Đại chiến kết thúc, Vương Phật Nhi vội vàng chạy về trông coi sáu quả trứng của mình. Tiến vào Phong Lôi điện, Vương Phật Nhi thấy sáu quả trứng Long thứu không tổn hao mảy may gì thì mới thở phào một hơi. Vừa rồi hắn phải bỏ việc ấp trứng, đại chiến với hai con Hắc Long thứu, vẫn lo lắng rằng nếu không cẩn thận để cho trứng bị phá thì bao nhiêu vất vả thời gian qua cũng đều thành uổng phí. Truyện "Đại Viên Vương "
Hai tay bắt quyết, Vương Phật Nhi đang định tiếp tục làm gà mái thì đột nhiên có những tiếng ồn ào vang lên. Đàm Quang và Linh Sơn nổi giận đùng đùng xông thẳng đến." Trụ trì, cái bọn hỗn xược này đúng thực là không chịu nói lý. Chúng kêu rằng bọn họ có đông người đông, cậy mạnh chiếm luôn cả Hỏa Thần điện và Vân Tường điện. Toàn bộ tầng thứ tư bây giờ đã bị bọn hắn chiếm cứ mất rồi. Bọn tăng nhân chúng ta thì ngược lại phải chạy ra ngoài."
Vương Phật Nhi mỉm cười, thản nhiên bảo:" Vậy thì cho bọn họ đi. Hiện nay người ta thế mạnh, nếu lúc ban đầu chúng ta không thu nạp bọn họ thì cái mọi rợ ở Long thứu thôn này chắc sẽ dùng võ lực cướp đoạt! Bây giờ nhìn chung là còn khá khách khí, so với tình huống xấu nhất phải đánh nhau thì vẫn còn tốt hơn nhiều."
Linh Sơn tức thì há mồm trợn mắt, nói oang oang:" Tại sao bọn họ lại ngang ngược như thế, không chịu nói lý?"
Vương Phật Nhi nhìn thấy bản thân hai vị thủ tọa, tăng bào trên người cùng có chút tổn hại, trên mặt đều có vẻ u uất, hiển nhiên là vừa rồi phải chịu thiệt thòi lớn, nếu không tại sao lại tìm đến mình tố khổ. Hắn cười khổ lắc đầu, đáp:" Đạo lý? Trên đời, nắm tay ai to thì nói đúng đạo lý, nắm tay nhỏ thì là vô lý. Tạm thời nhịn đi, khi tự do ta sẽ có biện pháp đối phó bọn họ."
Hai người Linh Sơn và Đàm Quang bị mất chủ điện, tỏ vẻ mặt cực kỳ không cam lòng, nhưng bọn họ cũng đã được chứng kiến sự lợi hại của hai nhà Tinh, Yến ở Long thứu thôn. Hiện giờ tăng nhân trong Đại Lôi Âm tự không có đến một cao thủ nhị phẩm, mà hai nhà Tinh, Yến của Long thứu thôn thì có tới ba nhân vật lợi hại ở cấp trên cả nhị phẩm. Người già cả thần bí khó lường, càng làm cho bọn họ đoán không ra. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi nói là không có biện pháp khiến bọn họ càng không hy vọng.
" Hai vị trưởng lão hãy tới hai điện Lôi Âm, Băng Tượng của Để Tâm, Mộc Liên trưởng lão ở tạm đi. Chờ ta ấp trứng nở xong thì sẽ bắt tay vào xử lý việc này!" Linh Sơn, Đàm Quang không thể cự nự, đành tức giận đứng lên.
Chưa qua một khắc thời gian lại đến lượt Phong Ba vội vàng chạy tới. Hắn cũng không có cái loại địa vị như thủ tọa trưởng lão có thể đi thẳng vào trong Phong Lôi điện mà phải thỉnh cầu tăng nhân canh gác Phong Lôi điện thông báo vào. Hắn vừa kinh vừa sợ báo cáo:" Chúng ta nuôi dưỡng Tê giác xanh ở Thanh Lam viện, bởi vì cùng ở tầng thứ tư, còn chưa có tới kịp dắt đi thì đã bị người của Long thứu thôn chiếm mất rồi. Đệ tử hành sự bất lực, đến chỉ để xin trụ trì giáng tội."
Vương Phật Nhi ở trong Phong Lôi điện nghe thấy giọng nói của Phong Ba, đành bất đắc dĩ truyền âm bảo:" Ngươi đi tìm Tinh Vũ, bảo nếu hắn cần mấy con Tê giác xanh này thì cứ giữ lấy, nhưng phải trả cho chúng ta tiền cỏ khô nuôi dưỡng trong hơn một tháng đến nay. Tê giác xanh ăn rất nhiều, ngươi khai nhiều thêm chút ít rồi tới đòi tiền đi!"
Phong Ba cực kỳ kinh hoảng, chẳng biết Vương Phật Nhi có ý tứ gì. Hắn đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy trong Phong Lôi điện có động tĩnh gì, đành xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình rồi thật sự chạy đi đòi tiền.
Liên tục xử lý mấy chuyện vừa rồi, Vương Phật Nhi lạnh lùng cười, chậm rãi nói:" Chim khách muốn chiếm tổ chim tu hú thì cũng nên hỏi xem trong tổ có Long thứu ẩn nấp hay không đã chứ. Chờ khi ấp trứng xong, ta cũng muốn xem đám chó của nhà có tang kia có thực sự uy phong như vậy không?"
Người của Long thứu thôn chiếm đoạt được tầng thứ tư của Đại Lôi Âm tự gồm hơn mười viện và hai chủ điện còn rất tốt, đuổi tất cả lưu dân do Vương Phật Nhi chiêu dụ được chạy sang ở trong sơn trại bằng gỗ ở đằng sau núi.
Bất kể là lưu dân của Đại Lôi Âm tự hay là của Nam hoang thành, trong lòng ai nấy đầy căm phẫn, tức giận mà không dám nói gì. Bọn họ đều chờ Vương Phật Nhi ấp trứng xong sẽ xuất quan, đến chủ trì công đạo. Vô hình trung, danh vọng của Vương Phật Nhi lại được nâng cao một bậc, thành chỗ dựa lớn nhất trong lòng các tăng nhân và thôn dân. Truyện "Đại Viên Vương "
Sau khi Long thứu thôn chiếm đoạt lấy tầng thứ tư, trái lại cũng không có yêu cầu gì quá phận, nhưng đệ tử của hai nhà Tinh, Yến liền mau chóng bắt tay vào tu sửa các phòng ở, hiển nhiên là đã có chủ ý ở lại lâu dài.
Hỏa Thần điện vẫn còn khá tốt, trở thành nơi nghị sự của mọi người trong Long thứu thôn. Liên tiếp mấy ngày, Tinh Vũ và Yến Hoàng Sơn đều ở đó thương nghị xem bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào.
Long thứu thôn mặc dù có hơn vạn thôn dân, nhưng nếu bỏ đi người già, trẻ con và phụ nữ thì cũng không quá ba nghìn thanh niên và trung niên. Với số lượng nhân khẩu như vậy thì không có cách nào chiếm được chỗ lập thân trong thời loạn thế ở bên ngoài.
Mặc dù có một ít đệ tử trẻ tuổi, lòng đầy nhiệt huyết, có thể rời khỏi Vô tận lâm hải tới thế giới bên ngoài xông pha thiên hạ, nhưng hai người chỉ một mực bác bỏ. Trừ phi có thể gia nhập vào một thế lực cường đại nào đó của bên ngoài, bằng không thì người của Long thứu cho dù võ công có cao cường tới đâu cũng chỉ có thể trở thành các loại người kiểu như dạng sơn tặc mà thôi.
Yến Hoàng Sơn thở dài nói:" Bây giờ tạm thời cư trú ở Đại Lôi Âm tự là lựa chọn tốt nhất. Ban đầu ta từng nghĩ rằng sẽ thu phục bảy đại thi yêu, biến Đại Lôi Âm tự trở thành một vùng cơ nghiệp của hai nhà Tinh, Yến chúng ta, nhưng ngươi lại không chịu. Bây giờ xuất hiện cái chuyện lớn này, hay là chúng ta trước hết hãy chiếm lấy nơi này làm nơi khởi nghiệp đi!"
Tinh Vũ lắc đầu phản đối, nói:" Mấy hòa thượng này của Đại Lôi Âm tự không có ai là cao thủ, nhưng nơi bọn họ xuất thân là Đại Lạn Đà tự đã có mấy ngàn năm uy danh không đổi, một khi gặp phải nhân vật tuyệt thế của Đại Lạn Đà tự thì thật sự sẽ bất lợi cho chúng ta!"
Yến Hoàng Sơn cũng chỉ có thể lắc đầu, không phản bác được.
Việc bọn họ ẩn cư trong Vô tận lâm hải thật sự là một nỗi khổ bất đắc dĩ. Một khi tiếp xúc nhiều với giới thế giới bên ngoài, rất khó bảo đảm hai nhà Tinh, Yến sẽ tồn tại.
Hai người thảo luận hồi lâu, vẫn như trước không có kết quả. Người già cả khẽ quát một tiếng, hai người lập tức cung cẩn đứng lên." Khi hai người các ngươi tính kế chống người bên ngoài thì cũng nên cẩn thận kẻo bị người tính kế ngược lại. Tên Vương Phật Nhi kia mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại có thể lên làm trụ trì của Đại Lôi Âm tự, đứa nhỏ này nhất định không phải tầm thường. Chúng ta cưỡng đoạt lấy tầng thứ tư, hắn vẫn điềm nhiên không hề nói lấy một câu, chẳng lẽ các ngươi tưởng rằng hắn khiếp sợ hay sao?"
Tinh Vũ mặt lạnh băng, hai mắt lóe lên tinh quang vô cùng sắc bén, chậm rãi nói:" Ta đã tiếp xúc với Vương Phật Nhi được mấy ngày, kẻ mà thoạt nhìn có vẻ ngây thơ chân chất này trên thực tế lại là nhân vật to gan lớn mật. Theo Tinh Tuyết kể lại, khi đối mặt với con Long thứu màu đỏ rực, hắn vẫn có dũng khí xông lên, quả thực không phải hạng người nhát gan như vậy."
Yến Hoàng Sơn lắc đầu nói:" Hắn to gan, nhát gan thì sao chứ? Đám người Đại Lôi Âm tự này còn thua xa thực lực của Long thứu thôn chúng ta. Cứ cho là hắn có nhiều mưu kế hơn, nhưng làm thế nào có thể một tay che được mặt trời?"
Tinh Vũ ngẫm nghĩ, cũng đồng ý với cách nhìn của Yến Hoàng Sơn. Người già cả lên tiếng răn dạy đối với hai vị võ giả kiệt xuất nhất thế hệ này của hai nhà Tinh, Yến:" Mặc dù là như thế, nhưng các ngươi cũng không được làm liều. Hai con Hắc Long thứu kia không bị diệt trừ thì bộ tộc chúng ta sẽ không có được một ngày yên. Hoàng Sơn, tới đây cần bắt đứa nhỏ Yến Thương Tuyết kia phải cố gắng nhiều hơn nữa, nếu nó có thể tiến vào đệ nhị phẩm thì chúng ta nắm chắc hơn mỗi khi phải đối phó với Long thứu."