Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 112

Khương Yếm đặt lại quần áo bệnh nhân vào tủ. 

Mười phút sau, cô thu dọn mọi thứ, chuẩn bị lên giường ngủ. 

"Mặc áo bệnh nhân vào." Thanh âm của cô bé lại vang lên: "Tôi chê chị bẩn, tôi nghiện sạch sẽ." 

Khương Yếm cau mày: "Chị đâu có nằm trên giường em."

Cô bé: "Nhưng đây là phòng của tôi."

? ? ?

Hành vi khẳng định lãnh thổ của trẻ em.

Cái gì mà phòng của tôi? Đây là phòng đôi.

Vừa rồi nhìn thấy cô bé còn nhỏ như vậy đã bị bệnh, tôi còn thấy hơi đau lòng… Nhưng thái độ này hết chỗ nói rồi, y tá trưởng người ta còn chưa cấp quần áo bệnh nhân, cô bé đã dám sắp xếp cho Khương Yếm, Khương Yếm mau làm con bé tức chết đi!

Nhưng chuyện tiếp theo vượt xa những gì phòng livestream mong đợi. 

Khương Yếm trầm ngâm nhìn cô bé vài giây, thế nhưng thực sự mở tủ quần áo ra, cầm quần áo bệnh nhân bước vào nhà vệ sinh. 

Bộ quần áo này thực sự rất lớn, chủ nhân của nó chắc chắn phải là một người đàn ông cao hơn 1,9 mét, nặng khoảng 200 kg, vượt xa số đo của Khương Yếm. 

Khương Yếm phải mất gần mười phút để thay quần áo, tay áo được cô xắn lên cao, ống quần cũng được cô xắn lên nhiều lần, rắc rối nhất là lưng quần, dây thun căn bản không có co dãn, vì vậy Khương Yếm chỉ có thể xoắn vải buộc nó thành một nút thắt. 

Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Yếm vô thức liếc nhìn đồng hồ treo tường. 

23:55

Nơi này được Giang Ngữ Tình định nghĩa là "sắp phát triển thành trường năng lượng", Khương Yếm chưa bao giờ đối mặt trực tiếp với trường năng lượng, cho nên cô hành động rất cẩn thận, cũng không muốn gây ra bất kỳ sự cố nào trong đêm đầu tiên. 

Hơn nữa xét theo d*c v*ng của cô bé, cô bé thực sự chỉ đơn giản là không thích cô, d*c v*ng cực kỳ thuần khiết. 

Tắt đèn, Khương Yếm nằm trên giường dưới ánh trăng. 

Trên mép ga trải giường của cô có một vết máu khô màu nâu, những người nghiện sạch sẽ cảm thấy ghê tởm, chưa kể Khương Yếm cũng là một người nghiện sạch sẽ. 

Khương Yếm di chuyển cơ thể mình ra khỏi vết máu, rồi sau đó nghiêng người về hướng giường bệnh khác. 

Cô bé lúc này đang nằm quay lưng về phía cô, bởi vì cô bé cực kỳ gầy yếu, cho nên chiếc chăn chỉ phồng lên một hình vòng cung nhỏ, ngay cả hơi thở cũng rất nhỏ, Khương Yếm cẩn thận lắng nghe một lúc mới nghe thấy được tiếng thở như có như không. 

Một lát sau, ở giữa tiếng thở nhạt nhẽo, cơn buồn ngủ của Khương Yếm dần dần dâng lên. 

Nhưng không quá vài phút, một tiếng chuông vang lên dồn dập làm gián đoạn giấc ngủ của cô. 

"Reng reng reng reng…reng reng reng reng…"

Khương Yếm mở to hai mắt, cô ngồi dậy nhìn căn phòng trước mặt, bây giờ vừa đúng 0 giờ.

Giọng nói của Phương Miêu phát ra từ radio phía trên phòng bệnh, nhưng không giống như giọng nói vững vàng cách đây nửa giờ, giọng cô ta trở nên cường điệu và diễn cảm hơn bao giờ hết: "Đã nửa đêm rồi, kế tiếp là thời gian kiểm tra phòng bệnh." 

"Mong các bệnh nhân nhớ kỹ số phòng của mình, bất cứ ai muốn mọi người rời khỏi phòng đều là người bệnh tâm thần ở bệnh viện này, đừng tin những gì họ nói dù chỉ một câu."

"Viện điều dưỡng Bạch Sơn dốc hết sức phục vụ mỗi một người bệnh, tin tưởng nhân viên y tế là điều đảm bảo duy nhất cho sinh mệnh của mọi người."

Câu nói cuối cùng Phương Miêu hét lên, sự kỳ lạ dữ tợn khó mà miêu tả ngập tràn trong giọng nói khàn khàn và ngữ khí cường điệu của cô ta. 

Đừng tin tưởng bất cứ câu nào của bệnh nhân tâm thần? 

Khương Yếm người đang cầm kịch bản bệnh tâm thần trầm mặc nửa giây, dù cô không biết tình huống bây giờ là thế nào, nhưng cô biết có gì đó không ổn với việc dùng loa phóng thanh này. 

Có điều gì đó rất không ổn. 

Không bàn về nội dung trên loa, mà chỉ riêng việc rạng sáng phát thanh, chuyện này… 

Viện điều dưỡng nào lại dùng loa phát thanh để lớn tiếng thông báo chuyện kiểm tra phòng lúc nửa đêm? 

Đánh thức người bệnh đang ngủ say là quá vô nhân đạo, không có người bệnh nào có thể ở viện điều dưỡng như vậy mà có được cơ thể khỏe mạnh. Vì chất lượng giấc ngủ tốt là yếu tố hàng đầu để duy trì sức khỏe khỏe mạnh. 

Khương Yếm cau mày suy nghĩ rồi đứng lên. 

Nhưng còn chưa chờ cô nghĩ ra cái gì, điện thoại trên tay cô đột nhiên rung lên. 

Khương Yếm mở điện thoại ra, trước tiên cô tắt tiếng rồi mới xem tin nhắn. 

Đó là tin nhắn từ nhóm trò chuyện WeChat. 

Giang Ngữ Tình đã giúp mọi người thành lập một nhóm trước khi vào viện điều dưỡng, bây giờ avatar của Thẩm Tiếu Tiếu có hình là một con rái cá biển nhỏ đang gửi biểu tượng cảm xúc vào bên trong. 

Khiếp sợ.jpg 

Cái quái gì thế này.jpg 

Rái rái cá em, em thực sự không muốn ngủ trên giường.jpg 

Một lúc sau, avatar của Ngu Nhân Vãn có cái đầu quạ nhỏ, trả lời: "Bệnh viện có quá ít y tá, em cũng bị gọi đi kiểm tra phòng… Y tá trưởng bây giờ đang yêu cầu bọn em kiểm tra từng người trong phòng bệnh, cũng không nói cái gì khác, mọi người nằm trên giường là được đúng không?" 

Avatar một bông hoa hồng nhỏ là của Thẩm Hoan Hoan: "Việc thông báo qua loa phát thanh này rất bất thường, thật sự phải nằm sao?" 

Khương Yếm liếc nhìn bạn cùng phòng bên cạnh vẫn nằm không nhúc nhích trên giường, liếc nhìn avatar của Ngu Nhân Vãn: "Em có thể tranh thủ kiểm tra tầng bốn không?" 

Ngu Nhân Vãn trả lời ngay lập tức: "Để em thử xem." 

Một lúc sau, em ấy trả lời: "Y tá trưởng yêu cầu em và Ngụy Nhàn kiểm tra tầng bốn." 

Ngụy Nhàn là cô y tá mặt tròn mở cửa cho mọi người. 

Nhìn thấy câu trả lời của Ngu Nhân Vãn, Thẩm Hoan Hoan thở phào nhẹ nhõm: "Phiền chị rồi."

Khương Yếm cũng nằm trở lại giường. 

Nếu Ngu Nhân Vãn là người kiểm tra tầng bốn, cô có khuynh hướng tạm thời lấy bất biến ứng vạn biến, nội dung trong loa quả thực rất kỳ lạ, nhưng bây liều lĩnh chạy loạn có thể sẽ nguy hiểm hơn, không bằng trước hết nên nghe các động thái từ các tầng xung quanh. 

Âm thanh kim phút chuyển động rất khẽ. 

Thời gian dần dần trôi qua, cột sống của Khương Yếm bắt đầu run lên, liên đới đến cổ tay cô cũng bắt đầu run rẩy, cổ tay và nhịp tim đều giật liên hồi.

Cô quay người sang một bên đè nén trái tim đang đập ngày càng nhanh vì hưng phấn của mình. 

Kỳ thứ tư, cũng là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp này. 

Khương Yếm nín thở chú ý đến những âm thanh xung quanh, nhưng cô không biết là do kiểm tra phòng không có vấn đề gì hay là vì có lý do nào khác mà xung quanh cô yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng giày cao gót chạm với sàn nhà bằng gạch sứ trắng. 

Cuối cùng, có một âm thanh "tính tong" vang lên. 

Thang máy trên tầng bốn mở ra, 

Ngu Nhân Vãn và Ngụy Nhàn đã đến tầng bốn. 

Cửa mỗi phòng mở ra rồi đóng lại, tiếng khóa lần lượt vang lên, hai người nhanh chóng kiểm tra xong phòng 403 của cặp song sinh ở, rồi tiến vào phòng 404. 

Như trước vẫn là khung cảnh yên tĩnh. 

Hai phút sau, Khương Yếm nghe được tiếng tay nắm cửa đang bị xoay. 

Xoạch, xoạch…

Tiếng giày cao gót ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước giường Khương Yếm. 

Khương Yếm vẫn chưa mở mắt, ngay sau đó, cô cảm nhận được có thứ gì đó chui vào chăn của mình, một bàn tay hơi thô ráp nắm lấy bàn tay đang ẩn một nửa dưới chăn của cô. 

Khương Yếm trước đây đã giúp Ngu Nhân Vãn khi em ấy lăn xuống cầu thang, cho nên cô biết rất rõ đôi bàn tay thô ráp này, đã trải qua rất nhiều công việc nặng nhọc thuộc về Ngu Nhân Vãn. 

Bây giờ lòng bàn tay của Ngu Nhân Vãn đầy mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy. 

Khương Yếm không hiểu tại sao em ấy lại run như vậy. 

Dưới sự che lấp của Ngu Nhân Vãn cô hơi nhấc mí mắt lên, nhưng đèn không bật, khuôn mặt của Ngu Nhân Vãn tái nhợt và xám xịt dưới ánh trăng, khi nhìn thấy Khương Yếm đang nhìn mình, em ấy nhanh chóng nháy mắt với cô ra hiệu cho cô nhắm mắt lại. 

Vì vậy Khương Yếm một lần nữa nhắm mắt lại. 

Lòng bàn tay cô ngứa ngáy. 

Ngu Nhân Vãn bắt đầu viết lên tay Khương Yếm, vì hoảng sợ nên tay em ấy đều run lên. 

Em vừa mới chen chúc cùng một đám người ở trong cầu thang, bọn họ không hề nói một tiếng, chỉ nhìn về phía trước.

Chuyện này cũng không có gì đáng sợ, dù sao cũng là nửa đêm đi kiểm tra phòng, không ai có tâm trạng kết giao bạn bè với nhân viên mới. 

Cho nên Ngu Nhân Vãn đang sợ chuyện khác. 

Đúng như Khương Yếm dự đoán, Ngu Nhân Vãn đã viết vào lòng bàn tay cô: 

Đáng ra bọn họ phải xui xẻo, tại sao bọn họ lại không gặp xui xẻo? 

Điều đáng lẽ khiến Ngu Nhân Vãn vô cùng phấn khích, lúc này chỉ khiến em ấy cảm thấy bất an, sống lưng run lên. 

Em ấy háo hức chờ đợi một ngày nào đó thể chất xui xẻo của em ấy biến mất, nhưng tuyệt đối không phải là trong trường hợp này. 

Khương Yếm không biến sắc duỗi tay ra. 

Vừa rồi cô cũng phát hiện ra điểm này. 

Khi y tá đang đứng phân công công việc, tất nhiên Ngu Nhân Vãn không thể rời xa đám người, như vậy mọi người xung quanh em ấy sẽ gặp xui xẻo, nhưng khi em ấy nghe thấy tiếng động ở tầng trên và tầng dưới thì không có âm thanh nào ngoại trừ việc đi lại và đóng cửa. 

Không có lời mắng chửi, không có lời oán giận, thậm chí ngay cả lời than thở phiền toái đều không có.

Mọi người dường như đang có tâm trạng tốt. 

Răng của Ngu Nhân Vãn đang run lên lập cập, tiếng răng nhỏ va vào nhau khiến sự hoảng loạn lúc nửa đêm lên đến đỉnh điểm. 

Ngoại trừ chị ra, chưa từng có người nào như thế.

Em ấy cẩn thận hỏi Khương Yếm: 

Các cô ấy có phải là người không? 

Bình Luận (0)
Comment