Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 105

Người đàn ông cơ bắp múa cột biểu diễn xé quần áo.

Cột thép là dùng đánh người mà, người đàn ông cũng có thể bị cột thép đập vào, biểu diễn xé quần áo là như nào nữa?

Khương Yếm chợt nhận ra sự hiểu biết của mình về xã hội hiện nay vẫn còn quá hạn hẹp, cô lập tức mở app ra bắt đầu tìm kiếm.

Mười lăm phút sau, Khương Yếm chầm chậm rời mắt khỏi chiếc video trong điện thoại.

Chị thật sự không cần trả lại tiền à? Khương Yếm hỏi.

Tất nhiên là không rồi ạ! Em mời chị!! Thẩm Tiếu Tiếu như hét lên trong hộp trò chuyện: Trung tâm đêm nay là cặp chị em mang lại hạnh phúc!!!!

Khương Yếm cảm thấy phiền bởi những dấu chấm than này, nhưng cô vẫn trả lời: Cảm ơn em, em đúng là bạn tốt của chị.

Lúc này đã tới điểm đến, bác tài chậm rãi đỗ xe bên đường.

Hàng trăm người đã tụ tập bên ngoài địa điểm múa cột, thời tiết về đêm cũng không quá thấp. Trên lối đi của khách vip có một cặp song sinh đeo kính đen và khẩu trang đặc biệt nổi bật dễ thấy, trông như người nổi tiếng đang lén lút đi xem biểu diễn múa cột vậy.

Khương Yếm vừa xuống xe, Thẩm Tiếu Tiếu đã lập tức nhận ra cô. Em vẫy tay, vui vẻ nhảy cẫng lên: "Chị Khương Yếm!"

Khương Yếm rũ mắt, bước đến với tốc độ nhanh hơn bình thường.

Thẩm Hoan Hoan tháo kính xuống, gập nó lại rồi cười với Khương Yếm.

"Tiếu Tiếu đúng là phấn khích quá rồi."

"Nhìn thấy rồi." Khương Yếm điềm đạm nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Thẩm Tiếu Tiếu vui vẻ lắc lư cái đầu đến mức như sắp rớt ra: "Em cảm ơn, đi thôi đi thôi, chúng ta vào trong đi."

Ba tấm vé đều là vị trí xem tốt nhất ở hàng ghế vip.

Nói đơn giản thì là hàng đầu tiên ngay chính giữa.

Vừa ngồi vào, Thẩm Tiếu Tiếu đã cười hihi, em nhìn ngang ngó dọc, sau đó rút ra những tờ tiền giấy màu hồng từ trong túi áo.

Em nhét tiền giấy vào tay Khương Yếm: "Chị Khương Yếm đã trưởng thành rồi, có thể hưởng thụ niềm vui này rồi!"

"Ừm?" Khương Yếm không hiểu chuyện gì.

Thẩm Tiếu Tiếu ưỡn ẹo: "Thì là như thế đó, kéo ra, nhét tiền vào trong rồi lại bỏ ra."

Vừa nói, em vừa ngoắc ngón trỏ thành số 9, lại duỗi ra rồi lại móc thành số 9: "Cứ như vậy, móc vật mỏng ra, lại để nó nảy trở lại."

Thẩm Hoan Hoan lộ ra vẻ mặt vô vọng: "Chị Khương Yếm chắc sẽ không thích mấy thứ đó đâu."

Thẩm Tiếu Tiếu: "Sao lại không có người thích cho được!"

Khương Yếm không để tâm đến cuộc trò chuyện của hai người.

Cô kéo mở chiếc túi mỏng của mình ra, nhét tiền vào trong rồi bỏ ra.

Cô có thể thuê một bà cô về nấu ăn rồi.

Nghĩ đến đây, nét mặt của Khương Yếm dần dần giãn ra, tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Cô tựa vào lưng ghế, chờ đợi tiết mục bắt đầu.

Chỉ lát sau, toàn bộ đèn ở hai bên sân khấu đột nhiên bừng sáng, những ánh đèn màu xanh màu vàng liên tục chớp nháy, một chùm ánh sáng từ trên đỉnh sân khấu chiếu thẳng xuống cây cột cao mấy mét được đặt ở chính giữa sân khấu, trông cây cột thật sặc sỡ dưới ánh đèn vô số sắc màu, âm nhạc vô cùng nhịp nhàng bắt đầu vang lên.

Một người đàn ông mặc áo vest đen chầm chậm được nâng lên từ dưới sân khấu, cơ thể anh ta bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc, ngón tay màu mật ong gõ nhịp nhàng lên cây cột.

Cả sân khấu trở nên sôi động!

Thẩm Tiếu Tiếu đứng dậy vẫy tay, em vừa hò hét vừa vỗ vào cánh tay Khương Yếm. Người đàn ông trên sân khấu đưa mắt nhìn về phía vị trí ghế vip rồi nháy mắt với quý cô đang rất phấn khích.

Thẩm Tiếu Tiếu ôm tim từ từ ngồi xuống.

"Em có lòng yêu người." Em nói: "Em phải kiềm chế, em không thể rung động chỉ vì một người đàn ông được."

Lời vừa dứt, bên rìa sân khấu chợt xuất hiện mười hai người đàn ông, tất cả bọn họ đều mặc áo vest đen giống nhau, có người lại khoác lên mình một bộ com-lê như thể đang che giấu bản thân. Bọn họ cùng bước đến giữa sân khấu, lấy ra chiếc găng tay da màu đen từ trong túi áo rồi đeo vào.

Thẩm Tiếu Tiếu lập tức sáng mắt: "Đại ca mặc vest, em thích!!!"

"Nhưng mà đồ vest này có xé được không, khó xé lắm không?" Em hơi nghi ngờ.

Từ khi những người đàn ông mặc vest lên sân khấu, Thẩm Hoan Hoan không biết phải để mắt nhìn đi đâu, nhưng nghe được câu này, cô ấy vẫn nhanh chóng nhìn lên sân khấu, khẽ nói: "Chắc… chắc vẫn được thôi, không chừng là lực… lực tay mạnh thì sao?"

Thẩm Tiếu Tiếu vẫn còn đang chìm trong những tiếng hò hét, em không thể nghe rõ lời nói của Thẩm Hoan Hoan, nhưng Khương Yếm thì nghe rất rõ.

Cô nhìn sang bên phải, thấy Thẩm Hoan Hoan mặt đỏ tai hồng đang nhìn lên sân khấu.

Màn biểu diễn múa cột chính thức bắt đầu. Người đàn ông chính giữa đã trèo lên cột, còn mười mấy người đàn ông đẹp trai, thân hình cường tráng thì tiến về phía hàng ghế đầu tiên. Họ vừa đi vừa cởi áo, tiếng vải bị xé rách vang lên, những chiếc vest trong phút chốc biến thành những miếng vải vụn. Cơ bụng săn chắc lờ mở ẩn hiện dưới lớp vải che phủ.

"Bên này bên này." Thẩm Tiếu Tiếu hét lên, em giơ tay lên cao, vừa lắc lư đầu vừa vỗ lên đùi mình, trên gương mặt tràn đầy vẻ hưng phấn: "Aaaaa!"

Ánh mắt Thẩm Hoan Hoan cũng trở nên bối rối, cô ấy vội vàng giữ tay Thẩm Tiếu Tiếu lại: "Tiếu Tiếu, em thật sự muốn bọn họ ngồi lên đùi em à? Em còn chưa đủ tuổi… em có muốn nghĩ lại không?"

Thẩm Tiếu Tiếu khó hiểu gãi đầu: "Hả? Ngồi lên đùi? Em hưng phấn quá nên vỗ đùi thôi, ngồi lên đùi gì chứ?"

Thẩm Hoan Hoan: "..."

Khương Yếm nhanh chóng đưa tay che nửa miệng, phút sau, cô ghé sát Thẩm Hoan Hoan, khẽ nói: "Hoan Hoan."

Thẩm Hoan Hoan bị tiếng gọi làm giật mình: "Ừm, ừm?"

"Nhìn về phía trước, thấy thứ màu hồng kia không?"

Thẩm Hoan Hoan nhìn về phía trước, cô ấy nhanh chóng xác định được vị trí của điểm hồng đó theo tầm nhìn của Khương Yếm, vô thức nói: "À cái này, em cũng vừa chú ý đến cái này… nhưng trông cũng không hồng/s*x*(*) lắm, chính giữa sân khấu mới càng…"

(*) 很粉 - 粉 kiểu s*x*, quyến rũ.

Khương Yếm không nhịn được mà bật cười.

Sau khi Thẩm Hoan Hoan nhận ra mình vừa nói gì, toàn thân cô ấy lập tức cứng đơ. Khương Yếm cười đến mức không màng đến thể diện, vài giây sau, cô gật đầu nhẹ: "Chị cũng thấy thế."

Nhưng Thẩm Hoan Hoan đã hóa đá, cô ấy từ từ giơ tay lên rồi vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Thẩm Tiếu Tiếu vẫn đang hò hét, đến khi em để ý tới Thẩm Hoan Hoan thì mặt cô ấy đã đỏ như trái cà chua rồi.

Thẩm Tiếu Tiếu khó hiểu: "Sao thế sao thế?"

Khương Yếm gợi ý: "Trên sân khấu, màu hồng."

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn ngó xung quanh, năm phút sau đưa ra kết luận chính xác: "Toàn là màu đen, không có màu hồng."

Khương Yếm đã đại khái hiểu ra nói cho sướng mồm mà người ta nói trên mạng là gì rồi.

Đến mười một giờ đêm, biểu diễn múa cột mới hoàn toàn kết thúc.

Lúc ba người ra đến cửa, tài xế nhà cặp song sinh đã đứng đợi ở trước đó. Tài xế nhìn thấy cặp song sinh bèn xuống xe, mở cốp ra. Bên trong cốp xe chứa đầy những chiếc bánh kem nhỏ.

Thẩm Tiếu Tiếu vui vẻ chạy tới, hú hét vài tiếng trước xe, những người vừa tàn cuộc cảm thấy hơi đói lập tức vây xung quanh.

Thẩm Hoan Hoan lấy chiếc bánh kem đưa cho Khương Yếm, tiếp đó cô ấy lại đưa cho tài xế.

"Miễn phí thật à?" Một cô gái trang điểm xinh đẹp hỏi.

Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, bánh sinh nhật thì phải ăn chung mới vui chứ."

"Mọi người tự chọn đi." Em nhường vị trí. Cốp xe nhanh chóng trống trơn, cặp song sinh cũng nhận được rất nhiều lời chúc sinh nhật.

Ngoài ra còn có một cô gái tặng hai người con búp bê vừa mới mua: "Chúc hai bạn sinh nhật vui vẻ!"

Thẩm Hoan Hoan mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn chị."

Thẩm Tiếu Tiếu ôm con búp bê, đôi má hơi ửng hồng vì phấn khích, em cũng tặng cho cô gái ấy một cái hôn gió: "Cũng chúc chị vui vẻ mỗi ngày!"

Khung cảnh trên con phố chợt trở nên ấm áp kỳ lạ.

Nửa đêm, những người hoàn toàn xa lạ đứng bên lề đường hoặc ngồi dưới ánh đèn đường cùng nhau ăn chiếc bánh kem nhỏ của mình.

Ánh mắt Khương Yếm lướt qua những người xung quanh rồi cuối cùng rơi xuống cặp song sinh.

"Chị về trước đây." Cô chào tạm biệt hai người.

"Ê ê, muộn lắm rồi, để chị em em đưa chị về." Thẩm Tiếu Tiếu vội nói.

Thẩm Hoan Hoan cũng nói: "Chúng ta về cùng nhau đi, chị sống ở đâu?"

Mắt thấy cặp song sinh khăng khăng đòi đưa mình về, Khương Yếm cũng không từ chối nữa. Nửa tiếng sau, cô xuống xe, Thẩm Tiếu Tiếu thò đầu ra từ cửa sổ: "Tạm biệt chị Khương Yếm nhé."

Khương Yếm cong môi, vẫy tay.

  

 

Bình Luận (0)
Comment