Đại Viên Vương

Chương 160







Ứng Thiên Thư Viện chính là thư viện hoàng gia của Đại Kiền Vương Triều, môn sinh đều là hậu duệ hoàng thất, quý tộc. Con cháu quan lại, đệ tử bình dân rất khó tiến vào. Cùng với Tây Địch Yêu Tộc chính thống – Ngọc Lê Vương Triều Thiên Ma Viện đều là nơi bồi dưỡng tinh anh cho hoàng tộc.



Võ học chính thống của Ứng Thiên Thư Viện sát khí rất nặng, hơn phân nửa là từ những đại danh tướng của Đại Kiền Vương Triều sáng chế. Công pháp của đại hán râu quai nón này ứng với một trong lục đại thần công trấn viện – Càn Khôn Kình. Sư phụ Vương Phật Nhi, Cưu Ma La Cấp chủ yếu là hướng về Nho môn tam đại tông sư khiêu chiến, nên chuyên nghiên cứu về võ học của Ứng Thiên Thư Viện, bởi vậy hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra võ học của đối phương.



Huyết Nha Càn Khôn Kình chiêu thức quá mức bá đạo, ngang với Đại Phạm phục Ma Chưởng của Đại Lan Đà Tự, khi tu hành đều phải trải qua đau khổ cùng cực, chỉ khi nào tu hành thành công liền một bước lên trời. Nghe đồn lúc Ứng Thiên Thư Viện chiêu sinh, hàng năm có hơn trăm học sinh ham mê Càn Khôn Kình tiến bộ thần tốc chọn môn võ này nhưng thường thường không có đến một người có thể kiên trì học tập mười năm gian khổ.



“Thập Phương Đống Ma Đạo Chi Băng Phong Lực Trường!”




Vương Phật Nhi ứng biến cực nhanh, tuy kinh sợ võ công mạnh mẽ của đối phương, nhưng cũng không cam lòng yếu thế, nhanh chóng vận công phu Thập Phương Đống Ma Đạo mà phản kích. Từ sau khi hắn tinh tu kiếm quyết, cho dù đối phương có cao hơn hắn hai ba phẩm, cũng không phải không có sức phản kích.



Đại hán râu quai nón nghĩ mình thôi phát ra Bổn Tướng Xích Huyết Nha, khí thế tăng gấp đôi, đối thủ tất nhiên không có cách nào ngăn cản, không ngờ Vương Phật Nhân tâm pháp đột nhiên biến đổi, chân khí băng hàn vô tận như bão táp bay lên ngăn chặn chân khí của hắn xâm nhập, phòng thủ của băng hệ võ công mạnh hơn nhiều so với võ công của hỏa hệ, tuy rằng công lực của hắn còn hơn thần bí nhân này một bậc nhưng so đấu khí cũng không chiếm được tiện nghi. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "



“Cứ như vậy mãi, giống như trò chơi của tiểu hài, trừng mắt nhìn nhau, ai nháy mắt trước là thua? Hay không chơi…”



Tâm tư trong lòng Vương Phật Nhi biến hóa. Đột nhiên vừa bước ra, đúng lúc đại hán râu quai nón thần niệm đã đến cùng cực. Chợt mất đi mục tiêu, chân khí trên người nhất thời thu lại không được, phun mạnh ra ngoài. Một đào diễm quang huyết hồng, bay thẳng lên đến bảy tám trượng cao!



“Trung”



Địch nhân lộ sơ hở, Vương Phật Nhi dại gì bỏ qua, Diễm Thú Thương nhướng lên, hướng đến ngực của đại hán.



Song phương giằng co, lúc so đấu khí thế là lúc ai triệt tiêu khí thế trước tất nhiên sẽ bị đối thủ vồ đến. Kiếm quyết mà Vương Phật Nhi tu thành có thể suy tính biến hóa lúc sau của đối thủ, lúc này mới dễ dàng phát huy. Đại hán râu quai nón chưa từng nghĩ rằng trên đời này có vũ kỹ kỳ diệu đến mức này, không thể tránh thoát khỏi một thương kia, hai tay hoành cây San Hô Đại Cung kia, muốn chấn bay một thương này.



“Phá!”



Vương Phật Nhi hát lớn một tiếng, Thương Anh – tinh hồn của hỏa hệ dị thú trong Diễm Thú Thương đã bị hắn bức ra khỏi thương. Hóa thành một đạo hồng ảnh xuyên qua phòng ngự của đại hán lao thẳng tới ngực đối thủ.




Nhìn thấy một chiêu này sắp đánh trúng, đối phương tất bị trọng thương, đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang bay tới cắt đứt hỏa diễm thương anh. Kiếm quang phản ngược hướng Vương Phật Nhi đánh tới.



“Cao thủ đâu ra mà lắm thế?”



Vương Phật Nhi lui về sau một bước, vẫn chưa tiếp được một chiêu này. Ngươi xuất kiếm chiêu thức tinh diệu, võ công cao cường, tuyệt đối không dưới đại hán kia, hắn cũng không nắm chắc đối chọi lại với hai người.



Ra tay là một nữ tử xinh đẹp, một thân bạch y nhẹ nhàng lười biếng cười, thu trường kiếm lại cũng không truy kích. Quay đầu lại nói với đại hán kia: “Mạnh lão đại cũng là một trong bảy đại thần tướng của Trung thổ, thế mà ngay cả một chiêu của người ta cũng không tiếp được. Việc này bất quá chỉ là một sự hiểu nhầm, sao lại muốn liều mạng a?”



Một câu nhắc nhở như vậy, Vương Phật Nhi lập tức nhớ đến tên tuổi hai người này. Hắn cười ảm đạm: “Ta nói là ai dám xâm nhập vô tận lâm hải, nguyên lai là Mạnh Thần Thông, Lí Ca Ngâm hai vị Tiết Độ Sứ. Không biết Mã Quý Tử luôn luôn cùng hai vị qua lại có cùng đến không?”



Bị Vương Phật Nhi nhận ra thân phận, Mạnh Thần Thông và Lí Ca Ngâm cũng không kinh ngạc, là cao thủ nổi danh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở trung thổ Thần Châu, thân phận của bọn cũng không cách nào giấu diếm những người có tâm. Mạnh Thần Thông, Lí Ca Ngâm và Mã Quý Tử đều có thân phận là Tiết Độ Sứ, cư nhiên xuất hiện ở đây làm Vương Phật Nhi trong lòng có chút bồn chồn.



Lí Ca Ngâm nở nụ cười, phong tình yểu điệu, cực kỳ mê người, nói với Vương Phật Nhi: “Mã lão nhị hiện tại không ở trên đảo, bất quá nếu tôn giá muốn gặp hắn cũng dễ thôi, chỉ cần ở đây một đoạn thời gian sẽ gặp. Bất quá, ngươi nhận ra chúng ta, chúng ta lại không nhận ra tôn giá, có phải có chút thiệt thòi không?”



Nhìn thấy thủ hạ hai người mơ hồ vây quanh mình, Vương Phật Nhi ha hả cười, gọi về hai đầu Tiểu Long Thứu làm ra cái tư thế tùy lúc có thể lui lại, lúc này mới đáp: “Ta chính là lưu dân của Đại Lôi Âm Tự, qua Thương Nhĩ Hồ để tìm dược liệu ngân bì ngư có thể cầm máu, hẳn các ngươi cũng chưa chắc nghe qua tên ta.”



Vương Phật Nhi ăn nói lung tung, hai gã Tiết Độ Sứ lại không có cách nào khác nhận ra, Lí Ca Ngâm cười ảm đạm nói: “Đại Lôi Âm Tự quả nhiên bất phàm, ngay cả lưu dân cũng có cao thủ như tôn giá, chẳng trách Vương Phật Nhi trụ trì trong vài tháng mà thanh danh đã oanh truyền thiên hạ, xa xa vượt qua vài người chúng ta.”




Vương Phật Nhi thình lình bị người ta khích lệ một câu, còn tưởng rằng mình lộ ra dấu vết, đang muốn che dấu, Lí Ca Ngâm đã tiếp tục nói: “Chúng ta tam đại tiết độ sứ, năm nào cũng tiến nhập vô tận lâm hải, đến bắt Phi Vân Đà. Nếu Đại Lôi Âm Tự không ý kiến gì, chúng ta có thể song phương không can thiệp lẫn nhau?”



Vương Phật Nhi cười hắc hắc, đang muốn trả lời lung tung, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng quát lớn, một nam từ áo bào trắng thân hình cao lớn chạy như điên đến, còn cầm theo một người, đúng là Tinh Tuyết.



“Tiểu nương này, thật không cẩn thận bị người ta bắt làm tù binh? Có con tin, đàm phán đã không có lợi thế a!”



Vương Phật Nhi quyết định thật nhanh, nước ở ngoài cơ thể biến hóa thành thực kình, cuồng oanh ra ngoài. Thân mình bay ngược lại, lao thẳng đến Mã Quý Tử.



Lí Ca Ngâm cùng Mạnh Thần Thông bị ngập trời nước đập vào mặt cản trở, thoáng chậm một bước, đến lúc bọn hắn đột phát được màn nước, Vương Phật Nhi đã cùng Mã Quý Tử giao đấu, điện quang hỏa thạch ẩn hiện. Mã Quý Tử tuy rằng võ công cao cường, nhưng cũng không địch lại Vương Phật Nhi võ công biến hoá, đánh hắn một chưởng đoạt lấy Tinh Tuyết, nhảy lên Long Thứu.



“Ba vị nếu có thời gian, có thể đến Đại Lôi Âm Tự một chuyến, Vương Phật Nhi tất nhiên sẽ hảo hảo chiêu đãi. Lần này phải xin lỗi rồi, không đi cùng được!” Truyện "Đại Viên Vương "



Trong tiếng cuồng tiếu, Vương Phật Nhi đã đi thật xa. Lưu lại ba người hoảng sợ nhìn nhau.


Bình Luận (0)
Comment