Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 111

Thang máy rơi vào tĩnh lặng. 

Thẩm Hoan Hoan vội vàng ngồi xổm xuống, muốn đỡ em gái đứng dậy nhưng lại bị Phương Miêu ngăn cản. 

"Đừng lộn xộn, có lẽ là đột ngột phát bệnh, không nên động vào người cô ấy." 

Sau khi Phương Miêu lấy điện thoại di động ra gọi điện, cô ta cúi người xuống kiểm tra hơi thở của Thẩm Tiếu Tiếu, sau đó nâng mí mắt quan sát đồng tử của em… 

"Kỳ lạ, tất cả đều bình thường." 

Nói xong cô ta cảm nhận được mạch đập của Thẩm Tiếu Tiếu mấy giây, khó hiểu hỏi: "Tần số nhịp tim có hơi nhanh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường… Trước mắt không xác định được nguyên nhân là gì, đợi bác sĩ tới đi." 

Cửa thang máy từ từ mở ra, đã đến tầng bốn. 

Phương Miêu bước nhanh hai bước chặn cửa thang máy, sắc mặt Thẩm Hoan Hoan tái nhợt, môi cũng vô thức cắn chặt, cô nàng vội vàng liếc nhìn Khương Yếm, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngại Phương Miêu nên không thể truyền đạt thành lời. 

Trong chốc lát, Thẩm Hoan Hoan lắc đầu. 

Cô nàng nhẹ nhàng nói: "Không cần gọi bác sĩ, em gái tôi từ nhỏ đã có triệu chứng này, sẽ không sao đâu." 

Nói xong cô nàng khép năm ngón tay lại, lấy sườn trong cổ tay ấn vào nhân trung của Thẩm Tiếu Tiếu. 

Nhìn theo góc độ của Phương Miêu, hành động này không có vấn đề gì, nhưng theo góc độ của Khương Yếm, một lá bùa màu vàng đã được ấn chặt vào lòng bàn tay của Thẩm Hoan Hoan.

Nửa phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu từ từ tỉnh lại, đầu tiên em mờ mịt nhìn lên phía trên, sau khi phát hiện mình vẫn nằm trong thang máy, em thông minh không nói gì. 

Em cầm lấy khăn tay của Thẩm Hoan Hoan đưa tới, xé thành từng mảnh nhỏ, ngăn chặn máu mũi vẫn còn chảy ra bên ngoài. 

Phương Miêu liếc nhìn điện thoại: "Bác sĩ sẽ tới ngay, chúng ta đến phòng bệnh trước đi." 

Thẩm Hoan Hoan thay mặt Thẩm Tiếu Tiếu từ chối: "Không cần phiền như vậy, bệnh cũ thôi, em gái tôi rất dễ bị kích động cảm xúc, từ nhỏ đã hay ngất như vậy, cơ thể không có vấn đề gì."

Sau khi nghe những từ "dễ bị kích động cảm xúc", sắc mặt Phương Miêu thay đổi, lúc này không nói nữa. 

Chuyện này làm tôi nhớ đến vụ tai nạn hồi tháng Ba.

Chắc là lúc đó, lần đó có một bệnh nhân tâm thần lên cơn hưng cảm nhẹ, sau đó đã đâm chết hai y tá.

Thẩm Tiếu Tiếu vừa rồi có phải…

Tình huống tương tự như Trình Thư Vong, "linh cảm" của Trình Thư Vong quá mạnh mẽ, "linh cảm" vì không muốn cô ấy bước vào viện điều dưỡng nên đã khiến cô ấy ngất xỉu ở cổng, mà nhận thức về linh thể của Thẩm Tiếu Tiếu rất mạnh, chắc chắn phải có một linh thể tương đối lợi hại bên trong viện điều dưỡng Bạch Sơn, đương nhiên Thẩm Tiếu Tiếu không thể chịu được áp lực của linh thể đó…

Cũng có thể nguyên nhân là do cơ thể, sở dĩ Thẩm Tiếu Tiếu có nhận thức về linh thể mạnh mẽ là bởi vì cô ấy sinh ra không có linh hồn, tôi nghe nói trước đây cô ấy không phải là nhà ngoại cảm, vì lý do cơ thể ốm đau mà nằm ở giường rất nhiều năm.

Cường độ của linh hồn phía sau viện điều dưỡng rất khó ước tính, nhưng khẳng định nó không có năng lực đánh bật Thẩm Tiếu Tiếu ngay lập tức, tôi cảm thấy chắc là do Thẩm Tiếu Tiếu chưa bao giờ tiếp xúc với linh thể cấp độ này… nên việc điều chỉnh công năng của linh thể không được cân bằng tốt.

Chính xác, nó giống như một người đang ở trong một thế giới có trọng lực là 1, rồi một ngày trọng lực xung quanh đột nhiên biến thành 3, cần phải thích ứng.

Thẩm Hoan Hoan suy tư, cô nàng lo lắng nắm lấy tay em gái mình. 

Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, em chỉ hơi bất cẩn thôi, em còn tưởng áp lực của linh thể trong trường bán năng lượng sẽ cao gấp đôi so với bình thường… nhưng thì ra còn cao hơn mấy lần, lần sau em sẽ nhớ niệm chú trước để giảm bớt." 

Thẩm Hoan Hoan gật đầu, sau khi thấy Thẩm Tiếu Tiếu không có vấn đề gì lớn, cô nàng nhìn y tá trưởng: "Đã khá muộn rồi, chúng ta đi thôi." 

"Được." Phương Miêu thu lại chân đang chặn thang máy, ba người đi theo Phương Miêu về phía phòng bệnh phía sau. 

Không gian tầng bốn không lớn, hoặc là nói toàn bộ viện điều dưỡng không lớn, màu tường hành lang dường như vừa được sơn mới, giống như tờ giấy trắng mới ra lò, dưới ánh đèn sợi đốt trông có vẻ ảm đạm. 

Tầng bốn có mười bảy phòng, từ số 401 đến số 417, chỉ có hai phòng đầu là phòng đơn, phía sau đều là phòng đôi. 

Rất nhanh, Phương Miêu đã dừng lại trước cửa phòng 403. 

Cô ta nói với cặp song sinh về tình hình trong phòng: 

"Trong phòng có phòng vệ sinh và điều hòa, TV, tiền điện nước của mỗi phòng được tính riêng và thanh toán hàng tháng." 

"Còn có." Cô ta nhấn mạnh trọng điểm nói: "Nửa đêm về sáng sẽ có y tá đi kiểm tra phòng, đừng khóa trái cửa." 

Thẩm Hoan Hoan lên tiếng trả lời được. 

Thẩm Tiếu Tiếu còn chưa lấy lại bình tĩnh, em yếu ớt gật đầu. 

Phương Miêu đáng giá Thẩm Tiếu Tiếu vài lần, nói thêm: "Đầu giường có chuông gọi, cảm thấy không khỏe hoặc cần gì thì có thể ấn vào đó, phòng y tế có người trực, bình thường sẽ đến rất nhanh."

"Xin lỗi đã phiền cô, có vấn đề gì chúng tôi sẽ ấn." 

Sau khi cùng Phương Miêu nói lời cảm ơn, Thẩm Hoan Hoan giúp Thẩm Tiếu Tiếu đẩy cửa phòng bệnh ra. 

Cô nàng cũng không trao đổi gì với Khương Yếm, ngay cả ánh mắt cũng không có.

Trước khi bước vào viện điều dưỡng, ba người đã thảo luận dựng lên một chuyện hư cấu tình cờ gặp nhau trên xe buýt, rất hợp duyên, nhưng mà tuyệt đối đó không phải là mối quan hệ thân thiết chung phòng bệnh.

Bây giờ trạng thái của Thẩm Tiếu Tiếu không tốt, thân là chị gái, Thẩm Hoan Hoan không để ý tới Khương Yếm, người cách đây không lâu còn là người xa lạ cũng là hợp lý. 

"Đi thôi, chúng ta đến phòng cô." 

Có lẽ đã quá muộn, cho nên bưc chân của Phương Miêu rất nhanh, sau vài hơi thở, hai người đã đứng trước phòng 405. 

"Vừa rồi những gì tôi nói cô đều nhớ kỹ chứ?" 

Khương Yếm gật đầu. 

"À, đúng rồi…" 

Trước khi Phương Miêu rời đi, cô ta xoay người dặn dò một câu: "Căn tin ở tầng hai, có thông tin về giờ giấc ba bữa ăn, bữa sáng bắt đầu lúc 6 giờ 30, kết thúc lúc 8 giờ, tự mình đi ăn, không có ai rảnh đưa đồ ăn cho đâu." 

Khương Yếm hiểu được điểm này, Phương Miêu xem biểu hiện của ba người bệnh nhân mới nhập viện đều tốt, biểu tình dịu đi không ít.

Sau khi Phương Miêu rời đi, Khương Yếm kéo hành lý ra mở cửa phòng bệnh. 

Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện ùa tới, rèm cửa hé mở, ánh trăng trắng sáng chiếu vào phòng, chiếu lên những bức tường mốc meo và những chiếc giường bệnh cũ kỹ tồi tàn. 

Lúc này đang ngồi trên giường bên cạnh cửa sổ là một cô bé tám chín tuổi. 

Cô bé mặc áo bệnh nhân màu trắng xanh rộng thùng thình, buộc tóc đuôi ngựa thấp, bàn chân không mang vớ buông xuống ở mép giường, cô bé ngẩng đầu lên trầm mặc nhìn chằm chằm Khương Yếm.

Ánh trăng rơi lên người cô bé, nó mang lại cho cô bé cảm giác u buồn không phù hợp với lứa tuổi.

Lần đầu tiên Khương Yếm có cảm giác bản thân như vị khách không mời mà đến.

Cô giống như người không được hoan nghênh.

Khương Yếm sao có thể quan tâm tới chuyện này, cô hỏi: "Chị bật đèn nhé?" 

Cô bé vẫn im lặng. 

Vì vậy Khương Yếm lập tức bật đèn lên, bóng đèn sợi đốt chói lóa phát ra ánh sáng chói mắt, Khương Yếm nheo mắt, cô nhìn đồng hồ treo trên tường. 

23:21

Khương Yếm mở hành lý ra, lấy đồ rửa mặt, quần áo và giày ra. 

Không biết có phải nhìn thấy hành lý đựng đầy một nửa quần áo của Khương Yếm hay không, cô bé đột nhiên mở miệng: "Có quần áo bệnh nhân trong tủ." 

Khương Yếm đang định đem quần áo nhét vào tủ, cô mở cửa tủ ra, nhìn thấy một bộ quần áo chưa mở được gấp gọn gàng trong đó. 

Khương Yếm lấy quần áo ra, rũ xuống, phát hiện tay áo và ống quần đều hơi dài quá. 

Nhưng cũng phải thôi, ngay cả phòng bệnh cũng vừa được phân, làm sao trong tủ có quần áo vừa vặn với cô được. 

Khương Yếm nhìn cô bé: "Đây là của đàn ông." 

Cô bé không nhìn Khương Yếm, chỉ quay đầu về phía cửa sổ, cũng không biết đang nhìn khung cảnh gì ngoài cửa sổ. 

Một lúc sau, cô bé nói: "Người ở giường bên cạnh vừa chết không lâu." 

Khương Yếm hiểu được. 

Chiếc giường cô sắp ngủ vừa tiễn bước một người đàn ông, còn chiếc áo bệnh viện dự bị chưa được mở của anh ta được chuyển cho cô.  

Bình Luận (0)
Comment