Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 106

Cô quay người đi vào khu dân cư.

Hiện tại tuần đầu tiên của tháng năm đã trôi qua, tiết trời đang ấm dần lên, theo lý mà nói, tất cả hoa đào ở Giang Thành đáng ra phải úa tàn hết vào cuối tháng tư rồi mới đúng, nhưng kỳ lạ thay, cây đào trước cổng khu dân cư bây giờ lại đang nở rộ rất đẹp, phía dưới gốc cây sạch sẽ, không có lấy một cánh hoa rụng.

Khương Yếm phải đi qua cây đào này mới có thể về căn hộ của mình.

Cô đứng nhìn từ xa, thấy những bông hoa nở đầy trên cây, cho dù là cách xa mười mấy mét cô vẫn có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào mà lẽ ra phải rất nhẹ ấy. Lúc sau, Khương Yếm bước về phía cây đào.

Gió đêm nhẹ lướt qua khiến vài bông hoa nhỏ lác đác rơi xuống.

Theo bước chân của Khương Yếm, những bông hoa đào vừa rồi còn nở rộ trên cành đột nhiên rơi xuống ào ạt, chỉ trong vài giây, chúng bay nhảy khắp nơi tựa như tuyết trắng.

Đẹp không thể tả.

Khương Yếm thả chậm tốc độ. Lúc cô đến bên cây đào, trên cành cây đã chỉ còn lại một bông hoa nhỏ cô độc, bông hoa nhỏ ấy cũng chầm chậm thả mình trong ánh nhìn của Khương Yếm, nhẹ nhàng đáp trúng xuống chóp mũi cô. Cứ như thể nó đang đợi cô vậy.

Khương Yếm khẽ rũ mắt không rõ ý tứ, sau đó thở dài một hơi.

Cô nhặt bông hoa lên, bỏ nó vào trong túi.

Trở về nhà, Khương Yếm tiện tay cởi áo khoác, cô lấy bông hoa nhỏ trong túi áo ra rồi đặt nó lên bàn trà. Khương Yếm thay một bộ đồ ngủ đi vào trong phòng tắm, thời điểm cô tắm xong thì cũng đã gần một giờ sáng. Khương Yếm ngáp một cái, tắt đèn phòng ngủ rồi đi ngủ.

Căn phòng tối om chìm vào tĩnh lặng, không lâu sau chỉ còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.

*

Hai giờ ba mươi sáng.

Khương Yếm bị đánh thức bởi tiếng khóc kỳ lạ. Trong không gian lặng như tờ, tiếng khóc quỷ dị ấy còn mang theo chút bi thương.

Cô khoác áo vào rồi bật đèn lên.

Tiếng khóc phát ra từ phòng khách, Khương Yếm day day lông mi rồi tiện tay vén mái tóc dài được buông xõa trước ngực ra sau tai, cô mang dép vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này, bông hoa đào nhỏ được cô đặt trong phòng khách trước đó mang hình dáng như một con người, với cánh hoa hai bên che kín cánh hoa trên cùng. Nó dùng cánh hoa che mặt mà khóc.

"..."

Khương Yếm cúi người, những giọt nước mắt thành dòng của bông hoa ấy không ngừng rơi xuống bàn trà, tạo thành một vũng nước cỡ móng tay.

Nói thật trông rất dễ thương.

"Mục Vọng?" Khương Yếm nói.

Bông hoa nhỏ tên Mục Vọng ấy dường như không nghe thấy tiếng gọi của Khương Yếm, nó che mắt lại, khóc tiếp thêm một lúc, sau đó nó trở mình nằm trên bàn trà mà thiếp đi.

Khương Yếm gọi nó thêm lần nữa.

"Mục Vọng, cậu đang làm gì vậy?"

Lời lẽ của cô rất chắc chắn, mặc dù giọng điệu như bình thường nhưng vẫn có thể nghe ra chút quen thuộc.

Hai người rõ ràng đã sớm quen biết nhau.

Mục Vọng nghe thấy giọng nói của Khương Yếm, cánh hoa dùng để lau nước mắt ban nãy đột nhiên đông cứng lại. Cậu vừa nằm mơ, mơ thấy Khương Yếm đang khen người đàn ông múa cột rất s*x*, làm cậu buồn đến mức không nhịn được mà khóc thành tiếng, khóc mãi khóc mãi cuối cùng khóc tỉnh cả người.

Bông đào nhỏ trở mình trước mặt Khương Yếm. Lúc nhìn thấy Khương Yếm, hai cánh hoa hai bên trái phải làm động tác muốn bỏ chạy, giống như một người giấy nhỏ đang vẫy cờ.

"Sao cậu lại khóc?" Khương Yếm dùng đầu ngón tay ấn giữ cậu lại.

Lúc sau, một tia sáng yếu ớt lóe lên, trong phòng khách nhà Khương Yếm xuất hiện một thiếu niên xinh xắn với làn da trắng nõn.

Ánh đèn đường lờ mờ của khu dân cư chiếu vào phòng khách, thiếu niên mặc một chiếc áo hoodie màu đen trông không vừa người cho lắm, mái tóc đen mềm mượt rũ xuống bên mặt, nước da trắng bệch khác thường, mạch máu màu xanh trên cổ hiện lên thấy rõ. Cậu ngồi trên chiếc bàn trà nhỏ, đôi chân dài khó khăn chen vào khoảng không giữa cậu và Khương Yếm.

Khương Yếm rút lại đầu ngón tay đang ấn vào giữa lông mày của cậu.

Con ngươi đỏ thẫm của thiếu niên ầng ậng nước, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng sợ.

Khương Yếm đột nhiên nói: "Cậu là người giúp Mạnh Hận Thủy che camera giám sát?"

Mục Vọng do dự một lúc rồi gật đầu.

"Mỗi lần thi đấu cậu đều ẩn trong bóng tối theo dõi tôi." Khương Yếm hỏi: "Sao không đến tìm tôi?"

Mục Vọng cúi đầu, cảm giác như hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Chị… lần trước chị vứt em ra khỏi cửa sổ."

Khương Yếm nhớ lại lần trước, bình tĩnh nói: "Tôi không cho cậu nằm lên vai tôi."

Mục Vọng quay đầu sang một bên.

Kỳ diệu thay, trên sợi tóc cậu chợt nở ra một bông hoa đào, nhưng rồi nó lại khô héo và tàn đi trong phút chốc.

Khương Yếm hỏi lại vấn đề ban nãy: "Sao lại khóc?"

Nỗi niềm tủi thân của Mục Vọng có thể dễ dàng nhận ra. Cậu buồn bã quay đầu lại, nhìn chằm chằm Khương Yếm mấy giây rồi đột nhiên vén áo lên: "Hôm nay em ở dưới đất nghe thấy lời chị nói rồi."

Vòng eo thon gọn mà săn chắc lộ ra trước mặt Khương Yếm, những đường cơ bắp rắn chắc hiện ra rõ ràng.

Cậu vừa cố gắng vén áo lên vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng em ‘s*x*’ hơn, bản thể của em là cây đào, chắc chắn là em ‘s*x*’ hơn."

Khương Yếm im lặng vài giây.

Lúc sau, cô nhướn mày, đánh giá Mục Vọng từ dưới lên trên, từ tốn gật đầu: "Tất nhiên."

"Dù sao thì cơ thể của cậu cũng là do tôi nặn ra mà."

Quan hệ giữa cô và Mục Vọng quá đặc biệt, theo cách nói ngày nay chắc là thanh mai trúc mã, nhưng mà quan hệ thực tế còn hơn thế này gấp mấy lần.

Hơn một nghìn năm trước, Mục Vọng được coi là cây thần trấn quốc của nước Khương, được người dân tôn thờ và yêu mến. Nhưng có lẽ vì hạnh phúc và bất hạnh luôn phải được duy trì cân bằng nên nó mới bị sét đánh chết khi chỉ vừa mới có thần thức mấy năm.

Ngàn bông hoa điêu tàn, cây đào cũng thành tro.

Lúc đó, nữ đế Xích Khê đang cho dựng hoàng lăng, người đã bẻ gãy một cành đào từ trên một cây đào sớm đã chết khô. Sau này, cành đào ấy vẫn luôn được đặt bên cạnh Khương Yếm.

Những ngày tháng trong hoàng lăng luôn tối tăm mịt mù, chẳng ai nói với Khương Yếm rằng cô phải đợi ở đây bao lâu, cô thật sự cảm thấy rất buồn chán, cũng không biết phải nghĩ thế nào. Một ngày nọ cô bắt đầu tưới nước cho cành đào bằng rất nhiều xác dầu của những động vật được mai táng, cứ như vậy trải qua ba trăm năm, cành đào đột nhiên có sự biến đổi kì lạ, thân cây trở nên cứng chắc, Mục Vọng lấy lại được thần thức.

Linh hồn của cậu không thay đổi, thậm chí còn giữ lại được tất cả ký ức về nước của Xích Khê, nhưng chỉ có tính cách là thay đổi.

Chắc là bị bẻ thành ngốc nên tính cách vốn khoa trương cứ như con công xòe đuôi mỗi ngày của cậu bỗng trở nên chậm chạp ngốc nghếch, ban đầu cậu còn chẳng biết nói, cứ lắp ba lắp bắp đòi Khương Yếm dạy mình nói, sau này biết nói rồi thì quấy nhiễu Khương Yếm cả ngày, còn nở ra những bông hoa nhỏ cho cô.

Sau này, khắp hoàng lăng trải đầy những bông đào nở của Mục Vọng, nhiều đến mức khiến Khương Yếm như nghẹt thở.

Nhưng Khương Yếm vẫn đành phải để cậu nở hoa, bởi dẫu sao Mục Vọng cũng rất dễ khóc, cậu cứ lặng lẽ khóc, trên những cánh hoa mỏng manh đều đọng lại những giọt sương do cậu khóc mà thành, cành cây đung đưa như thể đang mưa vậy.

Hai người cứ vậy ở trong hoàng lăng hơn ngàn năm. Sáu mươi năm trước, luật trời thay đổi, Khương Yếm chưa thể hóa hình nên cô đã tiến vào thần thức của Mục Vọng, nặn cho cậu một cơ thể và gương mặt trước khi áp bức của đạo trời giáng xuống.

Khương Yếm nhìn chằm chằm vào động tác ngu ngốc của Mục Vọng rồi vươn tay kéo áo cậu xuống.

"Được rồi, tôi đi ngủ trước đây, kệ cậu đấy."

Khương Yếm vẫy tay, ra ý cậu đừng có ồn ào nữa.

Lúc trở về phòng ngủ, Khương Yếm nghe thấy giọng nói gấp gáp của Mục Vọng.

"Chị thật biết kiếm tiền."

Câu nói này thật sự quá bất ngờ. Mặc dù Khương Yếm không hiểu câu nói đó có nghĩa gì nhưng cô vẫn quay người lại nói ra một sự thật đau lòng: "Tôi không có tiền."

Mục Vọng lấy ra một tập thẻ từ trong túi, đặt mạnh tất cả lên trên bàn trà ở phòng khách: "Woaaa!"

Kỹ năng diễn xuất của cậu không được tốt cho lắm, e thẹn nói: "Chị có nhiều tiền quá."

"..."

Khương Yếm bày ra vẻ mặt không cảm xúc:

"Mục Vọng, đừng ngu ngốc nữa, đi ngủ đi."

Bình Luận (0)
Comment