(
lịch tẫn phù sanh liễu đạo chân – người đạo sĩ đã thấu hiểu hết kiếp người phù du)Thân mẫu của Nhiếp Kỳ, là Minh Hiền hoàng hậu của Yến Minh đế.
Tuy hắn là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Minh Đế, nhưng mẫu thân là hoàng hậu, hắn vẫn là đích tử, khi sinh ra đã mang thân phận cao hơn các huynh đệ khác, dáng vẻ lại vô cùng đẹp, ngũ quan mi mục không có gì là không tinh xảo, nước da còn trắng đẹp hơn cả tuyết sương, cứ như được tạo thành từ bạch ngọc, khiến cho phụ hoàng mẫu hậu đều yêu thích đến không rời.
Lúc năm tuổi, Trương thiên sư của Long Hổ sơn vào kinh cầu phúc cho thiên tử, liếc mắt thấy tiểu hoàng tử đội tiểu kim quan được bọc bên trong tấm áo lông hồ trắng, nhất thời trừng lớn đôi mắt híp cao thâm bí hiểm, kinh ngạc bước tới nắm bàn tay nhỏ của tiểu hoàng tử nựng một phen, trảm đinh chặt sắt mà nói với đế hậu: "Ninh Hinh nhi thật ngoan! Nhưng hắn lại mang một thân tiên cốt, cũng xem như là hữu duyên, nếu đi theo ta; sau này tất sẽ có một đời đắc đạo."
Minh đế đang muốn nghe cho rõ ràng chuyện này, Minh Hiền hoàng hậu đã hận không thể sai người lôi hắn ra đánh cho một trận.
Hiện giờ hoàng đế chỉ có một đích tử như vậy, hoàng trưởng tử Nhiếp lang thân mẫu chỉ là phi, hoàng đế còn chưa có lập thái tử, chỉ cần qua thêm mười năm, nhi tử của nàng không hẳn không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, sao có thể để cho hắn đi theo đạo sĩ truy cầu một tiên đạo mù mờ vô căn cứ như thế?
Nhiếp Kỳ lại trừng mắt nhìn, cất giọng non nớt hỏi: "Đi tu đạo với ngươi thì có gì ưu việt không?"
Trương thiên sư có thể được hoàng gia cung phụng, tự nhiên là bán tướng bất phàm, vung phất trần khoác lên cánh tay, hơi hơi cúi người, đạo cốt tiên phong nói với tiểu hoàng tử: "Bẩm điện hạ, tu đạo tất nhiên là diệu dụng vô hạn, tu được chính quả, còn có thể phi thăng, đến lúc đó vô tai vô ách, trường sinh, dữ thế đồng quân, không phải vui ư?"
Nhiếp Kỳ ngốc ngốc nhìn hắn, lặp lại: "Vô tai vô ách, dữ thế đồng quân?"
Yến Minh đế ở bên cạnh nghe thấy bật cười thành tiếng, nhưng cười một chặp, lại bắt đầu ho khan.
Nhiếp Kỳ nhìn thân thể suy nhược của phụ hoàng, trong lòng thầm niệm.
Vô tai vô ách, dữ thế đồng quân.
Thật sự từ đó bắt đầu để tâm đến tu đạo.
Nhưng để bụng thì để bụng, hắn là nhi tử duy nhất của hoàng hậu, là đích tử duy nhất của hoàng đế, kim ngọc tôn quý biết bao nhiêu, người bên cạnh đều hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời đến cho hắn, nhìn nhìn đạo thư ghi chép về những tiên nhân đắc đạo vô dục vô cầu một chút, tiện tay liền ném đạo thư qua một bên, vui vẻ đến ngự thiện phòng ăn một bát canh cá thơm ngon vừa mới nấu.
Tiểu cung nữ hầu hạ hắn như hoa như ngọc, đôi tay nhỏ nõn nà bạch liên hoa, Nhiếp Kỳ liền nghĩ, làm thần tiên thì có gì vui đâu.
Lúc Nhiếp Kỳ được bảy tuổi, thân thể Yến Minh đế đột ngột yếu đi, đích tử còn nhỏ tuổi, lập trưởng tử Nhiếp Lang làm thái tử.
Cùng năm đó, Nhiếp Kỳ tang phụ.
Huynh trưởng lên ngôi thành tân đế, hắn còn nhỏ tuổi, vẫn được dưỡng trong cung như cũ, mẫu hậu được huynh trưởng tôn làm hoàng thái hậu, đối ngoại là thống soái hậu cung chỉnh tề, nhưng vẫn thường âm thầm ôm hắn đêm khuya rơi lệ, liên tục nói: "Kỳ nhi, ngôi vị hoàng đế vốn là của ngươi... vốn là của ngươi!"
Khác với hình ảnh mẫu nghi thiên hạ đoan chính hiền đức lúc ban ngày, khi đó thanh âm của mẫu hậu bao giờ cũng âm độc đến đáng sợ, Nhiếp Kỳ còn nhỏ tuổi, buổi tối lúc nào cũng ngủ sớm, vô tri vô giác nghe mẫu thân cứ niệm bên tai lặp đi lặp lại, nước mắt rơi lên trên gò má hắn, tràn đầy oán độc không cam tâm.
Sợ tới mức hắn thường thấy ác mộng, hàng đêm hàng đêm.
Lại nhớ kỹ câu nói kia, ngôi vị hoàng đế vốn là của hắn.
Giữa lúc mơ mơ màng màng cũng nhớ hỏi một câu:
"Mẫu hậu, làm hoàng đế rất tốt sao?"
"....còn hoàn hảo hơn là làm thần tiên sao?"
Không nhớ được mẫu thân đã trả lời ra sao, dù sao đại khái cũng là, làm hoàng đế là chuyện đắc ý nhất trên đời, thần tiên cũng không bằng.
Nhưng hắn nhớ tới dáng vẻ yếu ớt ốm đau của phụ hoàng lúc lâm chung tiều tụy đến không chịu nổi, đáy lòng thầm nghĩ, chính là câu nói năm xưa đạo sĩ Long Hổ sơn từng nói với hắn.
Vô tai vô ách, dữ thế đồng quân.
Hoàng đế cũng không thể vô tai vô ách, được người người hô vạn tuế, lại thường thường sống không hơn một phú ông gia được.
Thật sự sẽ tốt hơn làm thần tiên sao?
Hắn có chút hoảng hốt đối diện với mẫu thân đã trở nên đáng sợ, vô cùng tưởng niệm vị mẫu thân thường dỗ dành hắn vào giấc ngủ khi mà phụ hoàng vẫn còn.
Oán độc tiêu cốt, hắn tận mắt thấy mẫu thân tiều tụy đi từng ngày, cuối cùng bệnh nặng đến không xong.
Lúc hoàng huynh đến thăm bệnh, thái y nói là do ứ đọng trong lòng, hoàng huynh nghe, không nhìn mẫu thân, mà lại sâu sắc nhìn hắn một cái, ý vị thâm trường nói: "Vậy sao."
Giữa tháng sáu oi nồng, hắn lại không biết vì sao mà cảm thấy lạnh.
Theo bản năng nghĩ, hoàng huynh cũng không còn là vị hoàng huynh khi xưa dẫn hắn thả diều.
Bởi vì ngôi vị hoàng đế, ai cũng đổi đến không còn nhận ra được nữa.
Thứ kia thật sự tốt sao? Tại sao lại càng giống như lời của vị đạo sĩ kia như vậy, quấy nhiễu tâm tu hành mê dụ người đời rơi vào ma đạo.
Năm mẫu thân qua đời, trưởng tử của hoàng huynh rốt cuộc cũng được sinh ra, thế hệ này của bọ họ là ngọc sinh từ đất, thổ sinh kim, tiểu điệt nhi kia của hắn vì vậy được gọi là Nhiếp Huyễn.
Lúc Nhiếp Huyễn được sinh ra không lâu hắn có đến thăm, đứa nhóc nằm một cục nho nhỏ trong lòng nhũ mẫu, không lớn hơn con mèo con bao nhiêu, vừa đỏ vừa nhăn, rất xấu.
Hắn lập tức mất hứng, quay đầu bỏ đi.
Tây vực tiến cống một con mèo rừng toàn thân tuyến trắng, hoàng huynh thấy hắn thích, ban cho hắn, hắn mấy ngày nay chơi đến vui vẻ, vì vậy một chút nhẫn nãi để nhìn tiểu điệt nhi nhiều thếm một chút cũng không có.
Dần dần sau khi lớn lên, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao làm hoàng đế mới là chuyện tốt nhất trên đời, thần tiên cũng không bằng.
Điển tịch đạo tàng hắn đọc không vô nổi, lại thích đọc chí quái truyền kỳ, trong sách mặc dù thần tiên có thể phi thiên độn địa tiêu dao khoái hoạt, nhưng nhìn khía cạnh nào cũng thấy thiếu đi ba phần sống động, có chút giả giả.
Hoàng đế lại là một người được cung dưỡng bởi toàn thiên hạ, ai ai cũng đều hâm mộ quyền thế của hắn, sợ hãi quyền uy của hắn, hắn nếu muốn cái gì sẽ lập tức có người trăm phương nghìn kế đi sưu tầm sau đó dâng lên, hắn không muốn cũng sẽ có người trăm phương nghìn kế dâng lên hòng giành lấy sự vui vẻ của hắn, tư vị ở trên đỉnh trời cao như vậy, đủ để hắn vứt bỏ sạch sẽ mọi điều sợ hãi đối với ngôi vị hoàng đế.
Mối tình đầu đến khi mười bốn tuổi, năm đó ngày thượng tị (
tuần đầu tiên của tháng ba âm lịch, theo tục người nước Trịnh là ngày đi cầu mát) đi theo hoành huynh ra ngoài thành cử hành tế lễ, có tiểu cô nương xinh đẹp thế gia đỏ mặt đến bắt chuyện với hắn, đôi mắt trong sáng phong tư như lan, còn mang theo một phần hoạt bát mà cung nữ trong cung không có được, hắn nhất thời mê đảo tâm hồn.
Sau vài tháng thơ ca phụ xướng (
bạn thư tình qua lại nha), hắn đỏ mặt nắm tay tiểu cô nương kia, dắt đến trước mặt hoàng huynh, muốn cầu một ân điển.
Tiểu cô nương kia lại đỏ mặt nói với thiên tử, tấm lòng bồ liễu, nguyện hầu bên gối.
Nhiếp Kỳ sững sờ tại chổ, Nhiếp Lang nhìn hắn một cái, như cười như không mà nói: "A Kỳ, thật vậy sao?"
Nhiếp Kỳ nói không ra lời, kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh tươi hoạt bát kia, nàng cũng đang nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn vẻ cầu xin bi ai.
Hắn hơi mím môi, nghe thấy chính mình nói: "Vâng, hoàng huynh."
Thì ra ban đầu tiếp cận hắn, dụ dỗ hắn đến cầu hoàng huynh, chẳng qua cũng chỉ là âm mưu mà thôi.
Từ đầu người ta đã chướng mắt với cái vị trí Thành vương phi, toàn tâm toàn ý muốn làm hoàng phi.
Có thể thấy được, làm hoàng đế quả thật không thể tốt hơn.
Nhiếp Kỳ oán hận cắn răng nghĩ.
Sau đó nghe nói nàng được phong làm Dụ phi, nuôi một con vẹt rất đẹp ở trong cung, hắn cũng tới xem, rồi đánh chết con vẹt kia.
Lúc quay đầu muốn đi, phát hiện sau lưng mình đã ngồi sẵn một người, hoảng sợ, tập trung nhìn kỹ, mới biết không phải là ngồi, là nhi tử độc nhất của hoàng huynh, Nhiếp Huyễn đang đứng sau lưng hắn, trắng trắng mềm mềm tròn tròn, bởi vì từ nhỏ đã thể nhược, nên bao bọc thật dày.
Hắn khẽ thở ra, nói: "Sao thái tử lại ở đây."
Trong lòng lại nghĩ, lúc sinh hạ nhìn xấu xí như vậy, hôm nay trái lại cũng ngọc tuyết khả ái.
Nhiếp Huyễn nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy tiểu hoàng thúc, nên đến xem."
Nhiếp Kỳ thầm nhủ "không tốt", chẳng lẽ đánh chết con vẹt cũng bị y thấy rồi sao?"
Đang tính nói thêm, lại nghe thấy bên trong có tiếng rít lên the thé, có người đuổi tới.
Đầu óc nhất thời không biết làm sao, theo bản năng ném cung xuống dưới chân tiểu hoàng tử, quẳng hết sự tình cho hắn.
Lại không ngờ rằng Nhiếp Huyễn cứ vậy mà nhận hết.
Sau đó y bị phạt chép hiếu kinh, trong lòng hắn áy náy, xách một hộp điểm tâm đến Đông cung thăm, Nhiếp Huyễn thấy hắn đến liền đặt bút xuống, ngọt ngào mềm mại gọi hắn: "Tiểu hoàng thúc ~!"
Nhiếp Huyễn từ nhỏ đã đặc biệt thích hắn, thích đến quá phận.
Hắn lại chưa bao giờ để trong lòng.
Sau này hoàng huynh bệnh nặng, thái tử theo lệnh giám quốc.
Nhiếp Kỳ mắt lạnh nhìn điệt nhi từ nhỏ đã thể nhược này, sau khi trở về liền nằm mộng, trong mộng là gương mặt đã lâu không thấy của mẫu hậu, từng câu từng chữ nói với hắn: "Kỳ nhi, ngôi vị hoàng đế này vốn là của ngươi."
Khắc cốt minh tâm.
Vừa đúng lúc lão thiên sư ở Long Hổ sơn về trời, thiên sư tân nhậm vào kinh nhận sắc phong, Nhiếp Kỳ rảnh rỗi gọi hắn đến, nằm gối lên đùi thiếu nữ tươi trẻ cười hỏi hắn: "Phụ thân ngươi từng nói bổn vương có tiên cốt, có tiên duyên, muốn bổn vương theo hắn về núi tu đạo, hôm nay bổn vương một chút cũng không cảm thấy bản thân mình có tư chất thành tiên gì hết cả, lão nhân gia hắn lại đã lên trời làm tiên."
Trương thiên sư tân nhậm cười cười, chắp tay với hắn, nói: "Chỉ là thời điểm chưa tới, sau này vương gia ắt sẽ rõ."
Nhiếp Kỳ cũng cười cười, không để ý.
Những chuyện sau này, ai mà nói được?
Lại trả lời: "Lão thiên sư cũng xem là thọ, hay chăng có cách nào kéo dài tuổi thọ?"
Tiểu Trương thiên sư nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, hỏi giấy bút.
Hoàng huynh bịnh ngày càng nặng, Nhiếp Huyễn lại như không còn cố kỵ, đối xử với hắn ngày càng tốt.
Thật ra hắn có mấy phần hưởng thụ sự coi trọng này, nhưng Nhiếp Huyễn là điệt nhi của hắn, khiến cho hắn làm thế nào cũng không thể thản nhiên được.
Đây là loại nghiệt duyên gì thế này.
Một ngày kia y kéo hắn vào trong noãn các, đôi mắt sáng ngời, dù chưa nói gì, sự ái mộ lại vạn phần rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng rút tay ra nhìn y nói: "Thái tử vẫn nên kiếm nữ nhân đi."
Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi, thậm chí không một lần quay đầu nhìn vẻ mặt của y.
Sau này hắn mới biết được, hôm nọ chính là sinh nhật Nhiếp Huyễn.
Qua thêm hai tháng, hoàng huynh cưỡi rồng về trời, Nhiếp Huyễn đăng cơ lên ngôi.
Đúng là thật sự tìm đến rất nhiều nữ nhân.
Nhiếp Huyễn từ nhỏ thân mình xương cốt đã không tốt, lần này sa vào nữ sắc, càn khiến cho các thái y thở dài, Nhiếp Kỳ ôm một đôi nhi nữ trên đầu gối chẳng thèm quan tâm mà nghe tin tức từ thái y viện truyền tới, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bốn năm sau, Nhiếp Huyễn bệnh nặng, sắp không qua nổi.
Nhiếp Kỳ hơi hơi mím môi, nhìn một đám huynh đệ nhà mình bỗng nhiên trở nên linh hoạt hẳn, rốt cuộc cũng không kiềm lòng nổi, sai người đưa bái thiếp đến nhà thừa tướng Chu Hi.
Hắn không muốn tiêu hao quá nhiều tinh lực vào triều chính rườm rà phức tạp, sẵn có Chu Hi tài cán thao lược, hắn không cho rằng giao hết triều chính cho Chu Hi thì sẽ bại hoại quốc gia.
Vừa hay lại ăn nhịp với nhau.
Lúc cùng Chu Hi đứng bên ngoài tẩm cung hoàng đế chờ đợi nam nhân trẻ tuổi trên giường tắt thở, trong lòng lại có chút cảm xúc khó có thể xác định được.
Phụ thân, huynh trưởng rồi điệt nhi đều từng bước lên vị trí kia, sau đó lần lượt buông tay nhân gian.
Cuối cùng cũng đến lượt hắn sao?
Lại nghe thấy lão thái y bên trong khóc gào lên một tiếng: "Thiên hữu đại yến! Bệ hạ đại hảo!!!"
Nhiếp Kỳ sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hi, liền thấy mấy phần kinh ngạc hiếm khi xuất hiện trên mặt hắn, liếc nhau, sóng vai bước vào bên trong tẩm điện kia.
Sau khi Nhiếp Huyễn khỏi bệnh lại tựa như đổi thành một người khác vậy, nếu không phải y còn nhớ hết đủ loại tiểu tiết từ khi còn nhỏ, hắn cơ hồ sắp cho rằng hoàng đế bị người đánh tráo ngay dưới mắt mình.
Cho đến tận cái ngày muốn trốn ra khỏi thành, lại bị ám vệ thủ hạ của hoàng đế bắt vào trong cung, nghe thấy hoàng đế ghé vào bên tai nói câu nói kia, hoảng hốt một hồi lâu.
"Chỉ là một Nhiếp Huyễn vẫn luôn yên lặng ái mộ, luôn luôn ẩn tình nhìn ngươi kia, đã chết rồi, chỉ vậy mà thôi."
Nhiếp Kỳ nghĩ, thì ra là như vậy sao?
Vậy hiện giờ ngươi vẫn thưởng để lộ luyến mộ cùng không nỡ... lại là cái gì đây?
Hắn bỗng nhiên không còn sức lực nào mà so đo, liền nhận mệnh như vậy, lưu lại trong hậu cung.
Từ đó Nhiếp Huyễn thường đến trong cung của hắn cùng nhau, cũng không ngại cung nhân, sau khi sự sợ hãi ban đầu trôi qua, đám cung nhân phụng dưỡng hắn cũng vô cùng ân cần thân thiện.
Bởi vì điệt nhi ngoan kia của hắn đến chỗ này qua đêm, còn ân cần hơn với bất cứ phi tần nào trong hậu cung.
Đám cung nhân vì muốn lấy lòng hắn, biết hắn thích sách truyện, đặc biệt sưu tầm mấy bộ đạo tàng chất đống trên bàn hắn, để hắn thuận tiện lật xem.
Gầy đây, cái người đem hắn giam lỏng trong này cũng bắt đầu vắng vẻ hắn, trong lòng đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc vui sướng, sau dần lại cảm thấy mất mát, sau đó lại cảm thấy vừa mất mát vừa giận dữ đến khó hiểu.
Giữa lúc tâm trang biến đổi giãy dụa, tiện tay lật ra một quyển sách, lại là một quyển đạo đức kinh.
Thái Thượng nói rõ ràng, Nam Hoa đàm tiêu dao, hắn thưở nhỏ lớn lên từ trong vàng ngọc, tùy tâm sở dục phong lưu phóng túng, đã thành quen, chưa bao giờ có tâm để ý đến cái gì gọi là chính đạo, nhưng lần này bị giam trong thâm cung, bị hoàng đế kéo xuống đắm chìm vào trong bể dục, lúc thanh tỉnh, những gì trước đây chưa từng hiểu rõ lại nhất nhất tràn ngập cõi lòng.
Cũng chẳng qua là thuận tay một lần, lại như được khai sáng, những thứ xưa kia chưa từng hiểu rõ lại lập tức trở nên sáng rõ sinh động mạch lạc liên thông với nhau.
Đọc hết mười ngày, toàn thân tựa như thoát thai hoán cốt.
Đến khi Nhiếp Huyễn lại đến, hắn đúng thật là trở nên tâm bình khí hòa, từng câu từng chữ hỏi: "Không biết bệ hạ bao giờ mới chịu thả ta về?"
Thì ra cung thành này đối với hắn, chẳng qua cũng chỉ là ngục giam mà thôi,
Nhìn thấu, liền biết, thứ hắn càng muốn hơn, lại chính là quang cảnh tiêu dao vân ngoại.