Ma Kim và Hồ Mẫn tiếp tục tìm kiếm vũ khí, chỉ còn một vòng ngoài cùng nữa thôi là xong.
Nhưng mà trời xui đất khiến, bọn họ lần nữa gặp lại đám tu tiên kia, sẽ không có chuyện gì nếu như một trong số người đó đang cầm theo cây lưỡi hái quen thuộc.
Bốn tiên nhân lại lần nữa thủ sẵn tư thế khi Ma Kim tiến lại gần.
Hắn cười nói thân thiện:
-Này huynh đài gì đó ơi, hình như huynh nhặt được đồ của ta.
-Chẳng phải khi nãy các hạ đi hướng kia sao?
-À thì ta vì tìm cây lưỡi hái này nên đi theo vòng tròn để tìm kiếm cho dễ.
-Các hạ nói cây lưỡi hái này của các hạ sao?
-Đúng rồi, nếu không phiền thì mong huynh đài đây trả lại, ta lấy số thảo dược này coi như để hậu tạ.
-Thứ này đúng là nhặt được, nhưng người nhặt không phải ta.
Làm phiền các hạ đợi một tí để ta bàn lại với các đồng môn.
-Được thôi, không gấp, không gấp.
Một nữ nhân tóc ngắn ngang vai liền góp ý:
-Có vẻ như hắn nói thật, sư huynh trả hắn rồi lấy số thảo dược đi, chúng ta nãy giờ tìm kiếm chẳng thấy, thứ vũ khí này cũng tầm thường chẳng có linh khí.
Tên nam nhân mặc áo xanh trông máu chiến nói lớn, dường như không sợ Ma Kim và Hồ Mẫn nghe thấy:
-Haha, tỉ thật ngốc quá, nếu như thứ này tầm thường, há hắn lại nỡ giao ra đống thảo dược kia.
Một nữ nhân tóc búi cao cũng tham gia vào:
-Nếu như bọn chúng xài lưỡi hái, chắc chắn đến chín phần là tu ma hoặc tu yêu.
Chúng ta sao không nhân cơ hội này bắt giữ bọn chúng.
Nữ nhân tóc ngắn trông có vẻ nhút nhát nằng nặc phản đối.
Tên nam nhân mặc áo trắng hai lần nói chuyện trực tiếp với Ma Kim có vẻ là sư huynh của nhóm tu tiên đó, liền đưa ra quyết định cuối cùng:
-Chúng ta cứ giành lại số thảo dược đó,.
Nếu bọn chúng chống đối, thì chắc hẳn là tu ma, chúng ta sẽ diệt ma trừ yêu, thay trời hành đạo
Thế là tên vô liêm sỉ kia quay lại nói với Ma Kim:
-Bọn ta hội ý đã xong, mong hai vị đưa ra thảo dược trước.
-Tốt quá, đây đây, ta giao ra năm phần, năm phần còn lại sẽ đưa sau khi huynh đài trả lại ta cây lưỡi hái.
Ma Kim từ xa nhìn thì đã đoán chừng bộ mặt gian xảo của đám ngụy quân tử này, đã bàn bạc trước với Hồ Mẫn kế sách đối phó.
Sau khi cầm lấy năm phần thảo dược, tên áo trắng bắt đầu giở trò lật lọng:
-Nhưng mà ta đây vẫn không tin, làm sao ngươi chứng minh được ngươi là chủ nhân của cây lưỡi hái này? Phàm những món vũ khí man di này, toàn là của tu ma, chẳng nhẽ?
-Huynh đài nghĩ nhiều rồi, đây không phải vũ khí, nó thực chất là một bản đồ kho báu, chứa vô số bảo vật của một tên ma vương đã thăng thiên.
Ta đây trong một lần trảm ma đã nhặt được.
Ba tên tu tiên kia nghe thế liền sinh lòng tham, tên áo trắng cố gặng hỏi:
-Làm sao ta đây tin lời ngươi được.
-Vì các vị là tiên nhân, coi như cũng là đồng đạo, ta sẽ kích hoạt nửa tấm bản đồ cho các vị xem.
Đưa ta thử cây lưỡi hái, thứ này ta đã yểm bùa khóa lại.
Tên áo trắng tuy cẩn trọng, nhưng mà cũng tò mò Ma Kim sẽ làm thế nào, vậy là không ngần ngại giao ra.
Ma Kim cầm được vũ khí, giả vờ đưa lên cao lẩm bẩm niệm chú rồi vẽ vòng tròn dưới đất, lùi lùi về phía Hồ Mẫn, sau đó như kế hoạch đã tính, cả hai cao bay xa chạy.
Tên áo trắng, áo xanh và nữ nhân búi tóc tức tối lập tức đuổi theo, nhưng há có thể so sánh với ma binh khí, đã thế bộ pháp cực phẩm Hồ Mẫn đã học không chỉ giúp đôi chân mau lẹ mà cả cơ thể và cả việc phi hành cũng hưởng lợi theo.
Mặc dù bay nhanh hơn, nhưng Ma Kim vẫn bảo Hồ Mẫn hạ thấp xuống khu rừng xum xuê để dùng địa hình cắt đuôi đám người kia.
Ba tên tu tiên bị Ma Kim và Hồ Mẫn vờn trong rừng, đến mệt rả rời.
Hai người còn nhảy khỏi lưỡi hái để chạy núp vào một gốc cây cổ thụ lớn, khi tên áo trắng gọi hai tên còn lại bao vậy, sau đó dùng bùa chú cho nổ tung thân cây rồi xông vào, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Mất nửa canh giờ tìm vòng quanh khu vực đó nhưng vẫn không thấy, đành phải từ bỏ trong sự cay cú và mau chóng quay về vị trí cũ.
Nhưng mà điều khiến bọn chúng không ngờ đó là, sư muội tóc ngắn đã biến mất, chỉ còn có lá thư, ghi rõ ngày hẹn để gặp mặt.
-Ba ngày sau, bọn ngươi đến đây.
Ta có việc cần bàn.
Tốt nhất là không nên tiết lộ ra ngoài.
Thì ra hình ảnh Ma Kim và Hồ Mẫn lao xuống dưới chỉ là dùng phân thân đánh lạc hướng, sau đó quay về chỗ cũ để bắt cóc nữ nhân còn lại, gì chứ hai cân bốn khó có thể, nhưng bắt nạt một nữ nhân nhút nhát thì quá đơn giản, chỉ một chém bằng lưỡi hái, cây kiếm nhất giai của cô ta đã bị nứt đôi.
Phóng thêm vài cây kim tẩm thuốc,rồi bay vòng vòng phía trên chờ đợi tầm vài phút cho thuốc ngấm vào cơ thể là đã dễ dàng đánh ngất và khiêng đi.
.
.
Mở mắt ra thì cô nương ấy đã bị trói trong tầng hầm khi xưa Ma Kim nhốt Hồ Mẫn, y phục tất nhiên đã không còn trên người, cơ thể phổng phao, trắng nõn nà cố gắng vùng vẫy nhưng vô dụng.
Ma Kim đang ngồi quay lưng lại nướng thịt đằng trước, Hồ Mẫn thì miệng nhai nhòm nhèm.
Khi nãy trong lúc hắn bận trói tiên nữ tóc ngắn, Hồ Mẫn có ra ngoài triệu hồi Bạch Miêu đi bắt vài con thỏ béo múp míp, chủ yếu tạo không gian riêng tư cho Ma Kim thỏa mãn dục vọng.
Có điều Ma Kim không có hứng, lột đồ cô ta ra và trói chặt chứ không làm gì khác, à có mồi lửa nhóm củi chờ nô lệ đem thịt về.
.
Nữ nhân đó gào thét:
-Các ngươi mau thả ta ra.
Ma Kim cười nói với Hồ Mẫn:
-Nàng xem kia, có người được trói không chịu lại đòi thả ra.
Nàng kể cho cô ta xem điều kiện để ta tháo dây xích ra là gì đi.
Hồ Mẫn đừng lên, lấy tay mân mê cơ thể của tiên nữ và trêu ghẹo:
-Khi xưa, chàng ấy bẻ gãy hết khớp tay ta, sau đó tiếp tục đến hai chân.
Đến lúc ta liệt tứ chi, chỉ có thể dùng đầu gối để lết thì chàng mới chịu cởi xích cho ta đấy.
Ngươi nói xem, có chịu nổi không nào?
Nữ nhân ấy bị dọa đến sắp khóc, không dám nói thêm lời nào nữa.
Ma Kim đeo mặt nạ lên rồi cầm cái đùi thỏ hấp dẫn đút cho cô ta ăn, tất nhiên là nàng ấy lì lợm không chịu há miệng.
Hắn đành dùng một câu đơn giản để thuyết phục:
-Miệng trên khép lại thì ta đút vào miếng dưới đấy.
Nói thế thì có nữ nhân nào ngoại trừ Hồ Mẫn dám cãi lời.
Mặt dù tâm hồn, phẩm giá của bản thân bị hắn dẫm nát, nhưng cũng phải hé đôi môi hồng hào ra để cắn miếng thịt.
Hương vị đậm đà có mùi thảo dược, nướng vừa đủ chín, mặc dù ánh mắt căm phẫn nhìn Ma Kim nhưng cái miệng ăn trông rất ngon lành.
Ma Kim lại dùng thái độ giễu cợt, trêu ghẹo:
-Nè nè, tính cho ăn ké một xíu thôi mà đớp hết gòi.
-Chẳng phải ngươi mời ta ăn sao.
-Hừ, sao cũng được.
Ngày mai muốn ăn món gì?
-Ừm....!thịt bò.
-Có tin ta xé thịt ngươi ra nướng không? Lấy đâu ra bò mà mần thịt, thôi không cho lựa nữa.
Ma Kim quay người bỏ đi khiến nữ nhân kia bỡ ngỡ.
Nữ nhân thấy hắn cũng không gian ác lắm đành đưa ra yêu cầu:
-Này, mau các người thả ta ra, sư huynh sư muội của ta mà biết được sẽ không tha cho các ngươi đâu.
Thả ta ra đi, ta hứa sẽ bảo họ bỏ qua cho hai người.
Hồ Mẫn vẫn cứ hứng thú với cái đồi núi trập trùng của tiên nữ, vừa nghịch vừa nói:
-Nè, con nhỏ vú bự, ngươi tên gì thế?
Tiên nữ tóc ngắn nhạy cảm thấy có chút là lạ khi bị nữ nhân khác sàm sở:
-Bỏ tay ra khỏi ngực ta đi ta sẽ nói.
-Được thôi.
-Ta tên Khả, Thiên Khả.
Ma Kim nghe cái tên này thì bỗng rùng mình, cảm thấy rất quen thuộc nhưng chẳng nhớ từng gặp ở đâu nhưng không thể nhớ ra.
Hồ Mẫn giữ lời, không dùng tay nữa mà dùng lưỡi để liếm láp quả bóng căng mọng, còn tay thì nghịch ngợm khe phía dưới
-Aaa, ngươi không giữ lời, thả ta ra! Đừng chạm vào chỗ đó mà!!!
.
Ma Kim dự tính chỉ có ba nữ nhân ở Hạ Thế thôi, nhưng sau khi nghe cái tên độc đáo kia liền quay người lại, tháo bỏ mặt nạ, giới thiệu:
-Ta là Ma Kim, rất hân hạnh được gặp nàng.
Thiên Khả nhìn thấy gương mặt không tì vết của hắn thì cảm thấy có chút dao động, tuy nhiên tần số dao động nhất vẫn là phần dưới của nàng đang bị Hồ Mẫn khuấy đảo.
Nàng đỏ mặt nhìn Ma Kim bước lại, tay của hắn lúc này vẫn che đi đôi mắt.
Miệng nàng lấp bấp:
-Ngươi...!có thể...!bảo cô ấy dừng lại không?
-Được thôi.
Con dâm nữ kia, dừng lại đi!
Hồ Mẫn nũng nịu:
-Chẳng phải chàng hứa sau khi cô ấy tỉnh thì ta làm gì cũng được à?
Ma Kim không che đôi mắt nữa mà tiến tới bế Hồ Mẫn lên:
-Làm sao, ta bảo làm gì cũng được, nàng lại chọn cô ấy thay vì ta sao?
-Aaaa, em yêu anh!!!
Thế là hai tên tu ma vô liêm sỉ ân ái trước mặt cô nương vô tội kia.
Mặc dù Thiên Khả không muốn nhìn, nhưng nàng cứ tò mò liếc xem đôi mắt kì lạ của hắn, rồi còn cả thứ hình trụ khổng lồ mỗi lần đâm sâu vào khiến Hồ Mẫn rên la thống khoái kia.
Nàng bất lực chứng kiến đôi dâm phu dâm phụ hiếp dâm tinh thần, tam quan của nàng đã bị vấy bẩn.
-Nè, hai người đừng làm thế ở đây mà! Thả ta ra!
Trận nội chiến kéo dài cũng chẳng lâu lắm, tầm nửa canh giờ là xong, mà đa phần là màn Ma Kim đánh đòn đối phương.
Trời lúc này cũng sập tối rồi, Ma Kim tranh thủ về nhà kẻo Ái Như và Tuyết Hân mắng.
Hồ Mẫn thì trở về hầm ngục lấy bút lấy giấy sau đó quay lại tầng hầm ngồi vẽ Thiên Khả, dù gì nàng cũng từng trải nghiệm cảm giác cô đơn này, linh cảm đã mách bảo nữ nhân này sau cũng là tỉ muội, nàng không thể mặc kệ cô ấy như vậy.
Trở về Kim phủ, hắn thấy Ái Như và Tuyết Hân vẫn đang miệt mài tập vẽ, rất chăm chỉ, dù gì đây cũng là phương pháp tu luyện Ma Kim chỉ điểm, ngoài nó ra thì không còn cách nào để tăng lực chiến lên.
Ái Như thì còn đỡ, chứ Tuyết Hân vẫn luôn cảm thấy tự ti về bản thân, so về tình nghĩa thì nàng mắc nợ hắn, nói về tu vi thì kém hơn hai tỉ tỉ, có mỗi nhan sắc lấy làm lợi thế ban đầu thì cũng dần dần ngang nhau rồi, may mà nàng không biết tương lai còn một tỉ tỉ ngực công mông thủ chứ biết rồi thì chỉ còn cách khóc cạn nước mắt thôi.
Ma Kim vui tính, vừa về đã sỗ sàng lao tới ôm hôn đủ kiểu rồi kể lại mọi sự việc xảy qua từ hôm qua đến giờ.
Cảm xúc của hai nàng vui buồn lẫn lộn, vui vì Ma Kim và Hồ Mẫn vẫn bình an vượt qua đại nạn, đem về kha khá thảo dược, buồn vì lỡ mất cơ hội đồng cam cộng khổ cùng Ma Kim, và đặc biệt hơn trong tim của hắn lại sắp thêm một vị trí rồi.
Cứ cái đà này, vài năm nữa thì sẽ có cả hậu cung ngàn cả ngàn mỹ nhân mất.
Ái Như lườm mắt nhìn:
-Đây là lần cuối nhé!
Ma Kim cảm động ôm chầm nàng:
-Được, ta hứa, đây là lần cuối ta mạo hiểm như vậy.
Lên gối, xuống chỏ, Ma Kim mau chóng ngã lăn ra đất, Ái Như hét:
-Ta không bảo là mạo hiểm, ngươi lúc nào chả hóa dữ thành lành, ta quen rồi, cái ta muốn nói là việc bắt cóc nữ nhân kìa, tại sao lại làm điều xằng bậy rồi, chứng nào tất nấy, khi nào mới bỏ.
Nói cho mà biết, còn một lần hư hỏng nữa thì ta sẽ không theo ngươi tu hành gì gì đó đâu.
Nói xong, Ma Kim bị đuổi ra khỏi phòng, Tuyết Hân phân vân không biết đứng về phe nào, đắn đo một hồi đành chọn bên có chăn ấm nệm êm vậy.
.
Ma Kim đành ngủ trước thềm phòng.
Giữa đêm, Ái Như không nỡ nên đi ra ẳm hắn vào, trong cơn mơ màng, hắn nói mớ:
-Ta xin lỗi nàng, đừng rời xa ta, ta thề đây là lần cuối mà.
Nàng rưng rưng rơi nước mắt, khi nãy chỉ vì nóng nẩy mà muốn thử ngang ngược một lần...!ai mà biết hắn lại sẵn sàng cam chịu như thế.
"Còn chuyện gì khó hơn không?" Ma Kim cười thầm trong lòng.