[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 28

Tháng mười hai đến cũng là lúc hội thao mùa đông bắt đầu diễn ra. Đây là hội thao lớn thứ hai trong năm do liên khoa tự nhiên tổ chức, gồm ba nội dung thi đấu: bóng đá, cầu lông và bơi lội. Tuy chỉ tổ chức thi ba môn nhưng đối tượng tham gia mở rộng đến toàn trường, ngoài các đội đến từ nhiều lớp trong liên khoa tự nhiên, mỗi khoa khác đều cử đội thể thao cấp khoa đến tham gia vì thế chất lượng của giải đấu không cần bàn cãi. Ngoài giải thưởng béo bở, đây còn là một hạng mục nâng điểm rèn luyện đáng kể của mỗi đội càng làm tăng kịch tính trong từng trận đấu.

Hôm nay là buổi tập tăng cường của đội bóng Toán 3A. Thành Trung đã bắt kèo đấu với một đội bên đại học Sài Gòn.

"Cậu đưa cậu ta vào không sợ bị bắt bài à?", Thành Trung nói nhỏ với Nghĩa, mắt hướng về phía Đông đang khởi động.

"Cậu ta nhìn một cái là bắt bài được rồi. Chúng ta giấu được hôm nay, hôm sau cũng lộ thôi", tuy là điểm bất lợi cho mình nhưng Nghĩa vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt và giọng nói không giấu được sự tự hào.

Đông chỉ đến góp vui theo lời rủ rê của Nghĩa nên không vội vào sân, chỉ ngồi ở một góc mát mẻ nhìn Nghĩa đang cố thể hiện mình.

Kỹ năng của đội Nghĩa khá đồng đều, có thể thấy đã được luyện tập thường xuyên. Các cầu thủ có đường chuyền dài vượt tuyến rất chuẩn xác, liên tiếp tạo cơ hội cho Thành Trung và Nghĩa nhưng cả hai đều không tận dụng được.

Nghĩa có kỹ năng cá nhân rất tốt, động tác gãy gọn lại chắc chắn, lại thêm chiều cao một mét tám lăm và sức mạnh phi thường biến Nghĩa trở thành một chiếc xe tăng trên sân cỏ. Mặc dù độ càn quét cực lớn nhưng không có cơ hội được tạo ra vì đối phương dồn lực kèm sát Nghĩa, đồng thời những hành động phối hợp của đội Nghĩa đều dễ dàng bị nhìn ra. Đến hết hiệp một vẫn chưa đội nào mở được tỉ số.

Đông bước vào sân thế trận liền có chút thay đổi. Đông và Nghĩa chưa từng đá chung nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ cần nhìn ánh mắt đã biết phải tiến thế nào, lùi làm sao nên đội bạn không thể nhìn ra cặp đôi đang định làm gì.

Đông với kỹ thuật cá nhân điêu luyện, từ giữ bóng đến chuyền bóng đều thể hiện khoa trương đẹp mắt nhưng không kém phần hiệu quả, một người chắc chắn không thể đoạt bóng từ chân Đông. Lại thêm Nghĩa chắc chắn, vững chãi phối hợp song song, tung hứng nhịp nhàng khiến đối phương như chạy đua thể lực.

Đông nhảy múa giữa vòng vây của đối phương một hồi, nở nụ cười phóng khoáng chuyền bóng về một hướng tương đối trống trãi. Trong chớp mắt Nghĩa đã xuất hiện ngay vị trí bóng sẽ tiếp đất, kịp thời đón bóng. Vừa hừng hực đưa bóng về phía trước liền bị bao vây không chút kẽ hở, hệ thống phòng thủ của đối phương ngày càng kiên cố khiến cỗ xe tăng như Nghĩa nhiều phen chùn bước.

Tuy nắm trong tay quyền kiểm soát bóng nhiều hơn nhưng cơ hội vẫn không có nhiều. Mỗi lần nhìn Đông vui vẻ chuyền bóng tim Nghĩa lại lỗi nhịp, chân cũng vì thế mà luôn chậm hơn nửa nhịp. Mặc dù phối hợp rất chuẩn xác nhưng tốc độ bị trì lại nửa nhịp cũng đủ làm mất đi chút lợi thế.

Trận đấu kết thúc với tỉ số hòa nhưng tâm trạng của Nghĩa sảng khoái vô cùng, trên đường về không ngớt lời tâm đắc với Đông. Nghĩa dạo này bạo miệng hơn trước, hết nói Đông quyến rũ trong thời trang đá bóng lại trực tiếp khen vẻ ngoài gợi cảm của Đông khi múa bóng, mặc cho Đông tức giận tấn công phía sau, Nghĩa vẫn cười hả hê đầy thỏa mãn.

"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước", Đông khom người lục lọi tủ quần áo.

Nghĩa ngồi phía sau nhìn cặp mông căng chắc khuất dưới lớp quần đá bóng mỏng manh không giấu được thèm thuồng. Cậu cố ý khiêu khích tôi đúng không?

"Tắm chung", Nghĩa giọng đầy dâm tặc, tiến lại nắn nhẹ thứ đang kích thích mình.

Đông đen mặt quay lại đạp Nghĩa lùi xa mấy bước.

"Vậy tôi tắm trước", Đông quay lưng bước vào phòng tắm, mặc cho ánh mắt Nghĩa vẫn tràn ngập dâm ý.

Bình thường Nghĩa sẽ ngồi bên ngoài vểnh tai lắng nghe tiếng nước chảy mà tưởng tượng hoạt động của Đông bên trong. Hôm nay tâm trạng hưng phấn lại thêm cảnh tượng vừa rồi kích động, Nghĩa đứng ngồi không yên nhanh chóng tiếp cận phòng tắm.

Phòng tắm được ngăn cách với phòng lớn bằng cửa nhựa xếp loại cũ, bên trái cố định vào tường, bên phải di chuyển được, có thể dính nhẹ vào phía tường còn lại bằng nam châm và một miếng kim loại nhỏ.

Đông đang tạo bọt trên khắp cơ thể đột nhiên nghe một âm thanh chẳng lành, vừa quay mặt lại liền thấy ánh mắt đê tiện dán chặt vào phần dưới của mình.

"Biến", Đông hét lớn cùng lúc với trán Nghĩa đón nhận chai dầu gội cỡ lớn.

Nghĩa không những không thấy đau, ngược lại còn mãn nguyện mà cười tít mắt.

"Đều là con trai cậu ngại gì? Sắp đến giờ dạy rồi, cùng tắm mới kịp", Nghĩa tỏ vẻ thản nhiên bước vào.

"Còn hơn một tiếng nữa mới...", Đông cứng người khi Nghĩa trong tích tắc đã trút bỏ hết quần áo, còn không thèm giấu đi ánh mắt không có chút trong sáng.

Đông không còn đường lùi, đứng dưới vòi sen, quay vào trong vội vàng gội rửa cơ thể. Cảm giác phía sau có cặp mắt đang xoáy vào người khiến Đông khẽ rùng mình, cố đẩy nhanh tốc độ tắm để sớm thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Bộ dạng ngại ngùng này của Đông lại càng kích thích Nghĩa tột độ. Nghĩa từ phía sau vòng tay tới ôm Đông, bàn tay xoa xoa cơ bụng săn chắc, cằm đặt lên vai Đông, môi mỏng phả hơi thở gợi tình vào tai Đông. Dòng nước mát chảy xuống tăng thêm ma sát giữa hai cơ thể áp sát vào nhau càng làm nhiệt độ tăng thêm vài phần.

Đông cảm nhận được một vật lớn cứng cáp, nóng hổi cọ cọ vào kẽ mông liền tức giận xoay người lại. Chưa kịp tung một cước đã bị kéo sát vào người Nghĩa, bờ môi nhanh chóng chịu thiệt thòi. Không biết từ khi nào Đông đã quen với việc này, vô thức quấn lấy lưỡi của Nghĩa. Được lưỡi Đông chào đón, toàn thân Nghĩa như bùng cháy, hai bàn tay tác động một lực mạnh mẽ, sờ soạng điên cuồng tấm lưng trắng trẻo, đem lưỡi tấn công mãnh liệt bên trong khoang miệng tựa như muốn mang lưỡi của Đông chiếm làm của mình.

Bên dưới, các bộ phận nhạy cảm trực tiếp chạm vào nhau, ngực, bụng và cả vật đàn ông hùng dũng cố sức giao tiếp với nhau. Nghĩa có thể cảm nhận được sự rục rịch chuyển mình của vật giữa hai chân Đông.

Đông cũng nhận ra vật to lớn của Nghĩa đang khẽ tạo ma sát lên tiểu tử nhà mình, xấu hổ dùng lực thật mạnh đẩy Nghĩa ra, cấp tốc lấy khăn che tiểu tử, cao chạy xa bay khỏi tầm uy hiếp của hổ đói.

Nghĩa lúc này vào không mang quần áo, tắm xong cứ thế tiến lại tủ đồ. Vật hùng dũng lúc nãy đã có phần ngoan ngoãn hơn, theo mỗi bước chân lúc lắc trên đám lông đen nhánh như đang muốn biểu diễn trước mặt Đông.

Đông bất giác dừng mắt tại buổi diễn, không phải vì ham muốn mà vì sự hiếu kỳ của con trai. Vật kia đã thu mình lại nhưng kích cỡ vẫn làm người khác ấn tượng, nếu so với nhiều người, cảm giác chỉ khác lúc động dục là không ngẩng đầu lên thôi.

"Lại là ánh mắt dâm tặc này", Nghĩa kéo quần lên, ném một câu kích động về phía Đông.

Đông nhếch môi tỏ vẻ khinh thường, quay sang chuẩn bị pin cho bút trình chiếu.

Nghĩa ngồi xuống bên cạnh, thuận tay tọc mạch túi xách có gắn hai chiếc móc khóa.

"Cậu đăng ký thi 3 môn?", Nghĩa cầm trên tay phiếu đăng ký tham gia hội thao của lớp Đông, trong đó cả ba hạng mục đều có cái tên quen thuộc.

"Ừ, giỏi không?", Đông không rời mắt khỏi bút trình chíu, tay bấm bấm chíu la-de lên tường.

"Giỏi cái đầu cậu. Cậu phá sức quá đấy", ánh mắt Nghĩa lo lắng hướng về Đông.

Đông quay sang thấy vẻ mặt này có chút động lòng. "Năm ngoái hội thao tháng ba, tôi đăng ký năm môn vẫn khỏe", Đông tỏ ra tự hào.

Đông vốn dĩ là muốn trấn an tinh thần Nghĩa nhưng lại phản tác dụng hoàn toàn.

"Cậu tưởng vậy là hay à?", Nghĩa không vui gầm gừ trong miệng, vài giây sau chuyển thành giọng quyết đoán: "Năm nay cho cậu thi hai môn thôi".

Đông lập tức gạt ngang: "Tại sao? Cậu xem thường sức khỏe tôi à?"

"Ngày trước cậu một mình. Bây giờ cậu có tôi", Nghĩa phát ra âm thanh ấm áp dễ nghe.

Nghĩa biết bản tính ương ngạnh của Đông, những lúc như này phải dùng biện pháp nhẹ nhàng uốn nắn, nếu cứng nhắc chắc chắn cậu ta sẽ càng cố ý làm ngược lại, cứng thêm chút nữa cậu ta sẽ tung nắm đấm.

"Cậu muốn tôi lo lắng mất ăn mất ngủ sao?", Nghĩa làm mặt đáng thương.

Mỗi lần Nghĩa dùng chiêu này Đông lại lộ ra góc độ ngu ngốc của mình, tin lấy tin để những lời đường mật.

Thấy Đông đã lung lạc, Nghĩa tung thêm một chiêu thức có độ cộng hưởng cao.

"Ngoan", Nghĩa ấm áp vòng tay ra sau, nhẹ nhàng kéo đầu Đông tựa vào vai mình, bàn tay xoa xoa mái tóc.

Đông lập tức bị đánh gục, dựa một lát cũng thì thầm: "Được rồi, tôi không thi cầu lông nữa".

Nghĩa khẽ mím môi, không cho nụ cười thỏa mãn thoát ra ngoài.

Theo như Nghĩa biết, môn bóng đá Đông sẽ không trực tiếp ra sân, môn bơi thì cậu không đăng ký rồi, còn môn cầu lông nếu Đông cũng đăng ký thì chắc chắn cậu sẽ phải đối đầu với Đông. May mà cầu lông là môn Đông yếu nhất nên Nghĩa có thể dễ dàng đưa Đông theo ý mình.

"Tôi đã cứu chúng ta khỏi cảnh vợ chồng tương tàn, cậu thấy tôi giỏi không?"

Nghĩa cười hả hê trong lòng, vẻ ngoài vẫn thật ấm áp quay sang hôn nhẹ lên trán đứa trẻ ngoan ngoãn lạ thường.
Bình Luận (0)
Comment