"Chị," Em cảm thấy có lỗi, "Là do em không để ý đến y tá xấu xa đó, nếu không chị đã thành công rồi."
Thẩm Hoan Hoan lắc đầu.
Bởi vì hình thể của cặp song sinh không chênh lệch nhiều, Thẩm Tiếu Tiếu sứt đầu mẻ trán vẫn không đỡ được Thẩm Hoan Hoan dậy, bắt đầu đau khổ dậm chân tại chỗ.
Lúc này Khương Yếm bước ra khỏi đại sảnh.
Cô thuận tay dùng cành cây cố định chân Thẩm Hoan Hoan, sau đó bế ngang cô nàng lên.
Thẩm Hoan Hoan không nói gì, đưa tay che mắt.
Khương Yếm bế cô nàng lên tầng, bước vào 403.
Hai tay Thẩm Hoan Hoan vẫn ôm chặt lấy mặt.
Khương Yếm rũ mắt nhìn: "Có gì mà khóc?"
Thẩm Hoan Hoan hơi buông lỏng tay, lộ ra một đôi mắt đẫm lệ.
"Lần sau cứu người phải cẩn thận hơn."
Khương Yếm đặt Thẩm Hoan Hoan nằm trên giường bệnh rồi nhấn chuông trên đầu giường.
…
Thẩm Hoan Hoan hoàn toàn mất khả năng di chuyển do bị gãy chân.
Y tá vừa vừa được tiếng chuông gọi đến lại là Trương Lỗi, anh ta ngáp một cái, kiểm tra chân của Thẩm Hoan Hoan rồi mới báo cho bác sĩ.
"Cô làm sao vậy?" Bác sĩ hỏi Thẩm Hoan Hoan.
Trương Lỗi nhìn sang, anh ta chưa từng thấy có người ngủ một giấc dậy lại bị gãy xương, lúc này vẻ mặt rất đang tỏ ra rất nghi ngờ.
Thẩm Hoan Hoan hồi lâu không đáp.
Một lúc lâu sau, cô nàng mới nhỏ giọng nói: "Tôi bị ngã khỏi giường, có lẽ do tư thế ngủ không tốt lắm."
Bác sĩ không hỏi thêm câu nào nữa.
Ông ta cầm máy chụp một bức ảnh, nóng nảy nói: "Vấn đề nghiêm trọng lắm, ngày mai tôi sẽ bó thạch cao cho cô."
"Ngày mai?"
Thẩm Tiếu Tiếu bối rối nói: "Nếu nghiêm trọng thì không phải nên làm càng sớm càng tốt sao?"
Bác sĩ: "Hôm nay sức khỏe của tôi không được tốt, tôi phải tan làm sớm."
? ?
Tôi nghe lầm đúng không? Ông ta nói ông ta phải tan làm à?
Ghê thật, ông bác sĩ này cũng tệ có tầm đấy.
Mặt Thẩm Tiếu Tiếu đầy dấu chấm hỏi.
Thấy bác sĩ thật sự muốn rời đi, em vội vàng ngăn cản: "Không phải chứ?"
"Có phải nên xử lý vết thương một chút không?"
"Dùng một thanh nẹp để cố định hoặc giảm đau chẳng hạn. Tối thiểu cũng phải nói cho tôi biết một số điều cần chú ý chứ, gãy chân sẽ rất đau. Ông định để chị gái tôi như thế này?"
Bác sĩ cau mày, vỗ lên tay Thẩm Tiếu Tiếu: "Đi nộp phí trước đi. Gạc và nẹp ko phải mất tiền à?"
"Cô có nhiều tiền như vậy để trả không?!"
Thẩm Tiếu Tiếu đần người.
Dù việc bỏ tiền ra chữa bệnh là điều đương nhiên nhưng thái độ này có phải hơi quá đáng rồi không?
Các y tá xung quanh dường như đều nhắm mắt làm ngơ.
Trương Lỗi thở dài: "Cứ tưởng là bị làm sao…"
Hứa Tinh đến xem náo nhiệt cũng phụ họa: "Đúng là chán chết."
"Tôi cứ tưởng là bệnh giòn xương. Tôi nghe nói với căn bệnh này, chỉ cần hắt hơi một cái là có thể gãy đến mấy cái xương luôn..."
Nói đến đây, Hứa Tinh dường như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi Trương Lỗi: "Nhân tiện, bệnh viện chúng ta có thể chữa khỏi bệnh giòn xương không?"
Trương Lỗi cau mày: "Tuyệt đối không. Tình cảnh của viện điều dưỡng chúng ta thế nào cô còn không biết hay sao, chắc chắn là không chữa khỏi được."
"Chưa chắc đâu."
Hứa Tinh chắp hai tay lại với vẻ mặt thành khẩn: "Hy vọng bố mẹ sẽ gửi vài con búp bê gốm cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chúng."
Trương Lỗi cười lạnh: "Chăm sóc tốt theo kiểu gì?"
Hứa Tinh trợn mắt, lười trả lời, cô ta hỏi Trương Lỗi: "Sáng nay anh có gặp Ngụy Nhàn không?"
Trương Lỗi phủ nhận: "Tôi không thấy cô ấy, chắc còn đang ngủ đấy."
"Cô ấy lười quá," Hứa Tinh đẩy Trương Lỗi, "Thôi không đợi cô ấy nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi."
"Hôm nay tôi buồn ngủ quá, ăn xong sẽ đánh một giấc vậy."
Trương Lỗi gật đầu.
Bữa sáng tại viện điều dưỡng Bạch Sơn được nhà cung cấp giao hàng ngày, về cơ bản đều là sản phẩm đông lạnh làm sẵn nên hương vị không được ngon.
Hai người cắn vài miếng rồi về ký túc xá ngủ tiếp, không có ý định điều trị phục hồi chức năng cho bệnh nhân.
Khương Yếm ngồi trong góc nhà hàng nhìn hai người rời đi, cúi đầu múc món cháo nhạt như nước.
Thẩm Tiếu Tiếu ngồi đối diện với cô, cầm lấy chiếc bánh bao trong tay với vẻ mặt khó chịu.
"Giết hết bọn họ!!"
Em kể cho Khương Yếm về cuộc trò chuyện vừa nghe được trong phòng bệnh: "Đúng là hết chỗ nói mà. Em và chị gái vẫn còn ở đó, bọn họ còn ngang nhiên bàn tán về tình trạng của chị em. Thấy không phải là bệnh giòn xương còn tỏ ra nhàm chán cơ."
"Hai người đó còn đang mong được gặp một bệnh nhân mắc bệnh giòn xương, nói sẽ chăm sóc thật tốt - như vậy có nghĩa là phải chăm sóc thật tốt cho chị ấy sao? Với thái độ của bọn họ, chắc chắn là ngược đãi!"
"Viện điều dưỡng này chắc chắn đã ngược đãi bệnh nhân, có lẽ linh hồn đứng phía sau đã bị tra tấn đến chết."
Khương Yếm xoa mày không trả lời.
Lý do hình thành trường năng lượng là sau khi linh hồn hấp thụ đủ khí đục, nó bắt đầu thải ngược khí độc ra ngoài.
Mô hình bên trong của trường năng lượng đại diện cho những nỗi ám ảnh sâu sắc nhất của cơ thể linh hồn.
Mặc dù trường năng lượng này vẫn chưa được hình thành nhưng mô hình bên trong đã được xác định, đó là "tất cả mọi người bắt những con chuột bị nhiễm bệnh và đưa vào phòng thí nghiệm."
Với tiền đề như vậy, việc suy nghĩ xem mô hình này đại diện cho nỗi ám ảnh nào đã trở thành câu hỏi quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ có một chuyện rất rắc rối…
Trường năng lượng này mới chỉ được hình thành một phần.
Khương Yếm thực sự mong muốn đây là một trường năng lượng đã được hình thành hoàn chỉnh, bản thân trường bán năng lượng là không hoàn hảo, và thông tin được tiết lộ cũng không chính xác.
Thế nên việc khám phá những thông tin không đầy đủ sẽ chỉ dẫn đến những kết luận sai lầm.
Ví dụ, Khương Yếm không thể hiểu tại sao linh hồn chỉ điều khiển được y tá.
Đây có phải là một động thái có chủ đích của linh hồn đứng đằng sau?
Hay là do nó chưa đủ mạnh và trường năng lượng chưa hoàn thiện nên tạm thời không thể kiểm soát được mọi người?
Có rất nhiều câu hỏi tương tự, tại sao những con chuột thí nghiệm là những bệnh nhân bị bệnh tâm thần mà không phải những bệnh nhân khác, tại sao trò chơi kết thúc lúc sáu giờ thay vì bảy giờ, tại sao những người khác nhau lại có mức độ mất trí nhớ khác nhau, v.v.
Bởi vì đây là trường bán năng lượng nên Khương Yếm không biết những hạn chế này là cố ý hay chỉ có linh hồn mới có thể làm được điều này.
Suy nghĩ không có kết quả, vì vậy Khương Yếm đã chọn tạm thời đặt những vấn đề này sang một bên.
Cô sẽ bắt đầu với điều đơn giản nhất.
"Trước tiên kiểm tra lịch sử thành lập của viện điều dưỡng Bạch Sơn, làm rõ vị trí của nó và lý do chính xác hơn cho sự suy tàn của nó."
Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng gật đầu: "Dạ được."
"Chị em nói những trường hợp đặc biệt sẽ được xử lý khác. Chị ấy chỉ yêu cầu em chi thêm tiền cho việc kiểm tra thông tin trong phòng bệnh nên em đang suy nghĩ..."
"Hay là em nhờ thám tử tư kiểm tra chuyện này nhé?" Thẩm Tiếu Tiếu chớp mắt.
Khương Yếm: "?"
Ngu Nhân Vãn ngồi ở góc bàn nghe: "??"
Tiểu Oa lén lút ăn bánh quy trong ba lô: "???"
"Cách này nhanh hơn," Thẩm Tiếu Tiếu suy tư, "Hơn nữa, thông tin trên mạng cũng không đầy đủ, cũng không biết thông tin trong viện điều dưỡng có đầy đủ hay không, chúng ta đã tiến vào một trường bán năng lượng, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để sống sót. Kiểm tra loại thông tin lịch sử này quá tốn thời gian, tại sao không trả tiền cho người khác làm chứ!"
Sắc mặt của Khương Yếm dần dần tối sầm: "Sao em không làm điều này trước đây?"
Thẩm Tiếu Tiếu gãi đầu: "Ừ thì… chị em nói không nên lạm dụng tiền bạc của mình trong các cuộc thi nghiêm túc."
Vẻ mặt của Khương Yếm rất chân thành khuyên nhủ: "Chị kiến nghị em từ giờ trở đi cứ nên thuê thám tử tư."
Ngu Nhân Vãn lặng lẽ tiếp lời: "Thám, thám tử tư."
Sau khi nói xong, Ngu Nhân Vãn mở khóa kéo ba lô và nhìn con quạ nhỏ bên trong với vẻ kinh ngạc.
Thẩm Tiếu Tiếu nhìn con quạ nhỏ đáng yêu, móc túi ra nhét rất nhiều viên kẹo tròn đẹp đẽ đắt tiền vào cặp sách của Ngu Nhân Vãn.
Con quạ đen nhiệt tình chạm vào ngón tay của Thẩm Tiếu Tiếu, mới được nửa đường thì đột nhiên quay đầu về phía Khương Yếm, trong mắt hiện rõ vẻ không cam lòng.
Ngu Nhân Vãn vui mừng đến mức nhanh chóng nhét đầu Tiểu Oa vào cặp sách:
"Tao... tao đã bảo mày không được nghĩ đến ánh mắt của Khương Khương nữa rồi mà, mày nhắm mắt lại đi!"
Khương Yếm cúi đầu giả vờ như không nghe thấy gì.
Một lúc sau, cô lấy từ trong túi ra một lọn tóc đưa cho Thẩm Tiếu Tiếu: "Đây là tóc của Nhạc Nhất rơi xuống trên bàn khám nghiệm tử thi lúc hừng đông. Cô bé này hơi thông minh quá, không giống người sống, em thử kiểm tra xem."