Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 226

Mọi người nghe gia chủ nói thế cũng chỉ đành thất vọng rời khỏi.

Như phu nhân còn chúc tướng công tịnh dưỡng vui vẻ trước khi khép cửa lại.

Ma Kim chậc lưỡi một cái rồi đi ngâm mình trong bồn tắm, làn nước mát mẻ khiến hắn cảm thấy dễ chịu, giảm bớt phần nào dục vọng.

Mỗi lần đầu óc được thư thái, hắn không thể không nghĩ về quá khứ ở Thượng Giới: "Không biết mẫu thân sống tốt không? Mong là vẫn mọi người ở Tình Phủ đều an yên như ta hiện tại."

Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Ma Kim bắt đầu ngồi ra giữa phòng để thiền luyện. Hắn hít một hơi thật sâu, hai tay để ngang hông và từ từ đưa chúng lên theo dòng luân chuyển ma khí trong cơ thể.

Kết quả làm phụ lòng tham của Kim gia chủ, sau khi hấp thụ nguyên liệu thăng giai thì chiến lực chẳng hề tiến triển. Mặc dù đây không phải lần đầu đối mặt hiện thực phũ phàng nhưng hắn vẫn cảm thấy thất vọng tràn trề.

- Chí ít cũng tăng một tẹo đi chứ...

Hắn thở dài rồi đứng dậy, vớ đại một bộ đồ trong tủ ra mặc tạm để ra ngoài.

Vì việc bế quan tu luyện yêu cầu tu chân giả hết sức tập trung và hạn chế di chuyển nên căn phòng này được bố trí giống như tiệm tạp hóa nhỏ vậy. Từ trang phục, lương khô, nước uống cho tới bồn tắm, dụng cụ vệ sinh,... đều được gia nô chuẩn bị đầy đủ và không quên thay thế, dọn dẹp sau khi chủ nhân xuất quan.

Vốn dĩ theo thói quen, Ma Kim trước tiên sẽ tới phòng làm việc ngó qua đống giấy tờ để chắc chắn bản thân không bỏ lỡ bất cứ việc trọng sự nào. Nhưng hắn đoán nơi ấy đã bị các phu nhân mai phục sẵn, vậy là bèn rón rén từ phòng tu luyện chuồn sang phòng riêng, tính dùng mật đạo để tẩu thoát khỏi Kim Phủ.

Điều không ngờ là khi Ma Kim vừa dịch chuyển vào trong phòng ngủ thì đã thấy Hồ Mẫn đợi sẵn. Nàng ấy thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo không một vải che thân trần trụi nằm trên giường, đôi tay thon thả đang cố luồn sâu vào cái khe vực bé tí, hai mắt lơ đễnh gợi tình.

Suy cho cùng, Hồ Mẫn chính là người hiểu Kim gia chủ rõ nhất. Hành tung của hắn không thoát khỏi lòng bàn tay nàng. Và thành thục việc mượn ngưỡng dục vọng, vốn là công cụ thứ hai, đứng sau câu hờn dỗi "Anh không thương em sao?", để nắm thóp được tên tu ma thâm hiểm.

Cái thứ ham muốn ẩn mình trong Ma Kim khó có thể kiềm chế trước sự gợi đòn của nô lệ hư hỏng. Hắn vừa tức vừa yêu cái tính cách nghịch ngợm của Tiểu Bạch Tuyết, không nhịn được nở một nụ cười gian manh rồi hừng hực bước tới thưởng thức món ngon dâng tận miệng.

Hồ Mẫn cắn môi, vờ lấy tay che đậy bộ phận quyến rũ, sợ sệt ngồi dậy lùi vào góc giường run rẩy, đóng vai nạn nhân bất lực như bao lần trước.

Cứ ngỡ cá đã cắn câu, ấy vậy mà Ái Như, Tuyết Hân và Thiên Khả lại bất ngờ dịch chuyển vào trong phòng. Không đợi Ma Kim và Hồ Mẫn kịp phản ứng, họ liền lao tới xâu xé nam nhân độc nhất. Người tụt quần, kẻ liếm tai, ả cắn cổ, làm đủ động tác để khiến hắn bộc phát thú tính.

Ma Kim cũng không nỡ từ chối cơ hội hâm nóng tình cảm, bèn cười đùa nói:

- Ta chiều các nàng quá nên các nàng sinh hư rồi. Thôi, ta chiều nốt lần này vậy. Mai mốt còn quậy nữa là ta phạt đấy!

Hồ Mẫn có chút bực bội vì không được độc chiếm lần ân sủng này, nhưng lí trí nhắc nhở nàng mau lập tức lao tới chung vui, kẻo lại bị tỷ muội tranh hết phần:

- Em trước cơ!!!

Nhưng thói đời trớ trêu, Ma Kim mới cùng mấy phân thân ôm hôn các mỹ nhân thì một gia nô đứng ngoài cửa cấp báo:

- Bẩm, Xích Bích cô nương đang đợi trước phủ xin được cầu kiến.

Bị khựng lại giữa chừng, Ma Kim cũng không tránh khỏi bực bội nên gân cổ hét lớn:

- Cút!

Nhưng Ma Kim nghĩ ra điều gì đó nên ngay giây sau hắn liền to tiếng nói vọng ra:

- Khoan đã, bảo ả đợi tí, ta sẽ ra ngay.

Nghe tình nhân nói thế, Hồ Mẫn đương nhiên không cam lòng, bèn nhanh trí cắn vào cổ hắn, tứ chi ôm chặt không buông.

Ma Kim cúi đầu xuống ghé tai nhỏ giọng nói:

- Nè, bỏ anh ra, nếu không thì tịch thu vũ khí của em đấy.

Hồ Mẫn khóe mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên mếu máo:

- Em không cần vũ khí, em cần anh thôi.

Thừa cơ hội cặp răng nanh chắc khỏe của Hồ Mẫn rời khỏi cổ, tên tra nam ngay lập tức sử dụng dịch chuyển sang một bên.

Mất đi chỗ dựa, cơ thể Hồ Mẫn trên không trung bèn rớt xuống nhưng ngay lập tức một phân thân được triệu hồi để đỡ lấy nàng sau đó khống chế quăng lên giường.

- Không, không, buông ra, em không chịu! Em muốn bản thể, em muốn bản thể! Anh hết thương em rồi phải không? Anh là đồ độc ác! Đồ.... ư... ư... buông em ra.

Mặc kệ sự vùng vẫy vô ích của Hồ Mẫn, phân thân lực lưỡng tiếp tục công việc cưỡng bức nàng.

Bản thể của Ma Kim thì được hai phân thân khác giúp bịt tai và mặc lên y phục chỉn chu rồi lập tức rời khỏi đó.

.

Ma Kim vừa xuất quan có sẵn lượng ma khí dồi dào, cho nên việc triệu hồi bốn, năm phân thân phục vụ ham muốn của các đạo lữ khoảng canh giờ thì không thành vấn đề.

Sở dĩ hắn làm vậy vì đang muốn tranh thủ dâm khí đạt ngưỡng mức nguy hiểm để tiến hành việc trọng sự, đó là tẩy não Xích Bích.

Ma Kim theo thói quen, đeo lên một cái mặt nạ hình con thỏ rồi đường hoàng bước ra khỏi phủ.

Xích Bích hôm nay ăn mặc khá lộng lẫy, một chiếc đầm xẻ đùi màu đỏ có hoa văn màu vàng kim. Nàng cười khúc khích khi nhìn thấy bộ dạng có phần xuề xòa của đối tác. Ma Kim thừa dịp bắt đầu giở giọng trăng hoa:

- Thật hân hạnh vì tại hạ vừa xuất quan đã được hội ngộ với Bích cô nương, phải chăng trên mặt ta dính gì khiến cho nàng để lộ hàng ngọc trai quý giá và hai đồng xu sắc sảo (hàm răng trắng sáng và má lúm đồng tiền).

Xích Bích cúi đầu, bặm môi xấu hổ, sau đó nhỏ nhẹ nói:

- Tiểu nữ chỉ là thắc mắc tại sao Kim công tử lại hay đeo mặt nạ thôi. Lần này lại chẳng thèm chừa ra nơi dẻo quẹo (miệng).

Ma Kim bước tới gần, chỉ cách Xích Bích chưa tới một gang tay, hắn đưa tay nâng cằm của đối phương và nói:

- Cô nương hôm nay chẳng những không giấu sắc mà còn tô son, phải chăng đang cố ý cám dỗ tại hạ đây.

Xích Bích ngó mắt nhìn lên, mỉm cười thỏ thẻ nói:

- Nếu đúng thế thì sao?

- Thì tại hạ cũng phải dùng thực lực để chống cự rồi.

Dứt lời, Ma Kim liền tháo cái mặt ra và thu vào túi trữ vật, để lộ ra nhan sắc thực sự.

Nữ ma đầu họ Xích nãy giờ chỉ giả vờ yểu điệu thục nữ, thử phối hợp với vị công tử trước mặt để xem lần này hắn lại bày ra trò gì. Nhưng ngờ đâu, khi được chiêm ngưỡng dung mạo bất phàm của đối phương, nàng lại đứng hình mất vài giây.

Đôi mắt long lanh đắm đuối của Xích Bích khiến cho Ma Kim có chút dao động, ngưỡng dục vọng đang không ngừng chi phối cảm xúc của cả hai. Bàn tay hắn không thể tự chủ vòng qua cái hông thon chắc của mỹ nhân, chậm rãi kéo lại gần.

- Này, tỷ muội chúng ta không được để chàng ấy thao túng như vậy! Chúng ta là đạo lữ của chàng ấy cơ mà!

Bỗng Ma Kim nghe thấy tiếng nói đanh thép của Thiên Khả, đồng thời lúc ấy một trong số các phân thân của hắn bị đả thương. Kế đó là cái giọng bướng bỉnh của Hồ Mẫn:

- Đúng vậy, tỷ muội chúng ta mau giành lại anh ấy nào. Há lại để ả ta cướp đoạt! Anh ấy vốn dĩ đã hư hỏng, nếu còn để tiếp xúc thân mật với đám sát nhân thì sẽ cực đoan tới mức nào cơ chứ!

Tiếp theo thì chuyện gì tới cũng tới, các phân thân của hắn lần lượt bị các nữ nhân hợp lực khống chế.

Trước sự phản kháng của các đạo lữ, Ma Kim đành thu lại toàn bộ phân thân, tức giận siết chặt nắm đấm, kiềm chế không để lộ biểu cảm. Hắn tạm dừng việc thân mật lại và nắm lấy tay Xích Bích vội kéo nàng rời khỏi đó.

Điều này làm Xích Bích có chút hụt hẫng xen lẫn bối rối, nhưng mà trên gương mặt nàng vẫn còn ửng đỏ vì đang tay trong tay cùng Kim công tử. Khi nàng e thẹn đưa mắt nhìn sang thì phát hiện hắn đã sớm đeo lên một cái mặt nạ.

"Thật là keo kiệt, còn không cho ta ngắm thêm chút nữa." Xích Bích có chút tiếc nuối.


Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Xích Bích khiến cho không ít phàm nhân trên đường chú ý. Cái mặt nạ và y phục của Ma Kim thì được bày bán tràn lan nên không ai biết được thân phận của hắn cả, trừ thế lực của những phe cánh lớn luôn theo dõi xuyên suốt.

Tản bộ trên con đường tấp nập dân cư, không rõ vì nguyên cớ gì, có thể là đùa giỡn, cũng có thể là sự chân thành khi tâm hồn thiếu nữ bị rung động mà Xích Bích đột ngột thỉnh cầu:

- Kim công tử! Chúng ta cùng bỏ trốn nhé!

Lời nói bộc phát của nàng khiến cho Ma Kim có chút ngỡ ngàng, sau đó hắn liền bật một tràng cười hả hê, rồi lại ân cần nắm lấy tay nàng và nói:

- Rất tiếc, ta đã hứa sẽ chăm sóc tốt các đạo lữ khác. Vậy nên hiện tại không thể đáp ứng mong muốn này của Bích cô nương. Nhưng hãy tin ở ta, khi mọi việc chu toàn, chúng ta sẽ cùng du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn vẻ kỳ vĩ của thế giới này.

- Thề đi!

- Được, ta thề, với điều kiện là Bích cô nương không làm tổn hại tới Kim Gia.

Xích Bích không đáp, chỉ mỉm cười tủm tỉm.

Giữa không gian lãng mạn, bỗng dưng bụng của Ma Kim réo lên tiếng sôi sục làm hắn sượng sùng, bèn gãi đầu nói:

- Chúng ta ghé qua hàng quán cùng ăn tối nhé?

- Được thôi, theo ý công tử.

"Thì ra hắn vẫn chưa thăng lên nhị giai, chẳng trách ta dò xét mãi chẳng thấy. Hắn là thăng giai thất bại sao? Hay tuần qua đã âm thầm tu luyện thứ gì đó? Thật bí ẩn." Xích Bích và vài tên bám đuôi khác có cùng một nghi hoặc.

.

Giới thượng lưu và trung lưu trong Hoàng Hà Thành mặc định phải vào Nhật Nguyệt Trọ Quán để ăn uống, bởi vì một khi đã thưởng thức thứ ẩm thực và dịch vụ đặc biệt ở đó thì sẽ sinh ra ác cảm với những chỗ hạ lưu khác.

Tuy nhiên Ma Kim lại dẫn Xích Bích tới một gánh cháo nằm trong một con hẻm nhỏ. Nơi đây khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài vị khách ăn mặc bình dân. Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, bà ta đang cố gắng bán nốt vài tô cuối cùng để dọn sạp hàng về cùng đứa con đang ngáp ngủ.

Xích Bích cũng không kén chọn, sát thủ như nàng không ít lần phải vào những nơi lụp xụp trong lúc làm nhiệm vụ. Có điều nàng lấy làm lạ khi thấy một công tử như Ma Kim, người thậm chí nổi danh về tài nấu nướng xuất sắc, lại chọn đến đây để lấp đầy dạ dày.

Chưa để nàng mở lời thắc mắc, Ma Kim đã tự bộc bạch:

- Giữa dòng đời nghiệt ngã, đôi khi ta quên mất bản ngã, vào lúc ấy ta thường tới trải nghiệm cuộc sống bình dị. Suy cho cùng, ta với họ không khác nhau là mấy nhỉ?

Xích Bích lập tức phản bác:

- Sao công tử lại nói thế? Không phải chàng rất khác họ sao? Hay là công tử còn có ngụ ý gì, xin chỉ giáo thêm.

Ma Kim thở dài:

- Đều muốn sống. Vạn vật đều khao khát tồn tại, chẳng phải sao. Nhưng rốt cuộc, sống để làm gì? Nàng có trả lời được không?

Trước câu hỏi của Ma Kim, Xích Bích cũng không biết đáp sao cho thỏa, chỉ có thể nói qua loa:

- Tu ma giả sống để thỏa mãn dục vọng của bản thân.

- Dục vọng... ha ha. Nàng nói xem, đó là xiềng xích hay chìa khóa.

- Vừa là xiềng xích, vừa là chìa khóa. Khi không đáp ứng được nó, nó chính là xiềng xích, khi đã đáp ứng được, thì coi như đã tháo đi xiềng xích.

- Thế chẳng phải không có dục vọng sẽ không có xiềng xích sao? Lúc đó há chả phải chúng ta tự do sao?

- Điều đó... tiểu nữ chưa từng nghĩ tới.

- Tự do như thế, chẳng phải là không còn sống sao? Ha ha. Sống trên đời là chúng ta đã trói buộc bản thân với xác thịt, với cảm xúc. Sao có thể tự do được cơ chứ. Nếu bảo điểm khác biệt giữa ta và bọn họ, thì đó chính là dục vọng của ta lớn hơn. À ừm, không phải là lớn hơn, mà chỉ là khác nhau thôi. Nàng nhìn xem, đứa trẻ đó trạc tuổi mấy chu nha đầu nhà ta, dễ thương chưa kìa!

Ma Kim và Xích Bích nhìn đứa bé cỡ chừng bốn tuổi đang ngồi nghịch vài con lật đật cạnh quầy hàng của mẹ nó.

- Nàng muốn có con không?

Xích Bích giật mình khi Ma Kim đột ngột hỏi thế, nàng xấu hổ cúi mặt xuống nói:

- Tiểu nữ chưa từng nghĩ đến, chắc sau này sẽ có thôi.

- Ta thì không muốn nữ nhân của ta sinh con đâu.

- Sao công tử lại nói thế? Chàng ái ngại điều gì sao?

- À thì... ta nghĩ tình mẫu tử cao quý hơn hẳn tình cảm lứa đôi. Ta chỉ đang ghen tị thôi.

Xích Bích nghe thế, không nhịn được che miệng cười:

- Hì, tiểu nữ lần đầu nghe có người nghĩ như công tử vậy.

Bình Luận (0)
Comment