-Rốt cuộc các ngươi là ai, muốn làm gì ta?
-Ta là Bạch Đường Cung, còn đây là tiểu muội của ta, Bạch Đường Tuyết.
Bọn ta theo lệnh của bá phụ đến để điều tra sự tình việc Thiên Thu bị sát hại.
Những thứ ban nãy chỉ là phép thử.
-Thử sao? Hèn gì cơ thể của ta nóng bừng lên, cứ tưởng các ngươi cho ta uống độc dược.
-Haha, không dám, ban nãy chỉ là Bạo Đan hạ phẩm, chỉ khiến cho các hạ đây nóng nẩy lên đôi chút thôi.
-Ừ nhỉ, bây giờ ta cũng chẳng còn thấy nóng tí nào.
Vậy ra hai vị đây là người nhà của Bạch đệ, à không, Thu đệ sao?
-Cũng không hẳn, chỉ là người cùng gia tộc.
-Rất hân hạnh được gặp hai vị.
Thành chủ vừa thông báo hôm qua mà hôm nay các vị đã đến đây, thật nhanh quá, tại hạ không kịp đón tiếp.
Liệu có thể mời hai vị vào phủ của ta một chuyến không?
-Nếu huynh đài đây có lòng thì bọn ta cũng không dám từ chối.
Trái với vị công tử điềm đạm, nho nhã thì cô nương kia lại tỏ vẻ khinh thường:
-Cung huynh có cần phải khiêm tốn với tên vô dụng như hắn ta thế không? Chỉ là một tên nhất giai hậu kì nhỏ nhoi mà.
-Muội cũng chỉ vừa lên nhị giai thôi mà đã tự cao tự đại rồi.
Thật làm huynh mất mặt đấy.
-Hứ, muội thích thế đấy.
Nhất giai hậu kì với nhị giai nằm ở đẳng cấp nhau hoàn toàn.
Đường Cung biến ra một thanh kiếm lớn lơ lửng trên không rồi đưa tay ra mời:
-Nào, chúng ta cùng đi thôi.
Ma Kim cũng bước lên đó và cùng kẻ đó ngự kiếm phi hành.
Trong lúc bay, hắn còn giả vờ tỏ ra sợ độ cao.
Họ cùng tiến tới Kim phủ, thấy Ma Kim trở về, Ái Như vội chạy ra đón tiếp.
Nhất giai chỉ là luyện thể, nếu như không phải từng quan sát trận đấu hay được chạm vào cơ thể, hoàn toàn không nhìn ra được tu vi người đó.
Chính vì vậy huynh muội Bạch gia gặp Ái Như thì cũng không phát hiện ra nàng ấy cũng là nhất giai hậu kì ngang với Ma Kim.
Hắn xuống bếp tự tay nấu đãi khách quý.
Dưới tài nghệ của hắn, Đường Cung và Đường Tuyết cũng phải xiêu lòng:
-Kim công tử tuy là con nhà gia thế nhưng lại có thể nấu ăn ngon đến như vậy, tại hạ thật sự rất bái phục.
-Này, có thật là ngươi nấu không đấy? Đầu bếp ở Bạch gia tuy có các nguyên liệu thượng hạng nhưng cũng không thể làm ra những thứ này.
-Hai vị tiền bối thật quá khen, ta đây cũng chỉ học đòi nấu nướng để chăm sóc cho Ái Như mà thôi, phần lớn là nhờ nàng ấy chỉ dạy.
Ái Như cũng bưng hai ly nước trái cây ra mời.
Tất nhiên là hai người Bạch gia kia cũng bị chinh phục.
Ma Kim nhân cơ hội này kiếm chút cháo:
-Cung huynh thấy thế nào.
-Rất ngon, rất ngon, ta chưa từng uống thứ nước như vậy.
-Của huynh đang uống là nước ép táo, còn của tiên nữ đây là nước ép cam.
Đường Tuyết nghe thế liền lấy cái ly của gia huynh uống thử:
-Aaa, ngon quá đi, mỗi thứ một hương vị khác lạ, không thể ngờ đó.
Đường Cung đắn đo một tí, sau đó cũng không kiềm được mà nhấc thử cái ly của muội muội.
"Sao nhẹ thế này, hết rồi sao?"
-Hì hì, muội thấy ngon quá nên cạn sạch rồi.
(Bạch Đường Tuyết cười ngây thơ)
Ma Kim liền chêm vào:
-Đám người bọn ta mấy nay sống nương tựa vào thứ nước này.
Không biết mấy vị có thể...
-Giá bao nhiêu? Ta muốn thêm vài ly nữa! (Đường Tuyết)
-Ba mươi đồng một bình, bằng khoảng hai ly á.
-Lấy ta một trăm bình, à không, là mười vạn bình, ta sẽ đem về thành Kinh Dương.
-Hay là chúng ta làm giao dịch đi.
Tại hạ sẽ đưa công thức cho tiểu thư, người về Kinh Dương mở tiệm, lời lãi chia đôi.
Thấy thế nào?
-Ta trước giờ chưa nghĩ đến việc sẽ buôn bán.
-Nói nhỏ cho hai vị nghe, cái thứ nước này bán một lời ba.
Không chừng nó có thể khuynh đảo Kinh Dương thành.
-Chuyện này ta sẽ bàn lại với bá phụ.
Bọn họ nói thêm vài câu qua loa, thấy mọi việc ổn thỏa, hai người đó cũng rời đi, Ma Kim cũng đã đưa trước hai công thức và bản giao ước để cho bá phụ gì gì đấy của hai tên họ Bạch kia xem qua.
Ái Như lúc này mới có thể thắc mắc:
-Tại sao chàng hôm trước lại nói nghiêm trọng thế?
-À, nàng nghĩ nhiều rồi, chỉ là ta lo lắng sẽ thất hứa với cô nương đấy, nên đề phòng trước thôi.
-Ừm, ta hiểu rồi, thế mấy món hôm qua, ta đưa lại cho chàng nhé?
-À, cứ giữ đó, có gì vài hôm nữa thay ta đưa cho cô ấy.
Ta sợ rằng còn có kẻ theo dõi hành tung của ta.
Bây giờ ta ra ngoài nghe ngóng tin tức.
-Trời sắp tối nhem rồi mà.
Hoàng Hà Thành không lớn cũng không nhỏ, thuộc nước Việt, nằm trong Nam lục địa.
Cả thành có khoảng sáu mươi vạn dân, phía Nam giáp sông lớn nên thuận lợi cho việc trồng trọt, phía Đông có khu rừng nguyên sinh, phía Tây và phía Bắc thì là con đường giao thương với các khu vực khác.
Nhìn chung, nếu xét về điều kiện tự nhiên thì khá thuận lợi, ít xảy ra thiên tai, là nơi thu hút những người muốn sống một đời bình dị, an yên.
Tuy nhiên cũng vì lẽ đó mà huyết mạch vùng này yếu ớt, linh khí khô cằn, thậm chí bọn tu ma nhăm nhe nơi này như Hổ Thiết cao nhất chỉ đạt tới cảnh giới nhất giai hậu kì, chính vì lẽ đó các thế lực lớn không chú ý đến nơi đây, lại cách xa vị trí của những danh môn chính phái nên không có sự bảo hộ.
"Để có thể chuẩn bị nguyên liệu thăng giai cho Hồ Mẫn thì có thể tạm đoán rằng, lão ma đầu kia chắc chắn còn nhiều thủ hạ phân bố rải rác khắp Hạ Giới.
Ta có lẽ nên mượn tay Bạch gia để diệt trừ hết nhỉ? Mà nhắc lại tức, lúc trước ta chỉ cần dùng sát khí thôi thì tam giai đủ chết rồi, giờ bị bọn nhị giai chèn ép, cay thật.
Hồ Mẫn lép không biết có còn u mê không.
Muốn qua đập nó quá đi!" Ma Kim dạo vòng quanh Hoàng Hà Thành vừa đi vừa nghĩ.
Hắn cố tìm một cái gì đó làm để vơi đi sự bứt rứt trong người, chứ dục vọng chẳng giúp ích được gì cả.
Hắn đi tới tới một tửu lầu để mượn rượu giải sầu "Chán thật, lại nhớ đến các mỹ nhân ở Thượng Giới rồi.
Ở Hoàng Hà Thành chẳng có kỹ viện nhỉ, muốn vô một lần cho biết.
Mà cứ thấy khó chịu quá đi thôi, Hồ Mẫn đấy rốt cuộc có mị lực đặc biệt gì thế, aaa!"
Hắn uống say rồi ngủ gục luôn ở quán, người của Kim phủ phải khiêng về.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Ái Như dọn sẵn bữa sáng cho Ma Kim, không quên chọc hắn vụ tối qua:
-Tửu lượng của chàng sao kém đi rồi, mới có bốn bình đã say giấc nồng.
-Ta cũng không biết nữa, con bé Hồ Mẫn đó cứ khiến ta phân tâm.
Chiều nay nàng bí mật tới đưa nó nguyên liệu, bảo nó thăng lên nhị giai thì nên cút đi là vừa.
Nhớ là đi con đường hôm trước nàng mon men đi theo ta đấy.
-Sao thế, cứ tưởng chàng đây tham lam muốn thu nhận muội ấy.
-Chịu, ở bên nó riết có ngày ta trở thành một tên vũ phu thực sự mất.
Tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
-Vậy ra điều chàng nói lúc trước là thật sao, kì lạ nhỉ, ta ở cạnh cô ấy thấy chẳng có gì khác thường.
-Chính vì lẽ đó mới bất thường.
Ta không thể lí giải được, ngừa vẫn tốt hơn chữa, nếu nàng muốn có muội muội bầu bạn thì ta thu nhận Tuyết Hân.
-Biết ngay chàng vẫn còn để ý đến muội ấy mà.
-Ta cũng không biết nữa, huhu, đầu óc ta lúc này cứ hối thúc ta đi tra tấn Hồ Mẫn thôi.
Cả ngày hôm nay ta ở trong phủ luôn đây.
À, sau này đừng nhắc tới cô ta nữa, kéo ta không kiềm chế được mất.
-Ừa, tùy chàng thôi.
Chiều hôm đó, Ái Như phụng mệnh đến đưa Hồ Mẫn nguyên liệu, Hồ Mẫn không thấy bóng dáng Ma Kim liền thắc mắc:
-Qua nay tên cầm thú kia sao không đến vậy Như tỉ?
-Chàng ấy nhờ ta chuyển lời, nói rằng muội sau khi thăng lên nhị giai thì hãy rời khỏi Hoàng Hà Thành.
Dạo gần đây có biến sự, chàng ấy không thể tới nơi này.
-Thế thì ta không thèm lên đâu, à không, ý ta là ta không rời khỏi đây đâu, há có thể tha thứ cho hắn như vậy.
-Ta khuyên muội đừng đối đầu với chàng ấy nữa, Kim công tử không dễ đối phó đâu.
-Bất quá nếu thất bại thì bị hắn giày xéo thôi, có chết đâu mà sợ.
-Thật là, ta không hiểu nổi hai người luôn.
Nếu muội muốn tìm hắn tính sổ ta cũng không cản.
Nhìn muội bị thế này thật là xót quá, mong sau khi thăng giai gì đó sẽ được phục hồi hoàn toàn.
-Thật ra hắn không nói thì ta cũng không biết về vấn đề đó nên cũng chẳng kì vọng gì nhiều.
-Chàng ấy đúng là thâm ẩn khó đoán, nhưng mà trước giờ chưa từng nói dối ta điều gì.
Cho nên cứ yên tâm đi.
Ái Như tiện tay dọn dẹp chất thải của kẻ tàn tật như Hồ Mẫn.
Trong bao đồ, ngoài nguyên liệu ra thì còn có nhiều thức ăn, đồ uống và mười đồng vàng, Ái Như nói:
-Chàng dặn ta lúc muội thăng giai sẽ tốn mất một tuần, trong thời gian đó không cần ăn uống, nhưng mà ta để đây dự phòng sau khi muội hoàn tất có cần thì dùng đến.
Hồ Mẫn cảm động đến rơi lệ, dụi dụi cái đầu vào người của Ái Như.
-Ta thực sự biết ơn Như tỉ.
Huhu, ta không muốn rời xa hai người đâu, tỉ nói hắn đừng đuổi ta được không? Ta có thể ở lại làm nô lệ cho hắn mà.
Chứ bây giờ, ngoài Hoàng Hà Thành ra, ta không còn chốn nào dung thân cả.
-Ta sẽ chuyển lại với chàng, nhìn thế thôi chứ chàng ấy dễ xiêu lòng lắm, có thể sẽ suy nghĩ lại đó.
Muội cứ tập trung bình phục cơ thể trước đã.
-Dạ vâng, muội rõ rồi.
Lại một ngày trôi qua êm đềm, chuyện Hồ Mẫn cầu xin, Ái Như vẫn chưa dám nói với Ma Kim, sợ nhắc đến cái tên đấy thì hắn lại nổi điên lên mà đến tra tấn muội ấy.
Về phía Ma Kim, cả ngày hôm qua hắn ngồi thiền tịnh tâm, ráng loại bỏ sắc dục trong đầu mà tập trung nhớ lại kho tàng trí thức đã học tập từ nguồn sách phong phú trên Thượng Giới.
Bạch Đường Tuyết trở lại Kim phủ để thông báo việc đại sự.
Nhưng trước khi vào công chuyện thì cô ấy lại đòi Ma Kim đãi một bữa ăn.
Hắn cũng đành chiều ý, thấy tiểu thư đó ăn ngon lành, hắn liền trêu:
-Sao thế, lần này không rủ Cung huynh đi cùng để độc chiếm phần ăn phải không?
-Hứ, ta làm gì tham lam đến thế.
Huynh ấy nay có nhiệm vụ ở tông môn rồi.
-Thế chuyện làm ăn hôm bữa bá phụ của cô quyết định thế nào.
-À, ông ấy sau khi uống thử nước cam liền chấp nhận điều kiện của ngươi, còn chẳng thèm đọc qua bản giao ước cơ.
-Thế thì tốt quá rồi, có sự hợp tác với Bạch gia, tại hạ há chẳng phải phát tài rồi sao.
-Uầy, chuyện đó là chuyện nhỏ, ta có tin tốt cho ngươi đây.
-Tiểu thư nói đi, tại hạ rất nóng lòng.
-Triều đình sắp tổ chức giải đấu.
Để đáp lại công lao ngươi tiêu diệt phần tử ma đạo báo thù cho Bạch Thiên Thu, Bạch gia ta sẽ tặng ngươi một vé tham dự.
-Ơ, tưởng tặng gì, vé thì ta tự đăng ký là được mà, ta cũng chẳng thiếu thốn ngân lượng.
-Này, này, thái độ gì đấy.
Cái vé này muốn mua cũng không được đâu.
Chỉ những kẻ nhất giai hậu kì mạnh nhất mỗi thành mới được đó.
-Trông cái thành này ai mạnh hơn ta à?
-Đất Hoàng Hà của ngươi còn chưa có tam giai thế gia thì chưa phải là thành đâu.
-Ra là thế, nhưng sao tên gọi của nó là Hoàng Hà Thành mà.
-Ta nghe bá phụ kể lại, khi xưa chỗ này có tam giai thế gia.
Nhưng không rõ tại sao gia chủ tu vi nhị giai hậu kì của họ sau khi vào sâu bên trong khu rừng phía Đông tu luyện thì biến mất kì lạ, có người bảo lão ấy đã tiến lên Trung Giới, nhưng có kẻ bảo rằng tên gia chủ ấy đã bị sát hại.
Sau đó thế gia tam giai trấn thủ Hoàng Hà Thành cũng mai danh ẩn tích.
-Ồ, chắc ta cũng thử một lần vào đó tìm cơ duyên.
Biết đâu lại thăng giai.
-Mơ à, đến giờ vẫn ít tu chân giả nào vác xác vào đó, nghe nói hầu hết đều chịu chung một kết cục.
Mà chuyện này chỉ là truyền thuyết đồn thổi về nơi đây thôi, ta đi qua nhiều nơi khác cũng có những câu chuyện kì bí tương tự, nên chẳng tin lắm.
-Thế tí tiểu thư mang ta phi hành vào sâu trong đấy thử xem.
-Không!