Em ấy nhìn trái nhìn phải, khi chờ đợi trở nên nhàm chán, em ấy bắt đầu v**t v* cây lê.
Một ánh sáng trắng lóe lên.
Bầu trời bất ngờ sáng lên, những cây lê cũng bắt đầu phát sáng.
Không đợi cho Mạnh Xuân Hồng kịp phản ứng, thì em ấy đã xuyên không.
*
Đất nước mà Mạnh Xuân Hồng xuyên qua được gọi là Lịch Quốc.
Khi mới xuyên qua, em ấy đã suy nghĩ suốt mấy ngày đây là triều đại nào, Lịch Quốc là một nước nhỏ ở đâu, nhưng em ấy lại rất tuyệt vọng, em ấy hoàn toàn không biết về lịch sử, cả ngày lên lớp chỉ nghĩ đến việc tan học, tan học để về nhà tìm chị gái.
Môn lịch sử là gì chứ?
Không thể ăn, không thích nó.
Nhưng nói tóm lại, đây là một đất nước không mấy giàu có, Hoàng đế cũng không được tốt, lao động nặng nhọc, thuế má cao, dân chúng nghèo khó đến nỗi phải ăn cỏ, nhưng thức ăn trong cung điện lại rất ngon.
Mạnh Xuân Hồng thương xót dân chúng bên ngoài, nhưng các phi tần trong cung lại nói em ấy là người có quyền lợi, hoàn toàn không đặt mình vào vị trí của người khác.
Mạnh Xuân Hồng không còn lời nào để nói.
Bởi vì quả thật là như vậy, ai đã làm em ấy xuyên không, mà còn xuyên thành phi tần của một Hoàng đế không mấy tốt đẹp.
Xuân Quý phi.
Chậc chậc, xuyên không một bước lên trời nói đúng là kiểu người như em ấy.
Ban đầu, Mạnh Xuân Hồng vẫn có chút nhớ nhà, nhưng rất nhanh không còn nghĩ đến nữa, dù sao nghĩ đến cũng vô dụng, em ấy cũng không biết cách xuyên về.
Hơn nữa, cuộc sống trong hoàng cung quá tuyệt vời, Hoàng đế suốt ngày bận rộn với việc triều chính, hiếm khi vào hậu cung, trong hậu cung thêm em ấy nữa tổng cộng có bốn phi tần, mỗi người đều xinh đẹp hơn người kia, em ấy chính là người kém sắc nhất trong bọn họ.
"Không hổ là Hoàng đế, được bao quanh bởi rất nhiều chị gái xinh đẹp."
Tuần thứ ba khi xuyên đến, Mạnh Xuân Hồng bởi vì mới đến không tuân thủ quy tắc nên đã bị thương.
Em ấy vừa sờ lên vết thương trên cánh tay vừa lẩm bẩm: "Hoàng đế..."
"Nếu như mình là Hoàng đế thì tốt rồi."
"Ta muốn lật đổ ách thống trị của bạo quân, trở thành Nữ đế của Lịch Quốc!"
Rất không may, những lời này bị Hoàng đế nghe thấy.
Lời tốt chưa ra khỏi cửa, lời xấu truyền đi ngàn dặm, đêm đó Hoàng đế cười lạnh lật thẻ bài của em ấy.
Đây là lần đầu tiên em ấy thị tẩm, hai má của Mạnh Xuân Hồng bị nhéo đến đỏ bừng, Hoàng đế véo tới véo lui má em ấy: "Ngươi chán sống rồi à."
"Nữ đế? À? Mỗi ngươi?"
Mạnh Xuân Hồng cũng là một cô gái hiện đại từng xem phim về xuyên không, em ấy muốn mình có thể ba hoa như một cô gái xuyên không đúng nghĩa, sau đó nhận được vài phần kính trọng của Hoàng đế không mấy tốt đẹp kia, kết quả em ấy vừa nói một câu "Mọi người đều có quyền làm Hoàng đế" thì bị Hoàng đế cú một cái thật mạnh vào đầu.
"Ngươi thật sự chán sống."
Hoàng đế bất lực xoa ấn đường: "Quên đi, ta không so đo với trẻ con."
Mạnh Xuân Hồng trong lòng hừ hừ hai tiếng, em ấy chán nản nhìn khuôn mặt của Hoàng đế, càng nhìn càng thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.
Đẹp trai quen quen.
Mạnh Xuân Hồng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, khuôn mặt của Hoàng đế không mấy tốt đẹp kia rất giống với nam đội trưởng mà em ấy thích trước đây, lạnh lùng và đẹp trai, Hoàng đế rõ ràng rất hài lòng trước ánh mắt khen ngợi của em ấy, ấn đường cũng từ từ giãn ra.
"Đi lên giường, nằm xuống" hắn ta nói.
Mạnh Xuân Hồng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Nhưng ta chỉ mới mười ba tuổi thôi!"
Hoàng đế nói một cách ngắn gọn: "Lý phi mười một tuổi tiến cung, Hạnh phi mười hai tuổi tiếng cung."
Mạnh Xuân Hồng không dám tin: "Bọn họ vừa tiến cung liền thị tẩm sao?"
Hoàng đế gật đầu, sau đó quay người đóng sầm cửa lại.
Sợ mọi việc tệ hơn, Mạnh Xuân Hồng không muốn nói gì nữa, Hoàng đế đã nói thế rồi, em ấy còn có thể nói gì, không phải nằm xuống thôi sao, được thôi, được thôi.
Ngày hôm sau trời sáng, Hoàng đế đã sớm thượng triều.
Mạnh Xuân Hồng ở một mình trong phòng trống, xuống giường, rửa mặt xong, tìm bộ quần áo thoải mái để mặc vào.
Hoàng đế là một tên b**n th** chết tiệt.
Mạnh Xuân Hồng trong lòng chửi bới, hắn ta nên ít đến hậu cung đi!
Lịch Quốc thật sự là một đất nước rất nhỏ, hậu cung của Hoàng đế chỉ có bốn phi tần, một người sai bảo cũng không có, mọi việc đều phải tự làm, Mạnh Xuân Hồng nhanh chóng uống thuốc, chạy đến nơi ở của các phi tần khác.
Tâm hồn em ấy bị tổn thương nặng nề, em ấy phải gần gũi với những người đẹp khác mới có thể chữa lành.
An Quý phi là một mỹ nữ cao ráo hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Mạnh Xuân Hồng, liền cầm khăn tay lên che miệng cười: "Muội tương đối thấp, nhưng chạy rất nhanh đó."
"Câm miệng!" Mạnh Xuân Hồng bất lực nổi giận.
An Quý phi càng cười vui vẻ hơn, cô ấy cầm hộp thuốc đi đến, giúp em ấy bôi thuốc những vết thương ở trên lưng mà em ấy không thể chạm tới, nhưng vừa c** q**n áo ra, sắc mặt liền âm trầm: "Thấy máu rồi, muội tối qua có phải vật lộn hay không?"
Mạnh Xuân Hồng cười nói: "Không đau chút nào, hóa ra là ta đang chảy máu."
"Không vật lộn, đó là Hoàng đế, ta cũng không muốn mất đầu."
An Quý phi không nói nữa, cẩn thận bôi thuốc cho em ấy.
Lúc này, Hạnh phi cũng đi tới, Hạnh phi tên là Lâm Hạnh Nhi, nàng là con gái thứ hai của gia đình tướng phủ, năm nay nàng mười bốn tuổi, đã tiến cung hai năm, đã là kẻ lão làng trong cung.
Cô ấy chính là người nói rằng Mạnh Xuân Hồng không đặt vị trí của mình vào người khác.
Hạnh phi mặt cau có, cầm một đĩa trái cây đặt trước mặt Mạnh Xuân Hồng, búng tay nói: "Thích thì ăn đi."
An Quý phi đẩy đĩa trái cây ra xa: "Hôm qua không phải ngươi nói ghét Xuân Nhi sao, trong trái cây này nhất định có độc, ai thích ăn thì ăn, ta và Xuân Nhi không ăn."
Hạnh Phi cười chế giễu: "Ta ăn một miếng, ngươi ăn sau?"
An Quý phi: "Vậy thì ngươi ăn nhanh đi."
Hạnh phi tức giận ăn ba quả lê liền, An Quý phi nhanh chóng giữ lại hai quả lê cuối cùng, đưa một quả cho Mạnh Xuân Hồng, còn một quả ném cho Trần phi vừa đến.
Trần phi vừa ngồi xuống liền bắt đầu than vãn: "Muội muội khổ rồi."
Mạnh Xuân Hồng cắn một miếng lê trong tay: "Không khổ, không khổ, không phải các tỷ tỷ đều trải qua như vậy sao?"
Em ấy suy tư một lúc, nhớ lại nói: "Nhưng mà hôm qua cẩu... cũng khá đẹp trai. Hoàng đế nói tối nay muốn đến chỗ tỷ, tỷ tỷ nén bi thương."
Sắc mặt của Trần phi trở nên tái nhợt.
Thân thể cô ấy không khỏe, không có bệnh gì nặng, nhưng lại mắc nhiều bệnh nhẹ, bệnh không khỏi một chút nào, nghe nói đêm nay đến lượt nàng thị tẩm, nàng liền kéo tay áo lên lau nước mắt.
Đó là người mà em ấy thấy thương hại.
Mạnh Xuân Hồng tay có chút ngứa ngáy, lập tức muốn lau nước mắt cho Trần phi, nhưng bị Trần phi ngăn lại.
Trần phi trong mắt hiện lên bi thương: "Không cần muội, ta có tay."
Mạnh Xuân Hồng: "... Ta chỉ muốn tỷ cảm nhận được sự ấm áp của tình tỷ muội mà thôi."
Trần phi lùi lại ba bước.
Lúc này, An Quý phi giúp Mạnh Xuân Hồng bôi thuốc, giúp em ấy c** q**n áo, dặn dò nói: "Trong hai ngày tới đừng động vào nước, mọi người sẽ giúp muội."
Mạnh Xuân Hồng không hiểu: "Giúp ta?"
Hạnh phi vẫn là gương mặt cau có như cũ: "Trước khi vết thương của ngươi kết vảy, sẽ giúp ngươi ngăn chặn Hoàng đế."
Trần phi vừa khóc sướt mướt vừa gật đầu: "Chúng ta đều là đứa con bị gia tộc vứt bỏ, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau để sống lâu hơn."
"Đứa con bị vứt bỏ?" Mạnh Xuân Hồng lại không hiểu.
Hạnh phi nhiều lần trừng mắt: "Ngươi cho rằng đứa con gái được sủng ái lại được tặng cho bạo quân ở đây à, thật là đen đủi."
"Năm ấy Lý phi…"
Tối qua Mạnh Xuân Hồng nghe qua cái tên này, nhưng hậu cung chỉ có bốn phi tần, cũng không có Lý phi, em ấy lẳng lặng chờ đợi câu chuyện tiếp sau.
An Quý phi nói tiếp: "Bị chém đầu rồi."
"Hoàng đế rất thích nàng ấy, sủng ái suốt một tháng liền, làm thế nào cũng không ngăn cản được, nàng ấy muốn chạy trốn, chúng ta đã cố gắng giúp nàng ấy, nhưng cuối cùng không giúp được, nàng ấy chết rồi."
"Lúc đó nàng ấy bị treo lên tường, chúng ta với tư cách là kẻ đồng lõa nên bị bỏ đói suốt bốn ngày, mỗi người gầy sụt sáu cân, đi lại phải quỳ gối."
Trong lúc mọi người đang từng câu từng chữ lên án, Mạnh Xuân Hồng đưa ra kết luận: Một tiếng tỷ muội lớn hơn trời, hãy để bạo quân toi mạng ngay tại chỗ.