói là như vậy thôi, nhưng Thúc Tôn, Mạnh Tôn liên thủ chống lại, gia phụ còn không phải là nửa bước cũng khó đi hay sao? Ài, phụ thân tuổi già, nhuệ khí đã mất, nếu là ta, há có thể để cho bọn họ cản trở như thế?

Khánh Kỵ cười ha ha, hai tay đặt sau đầu, gối lên mặt cỏ xanh, nhìn trời xanh mây trắng, thản nhiên nói:

- Ta cùng với Tử Tư tình như thủ túc, không ngại nói ra những điều này: Với quyền thế địa vị hôm nay của Quý Tôn đại nhân, chỉ cần lập kế hoạch tốt một chút, là có thể quản lý cả ba nhà Lỗ quốc. Muốn biến Quý Thị thành một nhà độc đại, kỳ thật cũng không phải là chuyện khó. Chỉ cần có thể đem binh quyền nắm ở trong tay, hắc! Đâu chỉ có một nhà độc đại? Mà còn nắm cả Lỗ quốc để trở thành... A a...

Khánh Kỵ lời còn chưa dứt, đã ngáp dài, say khướt ngủ. Quý Tôn Tư nghe xong câu cuối của hắn, xoay người chấn động, hoảng sợ nhìn lại Khánh Kỵ, chỉ thấy Khánh Kỵ đã ngủ say rồi, phát ra âm thanh hàm hồ.

- Một nhà độc đại, nắm Lỗ mà thành..., - Một chữ cuối cùng kia Khánh Kỵ còn chưa nói ra, Quý Tôn Tư cũng đã đoán ra được đó là chữ gì, lại không dám nói ra, đâu chỉ không dám nói, thậm chí là không dám nghĩ. Từ nhỏ đến giờ, nguyện vọng lớn nhất của hắn chỉ là kế tục chức vị của cha hắn, trở thành gia chủ Quý Thị. Dã tâm lớn nhất, chỉ là bảo trì ưu thế của Quý Thị đối với Thúc Tôn và Mạnh Tôn, trước sau vẫn vượt lên trên hai nhà bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment