Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời sưởi ấm cho cả khu rừng u ám, Ma Kim dẫn theo hai đạo lữ đi tới gặp mặt Thiên Khả.
Thật ra là do Ái Như chủ động thỉnh cầu, có thể là nàng hối hận phút giây nông nổi ngày hôm qua nên muốn tới đó xem có giúp đỡ được gì không, dù sao đợt Hồ Mẫn bị bắt, đại tỉ đây phải dọn dẹp suốt một canh giờ mới sạch sẽ tầng hầm.
Ma Kim thì sau vụ tối qua liền ngoan ngoãn vâng dạ với bà chủ.
Ba người bước vào thì thấy hai nữ nhân lõa thể đang nằm ôm nhau ngủ một cách ngon lành.
-Này, con ngu, dậy nào!
Ma Kim tới vỗ một cú mạnh vào mông Hồ Mẫn.
Nàng ấy có vẻ mơ màng, vừa ngáp vừa hỏi ngu:
-Sao anh đánh em?
-Muốn chết à, dám tùy tiện cởi trói cô ta ra, lỡ để nó trốn thoát thì làm thế nào.
-Hả, có sao đâu, em thực lực cao cường, há để xảy ra chuyện.
Thấy Hồ Mẫn bất cẩn như vậy, Ma Kim liền bóp cổ nàng nhấc lên, nhưng mà sực nhớ đại tỉ còn đang đứng phía sau, hắn liền vội bỏ xuống, lại còn xoa đầu nói nhỏ nhẹ:
-Nàng hư lắm đấy nhé, mai mốt không được lơ là như vậy nghe chưa.
Lỡ để xảy ra sơ xót thì không ổn đâu.
-Hừ, sao nay anh hiền thế.
Bộ hôm qua Như tỉ dạy dỗ cho một trận à?
-Làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ.
Ái Như và Tuyết Hân đứng phía sau bật cười khúc khích.
Thiên Khả bật dậy, liền vòi vĩnh:
-Này, đưa ta mấy bức tranh.
Hồ Mẫn đang quạu, liền hét thẳng vào mặt nữ nhân vô tội kia để xả giận:
-Kế hoạch thất bại rồi, thích nói nhiều không?
Ma Kim lôi đầu Hồ Mẫn, lấy nách kẹp cổ, dò xét:
-Này, kế hoạch gì đó nói nghe.
-Không có!
-Có vẻ như em cố tình cởi trói cho Thiên Khả rồi giả vờ ngủ nhỉ? Nhờ cô ta vờ diễn một tí chọc tức anh để anh đánh em, với cái giá đưa ra là mấy bức hình lõa thể à?
-Hừ, cái gì anh cũng đoán ra được.
Không vui gì cả! Giận anh, giận luôn Như tỉ.
Ma Kim quay qua nhìn vào ánh mắt Ái Như, nàng ấy chớp mắt khẽ gật đầu đồng ý, hắn liền lôi Hồ Mẫn qua một phòng khác.
Sau đấy những âm thanh đấm đá tát chửi bởi to tiếng phát ra, tất nhiên là không thể thiếu những tiếng rên rỉ của một ả tiện nhân khổ dâm.
.
Bên này, mặc dù cảnh giới của Thiên Khả là nhị giai sơ kỳ, nhưng vũ hồn của nàng ấy là một con rùa chỉ chuyên về phòng thủ, đó cũng là lí do hôm qua Ma Kim phải dùng tới độc dược mới bắt cóc được nàng ấy về.
Cho nên việc để Ái Như và Tuyết Hân tiếp xúc thì sẽ không có vấn đề gì, vả lại cái lá gan của Thiên Khả cũng không lớn đến mức dám động thủ trước.
Ái Như thì vẫn dịu dàng như ngày nào, hỏi thăm tù nhân như người thân trong nhà:
-Cô nương tên Thiên Khả sao?
-Ừm.
-Cái tên thật là đẹp đó!
-Cảm ơn.
-Sao trông cô nương đây có vẻ lo lắng thế, tên khốn đó ăn hiếp cô sao?
-Hắn cứ lấy Hồ Mẫn cô nương ra để dằn mặt ta, tội nghiệp cho số kiếp nữ nhân các cô cũng gặp phải người độc ác như hắn.
-Hắn á, thực ra không xấu đâu.
-Không xấu á? Chỉ vì Hồ Mẫn muốn được quan tâm một xíu mà hắn lôi vào kia tra tấn kìa, hôm qua còn ra tay cưỡng bức mạnh bạo mặc cho cô nương ấy van xin thảm thiết.
Ái Như và Tuyết Hân nhìn nhau cười, điều này làm cho Thiên Khả có phần bối rối.
Ái Như tự gõ nhẹ ngón trỏ vào đầu mình rồi nói:
-Bọn họ, có vấn đề đấy, cô nương đừng bận tâm.
Gương mặt Thiên Khả hiện lên vẻ ngây thơ thuần khiết, ngơ ngác hỏi lại:
-Là sao? Ta không hiểu...
Tuyết Hân liền nhanh nhảu giải thích:
-Mẫn tỉ rất thích bị Kim công tử đánh đó, lúc đầu Như tỉ có nói cho ta, ta cũng ngờ vực lắm, nhưng ở bên cạnh vài buổi thì cũng quen dần.
Nếu mà Mẫn tỉ không bị đánh, sẽ chọc cho công tử phải nổi điên lên, không đánh thì không sống được đâu.
Thiên Khả xem ra vẫn chưa thông, nói đến thế rồi mà vẫn kết luận chắc nịch:
-Không ngờ hắn ta vô nhân tính đến nỗi biến cô nương ấy thành ra bộ dạng như thế.
Bỗng sắc mặt Ái Như trở nên nghiêm túc, không còn vui vẻ như ban nãy:
-Bỏ qua vấn đề đó đi.
Ta có chuyện quan trọng cần nói.
Thiên Khả tươi tắn trở lại, hai mắt tròn xoe, miệng tủm tỉm:
-Sao thế, sư huynh sư tỉ đã đến cứu ta sao?
-Nghe cho kĩ đây, chàng ấy trông có vẻ không nghiêm chỉnh, nhưng mà, chàng là một con người dám nghĩ dám làm và đã nói là làm.
-Điều này thì ta tin.
-Hôm qua chàng đã nói với ta rằng, nếu cô nương đây không đi theo chàng thì chàng sẽ giết đó.
-Không, không đời nào, ta thà chết còn hơn.
-Vậy ta xin lỗi.
Nếu còn ước nguyện gì chưa hoàn thành, có thể nói, bọn ta sẽ cố giúp cô trong khả năng.
-Vậy thì mau đi báo với sư huynh sư tỉ ta đi, họ là người phái Thanh Long.
Họ chắc chắn sẽ tới đây giải cứu tất cả chúng ta khỏi sự trói buộc này.
Ái Như lơ đi khẩn cầu đó, mà đáp lại rằng:
-Thật ra, chỉ khi ở bên cạnh chàng, ta mới thấy sự tự do mà trước đây ta chưa từng cảm nhận được.
Dù gì cũng còn hai ngày, mong cô nghĩ cho kĩ.
Tuyết Hân lấy ra những món ăn và thức uống mà sáng nay Ái Như bắt Ma Kim tự tay xuống bếp.
.
Vẫn như hôm qua, Thiên Khả thưởng thức chúng một cách rất nhiệt tình, còn chả mảy may cân nhắc có độc không, mà thậm chí có đi chăng nữa nàng cũng quất hết.
Tuyết Hân thừa cơ hội, giở trò dụ dỗ:
-Nè, cô thấy mấy món này như nào?
-Những món ăn này là thứ ngon nhất ta từng ăn trên đời, hôm qua có nếm thử một chút của tên khốn kia làm, nhưng mà sao bằng được những món này.
Là hai cô nấu sao?
Vừa ăn vừa nói rôm rả, Thiên Khả liền bị mắc nghẹn:
-Nước này uống đi.
(Tuyết Hân)
"Ực ực"
-Aaaa, đã quá đi thôi.
Khi trước ta từng nếm thử nước trái cây ở Kinh Dương thành, vẫn còn kém hơn cái này một ít đấy.
-Hì hì, tất cả đều là do công tử của bọn ta làm đó.
Thiên Khả nghe tới đây bất ngờ đến sặc nước.
Nàng buộc miệng nói lớn:
-Hể, vô lý, cái hạng người như hắn, sao có thể?
Một giọng nói đáng sợ vọng lại:
-Hạng người gì cơ?
Ma Kim bước ra, cõng Hồ Mẫn trên lưng, ả đang say sưa quàng lấy cổ hắn hút máu để phục hồi những vết thương ngoài da.
Thiên Khả sợ sệt, mím môi lại, lắc đầu tỏ ra ngây thơ vô số tội.
Ma Kim kéo lê cây lưỡi liềm kêu keng kéc, ánh mắt nhìn chăm chăm ghê rợn, lại còn nói bằng cái giọng điệu biến thái:
-Thuyết phục không được à, thế để ta chẻ ả ra làm đôi cho gọn, chắc chắn thịt ả ngon lắm đây.
Ái Như và Tuyết Hân vội ra khuyên can nhưng vô ích.
Hắn vẫn cứ xông tới gần Thiên Khả, nàng ấy lúc này cứng đơ người, phía dưới không kiểm soát mà xả nước.
Khi hắn vừa cúi người xuống tỏ ra nguy hiểm thì Hồ Mẫn bỗng dứt cái răng lên, bắt đầu chuyển sang giai đoạn hút máu bên phía cổ còn lại.
Ma Kim không nhịn được liền bật cười:
-Haha, cái con điên này, đang diễn sâu mà lại ngáo ngơ thế hả? Hút thì hút một bên được rồi cứ phải đổi làm gì.
Cái răng nanh của Hồ Mẫn đang ghim chặt vào cổ hắn, nhưng vẫn cố nói.
-Ở như cạn áu thì thao?
-Cạn thế nào được, máu tuần hoàn khắp cơ thể mà, làm gì có riêng bộ phận nào hết máu.
-Hông hích ấy?
-Mệt sao cũng được.
.
Mất hứng, Ma Kim đứng thẳng dậy, tính quay người bỏ đi thì cái mũi thính hít hít được mùi gì đó, liền nói:
-Có khai không?
Thiên Khả vội trả lời:
-Tiểu nữ thực sự không biết gì hết mà.
Làm ơn tha cho tiểu nữ.
Ma Kim liếc xuống nhìn đáy quần của Thiên Khả ướt nhẹp.
-Hèn gì khai khai, do ngươi đái dầm.
Thiên Khả đỏ mặt, vội lấy tay che lại.
Ma Kim quay sang nhìn hai nữ nhân đứng sau và mắng:
-Đứa nào nãy đưa y phục cho cô ta?
Ái Như giơ tay nhận:
-Là thiếp.
-Mau đi dọn đi.
-Dạ.
Ma Kim liếc mắt dòm cái đứa trên lưng
-Còn con này nữa, xuống!
-Hông hích.
Hắn tung cú đấm móc một cách dứt khoát, Hồ Mẫn văng vô tường.
Nàng mếu máo:
-Huhu, đồ độc ác, mém gãy răng nanh của em rồi.
Tuyết Hân liền tới an ủi Hồ Mẫn, còn Ái Như bên này đang cố dỗ dành Thiên Khả:
-Thôi, đừng xấu hổ mà, là do hắn ta độc ác chứ không phải do ngươi đâu.
Cởi đồ xong xuôi, Ma Kim lại lấy dây xích trói Thiên Khả lại.
Mặc dù ba nữ nhân kia nhìn thấy cảnh tượng có hơi bức xúc, nhưng đành chịu, nếu không dùng biện pháp này thì nàng ta chắc chắn sẽ chuồn mất, tu vi nhị giai không phải tầm thường.
Trước lúc rời khỏi, Hồ Mẫn có ngoảnh đầu lại cười nói:
-Nè, yên tâm đi, tối này ta sẽ quay lại chơi với ngươi.
.
Bốn người họ đi ra ngoài, không còn việc gì làm, Ma Kim bắt đầu kiểm tra tiến độ học võ kĩ của mọi người.
Làm tốt nhất thì chắc chắn là Ma Kim rồi, hắn có tận ba phân thân, mỗi cái duy trì tận mười phút.
Tiếp theo thì tới Hồ Mẫn, một phân thân, mười hai phút.
Ái Như kém hơn nhiều, một phân thân, hai phút, Tuyết Hân thì được có một phút thôi.
Ma Kim cũng không trách các nàng, dù là phương pháp và võ kĩ bá đạo nhưng chỉ vừa luyện có vài ngày ngắn ngủi, há có thể đòi hỏi thêm, riêng hai nữ nhân nhất giai có thể triệu hoán phân thân được đã rất tốt rồi, hắn là trường hợp cá biệt, trình Phân Thân Kĩ của hắn đã đạt tới mới dung hợp, chỉ bị hạn chế bởi mức ma lực của bản thân.
.
Sau đó Ma Kim dẫn các nàng về Kim Phủ, đun một nồi nước sôi lớn, bỏ hết tất cả thảo dược hôm qua thu được vào, hương thơm bốc ra nồng nàn thơm phức.
Tuyết Hân thắc mắc:
-Công tử tính nấu món nào mà dùng cả một cái nồi khổng lồ thế?
-Cởi đồ ra đi.
-Hửm?
-Các nàng cởi đồ ra rồi vào đó ngâm đi.
Bên trong là thảo dược, có thể ngấm vào cơ thể để gia tăng tư chất.
-Thiếp mới trung kỳ mà thôi...
-Biết gì mà trung với chả kỳ, tầm đó đã đủ kháng nhiệt kha khá rồi.
Vô đi, không nóng lắm đâu.
Ta hứa.
Mấy vị mỹ nhân vẫn chần chừ, chấm thử ngón tay vào chỉ thấy ấm ấm mặc dù nước đang sôi sục bong bóng.
Tuy nhiên mấy nữ nhân yếu đuối này vẫn cứ dè dặt kiểm tra từng chút, Ma Kim đành dùng cách khác để thuyết phục:
-Ngâm vào giúp cải thiện làn da khiến nó mịn màng trắng sáng, cả tháng trời không tắm thì vẫn thơm tho.
Xứng đáng là một mỹ nhân thơm từ thịt ngọt từ xương!
Ma Kim vừa dứt lời, Ái Như đã trút bỏ y phục nhảy vào chiếm tiện nghi, hai tiểu muội còn lại cũng lần lượt ngâm mình xuống bồn.
Hắn không hề nói dối, đúng là nước không nóng do làn da các nàng cách nhiệt kha khá, nhưng gân cốt bên trong bắt đầu có biến đổi.
Nhưng mà nữ nhân là sinh vật thần kì, vì để cải thiện nhan sắc, họ có thể cắn răng chịu đựng mà vượt qua hết.
-Cố lên, sau khi linh khí thẩm thấu vào cơ thể qua lỗ chân lông, sẽ giúp cho thể xác tiến hóa.
Thương các nàng lắm mới cho tắm đó.
(Ma Kim)
-Thế sao chàng không vào? (Ái Như)
"Xin lỗi, ta chỉ một thằng sợ đau!" Ma Kim nghĩ bụng, ngoài mặt lấp liếm:
-Do không đủ nguyên liệu đó mà.
-Không sao đâu, tỉ muội bọn thiếp chịu thiệt một chút.
(Ái Như)
Vừa dứt câu, ba nàng bất ngờ kéo hắn xuống bồn tắm.
-Á à, ra là muốn làm phản.
(Ma KIm)
Ra là mấy nữ nhân khi ngâm trong thứ nước này cảm thấy đau đớn dữ dội, nhưng cũng vì thế các bộ phận cũng căng phồng ra, cho nên dù không hẹn một lời, vẫn tâm đầu ý hợp lôi cổ phu quân xuống tắm chung, để làm gì thì ai cũng biết.
Thế là bọn họ mở một cuộc thủy chiến, lực lượng hai bên lúc này vẫn là nhất long chiến tam phụng, nhưng mà không vì vậy mà âm thịnh dương suy, cái thứ nước này, khiến cho trụ cột của gia đình giữ vững dáng vẻ huy hoàng cả buổi.
Có lúc, hắn còn phân thân ra để cân bằng tỉ số, điều này khiến các nàng chết mê chết mệt.
Mấy bữa nay ăn hành nên không có tích trữ được nhiều ma khí dự trữ, nhưng mà chí ít cũng khiến cho Tuyết Hân thăng lên hậu kì.
Hồ Mẫn đợt này rút kinh nghiệm, nhường tỉ muội làm trước, nên được bắn thẳng vào sâu tận bên trong, chứ không phải như hôm bữa chỉ rưới lên mặt.