Đại Viên Vương

Chương 147







Không xong rồi! Hai con súc sinh lợi hại kia lại đến nữa rồi!"



Những thôn dân đang canh tác trên đồng ruộng nhìn thấy hai luồng lửa đen trên bầu trời bay đến, lập tức nhấc giấy dày trông như những tảng đá xanh ở bên cạnh ruộng lên, để lộ ra ở bên dưới có hầm trú ẩn rất sâu và nhảy vào trốn tránh.



Người từ Long thứu thôn sau khi di cư vào Đại Lôi Âm tự thì hai con Hắc Long thứu cứ mấy ngày lại tới quấy nhiễu một lần. Vương Phật Nhi bế quan không ra, chuyên tâm ấp trứng, chỉ truyền dạy lại biện pháp này để thôn dân kịp thời trốn tránh.



Lướt qua ruộng đồng ở sau núi, hai con Hắc Long thứu lao thẳng tới Đại Lôi Âm tự. Chúng nó còn chưa xông lại gần thì phía sau chùa đã vọt lên một luồng sáng đỏ, con Long thứu màu đỏ rực ở trong thôn đã bay lên giữa không trung ngạo nghễ nghênh chiến.




Những cao thủ của Long thứu thôn là Tinh Vũ, Yến Hoàng Sơn, người già cả cũng bay lên trên không trung để bảo vệ nhà cửa.



Song phương huyết chiến kịch liệt trong suốt mấy canh giờ, đến khi hai con Hắc Long thứu không còn khí lực thì mới chịu oán hận bỏ đi, dọc đường còn điên cuồng phun lửa cháy, thiêu hủy mất không ít nhà cửa trong Đại Lôi Âm tự.



Mọi người trong Long thứu thôn đánh nhau lâu đến mức sức cùng lực kiệt, cũng chẳng còn hơi sức đuổi theo, chỉ có thể trấn an thôn dân, tu bổ phòng xá, cứu hộ người bị thương.



Sau khi bị cướp đoạt mất hai chủ điện, tám Đại trưởng lão đã cùng bàn bạc, khẳng định không nhúng tay vào cuộc chiến đấu giữa Long thứu thôn cùng với hai con Long thứu này nữa, mỗi lần đều chỉ khởi động u linh quỷ tướng của các chủ điện còn đang quản lý, với nghĩa danh là để bảo vệ tăng nhân của chùa, khăng khăng đứng nguyên một chỗ canh giữ, không chịu tiến lên lấy nửa bước.



Trí tuệ của Long thứu cũng gần bằng con người, sau khi chúng phát hiện ra điểm này thì không bao giờ đến phía trước chùa quấy nhiễu nữa.



Tinh Vũ băng bó kín miệng vết thương trên cánh tay cho một cao thủ cùng lứa tuổi trong thôn xong, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Hắn trông thấy năm u linh quỷ tướng ở đằng trước chùa dần dần giải thể, nói với Yến Hoàng Sơn:" Vẫn chưa nghiên cứu được xem bọn hòa thượng này làm như thế nào để phát động cơ quan pháp trận ở bên trong chủ điện sao?"



Yến Hoàng Sơn cười khổ nói:"Ở trong thôn chúng ta không có người hiểu biết về cơ quan thuật. Đám hòa thượng này ghi nhớ oán cừu, đương nhiên là không chịu tiết lộ bí mật, ta cũng không có biện pháp."



Tinh Vũ thở dài nói:" Đáng tiếc là phụ thân không cho, bằng không ta bắt lấy mấy hòa thượng ép hỏi một trận, nói không chừng đã có kết quả rồi. Đám hòa thượng cứ coi đó là chuyện đùa, không chịu giúp đỡ, thật đúng là thừa hơi."



Yến Hoàng Sơn cũng chỉ lắc đầu. Bọn họ đều biết rằng ban đầu Long thứu thôn không coi đám hòa thượng này vào mắt, bây giờ quay lại cầu người giúp thì thật là mất thể diện. Huống chi, bọn họ cũng không thừa nhận rằng bản thân mình không ứng phó nổi hai con Long thứu kia. Truyện "Đại Viên Vương "



Đám người của Long thứu thôn vừa mới rửa thu dọn xong những chỗ chiến trường bị tàn phá, đột nhiên có người hét lớn:" Ta lại nghe thấy có tiếng Long thứu kêu!"



Tinh Vũ ngưng thần lắng nghe, quả thật có tiếng Long thứu kêu ồn ào, chỉ có điều thanh âm the thé chứ không phải tiếng của một trong hai con Hắc Long thứu mà bọn họ nghe đã thành quen, còn con Long thứu màu đỏ rực kia đang đậu trên thần điện thở dốc, căn bản không còn khí lực để kêu hót nữa.




Yến Hoàng Sơn hốt hoảng nói:" Nghe thì thấy tựa như có đến năm sáu con Long thứu vậy, nếu thế thì hôm nay hai nhà Tinh, Yến chúng ta gặp họa diệt tộc rồi!"



Người giả cả xoay ngược thân hình lướt thẳng đến đằng trước chùa. Tinh Vũ, Yến Hoàng Sơn và hơn mười cao thủ của Long thứu thôn lập tức đuổi theo sau người già cả. Đến khi bọn họ tới đằng trước chùa, trông thấy sáu luồng ánh sáng màu đen bay lượn cao thấp ở trên Phong Lôi điện, sáu con Long thứu màu đen ánh vàng, hình thể gần bằng con người đang ở nửa bay nửa nhảy và một đứa trẻ nhỏ đang cho chúng ăn.



Vương Phật Nhi trông thấy đám người của Long thứu thôn xuất hiện liền cười một tràng dài, quăng toàn bộ số thịt đang cầm trong tay cho những con Long thứu nhỏ tranh nhau ăn, bước nhanh đến nghênh đón bọn họ.



" Chư vị ở trong Đại Lôi Âm tự của ta có tốt không? Nếu có gì đó không quen thì cứ nói ra đừng ngại, ta sẽ thương nghị với các trưởng lão để cố gắng thỏa mãn nhu cầu cho các vị!"



Vương Phật Nhi nói vẻ khiêm tốn, nhưng lọt vào trong lổ tai của mấy người nghe này thì lại hoàn toàn không phải là như vậy.



Con Long thứu màu đỏ rực trong Long thứu thôn và Hắc Long thứu trên núi Long thứu suốt mấy trăm năm qua vẫn sống đơn độc như vậy. Con Hắc Long thứu kia vẫn thường xuyên đến thôn quấy nhiễu, nhưng bọn họ nhất thời không hề nghĩ lần này là trứng chim bị trộm mất.



Trông thấy sáu con Long thứu nhỏ bay nhảy cao thấp trên Phong Lôi điện ở đằng sau lưng Vương Phật Nhi, người già cả lập tức hiểu rằng cái họa di cư cả thôn lần này có nguồn gốc từ đâu." Thật đáng tiếc. Nếu ta sớm biết rằng Vương Phật Nhi nhất mực không chịu ra mặt là vì đang ấp trứng chim thì phải lập tức ra tay cướp đoạt mới đúng. Có thể nuôi dưỡng sáu con Long thứu nhỏ này lớn lên, sau này trong thôn lại có thêm một tầng bảo vệ."



Sức ăn của Tiểu Long thứu cực khỏe, số thịt làm thức ăn mà Vương Phật Nhi quăng lại nhanh chóng bị chúng cướp ăn hết sạch, sau đó lại vây quanh lấy Vương Phật Nhi lớn tiếng kêu gào, tỏ vẻ cực kỳ thân mật.



" Quả như bọn tại hạ suy đoán từ trước là hai con Hắc Long thứu kia đẻ trứng, cho nên mới bị ép rời khỏi thôn xóm đã sinh sống cả mấy trăm năm. Phật Nhi trụ trì thật sự là dũng khí vô song, có thể làm việc mà người khác không dám làm."



Trong giọng nói của người già cả có ý châm chọc, Vương Phật Nhi cũng chẳng để ý, chỉ dang hai tay ra, điềm nhiên đáp:" Mấy ngày trước, ta nhận được tin tức từ Đại Lạn Đà tự truyền đến là sư phụ của ta là Cưu Ma La Cấp Đa sắp đến thăm bản tự. Nếu người già cả tiền bối có định trách phạt đối với vãn bối, nên nói với sư phụ của ta thì tốt hơn."




" Uhm, mười năm trước đây, sư phụ của ta đã tiến vào cảnh giới đệ nhất phẩm, mấy năm gần đây hình như lại có đột phá, ta đây là đồ đệ mà thật sự cũng không biết bây giờ công phu của lão nhân gia đạt tới cấp độ gì!"



Người già cả vốn đang khá lãnh đạm, nghe xong mấy lời này của Vương Phật Nhi thì nhất thời biến sắc.



Tinh Vũ cùng Yến Hoàng Sơn cũng nhìn lẫn nhau, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này mới từ bỏ ý nghĩ ra tay cướp đoạt.



Chỉ một Cưu Ma La Cấp Đa thì hai nhà Tinh, Yến có thể không sợ, nhưng dân cư trong thôn của bọn họ rất đông, nhất thời cũng không có cách nào di chuyển tới nơi an toàn. Nếu tại thời điểm Long thứu đến đột kích, Cưu Ma La Cấp Đa lại ra tay ám toán, chỉ cần đánh bại được một trong ba người bọn họ thì sau này Long thứu thôn sẽ không có biện pháp gì đối phó được những trận tập kích của hai con Long thứu kia nữa.



Người già cả hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Vương Phật Nhi cười hì hì, gọi một tăng nhân trẻ tuổi tới lấy thêm ít thịt cho chim ăn, không để ý đến ba người nữa.



Tinh Vũ thì lại trầm giọng nói:" Nếu lần sau hai con súc sinh kia lại đến tập kích, bắt gặp mấy con chim nhỏ này thì e rằng sẽ biết ngay lập tức là tại sao lại thế này. Đại Lôi Âm tự các vị không biết sẽ ứng phó như thế nào?"



Vương Phật Nhi thoáng trầm ngâm rồi cười lớn đáp:" Ta sẽ đợi ở trên vách núi đá bên cạnh, xây dựng lên một cái tổ lớn để cho cả nhà mấy người bọn chúng nó đoàn tụ là xong thôi!"



Nghe thấy Vương Phật Nhi nói ra mấy lời loại này, Tinh Vũ vốn đang muốn nghĩ cách uy hiếp một phen, đành tức giận quay đầu bỏ đi, những người khác của Long thứu thôn cũng chầm chậm rút đi. Mấy vị trưởng lão đi tới bên cạnh Phong Lôi điện, nghi hoặc hỏi Vương Phật Nhi:" Tại sao mà bọn tại hạ lại chưa từng nghe được tin tức là Cưu Ma La Cấp Đa thủ tọa muốn đến đây?" Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi nhún vai, nói như không có chuyện gì xảy ra:" Chuyện sư phụ muốn tới đây thì ta cũng chưa từng nghe thấy!"


Bình Luận (0)
Comment