Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 118

Phương Miêu lập tức nhìn Nguỵ Nhàn.

Ngụy Nhàn lúc này cũng đã tỉnh, cô ấy kinh ngạc nhìn Trương Lỗi.

"Anh muốn làm gì?!"

Trương Lỗi dang hai tay ra, mỉm cười nhìn cô ấy.

Ngụy Nhàn lúc này đã biết hậu quả của việc không phản bác, nhưng ánh mắt ác ý của Phương Miêu khiến từng thớ thịt trong cơ thể cô ấy căng thẳng, Ngụy Nhàn  không ngừng suy nghĩ nên phản bác thế nào, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Đôi mắt của Trương Lỗi lóe lên.

Ngoài ra, các y tá cũng lặng lẽ lùi lại vài bước, để Ngụy Nhàn ở phía trước.

Phương Miêu đi về phía Ngụy Nhàn.

Ngụy Nhàn theo bản năng trốn tránh: "Không phải tôi..."

Cô ấy liều mạng lắc đầu: "Tôi chỉ đang tìm chuột bạch thôi. Bọn họ không phải là bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện sao? Thật sự không phải tôi! Chúng ta có thể cùng nhau phá cửa mà!"

Cô ấy vội vàng giải thích, rồi nhanh chóng đi tìm mấy bệnh nhân sau cánh cửa kính.

Cô ấy chỉ vào cửa kính: "Bọn họ ở ngay đó, chúng ta phá cửa đi! Chuột bạch rõ ràng đang ở sau cửa, tại sao cô lại muốn bắt tôi?!"

Nhưng không ai di chuyển.

Phá vỡ cánh cửa kính đã bị khóa?

Cô đang đùa tôi đấy à?

Tất nhiên họ biết bệnh nhân tâm thần là mới chuột bạch, nhưng nếu vẫn không bắt được thì phải có người thay thế chứ. Lần trước hay trước đó nữa đều phải có người thay thế thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Ngụy Nhàn, Thẩm Hoan Hoan đang trốn ở trên cây, nắm chặt cành cây trong tay.

Thẩm Tiếu Tiếu nhận ra Thẩm Hoan Hoan có gì đó không đúng, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chị?"

"Chị, chị quên hôm qua em đã ngất đi sao?Linh thế đứng phía sau nơi này rất mạnh mẽ, không nên can thiệp vào quy tắc kẻ đó đặt ra, có thể phá vỡ kết giới này là chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng cứu được."

"Hơn nữa," Thẩm Tiểu Tiểu nói, "Hãy nhìn động tác uyển chuyển vừa rồi của Trương Lỗi, rồi nhìn cách Ngụy Nhàn chỉ tay vào bệnh nhân tâm thần, những y tá này thật sự không ra gì, chị đừng mạo hiểm."

"Nhưng việc kiểm tra bản chất con người trong những điều kiện khắc nghiệt là không đúng."

Thẩm Hoan Hoan nhẹ nhàng nói: "Nhân tính không thể dùng phương thức đó để khảo nghiệm ."

Cô nàng trầm giọng phân tích: "Theo tin tức Khương Yếm gửi đến, viện điều dưỡng chỉ tổ chức hoạt động này vào mỗi nửa đêm chủ nhật đến sáu giờ sáng sẽ kết thúc. Đây là quy định đã đặt ra, mọi người phải tuân thủ."

"Chị nghe sư phụ nói, ngay cả trong kết giới của mình các linh hồn cũng sẽ tuân theo quy tắc, cho nên sau sáu giờ sẽ an toàn."

Sau khi cân nhắc, Thẩm Hoan Hoan trong lòng có chút suy nghĩ.

Cô nàng nói với Thẩm Tiếu Tiếu: "Đừng cử động. Chị sẽ cố gắng trói Phương Miêu lại. Sư phụ đã cho chị một lá bùa có thể trói buộc linh thể vô điều kiện trong ba phút. Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là đến sáu giờ, không thành vấn đề."

Thẩm Tiếu Tiếu c*n m** d***, còn muốn khuyên nhủ cô nàng, Thẩm Hoan Hoan lại đột nhiên nói: "Lần trước chị đã không cứu Mạnh Hận Thủy."

Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên nói không nên lời.

Lần trước Mạnh Hận Thủy nhảy lầu hẳn là phải chết, một khi Thẩm Hoan Hoan cứu cô ấy sẽ gánh chịu nhân quả. Nhân quả đó quá nặng nề, sơ suất nhỏ nhất cũng có thể g**t ch*t Thẩm Hoan Hoan.

Nhưng bây giờ mọi người cũng không phải đang đối mặt với tử vong, quy tắc có sơ hở, thật sự có thể cứu được.

Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu cảm thấy mạng sống của những y tá này không quan trọng bằng sự an toàn của chị gái em.

Em cảm thấy xuất phát điểm của mình là đúng, Thẩm Hoan Hoan cũng cảm thấy mình đúng.

Phòng phát sóng trực tiếp rơi vào im lặng.

Đây là từ trường bán năng lượng, quá nguy hiểm, vì sao Thẩm Hoan Hoan phải mạo hiểm như vậy?

Nguy hiểm đến tính mạng. Những y tá này xem ra không đáng để cứu. Không cần đâu.

​Có lẽ là vì sợ sau này sẽ hối hận.

Bình minh ở Bạch Sơn rất đẹp.

Bầu trời tràn ngập ánh nắng xua tan sương mù, mặt trời ló dạng từ phía sau đỉnh núi.

Thẩm Hoan Hoan lấy từ trong túi ra một tấm bùa, đầu ngón tay có ánh sáng vàng bao quanh.

Sợi dây vàng mà người bình thường không nhìn thấy nhanh chóng quấn quanh người Phương Miêu như cơn gió.

Có lẽ ý thức của Phương Miêu đã bị khống chế, cho nên đối với thứ này cô ta hoàn toàn bất lực, thân thể trong chớp mắt bị trói thành một cái kén, chưa kịp vùng vẫy đã ngã xuống đất!

Trước khi ngã xuống, cô ta ngước lên với đôi mắt nham hiểm, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoan Hoan trên cây.

Các y tá có mặt đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Phương Miêu ngã xuống, Trương Lỗi trợn mắt kinh ngạc.

Thẩm Hoan Hoan tập trung nhỏ giọng niệm chú ngữ, một phút trôi qua, toàn thân Phương Miêu bị trói chặt.

Cô ta không thể nhìn thấy gì, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể quằn quại yếu ớt trên mặt đất.

Mặt trời sắp mọc.

Khuôn mặt Thẩm Hoan Hoan được ánh mặt trời chiếu rọi lên rất ấm áp, trong lòng cô nàng thầm đếm ngược, ba mươi giây, mười lăm, mười...

Ngay khi một ngày mới sắp đến, gấu áo của Thẩm Hoan Hoan đột nhiên bị kéo mạnh!

Dưới lực kéo mạnh dị thường, Thẩm Hoan Hoan lập tức mất đi trọng tâm, tay cô nàng vô thức với về phía trước để chộp lấy thứ gì đó, Thẩm Tiếu Tiếu hoảng sợ vươn tới tóm lấy chị mình, nhưng tay Thẩm Hoan Hoan đã cách xa tay em, cô nàng quay người về phía sau, thắt lưng đập mạnh vào cành cây phía sau, rồi lăn xuống, hai chân khuỵu xuống rơi thẳng xuống từ cái cây cao năm mét.

Thuật pháp đã bị gián đoạn.

Ngụy Nhàn lặng lẽ trèo lên cây, mỉm cười như sắp sống sót.

"Chuột bạch..."

Cô ấy vui vẻ hét lên với Phương Miêu: "Y tá trưởng, tôi bắt được chuột bạch rồi!!"

*

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.

Dù có cỏ làm đệm, chân Thẩm Hoan Hoan vẫn bị gãy, cô nàng cắn môi đau đến bật máu, lá bùa trong tay rơi xuống đất, dính một lớp bụi.

Ngụy Nhàn vui vẻ trèo từ trên cây xuống, nắm lấy cổ áo Thẩm Hoan Hoan nói với Phương Miêu: "Để tôi giúp cô đưa cô ta đến phòng thí nghiệm!"

Bởi vì chú thuật bị gián đoạn, Phương Miêu bình an vô sự đứng dậy.

Cô ta liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên cười khúc khích.

"Hai giây."

Ngụy Nhàn không hiểu câu này, khó nhọc kéo Thẩm Hoan Hoan hai bước: "Hai giây gì cơ?"

"Phòng thí nghiệm chỉ nhận những con chuột bạch được chỉ định trước sáu giờ."

Phương Miêu ác ý liếc nhìn Ngụy Nhàn từ trên xuống dưới, ánh mắt nhàn nhã vui tươi như đang xem một trò chơi thú vị.

"Cô muộn hai giây rồi."

Vậy chuột bạch vẫn là Ngụy Nhàn.

Sau khi nhận ra điều đó, Nguỵ Nhàn bắt đầu run rẩy.

Trương Lỗi cười nhạt, Hứa Tinh nghe được không phải mình thì thở phào nhẹ nhõm, hai người lùi lại, rời khỏi phòng, nhường lại không gian cho Phương Miêu bắt người.

Sự im lặng bao trùm không gian.

Phương Miêu tiến lên hai bước, không thương tiếc túm tóc Ngụy Nhàn, kéo mạnh.

Cơn đau xé da đầu ập đến, Ngụy Nhàn không khỏi ôm đầu hét lên, đau đớn buông cổ áo Thẩm Hoan Hoan ra, bị Phương Miêu kéo về phía trước.

Cơ thể cô ấy va vào mảnh sỏi, tay chân trầy xước vô số vết máu.

Thẩm Hoan Hoan hơi choáng váng nhìn về phía trước.

Ngụy Nhàn cố gắng hết sức vặn vẹo đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Hoan Hoan, như muốn moi ra một khối thịt từ trong cơ thể cô nàng.

"Mày không được chết tử tế đâu!"

Cô ta chửi: "Sao vừa rồi mày không xuất hiện sớm hơn?!"

"Mày không được chết tử tế đâu!"

Cho đến khi Phương Miêu kéo cô ta vào căn nhà nhỏ cạnh viện điều dưỡng, cô ta vẫn không ngừng chửi bới, nhưng âm thanh này nhanh chóng bị thay thế bằng tiếng r*n r* đau đớn, dư âm của âm thanh thê lương kéo dài hồi lâu.

Năm phút sau, âm thanh biến mất.

Phương Miêu bước ra khỏi căn nhà nhỏ, người đầy máu, tóc dính rất nhiều thứ nhớp nháp màu trắng, l**m ngón tay rồi đi về phía cửa viện điều dưỡng.

Không biết cửa mở ra từ khi nào, sau cửa kính, mấy đứa trẻ đã biến mất, Trương Lỗi và Hứa Tinh đồng thời quay mặt về phía cửa kính, hai người ánh mắt trống rỗng giống như đang mộng du bước vào đại sảnh. Sau đó chỉnh tề đi theo Phương Miêu tới ký túc xá của y tá ở rìa tầng ba.

Mặt trời mọc và ánh sáng bắt đầu lan tỏa.

Mọi thứ đều bình yên.

Cơn đau gãy chân truyền tới, Thẩm Hoan Hoan cố gắng chịu đựng, đau đớn cuộn mình đứng dậy, Thẩm Tiếu Tiếu nhanh chóng trèo xuống, vừa rồi em thực sự rất sợ hãi, nếu chị gái em thật sự trở thành chuột bạch, dù có thế nào em cũng phải liều mạng cướp người về.

Bình Luận (0)
Comment