Nửa năm sau khi Mạnh Xuân Hồng xuyên không, An Quý phi mang thai.
Thực ra cô ấy đã từng mang thai, nhưng do cẩu Hoàng đế không tiết chế được, đứa con của cô ấy chưa đến hai tháng đã sảy thai, máu chảy khắp giường, cẩu Hoàng đế sinh lý suy sụp, cả tháng trời không vào hậu cung.
Tháng đó là tháng hạnh phúc nhất của các phi tần, học trồng hoa, học nấu ăn, học nhảy múa.
Hậu cung là vũ đài, nếu dám thì hãy đến.
Mạnh Xuân Hồng đối với điều này rất đau lòng: "Nỗi đau của ta, hạnh phúc của các người, niềm vui nỗi buồn của con người quá khác nhau."
Trần phi cắn khăn tay lắc đầu: "Không phải, không phải nhằm vào muội."
"Mỗi lần sảy thai chúng ta đều ở trên giường, sau đó Hoàng đế sẽ bất lực trong một tháng, chúng ta thay phiên nhau, mỗi người đều có một lần sảy thai, để cho các tỷ muội khác hạnh phúc là đủ rồi."
Mạnh Xuân Hồng đã bị thuyết phục sâu sắc.
Luân phiên sảy thai, lần này đến lượt An Quý phi.
An Quý phi trước đây đã từng sảy thai hai lần, lần này cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng sảy thai thực sự rất đau đớn, vậy nên các tỷ muội trong hậu cung thực sự không muốn ngày hôm đó đến quá nhanh, luôn muốn trì hoãn nó lại một ngày.
Vậy nên, hôm nay Hạnh phi quấn lấy Hoàng đế nói nhất định phải làm, ngày mai Trần phi khóc lóc nói sẽ treo cổ tự vẫn, đến lượt Xuân Hồng, Xuân Hồng ngồi trên đùi cẩu Hoàng đế và đọc bài thơ em ấy tạm thời viết ra.
"Đại đế, thiếp làm sao có thể sống thiếu người."
Xuân Hồng xúc động nói: "Mỗi giây mỗi phút không gặp người đều sẽ rơi lệ!"
Vậy nên tối nay Hoàng đế ngủ ở chỗ của Xuân Hồng, Xuân Hồng mơ mơ màng màng nghĩ rằng văn chương của cẩu Hoàng đế này thực sự không cao lắm, nếu như em ấy lên làm Nữ đế, em ấy sẽ để những anh chàng đẹp trai trên cả nước vì em ấy mà viết thơ thất ngôn tứ tuyệt, cạnh tranh công bằng, người giỏi nhất lên ngôi!
Sau khi trì hoãn, An Quý phi đã mang thai được ba tháng, cẩu Hoàng đế vừa trong một vòng tranh sủng của các phi tần, không do dự chạy đến tìm An Quý phi.
Xuân Hồng đã thức suốt đêm, đôi mắt em ấy hiện ra màu đỏ tươi của em ấy vào đêm sảy thai hôm đó, có một loại dự cảm không tốt.
Em ấy nhịn không được lén lút chạy tới bên ngoài tẩm điện của An Quý phi, sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Em ấy nghe thấy tiếng la thảm thiết của An Quý phi.
Nghe thật đau đớn, cả đêm Xuân Hồng bất lực đứng ở bên ngoài tẩm điện, trước khi bình minh mới rời đi.
Lúc tờ mờ sáng, An Quý phi bình an vô sự mang theo bánh tô vị lê mà Xuân Hồng thích ăn, gõ cửa phòng em ấy.
Xuân Hồng mở cửa với quầng thâm dưới mắt.
"Hôm qua ta nằm mơ" An phi nhẹ nhàng nói: "Ta mơ thấy muội cùng ta ở ngoài điện."
Xuân Hồng không biết có nên nói hay không.
Em ấy sợ mình nói ra sẽ làm An Quý phi xấu hổ, dù sao không phải ai cũng muốn cho tỷ muội mình biết rằng mình đã la hét thảm thiết suốt cả đêm.
Vậy nên Xuân Hồng lựa chọn nói dối: "Giấc mơ đều là ngược lại!"
An Quý phi tức giận nói: "Được rồi, nói như vậy tối qua muội ngủ rất ngon sao?!"
Xuân Hồng khẽ gật đầu.
Em ấy vươn tay muốn lấy chiếc bánh tô vị lê, nhưng bị An Quý phi lại hoảng hốt đẩy ra.
Xuân Hồng sửng sốt: "Tỷ không muốn cho ta ăn sao?"
"Tâm tính trẻ con!" An phi hung hãn nói.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, muội cẩn thận một chút, để nguội rồi mới ăn, đừng để bị bỏng."
Xuân Hồng cảm thấy câu nói này vô cùng quen thuộc.
Em ấy cầm bánh tô vị lê hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới nhớ ra: "Lúc trước ăn sườn om đỏ, tỷ ta cũng nói như vậy."
An Quý Phi có chút tò mò: "Muội có tỷ tỷ sao?"
Xuân Hồng khoe khoang: "Tất nhiên rồi! Tỷ ấy giống như một đại minh tinh… Ồ, đúng rồi, tỷ đâu biết đại minh tinh là gì, nói chung thì tỷ tỷ ta rất xinh đẹp, hát cũng rất hay, ước mơ của tỷ ấy là trở thành ca sĩ."
An Quý phi: "Ta hiểu rồi, nàng ấy cũng xinh đẹp như ta, hát cũng hay như ta."
Xuân Hồng trừng to mắt: "Ồ, chỉ là giọng của tỷ thật khó nghe…"
Hai người cùng nhau cười vui vẻ.
Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, hai người rõ ràng đang cười rất vui vẻ, khi ngẩng mặt lên, mặt dàn dụa nước mắt.
An Quý phi quay mặt đi: "Ta vui quá."
Xuân Hồng lau sạch nước mắt: "Ta cũng rất vui!"
"Bánh tô vị lê ngon quá, khiến ta cảm động đến rơi nước mắt."
An Quý phi quay trở về, tối hôm qua Xuân Hồng nghe được những thanh âm đau đớn đó, đêm nay dù sao chăng nữa em ấy sẽ không để hoàng đế đến chỗ An Quý phi nữa, vậy nên Hoàng đế vừa đến hậu cung, em ấy liền chạy nhanh đến.
Cùng em ấy chạy đến còn có Hạnh phi và Trần phi.
Hạnh phi dẫn đầu: "Bệ hạ, người đừng khách khí với thần thiếp, hôm nay thần thiếp muốn "hạ eo", thần thiếp đêm nay nhất định phải cùng người "hạ eo"!"
Trần phi lau nước mắt: "Bệ hạ, tim của thần thiếp đau quá, được người bao bọc mới có thể ngủ được, người đêm nay có thể ôm thần thiếp ngủ được không?"
Xuân Hồng ngẩn người, lắp bắp: "Thần thiếp, thần thiếp, Bệ hạ, thần thiếp vừa viết xong một bài thơ mới, xưa nay tuyệt đối chưa từng có ai viết, sau này cũng vậy, thần thiếp sẽ đọc cho người nghe trên giường!"
Nhưng hoàng đế đẩy bọn họ ra một bên: "Các ngươi đeo bám quá, trẫm cũng biết mình có mị lực, nhưng hiện tại chỉ có An Quý phi mang thai."
Hắn nói: "Ờ, các ngươi không hiểu đâu, mang thai cũng có sức hút của nó."
Xuân Hồng sững sờ tại chỗ.
Em ấy nhìn Hoàng đế rời đi, bên cạnh là Hạnh phi và Trần phi cùng thở dài, Hạnh phi đưa tay chạm vào Xuân Hồng, hừ nhẹ nói: "Xuân Quý phi, đêm qua ta đã thấy ngươi."
Trần phi cũng nhỏ giọng nói: "Ta cũng thấy muội trốn ở sau cột nhà đấy."
Ba người họ nhìn nhau.
Mọi người đều rất ấm áp.
*
Đêm hôm đó, tiếng gào thét thảm thiết của An Quý phi kéo dài rất lâu.
Đêm thứ ba cũng như vậy.
Cho đến ngày thứ tư, hoàng đế vẫn lật thẻ bài của An Quý phi, từ khi mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc, ba phi tần đứng trước tẩm điện của An Quý phi, suốt cả đêm, không có một tiếng động.
Tờ mờ sáng, hoàng đế cuống cuồng vén quần rời đi.
Xuân Hồng là người đầu tiên chạy vào tẩm cung, An Quý phi yếu ớt nằm trên mặt đất, th*n d*** toàn là máu.
"Cẩu Hoàng đế thật sự không ra gì" An Quý phi nhìn thấy Xuân Hồng, nhẹ nhàng phàn nàn với em ấy: "Nhưng các ngươi lại có thể trải qua một tháng vui vẻ mà."
Xuân Hồng phủ thêm chăn cho nàng ấy, khóc nức nở.
An Quý phi kề mặt xuống mặt đất, một lúc lâu sau, nàng ấy dường như cũng có chút sức lực, nâng ngón tay chỉ về phía Xuân Hồng, Xuân Hồng vội vàng cúi người lắng nghe.
"Tiểu bảo bối Xuân Hồng" An Quý phi chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Tên ta không phải An Quý phi, tên ta là An Như Trú."
"Ta muốn giết hắn, nhưng mà trong tẩm cung của ta không có gì cả, chỉ có giường, Chúng ta chỉ có giường."
"Chúng ta không nên bị giam cầm ở trên giường."
Hạnh phi khi nghe thấy những lời này, trầm lặng không nói.
Một lúc sau, cô ấy đột nhiên nói: "Ta tên là Lâm Hạnh Nhi."
Trần phi tiếp lời nói: "Ta tên Trần Thấm Tuyết."
Xuân Hồng khóc nức nở.
An Như Trú nửa tiếng sau thì qua đời.
Thi thể của cô ấy được ba người cùng chôn cất, bên cạnh mộ An Như Trú có một gò đất nhỏ.
Lâm Hạnh Nhi giải thích: "Đó là của Lý phi."
"Nàng ấy tên là Lý Niệm Thu."
Trần Thấm Tuyết lau nước mắt: "Chúng ta là những người đáng thương trong hậu cung không ai yêu thương."
Lâm Hạnh Nhi vỗ vỗ gò đất nói: "Nhưng chúng ta có thể quan tâm lẫn nhau."
Xuân Hồng giơ bàn tay nhỏ bé lên: "Cái đó..."
Em ấy run rẩy nói: "Thật ra ta có người thương."
"Tỷ Tỷ vô cùng yêu thương ta, nhất định tỷ ấy vẫn đang tìm ta."
Lâm Hạnh Nhi tức giận nhìn Mạnh Xuân Hồng: "Ngươi không có mắt à, khoe khoang cái rắm?"
Trần Thấm Tuyết: "Đúng vậy!"
"Đi ra đi!"
Xuân Hồng cảm thấy mọi người đều rất đáng yêu, vì vậy em ấy quyết định tiết lộ bí mật của mình: "Thật ra, ta là người xuyên không, các ngươi có biết xuyên không là gì không?"
Hai người còn lại lắc đầu.
Xuân Hồng thở dài: "Được thôi, các ngươi đều là cổ nhân, cho nên chắc chắn không biết."
"Xuyên không chơi không vui chút nào, không biết cũng tốt."
Thời gian trôi qua rất chậm, sau khi An Quý phi qua đời, Xuân Hồng cảm thấy thời gian trở nên thật chậm.
Thật chậm, thật chậm.
Trước đây người có mối quan hệ tốt nhất với em ấy là An Quý phi, An Quý phi coi em ấy như em gái ruột, nếu không phải vì Xuân Hồng đã có một người chị rất tốt, em ấy nhất định cùng An Quý phi kết nghĩa chị em.
Cả ngày Xuân Hồng đều nhớ nhung An Quý phi, thường quên ăn, chỉ khi đói đến cồn cào mới vào bếp lấy ít thức ăn.
Lợn hấp bát bảo, vịt nhồi gạo nếp vàng.
Toàn là sơn hào hải vị, nhưng Xuân Hồng ăn vài miếng rồi nôn ra hết.
Có lẽ vì quá buồn, những thứ này ăn vào có vị như lá rau thiu và màn thầu mốc.