"Thần, tội đáng muôn chết!" Tiêu Bá Viễn quỳ dưới đất, trán dập đầu xuống nền nhà lạnh buốt, trong lòng lo sợ không yên.
Thứ sử Điện Châu Phó Lâm là cháu ruột của chính thê Tiêu Bá Viễn. Chức Thứ sử Điện Châu này là lúc đó Tiêu Bá Viễn tự mình đề cử giành được. Mà ngay từ đầu, tri phủ ở Phác Quận không đánh mà chạy cũng chính là người do Phó Lâm đề cử sau khi nhậm chức.
Nói ra thì vùng Điện Châu gần như đều là thế lực của Tiêu gia. Chuyện lần này, Tiêu Bá Viễn khó tránh khỏi trách nhiệm, chỉ có thể thỉnh tội trước đã.
Triệu Thần Hi im lặng hồi lâu, trên đại diện liền yên tĩnh đến đáng sợ. Bây giờ một mình Tiêu gia độc bá trong triều đình, chuyện vậy xảy ra quá đột ngột, vả lại liên quan đến vận mệnh nước nhà, Tiêu gia nhất định sẽ bị liên luỵ. Nhưng nếu Tiêu gia sẽ vì chuyện như vậy mà sụp đổ thì có thể sẽ dính dáng đến nửa số quan viên trong triều.
"Thái sư đứng lên trước đi." Không nghe ra được hỉ nộ trong thanh âm của Triệu Thần Hi, vẫn bình tĩnh như mọi ngày, "Chuyện Thứ sử Điện Châu sẽ bàn lại sau. Hiện tại quan trọng vẫn là chiến sự nơi biên quan."
"Thần, tạ ơn Hoàng thượng không giết." Tiêu Bá Viên mình đầy mồ hôi lạnh bò dậy từ dưới đất, tảng đá trong lòng rốt cuộc đã hơi hạ xuống.
Không nói đến Thứ sử Điện Châu không đánh mà hàng này, vốn đã là trọng tội liên luỵ cửu tộc. Mà với tình hình ngày hôm nay, cho dù Tiêu Bá Viễn chuyên quyền cũng hiểu rất rõ rằng vinh hoa phú quý hiện tại của Tiêu gia đều là nhờ triều Đại Uyên.
Nếu thật sự để người Kim tiến thẳng vào Trung Nguyên, ồ ạt vào kinh. Mất triều Đại Uyên thì còn đâu Thái hậu, quý phi, hay Thái sư của Tiêu gia?
Bây giờ Tiêu Bá Viễn chỉ hận không thể rút gân lột da Phó Lâm!
Điện Châu gần với Thông Châu, lúc đó Tiêu Bá Viễn vì muốn nắm thêm binh quyền, đã mưu tính ba bốn năm mới thúc đẩy để Phó Lâm làm Thứ sử Điện Châu.
Tuy binh lực Điện Châu không bằng một phần mười Thông Châu, nhưng vì gần Thông Châu, có phụ tử Hạ gia trấn thủ biên cảnh thì cũng sẽ không có chuyện gì với Điện Châu.
Tiêu gia phải vất vả mất nhiều năm chuẩn bị để cuối cùng mới thâu tóm được thế lực Điện Châu trong tay. Vốn sau này muốn phù trợ Tiêu gia ở trong triều, từ từ khuếch trương thế lực Điện Châu dùng để kiềm hãm Hạ gia ở Thông Châu, nhưng ai ngờ xảy ra chuyện này!
Chuyện lần này, người Kim ấy vậy mà bao vây Điện Châu, Phó Lâm lập tức phái người ra roi thúc ngựa đi cầu cứu viện binh ở Thông Châu, chắc chắn sẽ tới kịp.
Nhưng Phó Lâm lại bỏ chạy!
Không chỉ chạy trốn, còn sợ người Kim đuổi giết hắn liền mang theo phần lớn binh lực ở Điện Châu che chở gia quyến của hắn cùng nhau trốn!
Tiêu Bá Viễn hít một hơi thật sâu để mình từ từ trấn tĩnh lại.
Nếu lúc trước Hoàng thượng không nổi giận với mình thì bây giờ chỉ cần lập thêm vài công trạng, Tiêu gia sẽ vẫn có thể tồn tại!
"Thái sư, Hộ bộ luôn do ngươi chưởng quản. Hiện tại nhất định phải tự mình xem xét quân nhu và lương thảo."
Tiêu Bá Viễn không ngờ lúc này Hoàng đế vẫn giao toàn bộ công việc ở Hộ bộ cho mình, vui mừng trong bụng liền vội vàng tiến lên, "Thần tuân chỉ, chắc chắn sẽ không làm nhục mệnh lệnh của Thánh thượng!"
Triệu Thần Hi không quan tâm đến trạng thái kích động của Tiêu Bá Viễn, tiếp tục an bài nói: "Binh bộ Thượng thư Trâu Ngạn."
"Có thần!"
...
Lần trước dị tộc xâm phạm quy mô thế này là chuyện xảy ra khi Tiên đế vừa kế vị không bao lâu. Khi đó Tiên đế tự mình mặc giáp ra trận, ngự giá thân chinh, cùng Trấn Quốc bây giờ liên thủ đánh đuổi quân Kim, mang binh truy sát hoàng tộc của người Kim vài trăm dặm mới đổi lại được yên ổn ở biên quan vài thập niên.
Mấy thập niên thái bình thịnh thế làm các quan viên ở kinh thành đều trở nên biến nhác. Lúc này đột nhiên truyền tin người Kim đã ồ ạt nhập quan, ngay cả bọn người Tiêu Bá Viễn cũng bị doạ sợ.
Vào lúc này Hoàng đế vẫn vô cùng trấn định như cũ, lập tức truyền xuống chiến thư, yêu cầu mỗi quan viên phải phối hợp vận chuyển quân tư*. Mỗi một chính sách đều không vội vàng không nóng nảy, gọn gàng ngăn nắp.
(*Quân tư (军资): những thứ cần thiết cho đời sống vật chất của quân đội) Sự bình tĩnh của Triệu Thần Hi khiến chúng đại thần cũng trấn tĩnh không ít, rất nhanh mọi người liền hạ lệnh xuống cho các quan chức ở bên ngoài. Mỗi một phủ nha trong kinh thành đều vận chuyển thần tốc.
Ban đêm, Triệu Thần Hi vừa mới đẩy ra cửa tẩm cung Hạ Hàn đã thấy Hạ Hàn ngồi giữa một đống chiến báo.
"Bệ hạ." Hạ Hàn thấy Triệu Thần Hi đi vào liền vội vàng đứng lên.
Nhưng Triệu Thần Hi phất phất tay, lôi kéo Hạ Hàn ngồi trở xuống, "Bên Trấn quốc công thế nào rồi?"
"Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, bệ hạ không cần lo lắng ạ." Hạ Hàn cười, đưa một phần sổ con trong đó cho Triệu Thần Hi xem.
Triệu Thần Hi đã sớm truyền lời với Hạ gia về chiến sự ở biên quan, ba ngày trước đã biết rõ ràng rồi.
Triệu Thần Hi trọng sinh dĩ nhiên đã sớm biết vào thời gian này người Kim sẽ tập kích Điện Châu. Trước kia hắn nhờ Hạ Hàn truyền tin cho Trấn quốc công chính là về việc này.
Kiếp trước khi người Kim nhập cảnh, Thứ sử Điện Châu tự mình chạy trốn, đánh Đại Uyên trở tay không kịp. Hạ gia mang binh cứu viện nhưng vẫn đến muộn một bước, bị người Kim chiếm thế thượng phong. Về sau phải khổ chiến gần một năm mới hoàn toàn trục xuất được người Kim. Cũng bởi vậy mà Đại Uyên hao tài tốn của, mất hai ba năm mới hồi phục được.
Bây giờ Triệu Thần Hi đã sớm biết chuyện này, làm sao có thể không ra tay an bài trước chứ.
Lần này người Kim quả thật vẫn mang binh tập kích Điện Châu, Thứ sử Điện Châu vẫn mang binh chạy trốn.
Nhưng sau khi nhận được mật hàm của Triệu Thần Hi thì Hạ gia đã sớm theo dõi sát sao hướng đi của người Kim. Mãi đến khi Điện Châu thất thủ cũng đều luôn nằm trong lòng bàn tay của Hạ gia.
Thứ sử Điện Châu mới vừa chạy ra khỏi thành đã bị Hạ Hiên dẫn binh chặn lại, xử chết ngay dưới cổng thành. Binh lực ở Điện Châu dĩ nhiên cũng do Hạ gia tạm thời tiếp quản.
Về phần chuyện người Kim công phá Điện Châu cũng là sự thật. Nhưng người Kim mới vừa phá cửa thành liền phát hiện Trấn quốc công tự mình dẫn binh ngăn ở trong thành, dễ như trở bàn tay.
Toàn bộ Điện Châu được Hạ gia tiếp quản, đối với bên ngoài thì vẫn làm như bị người Kim chiếm lĩnh. Thế lực Tiêu gia đều ở kinh thành, phần lớn thế lực ở địa phương năm đó đã bị Tiên hoàng giao cho khống chế. Tiêu gia mất sức ba bò chín trâu mới có một mạng giao thiệp nhỏ ở Thông Châu.
Bên Thông Châu được Hạ gia nắm trong tay truyền chiến báo trở về, đã có thêm một chỗ có thể làm tay chân. Muốn viết thế nào còn không phải là hoàn toàn phụ thuộc vào ý của Triệu Thần Hi sao.
"Trấn quốc công quả nhiên dụng binh như thần." Nhìn sổ con Hạ Hàn đưa tới, Triệu Thần Hi rất vui mừng.
"Cũng là bệ hạ liệu sự như thần, báo trước cho gia phụ và huynh trưởng." Hạ Hàn thấy Triệu Thần Hi đoán được toàn bộ mọi chuyện nên sốt ruột mấy tháng ròng, lúc này mới có thể coi là thật sự buông lỏng xuống được.
"Ngoài ra, huynh trưởng còn truyền tin nói đã đón được Dụ vương điện hạ để bệ hạ an tâm." Hạ Hàn lấy ra một phong mật hàm chưa mở, "Đây là sổ con mà Dụ vương bệ hạ kẹp vào đưa về."
Triệu Thần Hi nhận lấy mật hàm của Dụ vương rồi ở ra, đầy một trang giấy Tuyên Thành khổ lớn. Phần lớn mật hàm đều viết lời vô ích, chỉ có mấy câu cuối cùng nói mọi chuyện đều thuận lợi, bản thân y cũng bình an khoẻ mạnh.
Đọc xong hồi báo của Dụ vương, Triệu Thần Hi cũng không nhịn được mà thở dài. Thỉnh thoảng giao cho Triệu Thần Ngữ một nhiệm vụ quả thật làm y vui mừng khôn xiết. Có lẽ còn vui vẻ hơn việc du sơn ngoạn thuỷ ngày thường đi.
Hai người đọc xong chiến báo, rồi thương lượng chuyện đã xảy ra mấy ngày liên tiếp này. Triệu Thần Hi tính toán thời gian rồi nói với Hạ Hàn:
"Chờ mọi việc qua đi, cũng sắp gần cuối năm. Đến lúc đó Trấn quốc công cũng có thể khải hoàn hồi triều. Nhưng không biết cuối năm có ở lại biên quan không nữa."
Vừa nghĩ tới cuối năm có thể sẽ gặp được phụ thân và huynh trưởng, nụ cười trên mặt Hạ Hàn càng tươi tắn, trong miệng lại nói: "Không kịp cũng không sao, chủ yếu là mọi chuyện xong xuôi là được rồi."
Triệu Thần Hi cũng không vạch trần Hạ Hàn nói một đằng lòng một nẻo, nhàn nhã ngồi uống trà ở một bên. Lại một lát sau, đột nhiên nói:
"Đúng rồi, qua hai ngày nữa Hoa Anh Điện có thể sẽ có chút náo nhiệt. Đến lúc đó nếu có người tới tìm ngươi gây phiền phức, cứ đánh một trận rồi ném ra ngoài, không cần lo lắng cái gì."
Hạ Hàn không hiểu, "Ý của Hoàng thượng là thế nào ạ?"
Triệu Thần Hi có ý nghĩ sâu xa khác nên chỉ cười, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Ngược lại với Triệu Thần Hi một mình nhàn nhã, mỗi một quan viên trong triều đều đang bận bịu tíu tít. Trong lòng cũng lo lắng, rất sợ sau một giây sẽ có tin truyền đến là người Kim đã đến kinh thành.
Sau bảy ngày, chiến báo nơi biên quan lần nữa nhập kinh. Trấn quốc công ở Thông Châu đã dẫn binh đi đến Điện Châu, tạm thời ngăn chặn lại quân Kim đang giằng co với người Kim ở bên ngoài Điện Châu.
Lại thêm bảy ngày, quân Kim hoàn toàn bị trục xuất khỏi Điện Châu, nhưng tụ tập ở Nhạn Môn Quan, chậm chạp không chịu lui binh.
Tuy nói nguy cơ ở biên quan còn chưa hoàn toàn giải trừ hết nhưng đủ để trái tim treo lơ lửng của bá quan trong nhiều ngày cuối cùng cũng buông xuống hơn phân nửa.
Từ khi Tiên hoàng mới vừa kế vị, Trấn quốc công đã cùng Tiên hoàng cùng nhau chinh chiến thiên hạ. Sau này trấn thủ biên quan bình an vài thập niên, có ông trông coi Nhạn Môn Quan, bá quan vẫn rất an tâm.
Hôm tin chiến thắng truyền về, dung nhan lạnh lẽo lâu ngày của Đế vương rốt cuộc cũng hơi buông lỏng, nhưng hình như vẫn chưa hoàn toàn bỏ qua cho Tiêu gia.
Đêm đó, Hoàng đế nhiều ngày bận rộn cuối cùng lại lần nữa bước vào hậu cung, nhưng lần này lại đi tới chỗ mà không ai ngờ tới được.
"Cái gì? Hoàng thượng đến Hoa Anh Điện?!"
Thái hậu nghe được tin Lâm ma ma mang về, rất kinh hoàng, cốc lưu ly trong tay trượt xuống đất, đập vỡ tan tành.
"Nương nương cẩn thận!" Lâm ma ma sợ hãi hô một tiếng, vội vàng gọi cung nữ đến dọn dẹp mảnh vụn.
Thái hậu thấy phiền lòng liền phất tay để toàn bộ cung nhân phục vụ lui xuống
Lâm ma giúp cung nhân dọn dẹp rồi đuổi đi, nhẹ nhàng bóp vai Thái hậu, "Nương nương cũng đừng quá lo lắng, thân thể quan trọng hơn ạ."
Chuyện ở biên quan xảy ra mấy ngày này dĩ nhiên cũng ảnh hưởng hậu cung. Đặc biệt là bởi vì chuyện của Thứ sử Điện Châu Phó Lâm, ở trên triều thân phận phụ mẫu của Tiêu gia nhất thời trở nên lúng túng. Cũng may Hoàng đế chú trọng chiến sự, tạm thời không đề cập tới chuyện này. Tuy Tiêu gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng trước sau gì việc này cũng chưa thật sự kết thúc.
Tuy với địa vị ngày hôm nay của Tiêu gia thì không thể nào chỉ vì vậy mà hoàn toàn suy tàn, nhưng chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia nên cũng không thể nào làm Tiêu gia thấy nhẹ nhõm được. Sau khi xong chuyện ở biên quan, nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Mấy ngày trước đây chiến sự khẩn cấp, Hoàng đế còn không về tẩm cung, dĩ nhiên cũng miễn đến chỗ Thái hậu thỉnh an. Bây giờ mọi chuyện rốt cuộc đã hơi chậm lại, Hoàng đế lại đi thẳng đến Hoa Anh Điện!
Tiêu Thái hậu càng nghĩ càng hoảng sợ, vội vã phân phó Lâm ma ma, "Ngày mai gọi Đệ nhất phu nhân Thái sư tiến cung đi."
Hạ Hàn nhận được tin Hoàng đế bãi giá Hoa Anh Điện, nhất thời cũng không phản ứng kịp. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa tới giờ Tuất*, sao đã tới rồi?"
(*Giờ Tuất: từ 7-9h tối) Mãi đến khi bị Vân Cẩm mặt mày hớn hở thúc giục thay y phục tiếp giá, Hạ Hàn mới hơi hoàn hồn lại.
Toàn bộ Hoa Anh Điện vẫn là lần đầu tiên nghênh đón thánh giá, chúng cung nhân cũng hơi lo sợ. Cũng may Vân Cẩm coi như bình tĩnh, chỉ huy cung nhân chuẩn bị mọi việc.
Hoàng đến đến nhanh hơn dự liệu của mọi người, gần như là thái giám thông truyền vừa tới thì chốc lát sau Hoàng đế cũng mang một dãy rồng rắn người đến Hoa Anh Điện.
Từ cổng Hoa Anh Điện, xa xa đã có thể thấy đèn lồng cầm trong tay cung nhân. Một đoàn nghi trượng* thắp sáng cả Hoa Anh Điện vẫn luôn vắng lặng.
(*Nghi trượng: quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua đi đến đâu đó) "Thần Hạ Hàn, cung nghênh Hoàng thượng."
"Nô tì cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hạ Hàn đang chờ ở cửa điện vừa thấy bóng dáng của Hoàng thượng đến gần liền vội vàng quỳ xuống đất tiếp giá. Cung nhân sau lưng cũng quỳ theo y đầy đất.
Rõ ràng từ lâu đã không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lúc này Hạ Hàn lại khẩn trương hơn bất cứ lúc nào.
Mới vừa quỳ xuống, đã thấy một bàn tay đưa đến trước mặt mình. Hạ Hàn hơi do dự, nâng tay mình lên vịn vào, rồi theo sức lực của đối phương từ từ đứng lên.
Triệu Thần Hi thấy lúc này Hạ Hàn dường như hơi từ người, khẽ mỉm cười, kéo y đi vào chính điện,
"Đều đứng lên hết đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng!"
Vào chính điện, Triệu Thần Hi đuổi hết cung nhân phục vụ ra ngoài. Triệu Thần Hi thấy Hạ Hàn còn chưa hoàn hồn, liền dắt y đến cùng ngồi trên nhuyễn tháp. Cầm ấm trà chêm trà cho mình, vừa nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn hốt hoảng một lúc lâu, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện cả hai người đã đến nội điện. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Thần Hi tủm tỉm cười chăm chú nhìn mình. Trên mặt lên nóng lên.
"Hoàng thượng... hôm nay vì sao đến sớm như vậy?" Hạ Hàn bị nhìn chằm chằm hơi luống cuống, ấp úng lên tiếng hỏi.
"Hửm? Ban nãy thái giám thông truyền chưa nói sao?" Triệu Thần Hi thấy mặt Hạ Hàn đỏ lên thì càng vui vẻ, "Đêm nay trẫm lâm hạnh Hoa Anh Điện."
Hết chương 16