Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 113

Ngu Nhân Vãn coi như đã hỏi sai người.

Khương Yếm thật sự rất khó phân biệt giữa người và quỷ. Hơn nữa, quỷ cũng có thể tồn tại ở dạng thực thể trong Trường Năng Lượng của chúng, độ khó chơi của loại quỷ này cũng cao hơn rất nhiều.

Khương Yếm khẽ lắc đầu.

Chủ ý ban đầu của cô là tỏ vẻ không rõ ràng lắm, nhưng Ngu Nhân Vãn lại nói toẹt ra bọn họ không phải là người, khiến toàn thân cô run rẩy.

Một lúc sau, Ngụy Nhàn viết bản báo cáo kết quả kiểm tra phòng, đẩy cánh tay của Ngu Nhân Vãn, ý bảo em ấy mau đi thôi. 

Ngu Nhân Vãn: "..."

Em ấy chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống chỗ mình vừa bị đụng vào, càng nhìn càng tuyệt vọng.

Trong nhiệm vụ lần trước của Ngu Nhân Vãn, không chỉ người, mà quỷ cũng sẽ bị xui xẻo lây. Chỉ cần ở quá gần, tất cả mọi sinh vật đều sẽ bị dính xui xẻo, nhưng em ấy còn chưa từng bước vào trong Trường Năng Lượng, cho nên cũng không biết ma quỷ ở bên trong Trường Năng Lượng có chịu ảnh hưởng của mình hay không.

Nhưng nhìn vào tình huống hiện tại, có thể kết luận là vô cùng gay go.

Nếu linh hồn của ma quỷ quá mạnh mẽ, căn bản là không chịu ảnh hưởng từ thể chất của Ngu Nhân Vãn, nó sẽ không bị lây nhiễm sự xui xẻo, cũng sẽ không để lộ ra manh mối. Nên bây giờ em ấy chỉ có thể vừa chịu xui xẻo vừa trà trộn vào trong đám quỷ này.

Quả nhiên Ngu Nhân Vãn vẫn là người xui xẻo nhất.

Bởi vì Lâm Hâm Cửu nhận được một công việc hết sức hiếm hoi, đó là trở thành trợ lý của bác sĩ, hiện tại đang ngủ ngon lành trên giường ở trong văn phòng. Khương Yếm và cặp song sinh cũng đã có thể yên tâm mà ngủ sau khi kiểm tra phòng.

Chỉ có em ấy…

Chỉ có em ấy là phải ở cùng với những "người" này trong một kí túc xá bốn người sau khi đã kiểm tra phòng!

Em ấy là người xui xẻo nhất trên thế giới này.

Lần đầu tiên trong đời mình, Ngu Nhân Vãn mang giày cao gót, bước đi xiêu vẹo về phía trước, sau khi đi được hai bước thì đột nhiên bị trẹo chân, té đập mặt thẳng xuống đất. 

"..."

Em ấy quỳ rạp trên đất, tự an ủi mình một hồi lâu, sau đó mới vịn tường mà đứng dậy với vẻ mặt đưa đám.

Ngụy Nhàn cùng em ấy tiếp tục kiểm tra những phòng còn lại ở tầng bốn.

*

Bên kia, Khương Yếm nhận được tin nhắn của Thẩm Hoan Hoan.

"Chị ở đó có an toàn không?"

Sau khi Thẩm Hoan Hoan nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng 405, lập tức hỏi thăm an nguy của Khương Yếm.

"Tạm thời an toàn." Khương Yếm trả lời.

Cô chủ động nhắn lại: "Những y tá kia không bị thể chất của Ngu Nhân Vãn ảnh hưởng đến, tình hình này tương đối khó giải quyết." 

Quả thực là khó giải quyết.

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Hoan Hoan liền rơi vào trầm mặc.

"Nếu tất cả y tá đều thiệt mạng…"

Một lát sau, Thẩm Hoan Hoan hỏi Khương Yếm: "Điều này là không có khả năng?"

Khương Yếm lập tức trả lời: "Đương nhiên là không có khả năng."

Cô cũng chỉ đang nói mò, cô chỉ dùng yêu lực để ngăn chặn năng lực thiên phú của Ngu Nhân Vãn. Nếu suy luận theo hướng này, thì bây giờ những y tá kia có lẽ cũng sử dụng sức mạnh tâm linh để ngăn chặn sự ảnh hưởng của Ngu Nhân Vãn đối với họ.

Người thường căn bản không có bao nhiêu sức mạnh tâm linh, chỉ có những nhà ngoại cảm cao cấp và linh hồn bị ô nhiễm mới sở hữu lượng sức mạnh tâm linh mạnh mẽ. 

Khương Yếm càng nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn.

Tỉ lệ những y tá kia không phải người là quá nhỏ, cho nên có thể viện điều dưỡng đã bị ma quỷ khống chế sau lưng.

Thẩm Hoan Hoan cũng đưa ra phán đoán tương tự, có lẽ là bị ảnh hưởng từ tâm lý lo lắng mà nhiệt độ không khí chợt trở nên lạnh hơn, khiến cô nàng không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Thông báo vừa rồi…"

"Chúng ta thực sự phải nghe lời của quỷ sao?"

Khương Yếm cụp mắt xuống: "Thông báo nói rằng, không thể rời khỏi phòng trong thời gian kiểm tra."

Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng nói tiếp: "Mà hiện tại, thời gian kiểm tra phòng đã kết thúc."

Thấy Thẩm Hoan Hoan dường như đã hiểu, Khương Yếm chỉ nhắn lại một chữ.

"Trốn."

Vừa nhắn xong những lời này, Khương Yếm tắt điện thoại. Lúc này, cô bé ở giường bên cạnh cũng trở mình một cái, nhìn thẳng vào mắt cô. 

Hai người nhìn nhau dưới ánh trăng vài giây, bỗng nhiên cả hai đồng thời tụt xuống giường, bắt đầu mang giày.

Cô bé kia nhanh chóng buộc dây giày của mình, động tác thành thạo giống như đã làm rất nhiều lần, hoặc đã từng trải qua nhiều lần huấn luyện.

Mang giày xong, cô bé thấy Khương Yếm đang định bẻ gãy gót của đôi giày cao gót, không thể tưởng tượng nổi mà liếc Khương Yếm một cái, sau đó ném cho cô một đôi dép lê. 

"Dép của người chết bên cạnh, chắc là không bị nấm chân."

Khương Yếm cũng chẳng thèm để ý đến đôi dép lê có bị nấm chân hay không, ung dung bẻ gãy gót của đôi giày cao gót, lại còn khoe với cô bé kia về phần gót bằng phẳng đến hoàn hảo mà cô vừa bẻ ra được. 

"Thế nào?"

Tuy rằng bây giờ tôi rất sốt ruột, nhưng có câu này không biết có nên nói hay không…

Nói đi.

Tôi thực sự rất thích bộ dạng nghiêm túc ra vẻ này của Khương Yếm??

Hơi trẻ con một chút nhưng chủ yếu vẫn là ra vẻ.

Sẵn tiện nói luôn, tôi vừa nhìn thấy giày của chị Yếm thì lập tức cảm thấy sợ hãi, có phải chỉ mình tôi cảm thấy như vậy không? 

Không đâu, không chỉ có cậu như vậy, bây giờ tôi nhìn thấy giày cao gót là lại nhớ đến hình ảnh chị Yếm giẫm lên xương ngón tay của Lâm Hâm Cửu, đá bay anh ta… Thật đáng sợ. 

dddd*, hiện tại chỉ cần mẹ tôi cầm giày cao gót lên, tôi lập tức cho rằng bà muốn đánh tôi, trốn chui trốn nhủi theo bản năng. Tôi còn len lén thử mang thứ này vào chân và nhận ra khi mang vào thì đi đứng cũng không xong, lại càng không cần nói đến việc dùng để đánh người…

"dǒng de dōu dǒng 懂的都懂": từ lóng chỉ một sự việc khó mà dùng ngôn từ để hình dung, chỉ những người đã hiểu chuyện đó thì mới hiểu được. (có thể hiểu là: mọi người đều hiểu cả mà).

Cho nên chị Yếm mà đi chân trần, những người khác đều đánh không lại x, cười chết mất ha ha ha ha

Khương Yếm hoàn toàn không hay biết gì về những thảo luận trong phòng livestream.

Cô khoe chỗ gót giày mình vừa bẻ gãy, thấy cô bé kia cũng chẳng khen ngợi một câu, mất hứng mà cúi đầu xuống mang giày, tiện tay thắt lại nút quần cho chặt hơn.

Đã là kỳ thứ tư, thiết lập sức mạnh hơn người của cô đã đi sâu vào tâm trí mọi người, cuối cùng cũng không cần phải nhờ vào giày cao gót mới có thể phóng ra yêu lực của mình nữa. Bây giờ, cô dùng tay không đánh chết người chắc là không ai quan tâm, cũng không ai nghi ngờ thân phận của cô, chỉ cảm thấy rằng đây là điều đương nhiên.

Nên cô không cần phải mang thứ này nữa.

Khương Yếm nhìn về phía cô bé kia: "Em muốn đi đâu?" 

Cô bé không thèm mở miệng.

Thái độ của Khương Yếm thay đổi vô cùng tự nhiên, tuy yếu thế nhưng vẫn phải giữ lại chút tôn nghiêm.

"Mặc dù chị lớn tuổi hơn em nhưng mà cho chị theo với."

"Loa phát thanh này kì lạ thật đấy, giọng của y tá trưởng còn lớn hơn so với lúc chị phát bệnh nữa."

"Năn nỉ em đó."

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô bé chợt trở nên căng thẳng, cô bé liếc nhìn đôi dép lê dưới đất, hiển nhiên hơi không hài lòng đối với sự thiếu hợp tác vừa rồi của Khương Yếm, nhưng lại nhớ tới lúc nãy Khương Yếm dễ dàng bẻ gãy gót giày, cuối cùng bĩu môi.

"Lười giải thích, sống qua đêm nay thì nói tiếp."

"Thấy chị cũng nhanh nhạy, lại còn mạnh mẽ, lát nữa chị đi lên, nếu có gặp thì bẻ gãy bọn họ giống như bẻ gót giày."

Khương Yếm: "Bẻ gãy cái gì?"

Cô bé hừ một tiếng, cũng chẳng giải thích mà đi thẳng về phía cửa phòng.

Khương Yếm lặng lẽ đi theo đằng sau cô bé.

Hai câu này đã tiết lộ ra rất nhiều tin tức.

Một, cô bé vô cùng quen thuộc đối với chuyện đêm nay.

Hai, cô bé đã từng giải thích qua cho một người khác, nhưng người đó lại không sống quá một đêm.

Ba, sau này có thể sẽ gặp phải "quỷ" chặn đường, suy cho cùng thì từ "bẻ gãy" hẳn là không thể dùng trên thân thể con người.

Hiện tại, Ngu Nhân Vãn và Ngụy Nhàn đã kiểm tra phòng bệnh ở chỗ rẽ, không thể nhìn thấy tình hình bên này, cô bé đẩy cửa phòng ra, thò đầu vào quan sát một chút, sau đó lặng lẽ chạy ra ngoài.

Đầu tiên, cô bé gõ cửa phòng 404, không lâu sau, cửa phòng 404 hé ra một khe nhỏ.

Bên trong bước ra hai đứa bé, một nam một nữ, tuổi cũng không lớn lắm, cô bé tầm mười một tuổi, cậu bé lớn hơn một chút, mũm mĩm, có vẻ cũng tầm mười một hoặc mười hai tuổi. 

Cậu bé hoảng sợ khi nhìn thấy Khương Yếm ở đằng sau: "Đây là ai?"

"Cùng phòng bệnh, nửa giờ trước mới vừa chuyển đến.

Cậu bé tỏ vẻ không vui.

Cậu hạ giọng chỉ trích cô bé: "Nhạc Nhất, sao cậu lại tự ý quyết định nữa? Lần trước chúng ta suýt chút nữa bị ông chú cùng phòng của cậu hại chết!

Cô bé được gọi là Nhạc Nhất cau mày: "Ai cần cậu quan tâm?"

Cậu bé đỏ mặt: "Tớ có lý do để nghi ngờ!"

"Hơn nữa, đừng cho rằng chỉ vì cậu đã cứu tớ thì bắt tớ phải nghe lời cậu tuyệt đối."

"Ân cứu mạng cũng không thể đàn áp được cậu, vậy thì cái gì có thể? Là tuổi tác hay sao?"

Nhạc Nhất nhìn cậu bé: "Có lẽ là đống thịt mỡ kia?"

"Tớ là đội trưởng, tớ muốn gì thì được nấy, cậu không có tư cách từ chối." 

Cậu bé tức giận đến mức rung hết cả thịt trên người.

Nhạc Nhất hơi hất cằm lên, không hề muốn thoả hiệp.

Cậu bé bắt đầu giậm chân ầm ĩ: "Tại sao cậu lại như vậy chứ!"

"Tớ lúc nào mà chẳng như vậy?"

Cậu bé không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể khẽ gầm gừ trong bất lực: "Aaaaaaa!!"

Khương Yếm vô cùng thích thú nhìn bọn trẻ cãi nhau một hồi. 

Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, tràng thắng bại đến đây đã phân khi cuộc tranh cãi ngày càng hết sức nghiêm trọng, cô bế thốc cậu bé mũm mĩm lên. 

"Thời gian vô cùng quý giá."

Khương Yếm kẹp cậu bé mũm mĩm dưới cánh tay mình: "Chị nói đúng không?"

"..."

"Nhìn xem, trông cậu cũng không béo lắm."

Nhạc Nhất nói ra một câu cuối cùng rất tàn nhẫn, xoay người bước về phía thang máy, Khương Yếm véo vào hai gò má bánh bao của cậu bé, tự tay bắt cậu phải im lặng.

Nửa phút sau, cửa phòng 403 chậm rãi mở ra.

Đôi song sinh từ bên trong bước ra.

Vừa rồi, Thẩm Hoan Hoan đã phân công rõ ràng với Khương Yếm qua điện thoại.

Khương Yếm dự định đêm nay sẽ bám chặt lấy cô bé cùng phòng bệnh, cô bé đi đâu thì cô theo đó, cố gắng dò hỏi cho bằng được về chuyện gì xảy ra đêm nay.

Mà Thẩm Hoan Hoan quyết định làm theo cách ngược lại. 

Bình Luận (0)
Comment