Lúc Mạnh Hận Thủy xuất viện, nhóm người Khương Yếm đã trở về Giang Thành.
Những việc sau đó đều do chuyên gia của Cục Quản lý siêu nhiên phụ trách.
Tựu trung lại thì đại khái có ba điểm đáng nói.
Thứ nhất, chồn đã đi theo con đường xin tước vị để trở thành người hoặc thành tiên, nhưng cuối cùng vẫn là đi đường tắt. Cho dù là yêu hay là vật thành tinh thì nó cũng nên chú tâm rèn luyện nâng cao tu vi của bản thân. Nói chung đường ngang ngõ dọc chẳng có tác dụng gì.
Vậy nên Hà Thanh Nguyên đã đích thân ra tay lấy lại nghiệp chướng trăm đời của Mạnh Hận Thủy, đồng thời cũng cho chồn thêm một cơ hội.
Thứ hai, tự ý báo thù chắc chắn không phải là con đường đúng đắn. Dù thế nào đi nữa Mạnh Hận Thủy quả thật đã nắm giữ mười mấy mạng người trong tay, cho dù những người đó có chết cũng không đáng tiếc, nhưng đến cùng vẫn là đã đi sai đường. Hiện tại Mạnh Hận Thủy cũng coi như phải chịu đủ loại nghiệp chướng, phúc vận nửa đời sau đều bị hủy hoại.
Thông qua quyết định cuối cùng của Cục Quản lý siêu nhiên, Mạnh Hận Thủy đã sớm biết về sự tồn tại của Cục Quản lý siêu nhiên, nửa đời sau của cô ấy phải làm việc trong Cục. Mỗi lần cô ấy giúp một người thì sẽ có chuyên gia đến giúp cô ấy xóa đi một phần nghiệp chướng. Nếu cô ấy làm việc chăm chỉ thì có lẽ tất cả nghiệp chướng nặng nề mà cô ấy phải chịu có thể sẽ được xóa sạch trước khi chết.
Mà nghiệp chướng đầu tiên Cục Quản lý siêu nhiên xóa bỏ giúp cô ấy thuộc về Tô Tri Ngư.
Nhờ sự giúp đỡ của cấp trên, Mạnh Hận Thủy đã có cuộc trò chuyện với Tô Tri Ngư đang xếp hàng trong luân hồi. Nội dung cuộc trò chuyện không được phép tiết lộ, nhưng cô ấy đã được Tô Tri Ngư tha thứ, hoặc có thể nói là từ đầu đến cuối Tô Tri Ngư không hề trách cô ấy.
Trưa ngày hôm nay, chân tướng về cái chết của Tô Tri Ngư được phát trên đài truyền hình Trung ương Trung Quốc, trường đại học C phong tặng cô ấy danh hiệu cựu sinh viên danh dự và treo bức chân dung cô ấy trên hành lang của tòa giảng dạy.
Thứ ba, linh hồn của Mạnh Chiêu Lâm và Trương Thần Hỉ đã bị giam trong phòng thẩm vấn. Nhưng không chỉ có bọn họ, linh hồn của Mạnh Hướng Giang và những người khác cũng sẽ sớm bị gọi về.
Mà hiện tại Mạnh Hận Thủy đang làm việc trong phòng thẩm vấn, chắc hẳn linh hồn của những người đó sẽ phải chịu đau khổ vô biên qua nhiều năm trước khi biến mất.
Sau khi trở về từ thành phố Trường Hạ, Khương Yếm đã trải qua mấy ngày nằm dài lười biếng ở nhà.
Bây giờ không chỉ có thành phố Trường Hạ mà trên khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Giang Thành cũng đều đang bàn tán về vụ án ở thành phố Trường Hạ. Khương Yếm ra ngoài đi chợ sáng, bên tai xì xầm toàn tên của những người đó.
"Có người bố như Mạnh Chiêu Lâm đúng thật là xui tám đời!"
"Nói xem ai mà ngờ lại có người còn cố tình để con gái mình bị bắt cóc đi chứ, đứa nhỏ Xuân Hồng này thật đáng thương…"
"Một quan chức cao cấp như Mạnh Chiêu Lâm trước đây chắc chắn đã buôn bán biết bao nhiêu người, chết rồi thì cũng lợi cho hắn quá!"
"Nghe nói cô phóng viên Tô Tri Ngư cũng được lật lại bản án. Cô ấy bị Mạnh Hướng Giang, cũng chính là bố của Mạnh Chiêu Lâm, ép đến tận rìa tòa nhà, đứng không vững rồi rơi xuống."
"Tôi biết chuyện này, con gái tôi nói Tô Tri Ngư có cô bạn thân tên là Thành Nguyệt, mỗi năm cô ấy đều viết một lá thư yêu cầu cục cảnh sát thành phố Trường Hạ công khai đoạn video nhảy lầu tự sát, nhưng mỗi lần đều không có hồi âm… mà cục cảnh sát thành phố Trường Hạ cũng đang được chấn chỉnh!"
"Haizz, lần này bỗng nhiên kéo theo nhiều vụ án lớn quá, tôi thấy cái vụ án địa cung vườn lê trên tin tức ấy có một bà lão hơn sáu mươi tuổi bị ngất xỉu tại hiện trường khai quật, con gái bà ấy hình như tên là An Trú gì đó…"
"Cứ nhắc đến vụ án địa cung này là tôi lại thấy tức, mẹ nó, bao nhiêu cô gái mới chớm tuổi xuân bị giam cầm sát hại như thế, đáng ra cái tên đầu sỏ phải bị lăng trì, tróc da róc thịt mới đúng!"
*
"Nói chứ… tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, mấy người nói xem một đống án lớn như thế sao tự dưng lại bị lôi ra hết vậy?"
"Đúng thế, lật lại những án lâu năm không phải là chuyện gì dễ đâu."
"Kệ chứ, dù sao đây cũng là một chuyện cực tốt, những vụ án bị chôn vùi dưới đất được đào lên, người bị vu oan thì vô tội còn kẻ phạm tội thì bị bắt, hỏi nhiều lý do thế làm gì."
"Cũng đúng, thời tiết hôm nay thật đẹp."
Quả thực, thời tiết hôm nay thật đẹp.
Khương Yếm rảo bước, ngẩng đầu nhìn lên khung trời.
Có lẽ là vì mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao về những vụ án nên mảnh trời phía trên cô hôm nay trở nên trong xanh hơn rất nhiều, không còn những vẩn đục trước đây, cũng không có sự xuất hiện của những d*c v*ng khác nhau bay loạn trên không trung.
Sắc đỏ trên nền trời đã chuyển thành màu xanh xám.
Khương Yếm nhìn về nơi xa xăm, ranh giới của xanh xám đang dần chuyển thành đỏ, phía bầu trời xa hơn vẫn là một mảng đỏ tươi. Cô lắc đầu, dùng yêu lực để áp chế năng lực thiên phú.
Lần này, bầu trời trong mắt cô đã chuyển sang màu xanh lam, giống với bầu trời mà mọi người vẫn thường nhìn thấy.
Nhưng Khương Yếm biết đây là bầu trời giả, ít nhất đối với cô, nó là giả.
Mua rau quả xong, Khương Yếm không áp chế năng lực nữa, cô rảo bước trở về khu dân cư dưới sắc trời xanh xám. Chợ sáng ở Giang Thành mở đến mười giờ sáng mới đóng cửa, vậy nên cô cũng chẳng dậy quá sớm, về đến khu dân cư thì cũng vừa tròn mười giờ ba mươi.
Trong khu dân cư rất nhộn nhịp, rất nhiều người lớn dẫn trẻ nhỏ đi chơi cầu trượt.
Trong đó có một người nhìn thấy Khương Yếm, đôi mắt người ta chợt sáng lên: "Ê!"
Khương Yếm: ?
"Tôi từng nghe chị Vương nói về cô, cô chính là cô gái bị rơi xuống cống nước hai lần, vừa nhìn đã biết là cô rồi!" Bà lão vô cùng niềm nở: "Bắt được cô rồi! Hôm nay thế nào, rơi xuống chưa, rơi xuống chưa hả?"
Khương Yếm nói thẳng: "Trông bà có vẻ thích thú."
Bà lão liên tục phủ nhận: "Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi, tôi nào có thích thú vì chuyện này, Phật Tổ sẽ mắng tôi mất."
Khương Yếm biết bà ta đang lừa mình, nhưng đối phương lại rất ngang ngược, cũng không thèm quan tâm cô có tin hay không đã nói tiếp: "Thế nên là rơi xuống chưa?"
"Thật sự rất lấy làm tiếc." Khương Yếm lạnh lùng nói: "Cháu chưa."
Sự thất vọng ứ nghẹn trong lòng, bà ta lẩm bẩm tránh đường cho Khương Yếm: "Vậy lần sau sau khi cô rơi xuống…"
Khương Yếm đáp cho có lệ: "Lần sau cháu sẽ cố gắng."
Bà lão gật đầu: "Vậy cô đừng quên đấy nhé."
"Aiya cô không biết thôi, người ta khi về già sẽ cảm thấy buồn chán, cả ngày chỉ nhìn cháu nhỏ nhà mình cũng mệt chết đi được. Cô nói thì cũng không có hy vọng, nhưng tôi phải có được hy vọng!"
Khương Yếm được xem như là hy vọng bày tỏ đã hiểu rõ bằng sự im lặng.
Sau khi trở về nhà, cô nấu hai món theo video hướng dẫn nấu ăn trên mạng. Tuy mùi vị bình thường, nhưng điều tốt là bếp vẫn được giữ nguyên vẹn sau khi sử dụng, chỉ là khi nấu cơm cho hơi ít nước nên gạo có hơi dai.
Sau hai lần nấu cơm bị dai, Khương Yếm bèn lấy điện thoại ra tra mức lương hàng tháng của người giúp việc.
"..."
Thôi vậy.
Khương Yếm tắt điện thoại.
Dù sao thì ăn vào cũng không chết, không cần thuê người giúp việc, hoàn toàn không cần.
Khương Yếm vừa nghĩ đến lương tháng năm chữ số kia vừa ăn hết sạch bát cơm. Sau khi dọn xong bát đũa, cô đi đến phòng ngủ.
Đánh một giấc đến khi tỉnh dậy thì cũng đã là bốn giờ chiều, Khương Yếm ăn chút hoa quả rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Hôm nay, cặp song sinh kia có hẹn cô, nói rằng hôm nay là sinh nhật của cả hai, hỏi cô có thời gian không thì đến tham dự.
Khương Yếm vốn dĩ muốn từ chối nhưng cô không thể chịu được việc Thẩm Tiếu Tiếu liên tục gửi mười cái tin nhắn thoại gào khóc om sòm, khiến đầu óc cô tê dại.
Lúc này Thẩm Tiếu Tiếu đã gửi định vị qua cho cô.
Khương Yếm đứng bên đường bắt xe, sau khi báo vị trí cho tài xế, cô không để ý đến ánh mắt dường như có chút kinh ngạc của bác tài.
Một lúc sau, Thẩm Tiếu Tiếu lại gửi hình cuống vé.
Chị Khương Yếm! Em với chị em đang đứng chờ chị ở cửa vào, nếu chị đến mà không thấy tụi em thì cứ quét mã QR này ở lối vào nhé, vị trí của tụi em ở kế bên á, vào trong gặp nhau cũng được!
Khương Yếm liếc nhìn cuống vé rồi tắt điện thoại.
Sau vài giây, cô dường như nhớ ra điều gì, đôi mày hơi chau lại rồi mở điện thoại ra lần nữa, nhấn vào hình cuống vé.
Phía trên cùng của cuống vé có in một dòng chữ nhỏ bí mật:
Italy’s Got talent: Người đàn ông cơ bắp múa cột biểu diễn xé quần áo, anh ấy dám xé, bạn có dám tới không?
Khương Yếm: ?