Trong một vùng tinh không vô tận, vùng tinh không phảng phất nằm cách rất xa các vì tinh tú khác. Nếu chú ý kỹ ta có thể thấy được viền của vùng tinh không này. Nó vuông vứt như được tạc ra vậy. Nó ... như một lồng giam.
"Còn phải chờ đến khi nào. Chẳng phải ngươi bảo rằng có lưu lại hậu chiêu sao. Chẳng lẽ ngươi chấp nhận bị giam ở đây sao? Ngươi quên đã hứa với ta gì sao?" Một giọng nói già cỗi như mất đi toàn bộ sức sống vang lên trong vubgf tinh không vắng lặng này.
Một ông lão tóc bạc trắng, trên người ông ta đang mặc chiếc áo blouse cũ sờn, tay phải cầm một chai rượu màu cam, đang đứng gằn giọng vào khoảng không trước mắt.
Bỗng, khoảng không trước mặt ông ta gợn sóng và hằn lên trong suốt. Dần dần, một bóng người thanh niên hiện lên.
Tay chân hắn bị những sợi xích to xích lại, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vuông vứt như dùng dao gọt ra vậy.
Hắn không đẹp trai, không có vẻ thanh tú. Nhưng khí chất toả ra từ người hắn vô cùng khác lạ.
Hắn bị xích vào ... khoảng không.
Đúng vậy, những sợi xích như đâm xuyên không gian này, kéo căng và trói hắn vào nhà tù này.
Hắn mở mắt...
Một luồng khí thế khiếp người toả ra.
"Sắp rồi. Còn cần một khoảng thời gian nữa để nó tìm được không gian của ta. Còn ông, tốt nhất là ông không nên đến đây nữa. Rich"
"Hắn lừa tất cả chúng ta. Ngươi chẳng lẽ chấp nhận bị dùng làm thứ cố định hiện thực cho hắn sao? Ngươi không hận sao?" Lão già gào lên.
"Chúng ta đều biết ông hận hắn vì ai mà. Nó không sống lại được nữa đâu. Những kẻ bị rơi vào khe nứt thì đều bị xoá bỏ cả thôi. Ta dám cá là ông đang dần quên mất nó đấy. Có vẻ chính vì thế nên ông mới nôn nóng như vậy sao. Rich."
"Câm mồm!!!"
"Được rồi, Rich, ta hiểu cảm giác mất ai đó là như thế nào mà. Hắn tính toán ta nhưng lại không nhận ra hắn cũng đang bị một cỗ ý chí tính toán. Ta đã nhận ra điều này từ trước trận cuối rồi."
"Ý chí. Còn kẻ cao hơn "tác giả" sao?"
"Ta không rõ. Chỉ có điều ta nhận ra cái hộp này không chỉ có một tầng."
"Cái gì??" Lão già kinh hãi.
"Ông đi đi. Đây là vị trí của vật đó. Ta cần ông đem nó đến chỗ chỉ định khi nó tìm được vũ trụ của ta. Đi đi." Người thanh niên mỉm cười. Một cỗ sóng linh hồn mạnh mẽ ngưng tụ thành một hạt châu rơi vào tay lão già. Ông ta chưa kịp nói đã bị trục xuất khỏi vùng không gian này.
Vùng không gian vắng lặng chỉ còn lại dáng vẻ đơn bạc của người thanh niên. Lông mày hắn nhăn sâu lại.
"God. Ngươi sai rồi. Chúng ta chỉ là chuột trong lồng thôi. Không phải ngẫu nhiên mà Gwen lại tìm được ta mà không phải người khác đâu. Hy vọng "ta" sẽ nhận được nó."
-------------------
Sài Gòn. Thứ 3, ngày 26, tháng 10, năm 2018.
Ánh nắng chiếu vào trên một căn phòng bệnh nhỏ tại một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố. Căn phòng này được bố trí rất xa hoa, như thể kẻ sử dụng nó đang nghỉ mát tại khách sạn chứ không phải phòng bệnh. Chỉ duy nhất cây truyền dịch kế bên giường là có liên quan đến y tế.
Một người thanh niên gầy gò đang ngồi trên giường hướng ra cửa sổ. Ánh sáng chiếu vào một nửa bên mặt của hắn càng hằn lên làn da tái nhợt của hắn.
Hắn đang cầm một bức hình 3x4 trên tay. Trong hình là một người thanh niên với thân hình khá mập và nụ cười toả nắng.
Mọi người bảo kẻ trên hình chính là hắn. Nguyễn Hoàng Minh.
Tuy nhiên, hắn không hề có một chút ký ức nào về bản thân hay bất cứ ai xung quanh cả.
Họ bảo rằng hắn bị xe tải đâm. Xuất huyết, chết não. Khi bác sĩ đã chịu thua thì bỗng sóng điện não hắn hỗn loạn dữ dội rồi trở lại bình thường. Nhịp tim, huyết áp, tất cả chỉ số cơ thể hồi phục từ từ. Họ bảo đây là kỳ tích y học.
Họ xét nghiệm trong máu của hắn tồn dư một hợp chất kỳ lạ có khả năng tăng tốc tái sinh vô cùng mạnh. Thậm chí máu của hắn khi ấy có thể giúp một con chuột mọc lại chi. Đúng, chính là mọc lại chi, không đơn thuần lành vết thương.
Hoàng Minh tỉnh lại sau ba tháng. Cơ thể hắn bắt đầu phục hồi sau hàng loạt thí nghiệm.
Họ bảo họ điều tra thấy đây là hợp chất mà Hoàng Minh đang nghiên cứu - viên nén siêu tái sinh. Họ chuyển hắn vào căn phòng này. Người nhà của hắn thậm chí bị cách ly khỏi hắn. Họ muốn biết công thức của thứ này. Họ thèm khát nó.
Tuy nhiên, hắn không nhớ gì cả. Họ không tin. Họ lục tung phòng thí nghiệm mà họ bảo là của hắn. Nhưng tất cả tài liệu về viên thuốc này đều bị mất sạch. Họ nghi ngờ có gián điệp.
Và... Họ giảm lỏng hắn ở đây. Giống như việc giam lỏng hắn sẽ moi được cút thông tin nào vậy.
Và bây giờ hắn đang nhìn vào bầu trời. Không, đúng hơn là nhìn vào tâm trí mình. Một viên rubic màu xanh lam trôi nổi giữa tâm trí hắn. Và một giọng nói vang lên hằng đêm khi hắn ngủ.
"Cứu ta."