[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 29

"Cậu hay ăn chơi những nơi như này à?, Đông ngước nhìn mắt nhìn biển hiệu chói lóa, bên tai nghe được tiếng nhạc xập xình vượt ra khỏi cánh cửa cách âm.

"Nơi này không phức tạp như cậu nghĩ đâu", Nghĩa vui vẻ khoác vai Đông tiến vào trong.

Cánh cửa vừa mở ra, tiếng nhạc như tìm được lối thoát, ào ạt xông ra ngoài, đập thẳng vào màng nhĩ người ta. Vào bên trong Đông mới thấy cái hay của nơi này. Nhạc được chơi rất hay, Đông lúc đầu không thiện cảm với âm thanh cường điệu nhưng đi được vài bước liền bị tiếng nhạc lôi kéo, cơ thể vô thức hơi chuyển động theo. Không gian được sắp xếp khá đơn giản, trực tiếp đi thẳng vào trong là quầy pha chế lớn, khu vực giữa là một sân khấu thấp, xung quanh là khu vực bàn cao, nơi những nhóm bạn đứng vây quanh nhảy nhót tưng bừng, phía gần vách tường là nơi đặt bàn thấp cùng bộ sô pha lớn kèm theo.

Nghĩa cùng Đông băng qua khu vực giữa kéo theo vô số ánh nhìn, loại đèn nhấp nháy đến nhức mắt ở đây hiển nhiên không đủ sức làm mờ khí chất của hai chàng trai. Nghĩa vốn không cảm xúc với kiểu ngưỡng mộ này, hôm nay lại thấy phấn chấn lạ thường.

Các người cố nhìn cho kỹ đi.

Nghĩa mỉm cười ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy tự hào khoác vai Đông chặt hơn, bước đi cũng kiêu hãnh thêm một bậc.

Đám bạn của Nghĩa đã ngồi sẵn ở một bàn trong góc, khá cách biệt với khu vực xung quanh, thấy Nghĩa từ xa muốn gọi nhưng giọng không đủ vượt qua tiếng nhạc, liền đứng lên nhảy như một bầy khỉ hòng thu hút lực chú ý của bạn mình.

"Đây là Đông, học cùng trường với tôi"

Nhóm bạn của Nghĩa, đặc biệt là nữ không khỏi trầm trồ.

"Cậu đẹp trai lắm", Bảo Trân ánh mắt lấp lánh rất tự nhiên khen Đông, kéo Đông về cùng ghế dài với mình.

Mọi người ở đây đều thoải mái với nhau, nói chuyện rất tự nhiên vui vẻ, Đông nhanh chóng hòa nhập vào nhóm bạn. Sau khi làm quen và nghe Thành Trung quảng cáo sơ về Đông, Bảo Trân lại càng thích thú hơn.

"Cậu thật đặc biệt, Nghĩa chưa từng giới thiệu với chúng tôi bạn cùng lớp chứ đừng nói đến cùng trường", Bảo Trân ngồi kế bên gác chân lên ghế, ném một miếng trái cây vào miệng.

"Tôi khác trường à?", Thành Trung tằng hắng một cái.

"Nếu không quen cậu từ trước, cậu có mơ cũng không được ngồi cạnh bổn cung", Bảo Trân làm mặt kênh kiệu, cười lớn.

Thành Trung nhếch môi, vờ đưa nắm đấm lên tỏ ý muốn dạy dỗ lại tiểu nữ ngông cuồng.

"Cả trường chúng tôi ai cũng biết danh tiếng cậu ta, cậu nói xem có đặc biệt không?", Thành Trung có phần bơm thêm, Đông chỉ cười cười, dù sao cũng là khen mình.

"Khỏi cần cậu nói, chúng tôi nhìn vào đều biết không phải tầm thường", Bảo Trân ném một miếng thức ăn vào người Thành Trung, lại quay sang vui vẻ với Đông: "Cậu như vậy chắc có bạn gái rồi nhỉ?"

"Đã từng thôi, bây giờ tôi vẫn FA"

Đám nữ đồng loạt xuýt xoa trong miệng.

"Chậc chậc. Ai lại có thể bỏ được người như cậu chứ?", Thành Trung vỗ vai Đông, môi cười vui vẻ lộ rõ sự an ủi giả tạo.

"Cũng có gì lạ đâu, như Nghĩa vẫn bị đá thôi", Bảo Trân bĩu môi, liếc mắt về phía Nghĩa rồi bật cười.

"Cậu biết vì sao bọn họ chia tay không?", Đông có vẻ thích thú với chủ đề này.

"Vì cậu ta bẩn tính, ở cũng bẩn. Cậu không biết đâu, cậu ta có thể ba ngày không tắm, gái nào mà chịu nỗi mùi vị đó chứ? Đã vậy còn hống hách cho mình là nhất, không coi ai ra gì", Thành Trung bắt đầu màn nói xấu chiến hữu.

"Mặc dù cậu ta rất cương trực, thẳng thắn, yêu ghét phân minh nhưng một khi cậu ta đã ghét thì ai thích cũng bằng thừa. Mỹ Quyên xinh đẹp lại ân cần như vậy, mỗi lần muốn gì trái ý cũng phải nài nỉ đến gãy lưỡi, tỉ lệ một phần một nghìn sẽ được đáp ứng", Bảo trân tiếp lời. Kĩ năng nói xấu của Bảo Trân cao cấp hơn, biết lợi dụng điểm mạnh đem biến thành điểm xấu, tạo tính thuyết phục cho công cuộc nói xấu.

"Chưa kể đến con quái thú trong quần, to lớn lẫm liệt nhưng lại vô dụng đến thương tâm, Mỹ Quyên cứ ngỡ được sung sướng nhưng vừa đút vào chưa nhấp đã ra đến cạn kiệt, Mỹ Quyên sao có thể chịu được loại đả kích như vậy?"

"Lại còn hay đánh người. Thấy ai không vừa mắt là đánh, làm trái ý là đánh. Đám người dưới quyền cậu ta đều bị đánh cho tơi tả hết rồi"

Thú vui tao nhã nhất của những người bạn chính là nói xấu lẫn nhau, màn nói xấu này vô tình khiến Mỹ Quyên ở nơi xa cũng bị ngứa tai. Bảo Trân, Quốc Trường cùng nhau đem bao nhiêu nói hư tật xấu của Nghĩa ra mà kể, thật có, giả có nhưng cả ba không ai quan tâm, đơn giản là thỏa thích nói xấu, cứ thế cười tít mắt.

"Có gì vui vậy?", Nghĩa lại định kỳ sang kiểm tra thức ăn trong chén Đông.

Trên bàn ngoài trái cây, chỉ có vài món chế biến đơn giản Đông không hứng thú, Nghĩa mỗi lần sang đều thấy chén Đông trống trơn liền gắp một lượt ngập chén. Đông phản xạ có điều kiện, trong chén có thức ăn thì ngứa ngáy mà ăn cho hết, Nghĩa sang lại thấy trống trơn cứ thế cưng chiều gắp lại đầy chén.

Lúc đầu Thành Trung cùng Bảo Trân không khỏi bất ngờ trước hành động này, sau vài lần vũng không để ý nữa.

"Chuyện người lớn chúng tôi", Đông thản nhiên như không có gì, cầm ly lên nhấp một ít nước.

Ly nước chưa kịp đặt xuống bàn, Nghĩa đã đưa tay đón lấy từ tay Đông, nhẹ nhàng đặt môi lên vị trí môi Đông vừa rời đi, từ tốn nhấp môi.

"Cậu gọi cùng loại với tôi, sao không tự uống của mình đi?", Đông quay lại lườm Nghĩa một cái.

"Ly này ngọt hơn", Nghĩa hất hất ánh mắt gợi tình về phía Đông.

Nghĩa trở về ghế của mình, ba người lại tiếp tục những câu chuyện trên trời dưới đất. Đông nhận thấy những người bạn này vẻ ngoài nghịch ngợm nhưng rất thân thiện đáng yêu, khác hẳn với phong cách lúc bình thường của Nghĩa. Không hiểu sao họ có thể chơi chung với nhau ngầy ấy năm.

Lát sau tàn cuộc mỗi người một hướng, Nghĩa vào nhà vệ sinh xã lũ, Đông đi ra phía xa quán một chút tránh tiếng nhạc cứ rộn vào tai.

Một nhóm năm người bước ra từ quán, những tiếng tục tĩu vọng sang đến tận chỗ Đông. Nhóm người đi ngang qua Đông, phả ra mùi khói thuốc khó chịu cùng những câu nói vô văn hóa. Đông lắc đầu nhìn lũ trẻ trâu bước qua.

"Này. Nhìn đểu bọn anh à?", một tên trong nhóm bước lại gần Đông, giọng điệu ngang ngược.

Biết gặp phải loại người không lành mạnh, Đông không thèm nhếch môi nửa cái.

"Nhìn đểu rồi giờ muốn lơ là lơ à?", tên trẻ trâu huých nhẹ vai Đông nhưng lại bị phản lực làm cho chới với.

Một tên tiến lại gần Đông hơn nhìn chăm chú gương mặt thanh tú, tựa như sáng lên trong bóng đêm.

"Chú em cũng đẹp đấy. Cho tụi anh thông rồi tụi anh bỏ qua cho", vừa nói tay vừa vươn tới ngắt má Đông, cả đám cùng cười lớn.

"Khôn hồn thì cút khi còn lành lặn", Đông gạt tay ra, giọng nói lạnh như băng.

Tên kia khẽ rùng mình nhưng cậy thế đông người, mạnh dạn đưa tay chạm vào má Đông lần nữa.

Nghĩa trở ra vừa lúc hai bên to tiếng. Nghĩa vội vàng chạy lại chỗ Đông xử lý đám nhóc không biết trời cao đất dày dám động đến bảo bối của đại thiếu gia nhưng chưa đến nơi hai bên đã động thủ.

Đông xoay người tung một đá bằng chân trái ngang hông, sau đó lập tức đưa chân phải quất thẳng vào má đối phương, thân thể uyển chuyển trên không sau đó đưa hai chân tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Đòn đánh thoạt nhìn có vẻ biểu diễn mềm mại nhưng người vừa trực tiếp cảm nhận chỉ biết ôm mặt đầy máu lăn lộn.

Lại một tên khác xông vào, Đông tạo thế bật lên người đối phương, biến đổi trọng tâm xoay một vòng thật đẹp mắt, mang thân thể đối phương quật mạnh xuống đất.

Ba tên còn lại hoảng hồn cùng xông lên, Đông chưa kịp ra chiêu tiếp theo thì một tên đã văng ra xa hai mét, ôm bụng muốn quằn quại mà không đủ sức để quằn quại, muốn nôn mà nôn không được.

Nghĩa đứng chắn hoàn toàn trước mặt Đông, trong chớp mắt hai tên còn lại cũng được tặng hai cước, cùng kết quả với người bạn vừa nằm xuống hai giây trước.

Nghĩa định tẩn bọn này thêm một trận thì tiếng náo nhiệt từ phía quán vọng qua. Một đám người có vẻ là đồng bọn của năm tên này hùng hổ lao tới, Đông kéo tay Nghĩa chạy thật nhanh giữa phố đêm. Mặc cho đám người hung hãn phía sau, hai chàng trai vừa chạy vừa cười không giấu được phấn khích. Nghĩa kéo Đông vào một hẻm nhỏ cắt đuôi đám đông phía xa.

Hai chàng trai vui vẻ bật cười, tựa lưng vào tường điều hòa nhịp thở.

"Lâu lâu mới được đánh người, thích thật", Đông ngửa mặt lên thở dốc, vẻ mặt đặc biệt thỏa mãn.

"Nay giỏi nhỉ? Biết ra đường đánh nhau", Nghĩa đẩy đầu Đông một cái.

Đông lấy tay vuốt lại mái tóc, giọng điêu cao ngạo: "Cậu đến trễ tí nữa tôi cho bọn chúng đi gặp ông bà rồi"

"Cậu đánh nhau cũng đẹp hơn người", nhớ lại hai chiêu vừa nãy, ánh mắt Nghĩa trở nên mơ màng.

"Đừng có nịnh. Định lấp liếm tội đánh tranh phần tôi à?"

"Thật. Nhìn cậu ra chiêu tôi chỉ muốn đè cậu trên giường"

"Cậu muốn như hai tên kia không?", Đông trừng mắt, bóp tay kêu răng rắc.

Nghĩa quay lưng bỏ chạy, Đông theo sát phía sau. Hai chiếc bóng vui vẻ dần khuất sau màn đêm.

---

Đông ghim mắt vào màn hình laptop, tập trung tâm trí vào cuộc chiến khốc liệt trên đấu trường công lý. Nghĩa ngồi đối diện nhìn vẻ mặt chuyên chú của Đông, mỗi khi có biến cặp chân mày sẽ khẽ nhúc nhích, bờ môi căng hồng sẽ hơi nhếch lên, có khi hơi mím lại, dù thế nào vẫn say đắm lòng người.

Nhớ lại cảnh lúc nãy Nghĩa không khỏi đắc ý. Chiêu thức đầy uy lực nhưng lại phô trương bao nhiêu vẻ đẹp của Đông, thân thể vừa mạnh mẽ vừa dẻo dai, làn da trắng uốn lượn trong bóng tối được dịp khoe thêm vẻ quyến rũ, gương mặt lạnh lùng còn toát lên vẻ thoát tục làm sao Nghĩa không mê mẫn.

Nghĩa chịu không được vươn tay vuốt ve gương mặt láng mịn. Đông đang chơi game không quan tâm đến Nghĩa, để yên cho bàn tay lướt trên má.

Bất chợt Đông đập bàn một cái, Nghĩa giật mình rút tay về. Đông mất một mạng tức giận bấm bàn phím liên hồi giáo huấn đồng đội.

Lúc này Nghĩa mới có một bất an trong lòng.

Cậu ta có khi nào tức giận lên đập mình tan nát như những kẻ lúc nãy?

Tên nhóc này lợi hại như vậy có khi nào lật kèo, bắt mình nằm dưới luôn không?

Nói về đánh nhau, kỹ thuật và sức lực của Nghĩa đều hơn Đông nhưng cậu không bao giờ động thủ với Đông. Với năng lực của Đông lúc tức giận lên, nếu cậu không chống trả liệu có thể toàn thây không?

Nghĩa lắc đầu nguầy nguậy xua tan ý nghĩ trong đầu.

Không sao đâu. Cậu ta sao có thể xuống tay với mình?

Nghĩa lại tươi tỉnh đưa tay sờ nhẹ lên bờ môi Đông, ngắm nhìn không rời mắt. Dường như cậu đã quên cú đấm ngàn cân tối hôm nọ.
Bình Luận (0)
Comment