[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 192

(hồn viên phác ngọc tha ma xuất: viên ngọc thô được mài dũa)

Thanh Hà Ôn thị tuy là sĩ tộc, lại không phải là một dòng dõi nổi bật, nhưng dù sao thì cũng là một sĩ tộc, chi chính chi nhánh chi thứ linh tinh cũng rất nhiều.

Từ khi xuất hiện một Hộ bộ thượng thư, tứ phòng càng ngày càng phát triển, lão thái gia của tứ phòng hiện nay ỷ vào việc nhi tử làm cao, mấy nhi tử cũng dựa vào huynh trưởng là chính đường lục bộ, mà sinh kiêu ngạo, cơ hồ áo đảo cả dòng chính.

Hôm nay lúc đích tôn của trưởng phòng Ôn Thanh Vũ về nhà, liền nghe thấy cha hắn đứng phía sau tức giận mắng chửi: "Còn không phải ỷ vào lão nhị nhà hắn hiện là thượng thư hay sao, cả đám đều leo lên... leo cái gì mà leo, năm xưa lúc khi dễ lão nhị, tranh nhau mà phô diễn thủ đoạn, những lúc mở miệng mắng từng tiếng tiện phôi, sao không thấy bọn chúng xem lão nhị là huynh đệ chứ!"

Dừng một chút, lại càng thêm lớn tiếng: "Lão nhị nhà hắn tử nhỏ cũng đã là rùa rút đầu, bị khi dễ thành như vậy, bây giờ lại cần bảo vệ người nhà bao nhiêu có bảo vệ bấy nhiêu, một chút cũng không hận hả!"

Ôn Thanh Vũ vội quay đầu trừng mắt với hạ nhân sau lưng, dặn dò: "Các ngươi không nghe thấy gì cả, biết chưa! Ai dám ra ngoài nói lung tung, ta cắt lưỡi!"

Ôn Tử Nhiên nhi tử thứ hai của phụ thân hắn.

Tổng cộng phụ thân có bốn nhi tử, huynh trưởng và hai đệ đê đều do đích mẫu sinh ra, chỉ mình hắn là không phải.

Đích mẫu hay ghen, là sư tử Hà Đông nổi tiếng khắp mười dặm, phụ thân thậm chí chưa bao giờ dám nạp thiếp.

Ấn tượng duy nhất của hắn về sinh mẫu chính là những ô ngôn uế ngữ treo trên miệng người khác mỗi khi nhắc tới nàng.

"Tiện tì không biết xấu hổ bò lên giường lão gia."

"Dâm đảng si tâm vọng tưởng."

"Thứ đê tiện lớn bụng bị bán ra ngoài."

....

Cũng chỉ có mama lặng lẽ nói sau lưng, là thân mẫu hắn rất đẹp, trắng nõn, tính tình cũng dịu ngoan, chẳng trách lão gia lại thích.

Nhưng cũng chỉ là để dỗ dành trẻ con mà thôi.

Dù sao cũng chưa từng gặp mặt.

Chỉ biết thân mẫu là thị tỳ trong nhà, sau lưng chủ mẫu dám bò lên giường phụ thân, may mắn thụ thai, nhưng chủ mẫu quá ghen tuông, thật sự bán mẫu thân hắn đi.

Nhưng tổ mẫu thấy hắn là nam hài, không nỡ làm vậy với tôn tử, sai người bế hắn về lại.

Xuất thân như vậy, cuộc sống hẳn là không dễ chịu.

Đích mẫu xem hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, phụ thân vẫn luôn không để hắn trong lòng, hạ nhân trong nhà đội trên đạp dưới, thường xuyên cắt xén chi phí.

Huynh đệ càng đối xử với hắn không tốt, bắt nạt chà đạp là chuyện thưởng ngày.

Trong mấy vị huynh đệ, đối đãi với hắn không tốt nhất chính là lão tam kém hắn một tuổi.

Hắn luôn nén giận mà cúi đầu thành quen, dưới mắt người ngoài thì là tính tình tốt, hay mỉm cười lại ôn hòa như ngọc, lại thêm thông minh hiếu học, thực ra vẫn có ba phần danh tiếng đối với trưởng bối trong tộc.

Tam đệ tuổi tác không quá chênh lệch so với hắn, hay bị so sánh với nhau, công tử con cả được nuông chiều thành thói, vừa học vừa ham chơi, không giống với hắn, chỉ dám một mình tự giam trong phòng xem đi xem lại những gì được tiên sinh truyền thụ, không dám ra khỏi cửa.

Đương nhiên là làm bằng hắn được.

Tính tình Ôn Tử Hồng lại vô cùng không tốt, vì vậy thường xuyên bắt nạt chà đạp hắn, cứ như làm vậy là có thể bù đắp cho chuyện mình thua kém người ta vậy.

Ôn thị có tộc học, Ôn Tử Nhiên thuở nhỏ thông minh, học hành xuất chúng, được tiên sinh trong tộc khích lệ, sau đó thể nào cũng bị thân huynh đệ đẩy vào góc tường mắng chửi, mắng xong có đôi khi còn đánh, những lúc bị đánh đến ôm một thân thương tích, quay về chịu gia pháp cũng chính là hắn.

Các biểu huynh đệ trong tộc thích nhất là xem trò hay của huynh đệ tứ phòng, còn thích châm ngòi, mỗi khi tam đệ kia của hắn đang tức giận liền đi bắt nạt hắn, ấn lên vách tường vừa đánh, vừa phun ra từng tiếng từng tiếng "tiện phôi".

Ôn Tử Nhiên còn có tật sợ đau, mắng thì thôi đi, đánh thật sự là chịu không nổi, thường xuyên mới bị đánh mấy cái liền khóc, lại thêm bị người cười.

Nhưng cười thì cười, nhìn thấy hắn bị đánh đến khóc, tự nhiên cũng dừng tay.

Có lẽ là từ tiềm thức muốn bảo vệ chính mình, sau này phàm là chỉ cần chịu chút ủy khuất hay là chịu đau, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống, khóc đến tức tưởi ngừng không được.

Thói quen này vẫn luôn không thay đổi, cũng như là tính nhát gan cẩn thận vậy, theo hắn một đời.

Đến lúc hơn ba mươi tuổi, nhi nữ cũng sắp cưới gả, có đôi khi không cẩn thận va chạm, hốc mắt cũng sẽ lập tức đỏ, xoạch một tiến liền rơi lệ.

ấu tử không biết nguyên do, còn cười hắn: "Phục thân khóc kìa, xấu hổ quá, nam tử hán đại trượng phu, không được dễ dàng rơi lệ."

Hắn cũng chỉ vừa hít khí bình tĩnh, vừa vui vẻ cười cười.

Trong lòng dù có chán ghét bản thân cùng với xấu hổ mất mặt đến thế nào cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.

Từ khi còn nhỏ đã học được chuyện mặc kệ cho dù người khác làm gì mình, mình nghĩ thế nào, đều tuyệt không biểu lộ ra ngoài, vĩnh viễn là ôn hòa đầy mặt, thoạt nhìn như là vui vẻ ôn hòa tốt tính, gặp ai cũng đều cười.

Nhưng thói xấu chạm đến là khóc này, sửa không được.

Lúc đích mẫu sinh ra tứ đệ Tử Ngọc thì bị thương đến thân thể, nằm triền miên trên giường mấy năm, phụ thân lại làm quan bên ngoài.

Đại khái đó chính là đoạn thời gian gian nan nhất của hắn.

Đến khi Tử Ngọc bi bô tập nói, bởi vì phụ mẫu đều không có tinh lực quản giáo, đều do hạ nhân chăm sóc. Đám hạ nhân kia lại bị Tử Hồng xui khiến, có một thời gian rất lâu Tử Ngọc cũng không biết hai tiếng "nhị ca" nói như thế nào, chỉ gọi hắn là "tiện phôi".

Về sau từ tử lớn lên mới cảm nhận được không ổn, tự mình sửa đổi.

Hắn còn nhớ rõ khi đó Tử Ngọc còn nhỏ, nhóc con thích cưỡi ngựa, Tử Hồng liền đến tìm hắn, ngay trong hoa viên trước mặt đám hạ nhân, bắt hắn quỳ xuống làm ngựa cho Tử Ngọc cởi.

Ôn Tử Nhiên bị bắt nạt quen, sớm không để ý, mới quỳ xuống đã cảm thấy bị đè nặng trên lưng, nghe thấy giọng nói non nớt vang lên: "Cưỡi ngựa lớn!"

Hắn cười cười, thấp giọng dặn dò nói: "Tử Ngọc ngồi cho vững."

Lúc nghe tứ đệ ngồi trên lưng nói "giá", đang tính bò đi, lại nghe thấy một âm thanh xé gió mà đến.

Ba một tiếng, một roi rắn chắc quất lên trên đùi.

Bọn họ vậy mà thật sự cho Ôn Tử Ngọc cầm roi ngựa.

Tuy rằng nhóc con sức lực không lớn, xuống tay lại không biết nặng nhẹ, vật liệu may mặc của hắn cũng quen bị hạ nhân cắt xén, vẫn luôn vô cùng mỏng manh, một roi hạ xuống, liền chảy máu.

Ôn Tử Nhiên đau đến mơ hồ, nước mắt lập tức rơi.

Tử Ngọc thấy hắn bất động, lại quất thêm vài roi, Ôn Tử Nhiên đau đến muốn trốn, cả người co lại theo bản năng.

Lúc ý thức được, Tử Ngọc đã rớt khỏi lưng hắn, trán sưng lên một cục, gào lên khóc lớn.

Tự nhiên là kinh động đến chủ mẫu, không tránh khỏi phải chịu gia pháp.

Ngày hôm sau đến tộc học đau đến không thể ngồi được, Ôn Tử Hồng hôm qua cũng vừa chịu phạt, vẫn lạnh mặt âm trầm theo dõi hắn, hắn liền biết sau khi tan học tất sẽ bị đánh, lúc đó cũng suýt khóc.

Nhưng bị Liễu tiên sinh giữ lại.

Liễu tiên sinh cũng xuất thân từ Thanh Hà sĩ tộc, tài học rất giỏi nhưng không muốn xuất sĩ, có giao tình tốt với đại bá nhà hắn, cho nên mới bằng lòng đến Ôn thị dạy học.

Liễu tiên sinh vẫn luôn coi trọng hắn.

Hắn tuy bị giữ lại, trong lòng lại cảm thấy may mắn, trên mặt trái lại toàn vẻ lo lắng bất an, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, có phải công khóa hôm qua Tử Nhiên làm có chỗ nào không tốt không?"

Liễu tiên sinh nhìn hắn một cái, nói: "Công khóa làm rất tốt, nhưng hôm nay ngươi sao vậy, nhìn ngươi ở cuối lớp, ngồi cũng ngồi không yên."

Ôn Tử Nhiên cắn môi cúi đầu, không nói.

Trên mông toàn là vết thương, vết roi của Tử Ngọc, gia pháp của đích mẫu, nếu thật sự để cho tiên sinh nhìn thấy, liền cảm thấy dù có mang thương cũng nên ngồi ngay ngắn, không nên để cho tiên sinh nhìn ra mới phải.

Nên hắn sẽ không giải thích, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Học trò biết sai."

Liễu tiên sinh nhìn vị học trò lúc nào cũng có vẻ gầy yếu này, bỗng nhiên thở dài nói: "Chuyện trong nhà ngươi tiên sinh cũng biết một ít, ngươi cứ nói thẳng với tiên sinh, có phải ở nhà ngươi bị... ngươi bị ai đánh phải không?"

Ôn Tử Nhiên run lên một chút, cúi đầu, vẫn không nói một lời.

Hắn tự biết là không thể nói đích mẫu và huynh đệ không tốt, cho dù là nói với tiên sinh cũng không được.

Liễu tiên sinh kịp hiểu ra, thở dài nói: "Là ta không phải, những lời này không nên hỏi."

Dừng một chút, có chút đau lòng xoa xoa đầu hắn, nói: "Tử Nhiên, ngươi ráng nhịn đi, đọc sách cho tốt, về sau thi được trạng nguyên, việc này liền không còn nữa."

"Chỉ cần đậu đủ cao, liền sẽ không còn ai có thể đạp ngươi dưới chân."

Ôn Tử Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chậm rãi gật đầu.

Đến tuổi nghị hôn, đích mẫu vốn muốn tìm một nữ nhi con nhà phú hộ không xuất thân từ thế gia cho hắn, Liễu tiên sinh lại tự mình cầu hôn với phụ thân hắn, muốn đưa nữ nhi nhà mình cho hắn.

Hắn đối với thê tử phá lệ trân ái kính trọng, sau này hiển đạt, cũng tận lực giúp đỡ nhạc phụ.

Sau khi thành thân hắn liền tham gia khoa cử, tuy rằng không thể đoạt được trạng nguyên trên bảng vàng, nhưng dù sao cũng trở thành tiến sĩ nhị giáp. Tân khoa tiến sĩ đều được hồi hương thăm người thân, lúc trở về, quả nhiên không còn ai gọi hắn là tiện phôi, cũng không ai còn đánh hắn.

Hắn vẫn luôn cẩn thận nhát gan, vừa khéo léo lại hay hào phóng ôn hòa làm việc tốt giúp đỡ người khác, đồng liêu sau lưng gọi hắn là nước ấm, hắn cũng không tức giận, tựa như trời sinh không có loại tính cách này.

Làm gì có ai là trời sinh không biết tức giận, chỉ là có người tính tình sớm đã bị đủ loại đau khổ giày vò bào mòn hết thảy.

Bởi vì thái độ làm người khéo léo, làm việc cần mẫn, ôn hòa lại biết sát ngôn quan sắc, hắn thăng quan rất nhanh.

Khi hai vị song bích đầu bảng song song bái tướng chưa đầy hai năm, hắn cũng lên Hộ bộ thượng thư, mà những đồng liêu thường hay giễu cợt hắn kia, đa phần vẫn còn phí hoài dậm chân tại chỗ.

Đừng nói là Ôn thị, ngay cả toàn quận Thanh Hà, đây cũng là lần đầu tiên có được một vị quan làm đến chính đường lục bộ trong triều đại này.

Hắn kể từ năm đó về nhà đón thê tử cùng hồi kinh đến tận sau này cũng chưa từng hồi hương lại, lần này tin vui truyền về nhà, nửa năm sau tứ đệ Ôn Tử Ngọc dẫn theo trưởng tử của đại ca vào kinh tìm hắn, đỏ mặt ấp úng lắp bắp hồi lâu, hắn nhìn tứ để quẫn bách đến không biết phải mở miệng như thế nào cùng với điệt nhi tuấn tú cao ngất kia, cười cười nói: "Huynh đệ một nhà, chuyện phải giúp đương nhiên sẽ giúp, khách khí như vậy làm gì."

Một lời đáp ứng tiến cử Ôn Thanh Hàm làm quan văn thị tòng cho thiên tử.

Ôn Tử Ngọc vốn cho rằng nhị ca này nhiều năm như vậy cũng chưa từng về nhà, nghĩ rằng hắn hận bọn họ đến chết, nào ngờ được nhị ca vẫn là một dáng vẻ mỉm cười đầy khoan dung như vậy, nhất thời sửng sốt.

Còn chủ động đáp ứng tiến cử điệt nhi.

Nói xong việc của điệt nhi, lại chần chờ nhắc tới, tam ca Ôn Tử Hồng cũng đang trong kinh, nhưng lại không dám tới gặp.

Ôn Tử Nhiên cười nói: "Sợ cái gì? Thân huynh đệ sao có thể trách oán nhau, nhiều năm như vậy chẳng lẽ ta sẽ còn ghi hận những việc vặt năm xưa hay sao?"

Mà những chuyện khi còn thơ nào phải chỉ là những chuyện nhỏ việc vặt như vậy, thật sự là chà đạp bắt nạt thân huynh đệ khiến người ta giận sôi.

Nhưng hắn thật sự không quá để ý.

Hắn nhìn Ôn Tử Hồng cõng cành mận gai đi đến cửa, cười cười lấy cành mận gai xuống cho hắn, nói: "Làm cái gì vậy."

Đưa tay dắt người vào trong phủ.

Giống như lời mà Liễu tiên sinh nói với hắn năm xưa, hắn hôm nay đã đứng trên một vị trí đủ cao, đủ cao để có thể đạp hết mọi kẻ từng bắt nạt hắn ở dưới chân, không cần thiết phải tính toán chi li với những kẻ tiểu nhân có thù tất báo, sẽ mất thân phận.

Hắn vẫn luôn không thích so đo với người khác, trước đây là vì không có căn cơ để mà so đo, sao này cũng sớm quen không có thói so đo.

Cảm thấy rất vô nghĩa.

Điều duy nhất mà hắn muốn hiện nay, là có thể đứng ở nơi còn cao hơn nữa, đạp càng nhiều người dưới chân hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment