Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 98

Đánh thức Lộc Minh Trạch là một chậu nước lạnh giội thẳng vào đầu, lực mạnh đến nỗi cổ bật ngửa ra sau, mê man mở mắt, thấy chút ánh sáng loang lổ nhòe nhòe.

Trần nhà?

Lộc Minh Trạch sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, sau cổ nhói nhói, hắn dần dần nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê.

"Tỉnh rồi."

Lộc Minh Trạch nghe thấy một giọng nói, bỗng trợn mắt lên, hắn toan bật dậy, chiếc ghế đang ngồi bị kéo theo mà rung lên, mắt cá chân và cổ tay truyền đến cảm giác trói buộc, lại không thể thành công đứng dậy.

Lộc Minh Trạch lắc đầu nguầy nguậy, khung cảnh trước mắt cuối cùng cũng rõ ràng hơn. Đây là một gian phòng mờ tối, có hai kẻ đứng trước mặt, ánh sáng hơi yếu, không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng một kẻ trong đó nhất định chính là thủ phạm giội nước vào người hắn, tay đối phương vẫn cầm thùng sắt kia kìa, mà tay chân hắn lại đang bị trói cứng vào ghế, không tài nào nhúc nhích được.

Hai kẻ kia đứng đằng xa nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, thấy hắn từ từ khôi phục tri giác, một kẻ trong đó liền tiến lên, khuôn mặt của gã hiện ra dưới ánh sáng loang lổ.

Đó là một người đàn ông, giới tính cấp hai không nhìn ra, nhưng thân hình lại cao to dị thường, mái tóc dài màu bạc như ánh trăng càng làm nổi bật sắc mặt nhợt nhạt của gã. Lộc Minh Trạch không e dè mà đánh giá gã, đôi mắt càng trợn to. Một cái bóng giống như con rắn dựng thẳng trước mặt kẻ này, nhưng rắn làm sao có thể dựng thẳng tắp từ trên xuống dưới giữa không trung, gốc của con "rắn" này cũng không ở trên trần nhà, mà là phía sau đối phương.

Đó là...cái gì?

Đuôi?!

Gã đàn ông như nhìn thấu nghi hoặc của Lộc Minh Trạch, dữ tợn nhếch mép, sau đó Lộc Minh Trạch liền thấy cái bóng như con rắn kia chậm rãi nhích lại gần, ánh sáng nhạt nhòa bên ngoài xuyên qua cửa sổ, tình cờ chiếu vào cái bóng, để lộ hoa văn trong veo như nước, đó là những miếng vẩy lấp lánh ánh kim loại xếp lớp lớp lên nhau, Lộc Minh Trạch không nhìn ra nó rốt cuộc là thứ gì. 

Lập tức, cằm của hắn bị nó chặn lại, sắc lẹm, như mũi tên, nhưng phần đuôi kề sát ngực hắn lại trơn tru lành lạnh.

Nó thật sự là đuôi của gã đàn ông kia! Đây là thứ đồ công nghệ cao gì vậy, hay là người biến dị đặc biệt của sao Fansa? Trước đó có gặp binh lính sao Fansa nào có đuôi trên chiến trường đâu.

"Điện hạ..."

Người đứng đằng sau lo âu gọi gã, Lộc Minh Trạch sực nhớ, trước khi hôn mê đúng là hắn nghe thấy có người gọi điện hạ, lẽ nào chính là vị trước mặt này?

Vị điện hạ kia ngó lơ đối phương, thẳng thắn quấn đuôi lên cổ Lộc Minh Trạch, chóp đuôi nhọn hoắc áp chặt cằm hắn, sau đó nhìn chòng chọc hắn mà hỏi: "Nhà ngươi là kẻ đã giáng một cú mạnh vào chủ hạm của bọn ta?"

Quần áo trên người Lộc Minh Trạch đã bị rách bươm, lúc này mình mẩy trần như nhộng, lại bị một cái đuôi quấn quanh, liền sinh một cảm giác sợ hãi vi diệu. Vừa nghe tiếng đối phương, Lộc Minh Trạch sực nhớ ra người này là ai, rất có thể gã chính là con út của quốc vương Fansa – Albert. Bởi lúc đang chửi lộn với Xavier, Lộc Minh Trạch đã nghe thấy giọng nói này.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn rơi vào tay kẻ địch sao? Vậy nơi này...hẳn là phòng thẩm vấn rồi.

Lộc Minh Trạch vừa nghĩ tới phòng thẩm vấn liền vô thức nhớ tới Auston, mặt hơi tái đi: "Tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho."

Albert nheo mắt lại: "Nhưng phương pháp hoàn thành nhiệm vụ của ngươi không giống những binh lính khác."

Lộc Minh Trạch liếm môi, đắn đo nói: "Tôi không muốn chết."

Đối phương làm thinh, Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân cần phải giải thích đôi chút: "Tôi tới tìm em gái, không muốn gây xung đột với các người... Ặc!"

Hắn còn chưa nói xong, cái đuôi đang quấn quanh cổ đột nhiên siết chặt, đè nén lời kế tiếp xuống họng, hắn chỉ có thể nghển cao cổ khó khăn lấy hơi, nó càng ngày càng siết chặt khiến Lộc Minh Trạch cảm thấy nghẹt thở. Song, không đợi hắn giãy dụa, một người khác đã sốt sắng, lớn tiếng kêu "Điện hạ", Lộc Minh Trạch bị siết cổ gần như mắt trắng dã, căn bản không thấy rõ chuyện gì xảy ra với bọn họ, nhưng nghe giọng điệu, Lộc Minh Trạch liền thấy mắc ói. Lúc này nhìn kiểu gì cũng là hắn ở thế yếu, sao nghe giọng tên kia, như thể kẻ chẳng sống được bao lâu nữa chính là quý điện hạ nhà hắn ta vậy.

Albert ngó lơ thuộc hạ của mình, chất vấn Lộc Minh Trạch bằng giọng khinh miệt: "Ngươi đang trốn tránh trách nhiệm đấy hả? Hay là, vì mạng sống mà quên tổ quốc?"

Lộc Minh Trạch bụng đầy "WTF", nói như vậy, ý đối phương là xem hắn như loại tiểu nhân sợ chết, hoàn toàn không màng đến lợi ích quốc gia? Nhưng tù binh nghe lời, không phải là một chuyện đáng mừng sao? Biết rõ sẽ bị nghiêm hình bức cung, hắn chủ động nhận tội còn chưa đủ sao? Chuyện hắn không yêu nước thế mà bị kẻ địch khinh bỉ, thần kinh à...

Lộc Minh Trạch tức mà không thể thốt nên lời, trói buộc nơi cổ ngày càng chặt hơn, thậm chí hắn còn nghĩ đối phương sẽ dùng cách này giết chết mình. Nhưng Albert cuối cùng cũng buông lỏng đuôi, có lẽ gã đã suy nghĩ thông suốt, tù binh nghe lời vẫn tốt hơn, siết chết hắn, lại chẳng ích gì cho bọn họ. Lộc Minh Trạch gục người ho khan, Albert nhìn vết đỏ hồng trên cổ Lộc Minh Trạch, hừ mũi.

"Tiếp tục những gì ngươi muốn nói đi."

Lộc Minh Trạch im thin thít, lườm nguýt, ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi ngồi phịch xuống ghế, mãi đến tận khi đối phương lại dùng đuôi đâm vào cằm hắn.

"Nói mau!"

Lộc Minh Trạch lạnh lùng nhìn gã: "Không nói, khi nãy tôi muốn nói anh lại siết chết tôi đấy thôi, tôi đâu có ngu."

Thuộc hạ của Albert có vẻ không nhìn nổi, đưa cho gã một cái roi: "Điện hạ, hay dùng cực hình đi cho chắc."

Đối phương không nhận roi, nhìn Lộc Minh Trạch hồi lâu, nói rằng: "Khai hết chuyện ngươi biết ra, ta sẽ không làm khó nhà ngươi."

"Bố mày đéo tin! Muốn làm gì thì làm, chung quy cái mạng rách như tao, cũng là lính của nước đối địch chúng mày, có giết cũng chẳng đáng tiếc. Giết tao, mày cứ bắt tiếp những đứa khác về mà hỏi đi, tiên sư mày sao bắt được Xavier, muốn bắt thằng lính quèn như tao còn khó nữa là!"

"Đét!"

Lộc Minh Trạch còn chưa dứt lời, đã bị tên thuộc hạ đứng bên cạnh quật cho một roi lệch cả mặt, Lộc Minh Trạch không nhúc nhích, đưa lưỡi từ từ đảo quanh khoang miệng, sau đó phẹt ra một búng máu.

"Bớt ra vẻ! Bảo ngươi nói thì thành thật mà nói đi!"

"Được rồi."

Albert giơ tay với đối phương, ngắt lời hắn ta: "Ngươi xuống trước đi, để ta."

Tên thuộc hạ chần chờ trong nháy mắt, thái độ của Albert vô cùng kiên trì, đối phương liền đồng ý rời đi. Trong phòng tra tấn chỉ còn lại Albert và Lộc Minh Trạch, đối phương không tới gần, chỉ ngồi xuống cái ghế trước mặt Lộc Minh Trạch, đuôi vẫn dựng cao. Lúc này, Lộc Minh Trạch mới nhìn rõ ràng cấu tạo đuôi của gã, tổng thể như hình nón, phần gốc đuôi thô to, càng về sau càng nhỏ dần, chóp đuôi sắc bén như đầu mâu ánh lên màu kim loại.

... Có một cái đuôi như vậy cũng tiện lợi ghê ta.

Lộc Minh Trạch tựa vào ghế, híp mắt nhìn Albert, bất thình lình, đối phương vươn đuôi tới trước mặt hắn vỗ hai cái không nhẹ không nặng: "Tiếp tục chủ đề vừa rồi."

Hai cái vỗ ấy gần như khiến Lộc Minh Trạch bị thổ huyết, không phải do đau, mà là do...nén giận. Bất cứ ai khi đột nhiên bị đánh thẳng mặt, thông thường đều nảy sinh cảm xúc này, cú đánh vừa rồi của thuộc hạ Albert mang ý đồ bức cung, chỉ khiến Lộc Minh Trạch cảm thấy phẫn nộ, nhưng thái độ ngạo mạn của Albert lúc này mới khiến người ta khắc sâu cảm giác.

Lộc Minh Trạch căm tức lườm gã: "Tao đã nói rồi, tao tới tìm em gái. Mày không tin, tao cũng hết cách."

"Ồ?" 

Trên gương mặt lạnh như tiền của Albert bỗng hiện lên một nụ cười như có như không: "Thoạt nhìn, có vẻ ngươi thật sự chưa từng tới sao Fansa."

"?" Sao thấy được hay vậy?

"Tại sao Xavier lại sai các ngươi oanh tạc chủ hạm của ta?"

Lộc Minh Trạch liếc một cái: "Vậy mày đi mà hỏi Xavier, phía trên truyền lệnh xuống, chúng tao chỉ việc chấp hành, suy nghĩ của chỉ huy, biết thế quái nào được."

"Chỉ huy? Sao ta cứ có cảm giác ngươi không xem hắn là chỉ huy nhỉ."

Lộc Minh Trạch cười khúc khích nhìn gã: "Ha ha, cảm giác của mày lợi hại như vậy, thế mày cảm giác xem tao nghĩ gì về mày?"

Câu này cuối cùng cũng đã chọc giận Albert, đối phương đột nhiên vung đuôi, cuốn lấy cả người lẫn ghế, rồi quẳng đi thật mạnh. Lộc Minh Trạch lăn cù trên đất, nhân cơ hội thoát khỏi sợi dây trói cổ tay, sau đó nắm lấy dây thừng trên cổ chân kéo thật lực, hai sợi dây trói rất chặt liền bị hắn tháo gở.

Lộc Minh Trạch chủ yếu luyện những bài võ dùng tay, mỗi ngón tay cứng cỏi mạnh mẽ như kìm sắt, sau khi thoát khỏi dây trói tay thì xử lí phần chân dễ hơn hẳn. Hắn nhìn Albert cười, một tay tóm lấy cái ghế bên cạnh, ném thật lực.

Albert không ngờ Lộc Minh Trạch sẽ tẩu thoát ngay dưới mí mắt mình, trước đó gã đã cho lui lính gác, bây giờ gọi người cũng không kịp, nhất thời vừa giận vừa sợ, gã vung đuôi đánh nát ghế, rồi tức giận tấn công Lộc Minh Trạch.

Lộc Minh Trạch cúi người né khỏi đuôi gã, nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, phát hiện không có đường trốn, hắn tiện tay vớ lấy một con dao găm trên giá hình cụ, sấn tới chỗ Albert. Thân thủ của Albert rất lợi hại, hơn nữa trên mình Lộc Minh Trạch có vết thương, cuộc chiến giữa song phương lại kéo dài thêm chút nữa.

Cơ thể Lộc Minh bị đuôi Albert quấn lấy lần nữa, thấy tình huống không ổn, hắn lập tức tung một cú thật lực vào vùng giữa ngực và bụng, Albert oằn người đi vì đau đớn, Lộc Minh Trạch liền thừa cơ kề dao vào cổ Albert, mà cằm hắn cũng bị đuôi Albert chỉa vào.

"Đừng nhúc nhích! Ta cảnh cáo ngươi, đừng có nhúc nhích."

Lộc Minh Trạch thở hổn hển, tay đè xuống cổ Albert, lưỡi dao đâm sâu vào mấy phần, máu của gã từ từ chảy dọc xuống: "Bỏ cái đuôi của mày ra!"

Albert đưa lưng về phía Lộc Minh Trạch, nhưng từ tiếng thở dốc kịch liệt, có thể nhận ra lúc này gã đang giận dữ vô cùng. Là người phải tức giận, bởi rõ ràng mới nháy mắt trước thôi, đối phương còn là tù nhân.

Albert không chịu rút đuôi về, Lộc Minh Trạch cũng không vội, hắn cười khà khà hai tiếng, ghé vào bên tai Albert nói rằng: "Mày không bỏ cũng được, vậy chúng ta ra tay cùng lúc, đồng quy vu tận. Chỉ có điều tao nhắc mày, tao là thằng lính tầm thường hạ đẳng nhất của tinh cầu bọn tao, nhưng mày lại là hoàng tử sao Fansa, còn là sĩ quan chỉ huy, dùng mạng của mày đổi mạng của tao, tự nghĩ xem có đáng không nhá."

"Ngươi biết ta là ai?"

Lộc Minh Trạch cười: "Tao nghe thấy mày mắng Xavier là cái rắm."

Albert hừ mũi: "Nếu buông ngươi ra, chẳng lẽ ngươi sẽ không giết ta?"

"Tao nói, tao chỉ tới tìm em gái, bây giờ tìm ra rồi, tao chỉ muốn trở về tinh cầu của mình, tao chả có hận thù đặc biệt gì với chúng mày cả, chỉ cần để tao toàn mạng rời khỏi đây, tao có thể bảo đảm an toàn tính mạng của mày."

Lộc Minh Trạch rũ mắt nhìn Albert bị hắn giữ trước ngực, lại ghé xuống tai gã thì thầm: "Tao muốn thế giới hòa bình, nhưng một khi bị dồn đến đường cùng, cũng sẽ ra tay giết người."

Lâu thật lâu, Lộc Minh Trạch cảm thấy trói buộc trên người dần dần biến mất, hắn nhếch mép, buông dao xuống, lôi Albert ra khỏi phòng thẩm vấn: "Đi thôi, chủ động chút đi, đừng để tao đẩy mày. Đến khi an toàn rời khỏi tinh cầu chúng mày, tao sẽ thả mày."

Lộc Minh Trạch kèm Albert đi ra, phát hiện bên ngoài phòng thẩm vấn không một bóng người, không biết vì tất cả mọi người đã ra ngoài chiến đấu, hay vì Albert quá tự phụ, ngỡ một mình đã đủ ứng phó Lộc Minh Trạch, không cần người khác hỗ trợ. Nhưng điều này đã cho Lộc Minh Trạch một cơ hội chạy trốn tuyệt vời, giảm được rất nhiều phiền phức.

Sau khi hai người họ ra khỏi phòng thẩm vấn, Lộc Minh Trạch mới nhận ra không biết đi hướng nào, nơi đây có lẽ là cung điện hay đại loại thế, sảnh rất rộng, cũng rất nhiều đường, muốn tìm lối ra không phải chuyện dễ dàng.

Con dao của Lộc Minh Trạch lại đâm sâu vào cổ Albert hơn chút nữa, nương theo ánh trăng, có thể thấy máu của gã là màu đen, Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Dẫn đường đi."

Albert trầm ngâm một chốc rồi chỉ hướng, Lộc Minh Trạch chần chờ bước đi: "Mày tốt nhất đừng ra vẻ, tao đang điên lên đây, không chừng run tay một cái lại đưa mày đi chầu trời thì không biết làm sao."

Song Lộc Minh Trạch vẫn không thể thuận lợi trốn thoát, đi được nửa đường chợt gặp một đội lính tuần tra, bao vây Lộc Minh Trạch tứ phía. Nhưng đấy hoàn toàn chỉ là trùng hợp, là tên thuộc hạ rời đi lúc trước dẫn về, cùng với đám lính, hắn ta còn mang theo một người về.

"Điện hạ!"

Lộc Minh Trạch giấu Albert ở sau lưng, hắn quét mắt nhìn người đối diện, cảm thấy có chút quen mắt. Đối phương như nghe thấy tiếng lòng của hắn, bước ra từ bóng tối, Lộc Minh Trạch trông thấy liền há hốc mồm — Alston?!

... Sao y lại ở đây, đã thế đi đứng rất nhanh nhẹn nữa?!

"A Trạch?"

Auston cũng rất đỗi kinh ngạc, y bước ra từ phía sau, nhìn hắn và Albert: "Hai người... Đây là tình huống gì thế?"

Auston không đợi Lộc Minh Trạch mở miệng liền nở nụ cười, cất bước tới, nắm lấy cổ tay Lộc Minh Trạch: "Mau mau mau, bỏ dao xuống, nhất định là có hiểu lầm gì đó trong chuyện này rồi."

Lộc Minh Trạch bị y kéo ra phía sau, toan nói gì đó, Auston lại tăng thêm chút lực trên cổ tay hắn, bóp chặt. Lộc Minh Trạch nín ngay, Auston không quay đầu nhìn hắn, mà vươn tay bắt tay Albert: "Trước đó đã liên lạc, tôi là Auston Nicolas."

Albert liếc nhìn Lộc Minh Trạch đằng sau y, có vẻ như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Gã lập tức bắt tay Auston, sau đó thu tay về che cổ, xoay người rời đi: "Cooper! Ngơ ra đấy làm gì, còn không dẫn khách vào!"

———————————

Editor: Lúc này mình mới nhận ra là nên dùng hoàng tử chứ không phải vương tử, vương tử (王子) và hoàng tử (皇子) chỉ phân cấp bậc khi ở thời phong kiến, theo bối cảnh truyện phương tây cũng như ngôn ngữ hiện đại, sự phân biệt giữa Hoàng tử vàVương tử không còn rõ ràng, thông thường từ "Hoàng tử" dùng để chỉ "con trai vua" nói chung mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment