Ngoài Kim phủ có món ngon ra thì Hoàng Hà Thành chẳng có chỗ nào để giải trí cho nên sau khi thông báo thì Bạch Đường Tuyết cũng mau chóng trở về.
Ma Kim lúc này nảy ra sự tò mò về bí ẩn khu rừng phía Đông.
"Dù sao thì ta cũng bất tử, vào thử một lần cho biết nhỉ...!nhưng mà lười tái sinh thật đấy...!à khoan, nếu như tái sinh thì có cơ hội hành hạ Hồ Mẫn rồi, duyệt!" Ma Kim không thể kìm được sự phấn khích lúc này.
Hắn vác túi xách lên và đi, lại còn mạo hiểm dẫn theo Ái Như.
-Chàng thật sự tính vào sâu trong đấy sao?
-Ừa, nàng không muốn đi à?
-Đi cùng chàng dù bất cứ đâu cũng hạnh phúc, chỉ có điều trong đấy e rằng có nguy hiểm rình rập.
-Nàng tu vi ngang với ta, nếu chết thì chết chung thôi có gì đâu mà sợ.
-Híc, chàng chưa gì đã dọa ta rồi.
Khu rừng rộng lớn, xung quanh cây cối um tùm, nồng độ linh khí gấp ba gấp bốn lần ở trong thành.
"Chẳng nhẽ linh khí tập trung hết trong đây sao? Như vậy thì chắc chắn có dị tượng.
Hôm bữa tra hỏi Hồ Mẫn thì cô ta không chịu nói, cứ nhây nhây thách thức chọc cho ta đánh, nhưng mà ta đoán chừng cô ấy cũng chẳng biết gì đâu.
Còn con ma thú nhất giai hậu kỳ đám người Hổ Thiết giết, chắc chắn cũng đến từ trong này."
Đến xế chiều, mặt trời sắp lặn, Ái Như bắt đầu có hơi rén:
-Chàng ơi, chúng ta định đi tới bao lâu đấy.
-À thôi, chắc cũng nên về rồi, nếu như trời tối thì sẽ không biết được phương hướng mất.
Nhưng thế giới lúc này đã được chủ nhân mới vận hành, há lại dễ dãi với Ma Kim.
Một bầy con sói lao ra nhắm vào bọn họ mà truy đuổi, tuy mỗi con chỉ tầm nhất giai sơ kì, nhưng mà số lượng lên tận mười ba, mười bốn.
Hai con lao tới Ma Kim, chỉ bằng một quyền và một cước, hắn đã hạ gục được, nữ nhân ngang cảnh giới kia chưa hề có kinh nghiệm thực chiến, mà tính ra chưa từng luyện tập thể chất một tí nào nên rất sợ hãi vội nấp sau lưng người thương.
Ma Kim cầm cây lưỡi hái, múa lượn vài điệu là bọn cẩu hạ đẳng này bung chạy, nhưng mà là chạy về con sói đầu đàn, nhất giai hậu kì.
Nó to gấp đôi hắn, nhe ra bộ nanh vuốt sắc bén, ngẩng đầu hú lên chỉ huy cả đàn dàn trận.
Hắn thấy tình hình không ổn, đành lôi ra vài cây kim giấu bên trong tay áo, phóng thẳng tới con sói đầu đàn, nó tức điên lên, cả bầy sói đồng loạt lao vao.
Ma Kim với thân thủ nhanh nhẹn, đã vội cõng Ái Như trên lưng để bỏ chạy, con sói đầu đàn bị dính độc, chạy được một lúc đã ngã khụy xuống.
Hắn cũng đoán chừng một điều rằng càng về tối, hung thú xuất hiện ngày càng đông, dây dưa với đám này chẳng có tác dụng gì nên đành dùng hạ sách.
Nhưng đã quá muộn, chỉ vài phút nữa thôi là trời sập tối, hướng mà Ma Kim đang lao tới chưa hẳn đã là đường về nhà, bọn họ đành phải leo một cái cây để ẩn nấp đợi trời sáng.
"Khốn khiếp, sao ta không tính tới việc này nhỉ?" hắn cẩn thận quan sát động tĩnh từ trên cao.
Ái Như gối đầu trên đùi của Ma Kim với vẻ mặt lo lắng:
-Chúng ta sẽ không sao chứ.
-Sao ban nãy mấy con sói lao tới lại ngơ ngác thế.
-Huhu, người ta phụ nữ chân yếu tay mềm, đến bước đi còn không vững thì sao chống lại chứ.
Tất cả là tại chàng rủ ta vào đây.
-Thôi nín đi! Ta xin lỗi.
Trông thấy dáng vẻ mít ướt của nàng, hắn nghĩ ra một ý tưởng.
Thế là mặc kệ có những con quái vật nguy hiểm đang lảng vảng phía dưới, những tiếng gầm hét hoang dã ghê rợn, Ma Kim lúc này đang hăng sức nấc Ái Như ở trên cây khiến cành lá rung chuyển.
Nàng phải dùng tay tự bịt miệng lại để thôi không phát ra tiếng rên rỉ.
Vì là nhất giai hậu kì, nên trải nghiệm lạ lùng này có phần hơi nhanh, chỉ ngốn có mười lăm phút không bao gồm thao tác vén y phục.
"Ít nhất làm điều này có thể lấy lại sức! Không khéo khuya nay lại có biến." Ma Kim nghĩ thầm.
Cơ mà thế giới này dường như đọc được suy nghĩ của hắn, phán đoán đấy hoàn toàn chính xác, giữa đêm có nguyên một con rắn khổng lồ to chục thước tu vi lên tới nhị giai sơ kì trườn bò dưới gốc cây.
Ma Kim vì cẩn trọng quan sát nên đã thấy nó từ xa, hắn ghé tai Ái Như thì thầm:
-Dù nàng có thấy gì thì cũng ráng giữ bình tĩnh nhé, nhưng tốt nhất là nhắm mắt lại ngủ đi.
Yên tâm, sẽ không có gì xảy ra đâu!
Vì ma thú có thể đánh hơi thấy được mùi sợ hãi, cho nên Ma Kim đành căn dặn chứ không thì hắn đã nhân cơ hội này chọc nàng đến phát khóc rồi.
Ái Như vội nhắm mắt lại, nhưng mà nàng vẫn sợ hãi sau khi nghe những lời đó, nàng không ngừng nghĩ về thứ tiêu cực "Là con gì đang tiến tới đây sao, nó không biết leo cây chứ?"
Hắn tất nhiên cũng cảm nhận được cơ thể đang run lẩy bẩy của nàng.
Hết cách rồi hắn đành cho nàng run rẩy theo một cách khác.
Dùng ngón đòn tuyệt kĩ, Ma Kim thành công khiến cho tâm trạng của nữ nhân yếu đuối được thư giản.
Con rắn kia không đánh hơi được gì cũng bỏ đi chỗ khác.
Ái Như cũng vì đê mê mà chìm vào giấc ngủ, gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, chảy cả nước bên khóe miệng.
"Dễ thương quá đi thôi, sao ta số hưởng thế nhỉ? Yên tâm, ta không để nàng phải quên đi đâu, bằng mọi giá ta sẽ trân trọng mạng sống lần tái sinh này!" Ma Kim vỗ về ngươi thương đang nằm gọn trong vòng tay.
Sáng ngày mai, đợi Mặt Trời lên cao soi sáng cả khu rừng, Ma Kim mới dám dẫn Ái Như chạy về thành.
Mọi người thấy hai người trở về thì vô cũng mừng rỡ, dù gì bình thường việc kinh doanh hầu hết là do ông bà chủ đây quán xuyến, gần nửa ngày mất tích, khiến cho đám nhân viên ở Kim phủ một phen lo lắng.
-Bọn ta hôm qua đi dạo một tí, sau đó ngủ tạm ở quán trọ bên ngoài xin lỗi vì đã không nói trước.
(Ái Như)
-Hôm nay có làm tốt công việc không thế? (Ma Kim)
-Thưa công tử, mọi thứ đều ổn thỏa.
(Tuyết Hân)
Một tên hầu cận cũng chêm vào:
-Thưa công tử, đều là nhờ Hân tiểu thư đứng ra đốc thúc nên mọi người mới có thể hoàn thành đó ạ!
-Không có ạ, tất cả là do Như tỉ tỉ đã chỉ dạy tận tình cho tiểu nữ.
(Tuyết Hân)
Ma Kim sờ đầu nàng ấy khen thưởng:
-Ngoan lắm, sau này mọi việc trong Kim phủ khi bọn ta vắng mặt, đều trông cậy hết vào ngươi.
Tuyết Hân nghe như vậy, trong lòng rất cảm kích, nhưng mà khi nhìn thấy bộ y phục xộc xệch của họ, thì nàng có chút ghen tị trong lòng.
Đã vậy Ma Kim còn xát muối vào tim cô ấy khi quay sang nói với Ái Như:
-Nàng đi pha nước rồi hai ta cùng tắm nào!
-Lại muốn ăn đấm phải không.
-Hì hì.
Nghiện mà còn ngại.
Nhưng mà dẫu cho chuyện gì xảy ra thì Ma Kim cũng không thể kiềm chế được cái dục vọng đối với Hồ Mẫn.
Tới khuya, hắn lại thao thức không ngủ được, cứ nằm đó nghịch ti của Ái Như.
-Chàng sao thế, buồn phiền chuyện gì sao, kể ta nghe đi.
-À thì lại là việc muốn tra tấn con ma nữ kia thôi.
-Có một chuyện này ta muốn nói cho chàng.
Hôm thiếp gặp Hồ Mẫn, cô ấy có van xin được ở lại bên chàng.
Thái độ rất là chân thành, người gì đâu khó hiểu, bị hành hạ thế thảm đến vậy rồi mà, bộ chàng tẩy não cô ta sao.
-Không, cô ta tẩy não ta thì có, mà kể ra cũng lạ thật, hay là ta đi tới gặp nhỏ đó bây giờ.
-Lại tới đánh đập muội ấy à, ta không cho chàng đi đâu, với lại đêm khuya thế này, nếu chàng rời khỏi đây chắc chắn sẽ bị chú ý đó.
Nếu như ai đó phát hiện ra Hồ Mẫn khi xưa là ma nhân, chắc chắn sẽ không tha cho muội ấy.
-Ở bên ta một thời gian, Ái Như giờ đây cũng suy nghĩ thấu đáo thế.
-Ra là trước giờ chàng nghĩ ta nông cạn?
-Không có không có, chỉ là bà chủ ngày càng thông minh tuyệt sắc hơn thôi.
Hay để nô tài xoa bóp cho bà chủ nha.
-Hừm, làm đi.
"Đúng là ma khí dự trữ của ta cạn sạch rồi sao, mấy lần ân ái với Ái Như gần đây chẳng khiến tu vi của nàng tăng tiến.
Âm dịch của Hồ Mẫn rất ấn tượng, nếu chỉ dựa vào linh khí ít ỏi thì mấy trăm năm không biết lên được Trung Giới chưa.
Biết đâu đây chính là chìa khóa giúp ta trở về thế giới cũ." Ma Kim bắt đầu cân nhắc đến việc sẽ giữ Hồ Mẫn ở bên cạnh, mà thực chất ban đầu hắn đã dự tính thế rồi, nếu không vì sợ cái gọi là "mị lực biến chất" sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của bản thân thì mọi chuyện đơn giản rồi.
Hôm nay Ma Kim lại quyết định ở trong phủ bế quan "Để ý thì hôm qua sau khi xử lý vài con ma thú, trong người lại bức bối muốn xả hết lên Hồ Mẫn, nếu như là hồi ở trên Thượng Giới thì chỉ cần nhờ mẹ hay nương tử áp chế cái vòi tiểu tiện là xong, nay có Ái Như đảm nhận phần việc đó nhưng xem ra không hề đủ, thôi thì tịnh tâm một thời gian, đợi Hồ Mẫn thăng lên nhị giai rồi tính tiếp."
"Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên", sự việc xảy ra không như hắn trông đợi, tới xế chiều, binh lính tới Kim phủ cấp báo:
-Thành chủ có cầu khẩn tới Kim công tử, mong đại hiệp ra tay cứu giúp thành Hoàng Hà.
-Có chuyện gì thế, ma nhân trở lại à?
-Thưa, mọi việc nghiêm trọng hơn ạ, có hàng ngàn hoang thú bất ngờ ồ ạt tấn công từ khu rừng phía Đông, cổng thành sắp không còn chống đỡ được nữa, mong đại hiệp ra tay tương trợ.
Không còn thời gian nghĩ nhiều, Ma Kim lập tức tới đó trấn thủ.
Đúng như những gì đã được mô tả, bọn thú dữ với số lượng đông đảo điên cuồng nhắm tới cổng thành mà lao đầu.
"Thú triều sao? Cứ thế này, không chỉ cổng mà tường thành khéo còn sập."
Hắn lao từ trên cao xuống, một mình nghênh chiến với cả đàn thú trước mặt, có sói, có hổ, có báo, thậm chí những con động vật ăn cỏ như ngựa, linh dương, nai hay bò sát như rắn, trăn, bò cạp,...!không rõ vì lí do gì mà cũng lao đến một cách vô tri như muốn tự sát.
Ma Kim dùng bộ pháp liên tục luồng lách giữa những kẻ hở, hai tay xoay lưỡi hái một cách mạnh mẽ, mười vòng trong hai bước nhảy đã giết được năm con.
Đám súc vật này căn bản dù có tấn công trúng hắn đi nữa thì cũng vô dụng trước thân thể nhất giai hậu kỳ.
Tuy nhiên nếu như để bọn nó cứ tiếp tục lao vô cổng thành thì không ổn nên Ma Kim vẫn cứ phải dùng toàn lực để tiêu diệt.
Trước sức mạnh của Ma Kim cùng với sự hỗ trợ từ dàn cung thủ đứng trên tường thành, chưa đầy nửa canh giờ đám hoang thú đã bị quét sạch.
Hắn để ý thấy trên cổng thành và quanh đây có mùi hương của U Linh Tỏa hạ phẩm, nó chính là nguyên nhân khiến dã thú nổi loạn.
Hắn giải quyết phần ngọn xong thì quay sang xử lý phần gốc.
Hắn ra lệnh tiếp tục chặn cổng thành phòng ngừa có thêm một đợt thú triều, còn cẩn thận kêu binh linh đem dầu hỏa tới, rưới sẵn xuống bên dưới, nếu có biến lập tức châm lửa đốt, đặc biệt không cho ai tiếp cận khu vực này.
Sau đó Ma Kim một mình tiến sâu vào khu rừng phía Đông, tất nhiên không phải là đi điều tra mà là đến chỗ của Hồ Mẫn để thỏa mãn cảm giác hưng phấn.