*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi chia tay Auston, Lộc Minh Trạch chạy băng băng về phía trước, dọc đường hắn bắt gặp rất nhiều cảnh vật quen thuộc trong trí nhớ, càng thấy mà càng giật mình, cũng càng khẳng định không thể để Mary tiếp tục tham gia vào cuộc chiến này nữa.
Cuộc đối đầu giữa hai bên đã tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ, suốt đường đi hắn mới hiểu được sự lợi hại của binh lính Fansa, những người này lúc chiến đấu như phát điên, lại dũng mãnh dị thường, Lộc Minh Trạch nhác thấy phương thức chiến đấu của họ từ xa, liền biết quân liên bang không phải đối thủ.
Khi lính liên bang đánh trận, mỗi người đều mang theo một tấm chăn bên mình, tấm chăn ấy không phải dùng để ngủ, mà là để trải xuống đất, rồi nằm sấp lên đó trước khi bắn. Song lính trên sao Fansa căn bản không có thói quen này, khi họ muốn bắn, đừng nói là bụi bẩn, dù dưới đất là thi thể, nước bẩn, cũng có thể nằm ngay tại chỗ và chiến như thường.
Hơn nữa Lộc Minh Trạch đứng nhìn từ đằng xa, chỉ thấy thân hình những người này đều cao to vạm vỡ hơn binh lính liên bang rất nhiều, người bên liên bang căn bản không phải đối thủ của họ.
Lộc Minh Trạch ngày càng sốt ruột, quả thực không dám tưởng tượng ma mới như Mary đối mặt với những người này sẽ như thế nào. Hắn mượn bụi cỏ xanh um quanh đấy để giấu mình, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Mary trong đám người, nhất quyết không can thiệp vào dù đang đấu đá nhau, Lộc Minh Trạch không muốn tham gia cuộc chiến tranh này, hơn nữa trong tay hắn không có vũ khí, không thể tùy tiện lao ra.
Lộc Minh Trạch nhanh chóng luồn lách giữa những bụi cỏ thấp, nhìn từng bụi xanh rì thụt lùi vèo vèo qua mắt, hắn chạy nhiều đến nỗi gần như tuyệt vọng.
Cuối cùng, Lộc Minh Trạch cũng tìm thấy Mary ở gần vị trí ban đầu bọn họ rời thuyền, quay người lại, từ trong bụi cỏ nhìn thấy một cái gáy quen thuộc.
Mái tóc đỏ của Mary đặc biệt nổi bật giữa bụi cỏ màu xanh um.
Nơi này thuộc vị trí khá gần hậu phương, Mary xuất hiện ở đây, tức là cô bé chưa kịp ra chiến trường. Lộc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức giật giật khóe miệng — con quỷ con này!
Cạnh Mary có một người khác đang nằm úp sấp, tóc ngắn ngủn, chỉ nhìn bóng lưng đủ biết đấy là Gavin, Lộc Minh Trạch mon men lại gần, lăn vào trong bụi cỏ, lăn tới cạnh Mary, liền thấy cô bé đang nằm nhoài trên cỏ, trên tay còn nâng một quả mìn không nhỏ, Gavin đang chỉ vào quả mìn mà nói gì đó với cô.
Lộc Minh Trạch vươn tay giật quả mìn trong tay cô bé, Mary giật mình hoảng hốt, lập tức quay đầu, Lộc Minh Trạch liền ấn vào trán cô.
"Anh! Sao anh lại tới đây?"
Gavin cũng bị dọa hú hồn, hiển nhiên không ngờ Lộc Minh Trạch sẽ trở về lúc này. Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng đặt mìn xuống đất, rồi mới quay lại với vẻ mặt sắp nổi giận đến nơi.
"Câu nói này anh nên hỏi em mới đúng, em ở đây làm gì?"
Mary chỉ chỉ quả mìn hắn để dưới đất, lắp bắp nói: "Em, lát nữa phải đi làm nhiệm vụ. Gavin đang dạy em..."
Lộc Minh Trạch nheo mắt nhìn về phía Gavin, biểu tình của người kia có chút lúng túng: "Tôi cũng mới vừa tìm thấy em ấy, còn chưa kịp tìm cậu..."
Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm Gavin, miệng lại hỏi Mary: "Nhiệm vụ gì?"
"Bí mật quân sự! Anh trả đây cho em!"
Lộc Minh Trạch mở ra nàng tay: "Ngay cả khi anh tiếp cận cũng không thể phát hiện, còn làm nhiệm vụ gì, nằm mơ đi. Nói cho anh nhiệm vụ gì, anh giúp em làm, về nhà rồi xuất ngũ ngay cho anh!"
Mary nhất thời không đồng ý: "Tại sao?! Anh đáp ứng em..."
"Lúc đó não anh bị vào nước! Em có biết vì tìm em mà anh mất bao nhiêu công sức không!"
Sắc mặt Lộc Minh Trạch không dễ nhìn, hắn thầm chửi mình nặng nề, nghĩ tới việc Mary có thể biến mất mãi mãi trên chiến trường, liền thấy nhịp tim gấp gáp, huyết áp tăng cao, hai người lớn trong nhà Wood đã mất, hắn cũng không thể để Mary gặp phải sơ xuất gì nữa.
Mary tức giận bĩu môi: "Em muốn bảo vệ đất nước, đã lên chiến trường, chẳng lẽ còn xuống được ư."
"Bảo vệ đất nước? Đừng tưởng anh không biết, em không phải vì thứ quân công kia à? Em biết chiến trường là gì không, từng thấy người chết trên chiến trường chưa?! Đến lúc ấy, có mạng tham công mất mạng cầm về."
Lộc Minh Trạch bắt lấy tay Mary: "Em đi theo anh!"
Mary chẳng nói chẳng rằng, nằm dưới đất bị Lộc Minh Trạch kéo lê đi, thực sự rất chật vật. Cô bé vùng vằng lấy khuỷu tay cà xuống đất, kêu khe khẽ: "Em tự đi!"
Lộc Minh Trạch đưa Mary đến một nơi gần chiến tuyến, nơi này hoàn toàn khác hậu phương, các binh sĩ đều đang chiến đấu bằng súng thật pháo thật, chỉ chốc lát sau, một đội người sống sờ sờ liền biến thành thi thể đè lên nhau ngổn ngang.
Đặc biệt là người sao Fansa dũng mãnh dị thường, lúc đối địch không ngại thủ đoạn, hai người họ thậm chí còn trơ mắt nhìn một tên lính liên bang bị kẻ địch xé xác chết tươi.
Mary lớn lên ở sao Snow, không phải chưa từng thấy thi thể nữ sinh, song cảnh tàn khốc đẫm máu như thế này lại lần đầu tiên, cô chứng kiến những chiến hữu của mình từ một người sống biến thành xác chết, thậm chí thành từng mảnh, cảm giác đầu tiên không phải phẫn nộ, mà là sợ hãi. Mary bị dọa đến dại ra, mãi tận khi Lộc Minh Trạch kéo cô đi lòng vòng, mới lấy lại tinh thần, sốt sắng nín thở bò về.
Lộc Minh Trạch nhìn Mary, vừa kéo cô đi vừa nói: "Mary, em có cảm giác gắn bó với đất nước này không?"
Mary vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ máy móc lẽo đẽo theo Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch thở dài: "Không thể nhỉ, vậy thì càng không thể nói là yêu nó. Nói cách khác, em nên hận nó mới đúng."
Giọng Mary run run: "Em không ngờ rằng người tinh cầu hung tàn như vậy."
"Tinh cầu nào cũng giống nhau thôi, cuộc chiến của chúng ta không phải chính nghĩa, nói cách khác, không có chiến tranh nào là chính nghĩa cả."
Lộc Minh Trạch nhìn Mary: "Chừng nào nhắc về chiến tranh mà những gì em nghĩ tới là nỗi đau và nước mắt, là sinh ly tử biệt và sự chia li của vô số gia đình, là chán ghét và phẫn nộ, chứ không phải nhiệt huyết xông về phía trước, chỉ nghĩ, lần này mới có cơ hội kiếm quân công, vậy có lẽ em có thể trở thành một người lính tốt."
Lộc Minh Trạch xưa nay chưa bao giờ giáo huấn ai, đột nhiên nghiêm túc lại khiến người ta vô cùng tin phục, mấu chốt là, Mary có cảm giác, dường như Lộc Minh Trạch không chỉ nói về cô, mà còn đang nói với về mình... Vì vậy cô không phản bác.
Lộc Minh Trạch đưa Mary về hậu phương để cô bé nghỉ ngơi thật tốt, hắn cũng không xác định đối phương cho vào tai lời của hắn được bao nhiêu, nhưng chí ít nhìn bề ngoài, cô bé đã đàng hoàng hơn.
Giải quyết xong một người, còn một người, Lộc Minh Trạch cười ngoắc ngoắc tay với Gavin ra hiệu bảo anh lại, trong nháy mắt, người kia cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, anh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lộc Minh Trạch tóm cổ áo quăng lên cây.
"Tại sao không nghe lời tôi, mang Mary đi?"
Gavin nhìn Lộc Minh Trạch nghiến răng nghiến lợi mà bất đắc dĩ: "Bản thân em ấy không muốn đi, chuyện này... Tôi cũng không thể cưỡng ép mang em ấy về như cậu."
Lộc Minh Trạch là anh trai cô, làm gì cũng không thành vấn đề, anh lại là người yêu, không theo đối phương tuyệt đối sẽ bị ghét đó!
Gavin chần chờ đẩy tay Lộc Minh Trạch ra: "Tóm lại tôi cũng không thật sự sẽ thả em ấy theo người ta đánh trận, ngay cả mìn em ấy cũng không biết dùng thế nào, thả ra ngoài quả thực..."
Gavin nín bặt, bởi vì biểu tình của Lộc Minh Trạch đã trở nên cực kì hung tợn.
Lộc Minh Trạch buông Gavin ra, hất hàm về hướng Mary: "Nhiệm vụ của nó là gì?"
"Hả?"
Lộc Minh Trạch mất kiên nhẫn nói: "Mary bị phái đi làm nhiệm vụ gì? Giờ tôi không cho nó đi, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, vẫn sẽ tính lên đầu nó hết." Huống chi theo lời giải thích của Auston, cuộc chiến này chỉ có thắng chứ không thể bại, nếu không, kế hoạch sau này của y sẽ bị xáo trộn hoàn toàn.
Chỉ có bại binh mới được giúp đỡ, nếu không khiến cho sao Fansa kết thúc cuộc chiến này bằng thất bại, với tình huống trước mắt, Auston rất khó nhúng tay vào tinh cầu này.
Dầu sao Gavin cũng từng ra chiến trường, suy nghĩ một chốc cảm thấy rất có lý, liền nói: "Tôi đi chung với cậu."
Lộc Minh Trạch nhìn sang Mary: "Anh bảo vệ nó, mình tôi đi là được rồi."
Nhiệm vụ của Mary rất đơn giản, hạm đội sao Fansa có rất nhiều tàu, nhưng khó ứng phó nhất vẫn là chủ hạm, bọn họ phải ném mìn vào trong chủ hạm phe địch, sau đó cố gắng thoát thân hết sức có thể. Lộc Minh Trạch nghe thế liền nhíu mày — một người chưa từng học về cấu tạo chiến hạm, nhận nhiệm vụ này, không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Phi thuyền vũ trụ phân thành hai loại, một loại là chiếc của Hibbeler, phi thuyền nửa kín, tác dụng chủ yếu là vận tải, loại còn lại là chiếm hạm kín hoàn toàn, không một kẻ hở, không thể nào ném mìn vào "trong" chiến hạm được.
Là một sĩ quan chỉ huy thân kinh bách chiến, Xavier không nên phạm phải sai lầm như thế, oanh tạc chiếm hạm nghe thôi cũng rất buồn cười, như thể nói mơ giữa ban ngày vậy.
Lẽ nào mục đích thật sự của bọn họ không phải việc này?
Gavin không nhạy cảm như Lộc Minh Trạch, song anh cũng phát hiện chỗ sai, chần chờ nói rằng: "Ryan, chuyện lần này hình như không đơn giản."
Lộc Minh Trạch gật đầu: "Tôi sẽ tùy cơ ứng biến, những chuyện khác chờ tôi về rồi nói."
Hắn hít sâu một hơi, nhìn người bạn đồng môn của mình, nghiêm túc nói: "Gavin, em gái tôi trông cậy vào anh, nhất định phải đưa nó về khu vực an toàn."
Cõi lòng Gavin trào dâng nỗi kích động, cảm động nói: "Ryan... Cậu yên tâm, sau này tôi cũng sẽ đối xử tốt với Mary."
Lộc Minh Trạch không nhịn được thụi một quả vào mặt anh ta: "Tôi bảo anh tạm thời chăm sóc nó thôi nhá! Bớt nghĩ vớ vẩn đi!"
"Với cả... Nếu tôi về quá muộn, không kịp, nhớ tới chỗ này, giúp tôi đón thân thích."
Lộc Minh Trạch vẽ lại vị trí của Auston trên một miếng vải quân phục rách nát, dúi vào tay Gavin, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm: "Lúc rút lui, nhất định phải đi xem, nếu chỗ đó không có ai, thì khỏi cần để ý, tôi sẽ trà trộn với những nhưng binh lính khác vào phi hành khí."
Lộc Minh Trạch thế chỗ Mary, cùng đội ngũ bị phái đi oanh tạc chủ hạm lén lút tiếp cận. Song đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, bọn họ đi vòng vèo từ hậu phương tiến vào phạm vi có thể tấn công chiến hạm, trước tiên có mấy người xông lên xử lí các trạm gác xung quanh, sau đó mang mìn tới gần, Lộc Minh Trạch đứng đằng sau càng xem càng thấy sai, dùng mìn oanh tạc chiến hạm, nghĩ sao cũng như đang nói đùa, bọn họ không nhận được mệnh lệnh khác ư?
Hỏa lực của chủ hạm sao Fansa vẫn nhắm vào Xavier, mưa đạn dày đặc, lúc này đã có người xông lên, ném mìn xung quanh phi thuyền, ngay lập tức nổ oành.
Đương nhiên, vụ nổ không gây ra bất kỳ thương tổn thật sự nào cho chủ hạm, ngược lại còn hấp dẫn sự chú ý của những kẻ lơ là đến lũ tép riu đang thừa cơ cháy nhà hôi của, họng súng lập tức chỉa về phía bọn Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch giật mình, phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, rồi lưng hắn bỗng bị một họng súng đen ngòm lạnh lẽo chặn đứng. Lộc Minh Trạch vô thức nhìn ra sau, chỉ thấy một gã lính liên bang bị vành mũ che mắt đang chỉa súng vào lưng mình, Lộc Minh Trạch không lên tiếng, đối phương thốt ra bằng giọng trầm thấp âm u: "Lên!"
Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại. Những kẻ này, hẳn là "phu quét đường" phòng ngừa đào binh chạy trốn trên chiến trường. Trong những trận chiến khốc liệt, luôn có những binh lính tâm tính không kiên định, những người này phải phụ trách việc...ai chạy thì đánh chết.
Nhưng, tự đi đánh nổ chiếm hạm cũng là hành động tìm chết!
Phía trước đột nhiên nổ đùng một tiếng thật lớn, chiếm hạm Fansa bỗng khẽ rung chuyển, Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện ôm đầu ngồi thụp xuống, kẻ chỉa súng đằng sau không đứng vững, lắc lư suýt ngã. Lộc Minh Trạch thừa cơ cướp súng của gã, nhanh nhẹn xoay báng súng, đánh thật lực vào đầu gã.
Đối phương ngã gục dưới chân Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên mặt, nhìn về phía chiến hạm của Xavier, phát hiện hỏa lực của nó dường như trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Lộc Minh Trạch lập tức hiểu rõ tác dụng của bia đỡ đạn bọn họ — những người này thật sự là bia đỡ đạn, họ mang mìn đi đánh nổ chiến hạm, không phải để thật sự gây ảnh hưởng cho chiến hạm, mà chỉ để hấp dẫn sự chú ý của bọn Fansa, giúp phía Xavier có kẽ hở để tấn công.
Lộc Minh Trạch thầm chửi một tiếng, lao tới, chẳng qua hắn không xông vào trong như những người khác, lực sát thương của mìn tuy khả quan, nhưng ném rồi cũng rất khó trốn đi, huống chi chiếm hạm ở trên trời, bọn họ căn bản ném không tới.
Lộc Minh Trạch nhảy nhót ẩn mình trong những bụi cây rậm rạp, cành nhánh nơi này mềm mại co dãn vô cùng, làm ná thì không gì hợp bằng, Lộc Minh Trạch vừa xé chiếc áo lót duy nhất còn lại trên người, vừa cắn toạc vải bọc lên nhánh cây. Kỳ thực phương pháp này cũng bình thường, sĩ quan chỉ huy kinh nghiệm phong phú rất dễ nghĩ ra, Xavier chỉ cần nghĩ cho những binh sĩ này một chút thôi, sẽ không đến nỗi...
Khiến bọn họ đánh đổi mạng sống để làm bia đỡ đạn!
Lộc Minh Trạch làm liền tù tì mấy cây "ná", nối với một nhánh cây như cây nỏ, thả vào mỗi cây "ná" một quả mìn, nhổ chốt, kéo dây bện hết cỡ, vô số quả mìn nhờ lực đàn hồi của cành cây đồng loạt bắn về phía chủ hạm.
(*)Sau khi liên tiếp bị oanh tạc, chủ hạm không bị tổn thương, nhưng bị ảnh hưởng đến hỏa lực, một phần hỏa lực bắt đầu phân tán về phía Lộc Minh Trạch, chiến hạm của Xavier theo sát, nhắm vào lỗ hổng hạ gục nó bằng một phát bắn.
Lộc Minh Trạch đứng bên nhìn hồi lâu, cảm thấy không đến nỗi nào, đang muốn xong chuyện phủi áo đi, giấu công và tên, đột nhiên cảm thấy sau gáy có luồng gió quét qua, hắn toan quay ra sau tấn công, chợt khuỷu tay bị bắt trúng, họng súng lạnh lẽo lập tức chỉa vào gáy Lộc Minh Trạch.
"..."
Lộc Minh Trạch từ từ giơ tay lên, làm tư thế đầu hàng, đối phương cũng không làm khó hắn, buông khuỷu tay một bên ra.
"Điện hạ, bắt được một con chuột nhắt, còn sống."
Lộc Minh Trạch nghe tiếng vẫn không dám cử động, nhưng lưng hắn quay về hướng mặt trời, hắn nhìn cái bóng dưới đất... Một thứ nom to dài giơ lên thật cao, rồi bỗng nhiên đánh vào gáy hắn.
Mắt Lộc Minh Trạch tối sầm lại, đầu đập xuống đất. Mẹ kiếp! Đau quá!
"Mang về..."
————————————————
Chú thích:
(*) Xin lỗi các bạn, mình nghĩ mãi không ra cấu trúc của cái máy bắn mìn ấy như thế nào, ai thấy sai thì góp ý nhé. Làm sao để nối nhiều cây ná với nhau nhể? Thôi thì các bạn cứ tưởng tượng nó đại loại như này:————————————
Editor: Không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị tác giả xà quần vì lỗi chính tả, nhiều khi cứ tưởng mợ chơi chữ mới đau, hóa ra là lúc gõ pinyin bị sai chết em tác giả ơi