[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 30

Ngày đầu tiên của hội thao bắt đầu, buổi sáng sẽ diễn ra vòng bảng môn bóng đá, buổi chiều là vòng loại môn cầu lông. Đội của Đông được xếp vào một bảng nhẹ nhàng trong khi đội của Nghĩa được xếp vào bảng đấu tử thần, cả bốn đội đều được xem là đại diện của khoa.

"Nhất định chiến thắng", Nghĩa đưa tay phải lên, bàn tay trong tư thế đợi sẵn

Đông cũng đưa tay phải lên, hai bên cùng dùng lực đập hai bàn tay vào nhau sau đó nắm chặt, nhìn nhau bằng ánh mắt tự tin: "Nhất định chiến thắng".

Hai chàng trai, mỗi người mỗi hướng tiến về sân thi đấu của mình.

Đội Đông gặp đối thủ không mạnh nên trận đấu diễn ra không sôi nổi lắm. Sau khi vạch ra chiến lược một lần, Đông chỉ việc ra ngoài nói chuyện với người hâm mộ để câu lượt xem cho đội mình, không cần quan tâm đến diễn biến trận đấu. Hiệp một kết thúc, tỷ số đã là 3-0 nghiêng về Lý 3A, Đông không hứng thú nhìn quanh phát hiện trên sân bên kia hiệp đấu của Nghĩa cũng vừa kết thúc.

Nghĩa mồ hôi lấm tấm cầm ca nước uống ừng ực, yết hầu lên xuống từng nhịp mạnh mẽ. Thành Trung bên cạnh đôn đốc tinh thần các cầu thủ, gương mặt cả đội có phần căng thẳng vì hiệp đấu giằng co khá mất sức.

"Sao rồi?", Đông bước đến cạnh Nghĩa

Nhìn thấy Đông, mặt Nghĩa lập tức sáng bừng, môi mỏng không giấu được vui vẻ.

"Chưa bên nào đá vào hết. Khoa tiếng Anh khó chơi quá"

"Không phải cứ kỹ thuật tốt, sức khỏe ổn định là thắng được người ta dễ dàng đâu", Đông đưa tay lau những giọt nước trên trán Nghĩa.

"Xùy, đội tôi vô địch khoa toán đấy", Nghĩa bên ngoài nói chuyện bình thường nhưng bên trong tim đã loạn nhịp.

"Tại khoa cậu dở thôi", Đông cười lớn.

Nghĩa đẩy đầu Đông một cái. "Bên cậu sao rồi?"

"Thắng rồi. Hai trận sắp tới cũng dễ thôi"

"Vậy ở bên này với tôi luôn đi"

Tiếng còi vàng lên, Nghĩa trở lại với sân bóng. Trước khi đi còn quay mặt lại nháy mắt đưa tình.

Hai đội vẫn tiếp tục giằng co như hiệp một, đội hình liên tục dâng cao rồi lại hạ xuống, thế trận này thật sự làm tiêu tốn sức lực của cả hai đội.

Sau mười phút thi đấu, Nghĩa ra hiệu dùng quyền hội ý.

"Nhóc con nói đi", Nghĩa dùng tay lau mạnh mồ hôi, hất mặt về phía Đông.

Đông đứng ngoài quan sát, có cái nhìn tổng quan hơn cầu thủ trên sân, trong thời gian hội ý ngắn ngủi đã chỉ ra lỗ hổng của hai đội và đưa ra chiến lược cụ thể. Sau khi hội ý, thế trận đã có phần chuyển biến. Đội Nghĩa tấn công hiệu quả hơn hẳn, liên tiếp tạo được những pha nguy hiểm. Sau năm phút, đội bóng đã tạo được một tình huống vô cùng thuận lợi. Trong một pha dâng lên quá cao, đội hình của khoa tiếng Anh đã lộ ra sơ hở đúng như dự tính của Đông.

"Thành Trung và Nghĩa tiếp cận vị trí", Đông đứng ngoài biên, tăng mức âm lượng lên tối đa, âm thanh mạnh mẽ vượt lên trên mọi thứ tạp âm của sân bóng.

Hàng phòng ngự của đội cướp được bóng, thực hiện đường chuyền dài đến chân Thành Trung đã đợi sẵn. Thành Trung và Nghĩa dâng lên với tốc độ chớp nhoáng khiến khoa tiếng Anh trở tay không kịp. Thành Trung từ cánh trái tạt bóng vào, hệ thống phòng thủ của khoa tiếng Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng khiến bóng thuận lợi di chuyển, Nghĩa tiếp cận cầu môn chỉ việc đưa nhẹ chân làm thay đổi đường bóng, lưới đội bạn khẽ rung lên.

Toàn bộ cổ động viên đồng hoạt đứng lên hét vang cả sân bóng. Ngay trong khoảnh khắc đó, Đông lao vào sân, Nghĩa lao ra biên, hai giây sau đã có thể ôm nhau chúc mừng, các cầu thủ cũng nhanh chóng lao vào ôm thành một khối lăn lộn trên sân.

Sau khi vượt qua trận đầu tiên, không ai nói tiếng nào, Đông tự nhiên được mặc định là thành viên đội bóng Toán 3A, hỗ trợ xuyên suốt hai trận còn lại.

---

Đến chiều, Đông cùng Nghĩa đến sân cầu lông thi đấu vòng loại.

Cầu lông là môn bị ghẻ lạnh nhất trong hội thao. Khán giả gần như không có, trên sân chủ yếu là người thi đấu, nếu may mắn sẽ có thêm vài người bạn ngồi xem.

Đông trực tiếp xuống đứng ở góc sân thi đấu, hỗ trợ Nghĩa quan sát vị trí rơi của cầu cũng như chuẩn bị nước và khăn cho Nghĩa.

Năm nay có hậu phương vững chắc, Nghĩa ra sân với tâm thế hừng hực năng lượng. Những cú nhảy lên đập cầu của Nghĩa uy lực dũng mãnh, lực mạnh đến mức chỉ có thể thấy cán vợt hơi cong trong những cú vụt, không thể nhìn được đường bay của cầu. Mỗi lần Nghĩa bật người lên chắc chắn sẽ ghi được điểm, kết quả đã quá rõ ràng.

Kết thúc mỗi séc đấu Nghĩa đều tiến về vị trí của Đông, cúi đầu xuống lắc lắc, những giọt nước kết trên tóc bắn ra xung quanh. Đông cầm khăn quấn lấy đầu Nghĩa xoa nhẹ, lau khô mồ hôi trên tóc và trên gương mặt thư thái tận hưởng của Nghĩa.

Ở sân bên kia đang diễn ra trận đấu khốc liệt giữa Thành Trung và Quốc Trường. Cả hai rất cân tài cân sức, mỗi bên thay nhau ghi điểm, lúc nào cũng trong cảnh điểm số suýt sao. Mỗi người đều phải trên dưới ba mươi điểm mới có thể kết thúc séc đấu. Cả hai đánh trận này phải dùng sức gấp đôi bình thường, mồ hôi nhễ nhại đổ xuống khiến ban tổ chức phải cho người lau sân liên tục.

Thành Trung sức khỏe bền bỉ hơn cuối cùng có thể giành phần thắng.

"Cậu là đối thủ tuyệt vời nhất của tôi đấy", Thành Trung không giấu được tâm đắc.

"Cậu cũng vậy. Hôm sau đánh tiếp không?", Quốc Trường vui vẻ rủ rê, cậu quá đỗi hưng phấn với trận đấu vừa rồi

"OK, cho tôi số đi", Thành Trung móc điện thoại ra vuốt mấy cái.

Lát sau, chuông điện thoại vang lên, Quốc Trường cầm điện thoại vẫy vẫy ra hiệu rồi vui vẻ cùng Minh Phương đi về.

Trận vừa rồi Thành Trung đã hao tổn quá nhiều sức lực, đến trận sau cũng nhanh chóng thất bại. Mặc dù kết thúc mùa giải sớm nhưng Thành Trung vẫn mỉm cười mãn nguyện khi kết giao được một đối thủ xứng tầm.

---

Nghĩa nằm trên giường, lắc lắc hai chân thư giãn. Hôm nay vận động mạnh từ sáng đến chiều, tối lại đưa Đông đi dạy chưa có dịp thả lỏng cơ thể, mặc dù loại vận động này chưa thấm vào đâu so với Nghĩa nhưng cũng tổn hao một phần sức lực, lúc này chỉ đơn giản nằm trên giường cũng có thể cảm thấy thoải mái.

"Cho cậu này", Đông đưa ly nước cam về phía trước.

Nghĩa lập tức bật dậy đón lấy ly nước như ân huệ ngàn năm có một, trên môi nở nụ cười ấm áp phát ra từ tận trái tim đang được hâm nóng.

"Cậu làm cho tôi sao?", mắt Nghĩa sáng long lanh, có thể nói lên hết tâm tình bên trong.

"Cam để lâu sắp hư rồi, tôi không có thói quen vất thức ăn", Đông làm giọng lạnh nhạt.

"Cam cậu mới mua hôm qua. Rõ là cố ý mua cho tôi"

"Biết sao còn hỏi?", Đông lảng ra ban công tưới cây.

Nghĩa uống nước mà lòng rộn ràng vô cùng, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Chỉ một hành động quan tâm nhỏ của Đông cũng có thể khiến cậu lơ lửng trên mây cả ngày.

Nghĩa đúng thể loại được đằng chân lân đằng đầu. Thấy Đông quan tâm mình liền bắt đầu đòi hỏi.

"Đông Đông, tôi chạy nhảy cả ngày đau chân quá", Nghĩa làm giọng mệt mỏi.

"Tôi là con nít lên ba cho cậu gạt à?", Đông nhếch môi xem thường.

Cậu ta còn lạ gì với sức khỏe của Nghĩa. Có vận động nhiều gấp đôi hôm nay cũng chưa thấy đau.

"Thật mà...", Nghĩa kéo dài âm cuối.

Đông không quan tâm, lại bàn sắp xếp giấy tờ. Thói quen này Đông bị nhiễm từ Nghĩa, các loại văn bản, bài tập đều được phân loại riêng biệt, gọn gàng.

Nghĩa làm mặt buồn thiu, ngồi dậy tự bóp chân mình, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt nài nỉ tội nghiệp hướng về Đông, nếu phát hiện Đông có liếc mắt qua liền giả vờ nhăn nhó một chút.

"Nằm xuống", Đông cầm theo chai dầu nóng ngồi cạnh Nghĩa.

Nghĩa dang rộng tay chân ngã mình xuống giường, tư thế thoải mái hưởng thụ.

Biết Nghĩa giả vờ nhưng Đông vẫn xoa bóp từ tốn, dùng lực vừa đủ tác động lên các cơ giúp Nghĩa thư giãn gân cốt.

Nghĩa gối đầu cao một chút để tiện nhìn Đông. Những lúc Đông ân cần nhẹ nhàng, lòng Nghĩa ấm áp lạ thường. Đông hơi cúi đầu xuống, Nghĩa chỉ có thể thấy được mái tóc và sống mũi cao cao đang chuyển động nhẹ nhàng, chỉ như vậy cũng đủ làm vật giữa hai chân Nghĩa cứng ngắc.

"Đông Đông"

"Hửm"

"Cậu xoa bóp luôn chỗ này được không?", Nghĩa vừa nói vừa chỉ tay vào nơi độn lên rõ rệt.

"..."

Hậu quả vẫn không khác gì mọi lần.

---

Vài ngày sau đến lịch thi đấu bơi lội và tứ kết bóng đá.

Môn bơi lội trái ngược với cầu lông, lượng người xem hoàn toàn áp đảo số người tham gia thi đấu. Vì số lượng đăng ký không quá nhiều nên trong buổi sáng sẽ kết thúc luôn giải bơi lội.

Ngay lúc các chàng trai bước ra, khán đài liền hò reo không ngớt. Người hâm mộ của Đông làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, họ chưa từng bỏ qua lượt thi đấu nào của Đông.

Sau khi cổ vũ tinh thần cho Đông, Nghĩa lui ra gần khán đài quan sát cuộc đua.

"Hữu Đông kìa. Từ gương mặt đến cơ thể, sao có thể quyến rũ đến vậy?"

"Bụng cậu ta trông thật... ahhh, chắc tôi ngất mất"

Tiếng bàn tán trên khán đài làm tóc gáy Nghĩa hơi dựng lên, biểu cảm không dễ coi chút nào.

Các tuyển thủ bước lên bục, làm động tác chuẩn bị. Tư thế cúi người này lại càng kích thích đám đông.

"Cặp mông kia thật đẹp, căng quá chừng luôn kìa"

"Lưng cũng đẹp, chân cũng đẹp. A...a...a", một nhóm sinh viên nữ liên tục bình luận về cơ thể Đông.

Những lời này, người nói tưởng chừng là bình thường nhưng có một người nghe không thể lọt tai. Nghĩa ngồi bên dưới mặt đỏ bừng, bóp chặt tay đến mức nghe được tiếng xương khớp vận động.

Đậu phộng. Cậu đi rửa mắt cho thiên hạ à?

Trong lòng Nghĩa bồn chồn đến mức đứng ngồi không yên, máu trong người sôi lên sùng sục, một ngọn lửa bùng cháy bên trong, ngọn lửa có thể thiêu đốt cả hồ bơi.

Thời gian dưới hồ của Đông không lâu nhưng đối với Nghĩa lại dài bằng cả thế kỷ.

Mẹ nó. Cậu bơi nhanh lên cho tôi!

Kết quả không ngoài mong đợi, Đông hoàn thành vòng bơi sớm nhất, bỏ khá xa các đối thủ còn lại. Nghĩa cầm một khăn lớn, tiếp cận hồ bơi, đợi Đông vừa bước lên liền choàng lên người che chắn được chút nào hay chút đó.

Nghĩa kéo Đông xuống khu vực nhà tắm vắng vẻ, lúc này mọi người đều đã dồn lên hồ bơi. Lượt bơi tiếp theo sẽ diễn ra sau vài phút giải lao, Đông nóng lòng gỡ tay Nghĩa ra nhưng lực tác động quá mạnh không thể gỡ được. Nghĩa nắm chặt cánh tay Đông, lôi ra quầy lấy đồ rồi lại lôi vào một buồng tắm, đóng cửa thật mạnh.

"Cậu làm gì vậy?", Đông khó chịu hất tay Nghĩa ra, nơi bị tay Nghĩa tác động đã hằn lên vệt đỏ.

"Về thôi", giọng Nghĩa trầm ấm nhưng không phải loại âm điệu cậu vốn dùng với Đông.

"Về là thế nào? Tôi còn chưa thi chung kết", Đông vùng vằng.

"Cậu về ngay cho tôi", Nghĩa hét lên

"Làm gì phải về?", Đông đang khó chịu bị tiếng hét này kích Động

"Tôi không thích người ta bàn tán về thân thể cậu, tôi không thích cậu phơi thân ra cho thiện hạ dòm", Nghĩa gầm lên

"Cậu thấy mình vô lý không? Tôi đã bỏ một môn theo ý cậu giờ lại muốn tôi bỏ luôn môn này", Đông càng rống họng to hơn.

Loại người gì vô lý đến vậy? Đông cảm thấy bị áp bức một cách quá đáng

"Vô lý con cặc. Thi gì cái môn khoe thân này", Nghĩa ngày càng nóng hơn.

"Người khác thi được sao tôi không thi được? Cậu quản tôi quá rồi đấy"

Cả hai gương mặt đều đỏ đến gay gắt, trên trán còn hằn lên những đường gân hung tợn.

"Cậu không như người khác. Tôi không thích thấy cậu quyến rũ người khác"

"Không thích thì biến", Đông quát thật lớn

"Cậu dám không nghe lời?", Nghĩa gằn từng tiếng qua kẽ răng, hai tay nắm chặt đến run lên.

"Làm gì phải nghe? Tôi thi là việc của tôi"

Câu nói vừa dứt, chiếc quần bơi bên dưới liền rách toạc làm hai dưới một lực tay mạnh khủng khiếp.

"Cậu điên à?", Đông hét lên, không giấu được tức giận nắm lấy cổ áo Nghĩa.

"Cậu còn dám cãi nữa tôi xé luôn quần lót", âm thanh của Nghĩa trở nên lạnh lùng lạ thường.

Đông tức đến run người, nghiến chặt hai hàm răng ánh mắt rực lửa ném về phía Nghĩa. Không chấp nhận được loại quá đáng này, Đông điên cuồng tấn công.

Trong không gian buồng tắm chật hẹp, Nghĩa càng khó tránh né những đòn đánh của Đông.

Cậu còn dám không nghe lời? Nghĩa tức giận, trong lúc giằng co tìm được thời cơ, trong nháy mắt biến quần lót của Đông thành hai mảnh riêng biệt.

Đông theo phản xạ lấy tay che hạ bộ, hai bàn tay không thể che được cả đám lông rậm rạp xung quanh, mặt Đông ngày càng đỏ hơn, cảm giác uất ức đến nghẹn lòng.

Trong khoảnh khắc đó, Nghĩa hoàn toàn bất động. Cậu lúc này không có bất kỳ dâm ý nào với Đông, cậu sửng sốt vì hành động của chính mình.

"Thằng khốn. Cậu hôm nay được lắm. Biến ngay cho tôi", mắt Đông long lên sòng sọc, tràn ngập những tơ đỏ, không còn một chút màu trắng.

Đông không che đậy gì nữa, mở cửa đạp Nghĩa ra xa rồi đóng sầm cửa lại.

Đông thay đồ xong, Nghĩa vẫn đứng ngây người ở đó. Đông lạnh nhạt bước ngang qua, đem vai va thẳng vào vai Nghĩa.

Nghĩa toàn thân cứng đờ, loạng choạng mấy bước nhìn Đông khuất xa khỏi tầm mắt.
Bình Luận (0)
Comment