[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 17

Lúc này Hạ Hàn mới phát hiện, hai người đang ngồi chung trên nhuyễn tháp, vả lại còn dựa vào nhau rất gần.

Triệu Thần Hi một tay cầm cốc trà, nửa tựa trên đệm mềm, một tay lại chơi đùa ống tay áo của y vô cùng hứng thú.

Hạ Hàn xấu hổ, thấp giọng nói: "Mấy hôm trước Hoàng thượng nói chính là chuyện này sao?"

"Đúng vậy." Triệu Thần Hi nhìn Hạ Hàn chốc lát, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhíu mày, "Ngươi không vui?"

"Không phải!" Hạ Hàn theo bản năng phủ định. Nói xong mới phản ứng kịp mình đã nói gì, trong nháy mắt không dám nhìn Triệu Thần Hi.

Triệu Thần Hi thấy thế, lại dựa vào đệm. Lòng thầm nghĩ, đã biết thế nào Hạ Hàn cũng sẽ vui mừng, nhìn dáng vẻ vội vàng như thế của y, có lẽ cũng đã chờ rất lâu rồi.

Triệu Thần Hi đùa ống tay áo của Hạ Hàn cuộn tròn lại, cuối cùng nắm lấy bàn tay y, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cai,

"Trẫm cũng rất vui mừng."

Hạ Hàn nghiêng đầu lộ vành tai đỏ ửng, thậm chí bắt đầu lan xuống cổ. Tay bị Triệu Thần Hi giữ lấy hơi run rẩy, nhưng không hề chống cứ lại.

Triệu Thần Hi vừa dùng ngón cái vuốt lên vết chai mỏng ở tay y, vừa nói: "Ngươi định để trẫm ngồi ở đây đến khi nào? Ngày mai trẫm còn phải tảo triều đấy."

"Hoàng thượng sẽ nghỉ lại sao?" Hạ Hàn vội vàng muốn rút bàn tay về đứng dậy, "Thần kêu Liên Cẩn công công vào hầu hạ ạ."

"Gọi hắn làm gì?" Triệu Thần Hi bất mãn, nắm lấy Hạ Hàn không buông tay, "Đã tới Hoa Anh Điện chẳng lẽ không phải là ngươi nên hầu hạ trẫm sao?"

Hai người im lặng một lúc, rốt cuộc Hạ Hàn chịu thua, lắp bắp nói: "Vậy bệ hạ... đi tẩm điện trước ạ."

Lúc này Triệu Thần Hi mới hài lòng gật đầu, thả Hạ Hàn ra rồi đứng dậy, tự mình duỗi tay ra.

Tuy canh giờ còn sớm, nhưng Triệu Thần Hi vẫn rất sung sướng được Hạ Hàn dìu dậy. Lười biếng đứng lên, hai người cùng đi đến tẩm điện.

Triệu Thần Hi muốn Hạ Hàn tự mình hầu hạ, nhưng dụng cụ rửa mặt vẫn phải để cung nhân chuẩn bị. Triệu Thần Hi đi qua đi lại trong tẩm điện trang trí đơn giản của Hạ Hàn một lúc lâu rồi mới để Hạ Hàn hầu hạ rửa mặt.

Hai người xử lý xong xuôi, Triệu Thần Hi liền cho mọi người lui xuống, đứng tại chỗ chờ Hạ Hàn.

Lúc cung nhân rời đi liền thổi tắt hơn nửa số nến trong tẩm điện. Chỉ còn lại hai ba ngọn đèn, mờ mờ tỏ tỏ chiếu trên hai người, không thấy rõ vẻ mặt của nhau.

"Ngươi đứng đây ngơ ngác làm gì?" Thấy Hạ Hàn còn do dự không chịu đi, Triệu Thần Hi rất bất mãn.

Bị Triệu Thần Hi chăm chú nhìn không thôi, Hạ Hàn cũng không thể kéo dài nữa, chỉ đành đi tới bên cạnh Triệu Thần Hi.

Nhìn Đế vương trẻ tuổi đã chủ động giang hai cánh tay đặt trước người, Hạ Hàn cũng chỉ có thể tay run run giúp đối phương từ từ cởi nút thắt xuống.

Có lẽ là cảm thấy sự căng thẳng của Hạ Hàn nên lúc này Triệu Thần Hi cũng không thúc giục. Hơi híp mắt, miễn cưỡng chăm chú nhìn trước mặt Hạ Hàn không tha.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn mất gần một chung trà cởi mỗi lớp ngoại bào. Chờ cuối cùng hầu hạ Triệu Thần Hi lên được giường, bản thân Hạ Hàn cũng mệt đến đổ mồ hôi toàn thân.

Triệu Thần Hi hài lòng nằm trên giường, vỗ chăn ở bên trong, "Được rồi, ngươi cũng mau tới đây."

Hạ Hàn vẫn đứng trước giường không nhúc nhích, "Chuyện này... sợ quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơ, hay thần đi đến thiên điện..."

"Ngươi nói gì?" Triệu Thần Hi lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy, "Lập lại lần nữa?!"

Hạ Hàn bị doạ đến sững sờ, không dám nói nữa.

Triệu Thần Hi tiếp tục trừng mắt nhưng Hạ Hàn không hề có động tác gì, trong lòng liên tục an ủi mình rằng Hạ Hàn chỉ đang xấu hổ mà thôi, chứ không phải không muốn ngủ cùng mình.

Dưới ánh mắt thúc ép của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn lại lần nữa thoả hiệp đi tới bên cạnh giường. Vừa định nhỏ giọng nói để Triệu Thần Hi ngủ ở trong. Bên eo đã đột nhiên chặt cứng, sau một khắc liền bị ôm nằm thẳng xuống giường.

"Hoàng thượng!"

Hạ Hàn ngọ nguậy thân mình, lại bị Triệu Thần Hi tức khắc đẩy vào trong, cầm chăn đắp lên.

"Im miệng, ngoan ngoãn ngủ đi."

Triệu Thần Hi cũng tự vén góc chăn lên, nhanh chóng chui vào. Tay chân lập tức quấn lên người Hạ Hàn, áp chế không cho y lộn xộn.

Tuy võ nghệ của Triệu Thần Hi có thể kém con nhà nòi Hạ Hàn, nhưng dù sao bản thân cũng từng là Thái tử, võ thuật hay cưỡi ngựa săn bắn đều không yếu. Bị hắn ôm lấy thế này, trong lúc nhất thời Hạ Hàn thật sự không kiếm được cách thoát ra.

"Bệ Hạ!" Hạ Hàn luống cuống bắt lấy cánh tay đang đặt ngang ngực mình của Triệu Thần Hi, "Ít nhất để thần ngủ bên ngoài đi. Lỡ may ban đêm có chuyện gì, thần cũng có thể hầu hạ chu đáo được..."

"Đã bảo ngươi im miệng mà." Triệu Thần Hi bất mãn ngẩng đầu, một tay nhéo cằm Hạ Hàn rồi nghiêng người hôn xuống.

Ngay từ đầu Triệu Thần Hi đã bất mãn Hạ Hàn cứ giãy giụa, hơi dùng răng ngậm lấy thịt non ở mép miệng. Thân thể Hạ Hàn đông cứng lại, cũng không có thời gian cãi lại, bây giờ mới chậm rãi chuyển thành gặm cắn mút vào, rồi dần dần xâm nhập vào.

Bàn tay vốn chỉ đang đặt trên người Hạ Hàn cũng bắt đầu nắn bóp khắp nơi. Mùi cam thanh mát nhẹ nhàng chỉ có độc nhất ở Hoa Anh Điện phả vào mặt khiến Triệu Thàn Hi hơi ngây ngất mà lại dùng sức đè ép xuống.

Hạ Hàn bởi vì vẫn bị chặn lại gắt gao nên hơi khó thở liền vùng vẫy lần nữa, lúc này Triệu Thần Hi mới không tình nguyện nới lỏng sự kiềm chế.

Ra sức liếm liếm nơi bờ môi vô cùng mềm mại của đối phương, Triệu Thần Hi oán giận nói: "Vì sao cứ ngốc như vậy, không biết dùng mũi thở sao?"

Lúc này Hạ Hàn đã xấu hổ đến không còn suy nghĩ được nữa, còn không biết Triệu Thần Hi đang oán giận gì, chỉ ngây ngốc cố gắng hít không khí vào.

Thấy y như vậy, trong lòng Triệu Thần Hi nhất thời mềm nhũn, dùng chóp mũi cà cà gò má y. Xoay người nằm ngửa, thuận tay ôm Hạ Hàn vào trong lòng.

"Trẫm biết ngươi vẫn không tin."

Triệu Thần Hi để Hạ Hàn ghé vào trong lòng mình, vỗ vỗ lưng giúp thuận khí. Qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Mặc kệ ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Cả đời này của trẫm từ nay về sau chỉ tiếp nhận một mình ngươi."

Triệu Thần Hi cũng biết, đối với Hạ Hàn mà nói thì sau khi mình lạnh nhạt với y năm năm, lại đột nhiên xông vào thế giới y.

Thân là một Hoàng đế, Triệu Thần Hi biết mình nói sẽ chỉ giao tình cảm cho một người là chuyện hoang đường cỡ nào. Đừng nói Hạ Hàn, ngay cả bản thân hắn đã từng không tin.

Nhưng đời người có bao lâu, mà hắn cũng đã trải qua quá nhiều lên voi xuống chó. Hôm nay biết có một người dù chết vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh mình, nói gì đi nữa Triệu Thần Hi cũng sẽ không buông tay.

"Tin hay không tin, để về sau xem thử. Trẫm còn có thời gian cả đời để chứng minh cho ngươi."

Từ đầu đến cuối Hạ Hàn cũng không mở miệng đáp lại câu nào. Triệu Thần Hi không để ý, cũng không giải thích dài dòng làm gì, chỉ dọc theo sống lưng vuốt ve người trong lòng.

Mãi đến khi thân thể đối phương từ cứng ngắc trở nên thả lỏng, đến hoàn toàn mềm nhũn xuống ghé vào lòng mình, lúc này Triệu Thần Hi mới thoả mãn cười một tiếng, ôm người ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau, không đợi Liên Cẩn tới gọi, Triệu Thần Hi đã lờ mờ thức dậy. Sờ sờ trong lòng, rồi đưa tay sờ sờ bên cạnh. Qua một lúc lâu đột nhiên hất chăn ngồi dậy.

Lúc này trên giường chỉ còn sót lại một mình Triệu Thần Hi, ngay cả chăn bên người cũng hơi lạnh lẽo.

Chờ Hạ Hàn tập luyện buổi sáng xong xuôi, sau khi thay áo quần tinh thần thoải mái dễ chịu đi vào tẩm điện, liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ sắc mặt không vui đang ngồi trên giường chăm chú nhìn mình.

"Á... Bệ hạ đã tỉnh rồi?" Hạ Hàn vội vã lui về gian ngoài dặn dò mấy tiếng, mình thì bưng ly trà nóng đi tới bên giường, "Vừa đúng giờ Hoàng thượng phải thức dậy."

Triệu Thần Hi nhận lấy trà nóng nhưng không uống, mặt tối lại mở miệng hỏi: "Ngươi đã chạy đi đâu?"

Hạ Hàn hơi chần chừ đáp: "Vi thần... đi luyện kiếm..." Hiển nhiên cảm thấy không hiểu vì sao Triệu Thần Hi lại mất hứng.

"Sáng sớm mà luyện kiếm làm gì!" Triệu Thần Hi hết sức bất mãn khi sáng sớm tỉnh dậy trong chăn chỉ còn một mình, "Sau này không cho phép đi nữa."

Hạ Hàn há miệng nhưng vẫn nuốt xuống mấy chữ "đây là gia huấn của Hạ gia." Dưới ánh nhìn căm tức uy nghiêm của Triệu Thần Hi đành gật đầu đồng ý.

Triệu Thần Hi thấy vẻ mặt ngoan thuận của Hạ Hàn, rốt cuộc cũng nguôi giận. Cúi đầu uống vài ngụm trà, dưới sự hầu hạ của Hạ Hàn liền đứng dậy.

Lúc thay y phục, vẫn là Hạ Hàn tự tay giúp mặc. Nhưng so với sự khẩn trương tối qua thì sáng này động tác của Hạ Hàn đã thành thạo hơn nhiều, chỉ trong chốc lát đã xử lý thoả đáng long bào phức tạp.

Triệu Thần Hi hơi kỳ quái, nhưng càng vui vẻ là bây giờ bầu không khí sống chung cùng Hạ Hàn trở nên hài hoà tự nhiên vậy, nên cũng không lên tiếng hỏi gì.

Hai người dùng chút điểm tâm đơn giản lót dạ để Triệu Thần Hi chuẩn bị đi tảo triều.

Trước khi đi, Triệu Thần Hi còn không quên dặn Hạ Hàn,

"Lần này tuy trẫm tới là lấy phụ thân và huynh trưởng ngươi làm cớ. Nhưng đoán chừng chốc nữa, vẫn sẽ có vài thứ đáng ghét muốn tới tìm ngươi gây phiền phức. Ngươi trước tiên nhịn một chút, những thức khác cũng không cần để ý, trẫm sẽ rất nhanh về xử lý."

Hạ Hàn cũng biết Triệu Thần Hi đang ám chỉ cái gì, không tiếp nhận lời này, hỏi ngược lại: "Tối hôm qua Hoàng thượng bảo vi thần tin bệ hạ, không biết bệ hạ có từng tin vi thần chưa?"

Triệu Thần Hi hơi ngừng lại, không hiểu nhìn Hạ hàn không nói lời nào.

Hạ Hàn cũng cười lên, thấp giọng nói: "Dù sao vi thần cũng là hậu phi của Hoàng thượng, đáng lẽ ra nên phân ưu vì Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng cũng tin vi thần, vậy giao hậu cung cho vi thần đi. Từ nay về sau, bệ hạ chỉ cần lo chuyện quan trọng ở trên triều cho thật tốt."

Triệu Thần Hi sửng sốt hồi lâu, lúc này mới ngạc nhiên nhìn Hạ Hàn, không hiểu vì sao trong một đêm đối phương đã nghĩ thông suốt. Nhưng dù quá trình ra sao thì Triệu Thần Hi cũng không muốn xen vào, Hạ Hàn có thể nhanh mở rộng cửa lỏng như vậy, dĩ nhiên hắn rất vui.

Cũng không để ý Liên Cẩn và mấy cung nhân còn đang ở đây, Triệu Thần Hi ôm lấy Hạ Hàn vừa thay đổi biểu lộ tấm lòng, dùng sức hôn một cái nơi gò má y, "Nếu ngươi mong muốn, dĩ nhiên là quá tốt."

Hạ Hàn bị động tác đột ngột của Triệu Thần Hi doạ sợ giật nảy mình, thấy còn có nhiều người khác ở đây, vội vàng muốn đưa tay ngăn lại. Nhưng không dám dùng sức quá nhiều, dĩ nhiên là không gây nên cản trở gì với Triệu Thần Hi.

Cũng may thời điểm lâm triều đã tới gần, dù Triệu Thần Hi muốn câu giờ nữa cũng không được. Nên chỉ có thể căn dặn vài câu "Trở về sẽ nói kĩ hơn" rồi vội vàng đi tảo triều.

Chờ thánh giá đi khỏi Hoa Anh Điện một lúc lâu, hơi hóng trên mặt Hạ Hàn mới chậm rãi tan đi.

Nghĩ đến cảnh hai người sống chung từ tối qua đến sáng nay, trong lòng cũng không nhịn được mà vui vẻ. Về phần câu hỏi tin hay không tin của Hoàng thượng, Hạ Hàn cũng không muốn tiếp tục xoắn xuýt nữa.

Về công về tư, thứ mình muốn cũng chỉ là ở bên cạnh hắn, có thể làm chút chuyện vì hắn mà thôi. Nếu hắn đã nói để mình tin, vậy mình còn hoài nghi làm gì chứ?

Coi như chỉ là một giấc mộng hoàng lương*, nhưng ít ra bây giờ đối với mình mà nói đã rất chân thật rồi. Cho dù cuối cùng có một ngày tỉnh mộng, y cũng cam tâm tình nguyện.

(*Giấc mộng hoàng lương: "Lư Sinh" trọ ở "Hàm Đan", gặp đạo sĩ "Lã Ông". Lư Sinh than vãn cảnh mình cùng khốn. Lã Ông bèn lấy cái gối bằng sứ cho Lư Sinh mượn ngủ. Khi ấy, chủ quán đang nấu một nồi kê ("hoàng lương" 黃粱). Trong giấc ngủ, Lư Sinh nằm mộng thấy được tận hưởng vinh hoa phú quý. Lúc tỉnh dậy, thì nồi kê chưa chín. Câu chuyện ý nói đời người ngắn ngủi, vinh hoa phú quý là giấc chiêm bao)

Lúc này Triệu Thần Hi cùng Hạ Hàn mới vừa tâm ý tương thông, hai người vẫn còn ở trong một loại sung sướng mơ màng. Mà tin tức tối qua Hoàng đế lâm hạnh Hoa Anh Điện đã nổ tung trên triều và ở hậu cung, bây giờ vẫn không thể lắng lại được!

Hôm nay Hoàng đế lâm triều hơi muộn, các quan viên chờ ở dưới điện cũng tụm năm tụm ba bàn luận xôn xao.

Bọn họ sao lại quên Đức phi Hạ Hàn vào cung năm năm trước chính là thứ tử của Trấn quốc công ở biên quan chứ!

Hết chương 17
Bình Luận (0)
Comment