Hai người bọn họ cũng không nói chuyện gì nữa .
Thẩm Hoan Hoan cúi đầu xem tin tức, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Tin tức đào được hài cốt của Mạnh Xuân Hồng nhất định đã đến tai Mạnh Chiêu Lâm. Dù sao địa vị của ông ta vẫn còn đó. Nghĩ đi nghĩ lại, em có chút lo lắng cho Mạnh Hận Thuỷ."
"Chị muốn đợi cô ấy ở dưới tầng, đợi đến khi cô ấy từ nhà đi ra... Em đi không?"
Thẩm Tiếu Tiếu nghe được hai người muốn tìm Mạnh Hận Thuỷ, cũng muốn đi cùng: "Đúng lúc đợi xong có thể đi ăn đêm!"
Ngu Nhân Vãn rụt rè giơ tay: "Em, em cũng có thể đi được chứ?"
Thẩm Tiếu Tiếu vòng tay qua vai Ngu Nhân Vãn: "Đương nhiên là được rồi!"
Nhưng em vừa cùng Ngu Nhân Vãn đi được hai bước, một quả trứng chim đập vào đầu em, chim mẹ phẫn nộ lao về phía em, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức buông Ngu Nhân Vãn ra và ôm đầu chạy vòng quanh.
Mạnh Hận Thuỷ đã nhắc qua về tiểu khu nơi cô ở , vì vậy không quá khó để tìm thấy nó, sau khi hỏi bác bảo vệ ở cửa, bốn người đi về phía tòa nhà số 13.
Gió đêm nhẹ nhàng, tiếng nói chuyện nhỏ của cặp song sinh vang lên, làm người ta không cảm thấy buồn tẻ.
Tòa nhà số 13 ở ngay trước mặt, Khương Yếm sờ cây bút trong túi, nhìn về phía trước với ý tứ không rõ ràng.
"Sắp đến rồi!" Thẩm Tiếu Tiếu vui vẻ nói.
"Hy vọng Mạnh Chiêu Lâm đừng có kiếm chuyện gì, tốt nhất là nói ra mọi chuyện rồi chết đ…"
Từ "đi" vẫn chưa được nói ra, một âm thanh gió thổi rất nhẹ truyền đến, con ngươi của Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên co rút lại.
Trong tầm mắt em đột nhiên xuất hiện một bóng đen, người đàn ông xuất hiện rất đột ngột, giống như một dòng chảy từ phía trên cùng của tầm nhìn mắt rơi xuống phía dưới cùng của tầm nhìn.
Bịch! !
Một tiếng vang lớn, người đàn ông nặng nề ngã xuống, đầu đập xuống đất ngay trước mắt mấy người, người đàn ông ngã xuống đất, dường như ngay khi chạm xuống mặt đất người này đã biến thành bùn thịt, máu đỏ bắn tung tóe trên mặt Thẩm Tiếu Tiếu, lại chậm rãi trượt xuống, để lại vệt đỏ rõ rệt.
"..."
Thẩm Tiếu Tiếu sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống đất.
"Là Mạnh Chiêu Lâm."
Khương Yếm đã từng xem ảnh của Mạnh Chiêu Lâm trước đó và bình tĩnh nói cho mọi người biết thân phận của người đàn ông này.
Mạnh Chiêu Lâm...
Sau khi Thẩm Hoan Hoan tỉnh táo lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc này, một người mặc váy đỏ đứng ở tầng mười bảy, gió thổi tung váy, mái tóc dài ngược gió, Mạnh Hận Thuỷ tựa như đang ngâm nga một giai điệu không rõ nào đó, tiếng hát nhẹ nhàng được gió đưa đi đến khắp nơi .
Hát xong, cô vỗ tay, vịn lan can ban công rồi không chút do dự nhảy xuống.
Giống như cái kết của một câu chuyện, Mạnh Hận Thuỷ lấy cú nhảy này để vẽ lên cuộc đời cô ấy một dấu chấm hết.
Ánh sáng vàng lóe lên trên đầu ngón tay của Thẩm Hoan Hoan, một ánh sáng vàng với tốc độ cao bay lên không trung, cô nàng muốn bắt lấy Mạnh Hận Thuỷ, Thẩm Tiếu Tiếu chú ý đến điều này và lao về phía chị mình trong hoảng loạn.
"Không được, chị ơi, chị không thể thay đổi số phận của người khác nữa, chị không thể lại…"
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức khóc lên: "Chị!"
Sau khi nghe được lời nói của em gái, ánh sáng vàng trên đầu ngón tay của Thẩm Hoan Hoan dần dần nhạt đi, cô nàng nắm chặt hai tay thành nắm đấm, từ từ hạ xuống hai bên.
Tiếng va đập vang lên.
Mạnh Hận Thuỷ ngã trên cây, lẽ ra cô ấy phải xuyên thẳng qua cành cây dưới tác dụng của trọng lực, lại trải qua vài lực cản mới từ từ rơi xuống giữa bóng cây.
Thẩm Hoan Hoan vội vàng chạy qua.
Khương Yếm thả lỏng tay, một đường màu đỏ mỏng biến mất trong lòng bàn tay cô.
Ngay sau đó, xe cấp cứu đến, đưa Mạnh Hận Thuỷ đang bất tỉnh lên trên cáng.
Ở dưới tầng 13, không có ai nói gì.
Cuối cùng là Ngu Nhân Vãn dè dặt phá vỡ sự im lặng: "... Không phải định đi ăn bữa đêm à?"
Tiểu Oa kêu vài tiếng ủng hộ.
Thẩm Hoan Hoan thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể đang cứng đờ: "Bây giờ chúng ta đi thôi."
Thẩm Tiếu Tiếu xoa mặt, em không có giải thích vừa rồi hét lên câu đó là có ý gì, mà gợi ý nói: "Gần đây có một trung tâm thương mại có món mì siêu ngon. Em đã được người khác giới thiệu rất nhiều lần!"
Việc theo dõi hiện trường sẽ do Cục Giám sát xử lý nên bốn người trực tiếp đi đến trung tâm thương mại.
Trung tâm mua sắm rất ồn ào, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ tháng Năm, hầu như tất cả các cửa hàng đều tổ chức hoạt động và đồ ăn cũng rẻ hơn trước rất nhiều.
Sau khi ngồi xuống, có vài người gọi đồ ăn, có lẽ vì đều có sẵn nên nên đồ ăn lên rất nhanh.
Khương Yếm vừa ăn được hai miếng thì nghe thấy âm thanh truyền hình từ loa của trung tâm thương mại.
"Đây là một lời chúc phúc cho ngày lễ tháng Năm!"
"Hàng năm vào dịp nghỉ lễ, chúng tôi chia sẻ trên truyền hình một số điều thú vị đã xảy ra ở trung tâm thương mại trong những năm qua, niềm vui rất nhiều, chúc mọi người tràn đầy phúc lành!"
"Điều tôi chia sẻ hôm nay là một cuộc phỏng vấn tôi đã thực hiện cách đây 16 năm. Cuộc phỏng vấn là một cặp chị em đến trung tâm thương mại để mua sắm. Cô em dễ thương đến mức vừa nhìn thấy camera đã chạy tới! "
Một lúc sau, một giọng nói ngọt ngào xuất hiện trên radio.
"Xin chào các bạn."
Chất lượng âm thanh của mười sáu năm trước không được tốt lắm nhưng lại mang đến cảm giác kỉ niệm và mang một hương vị riêng.
Người dẫn chương trình năm đó cười hỏi: "Bạn nhỏ năm nay bảy hay tám tuổi vậy?"
"Đồ đần, em đã mười tuổi rồi!" Cô bé hung hăng nói.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: "Xuân Hồng, phải lịch sự chứ."
"Được rồi được rồi, chị nói gì thì là cái đấy."
Người dẫn chương trình không để ý: "Haha, không sao đâu. Tên em là Xuân Hồng đúng không? Tại sao Xuân Hồng lại chủ động chạy tới đây vậy?"
Mạnh Xuân Hồng vui vẻ nói: "Để cho mọi người trước ống kính nhìn thấy chị gái xinh đẹp của em, này, chị ấy là chị gái xinh đẹp của em~"
Người dẫn chương trình cười hiền lành.
Anh hỏi Mạnh Hận Thuỷ: "Còn chị gái thì sao? Em ấy là em gái đáng yêu của em à?"
Mạnh Hận Thuỷ nhẹ nhàng nói: "Ừm...", rõ ràng là đang suy nghĩ sâu xa.
Trong một lúc, cô ấy lắc đầu.
"Em hy vọng Xuân Hồng là em gái của mọi người, như vậy mọi người đều yêu mến em ấy."
"Em mong em gái sẽ được lớn lên trong tình yêu của toàn thế giới".
*
Mạnh Hận Thuỷ tỉnh dậy vào ngày thứ ba sau khi nhảy lầu.
Sau khi mở mắt ra, cô ấy mất một lúc lâu mới phản ứng lại, cô ấy quá mơ hồ về việc mình vẫn còn sống, đó là tầng mười bảy, làm sao cô ấy có thể sống sót sau khi nhảy từ tầng mười bảy xuống? Cô ấy chuyển động cánh tay của mình, xác nhận nửa thân trên không bị liệt, cô nhấc chân lên để xác nhận th*n d*** không bị liệt.
Nhưng rất nhanh cô không có thời gian nghĩ kĩ, bác sĩ đã đi vào thăm tình hình của cô.
Hai phóng viên từ kẽ hở chen vào: "Xin hỏi, cô nghĩ sao về việc bố cô vì sợ tội mà tự sát?"
Sợ tội mà tự sát...
Mạnh Hận Thuỷ ngước mắt lên, phóng viên và Mạnh Hận Thủy nhìn nhau, vội vàng lấy bút ghi âm ra nói: "Nghe nói cô nhìn thấy bố cô đột nhiên nhảy khỏi tòa nhà, cô cố gắng cứu ông ta nên không cẩn thân rơi khỏi ban công, xin hỏi có phải vậy không?"
Đầu óc Mạnh Hận Thuỷ trống rỗng, cô ấy dừng lại một lúc lâu không trả lời.
Anh phóng viên tự nói: "Chắc đời này cô đã làm được nhiều điều tốt đẹp. Cô chỉ bị chấn động nhẹ khi trượt chân và rơi từ trên cao như vậy thôi. Bình thường thì đáng ra cô phải rơi thành bùn mới phải. Chậc chậc, đúng là thần kỳ."
Mạnh Hận Thuỷ hơi không hiểu nói: "Các anh... không xem camera giám sát à?"
"À, hoa đào gần đây đã bắt đầu rụng rồi, khắp nơi đều có cánh hoa. Nghe nói mấy camera giám sát trong khu dân cư đều bị cánh hoa che phủ, nhưng cần lời của cô nói là được rồi. Mạnh Chiêu Lâm trốn tội tự sát, ông ta cũng không có cách chết nào khác."
Nói xong, phóng viên lấy sổ tay ra và bắt đầu viết.
Các bác sĩ có vẻ hơi không vui, họ cũng muốn hỏi bệnh nhân đã tự vệ thế nào khi rơi từ tầng cao xuống, nhưng nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Mạnh Hận Thuỷ, họ cảm thấy chắc cũng không thể hỏi được điều gì.
Mạnh Hận Thuỷ nhớ lại lời phóng viên vừa nói, suy nghĩ vấn đề: "Mạnh Chiêu Lâm... làm sao các anh biết ông ta sợ tội tự sát?"
"Rất nhiều chuyện lớn đã xảy ra trong lúc cô hôn mê," Phóng viên nói, "Năm hài cốt của các cô gái được đào lên dưới công viên giải trí. Tại hiện trường, cô chắc chắn đã biết điều này. Bây giờ tất cả hài cốt đã được nhận lãnh xong rồi. Có tin là hài cốt của em gái cô Mạnh Xuân Hồng đã được dì cô nhận rồi, hũ tro cốt vẫn còn ở trong nhà, đợi cô quay về tổ chức đám tang."
"Vụ án địa cung đã được giải quyết, sau đó là vụ án của Mạnh Chiêu Lâm. Máy định vị mà ông ta đặt trên người Mạnh Xuân Hồng trong vụ bắt cóc ngày 17 tháng 4 đã được tìm thấy. Loại máy định vị này rất hiếm ở đồn cảnh sát. Mỗi máy định vị đều có logo riêng, Mạnh Chiêu Lâm chắc chắn tiêu đời rồi. Ông ta bị kết tội mưu hại con gái ruột của mình và sắp bị bắt. Vào thời điểm này, ông ta bất ngờ nhảy khỏi tòa nhà - không phải ông ta đã nghe thấy tin tức rồi sợ tội tự sát thì là gì? "
"Ông ta chắc chắn rất sợ hãi. Dù sao hiện tại trên mạng đều nói ông ta là sợ tội tự sát, nhưng mọi người quan tâm đến ông ta không nhiều, bây giờ mọi người đều quan tâm đến em gái cô Mạnh Xuân Hồng."
"Nạn nhân của những vụ án đó đều đã xuất hiện. Khi bị bắt cóc bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi. Bây giờ đã mười ba năm trôi qua rồi, bọn họ đều đã tốt nghiệp đại học và tất cả mọi người đều muốn tham dự đám tang của Mạnh Xuân Hồng."
"Từ đầu đến cuối, bọn họ đã nhận ân huệ của Mạnh Xuân Hồng."
"Tôi nghe nói cô cùng em gái có mối quan hệ tốt đẹp, cô cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi, sau khi xuất viện hãy tổ chức một đám tang to cho em ấy."
Phóng viên chuẩn bị rời đi.
Nhưng sau khi quay người lại, anh ta dường như chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay lại nói: "Chính quyền thành phố Trường Hạ đang có ý định xây tượng đài em gái cô ở Công viên Trung Tâm, văn kiện đã xuống rồi, vào tháng sau, cô xuất viện là có thể nhìn thấy."
Nước mắt nhanh chóng tích tụ trong mắt Mạnh Hận Thuỷ.
Phóng viên an ủi cô ấy: "Trên thế giới này, có rất ít người được ghi nhớ như vậy, em ấy sẽ mãi mãi không bao giờ bị quên lãng."